Ma vương đột nhiên cười, cũng đột nhiên đình chỉ, sau đó nhíu mi.
Thần vương nghi hoặc nhìn Ma vương, còn có vấn đề gì sao? Tự nhiên hỏi ra, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Ma vương khôi phục bình thường. Vừa rồi ngực hắn đau một chút, tuy chỉ trong nháy mắt, hơn nữa cảm giác không phải kịch liệt, nhưng quả thật từng có, chình mình vẫn chưa bị thương, vì sao sẽ mạc danh kỳ diệu sinh ra cảm giác đau đớn, tựa như cảm giác có thứ gì rơi vào ngực. Cho dù Thần vương là hảo hữu của mình, Ma vương cũng không tính nói cho Thần vương việc này, hiên tại cũng không tính cởi quần áo, nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Hắn là vương giả, đổi mặt một vương giả khác, tình hữu nghị của vương giả không phải đơn thuần, sau lưng bọn họ là cả một chủng tộc, cho dù là bằng hữu, cũng sẽ không hoàn toàn thẳng thắn, bọn họ ai cũng không thể xác định một ngày nào đó bọn họ có thể trở thành địch nhân hay không.
"Thật sự?" Thần vương nghi hoặc.
"Ta thật ra hiểu được tính toán của ngươi." Biểu chính mình đột ngột biểu hiện không có khả năng giấu diếm được Thần vương, Ma vương chuyển đến một đề tài khác.
"A, ngươi đang nói cái gì? Tính toán gì a?" Thần vương giải thích, nếu xem nhẹ tầm mắt loạn chuyển không dám nhìn thẳng Ma vương của gã, bỏ qua chột dạ trong giọng nói, sẽ làm người ta tin tưởng đi.
"Ngươi nhắc nhở tình cảm ta đối Khắc Lạc Duy, còn có sẽ gặp nguy hiểm," Nói đến đây, Ma vương sắc mặt trầm xuống, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Khắc Lạc Duy bị thương tổn gì, có hắn ở không người nào có thể xúc phạm tới Khắc Lạc Duy, người hắn yêu, "Ngươi chính là muốn ta xuất thủ với thứ kia sao."
Thần vương thu liễm tiếu ý không đứng đắn, nhìn Ma vương, đúng vậy, đó quả thật là tính toán của gã. Lúc cổ xưa, nếu không phải bởi vì Y Tư Đặc La quá mức nhàm chán, chính mình cũng không có khả năng nói động hắn đối phó thư kia. Hiện tại Y Tư Đặc La không còn nhàm chán, có con mồi mới mẻ để truy tìm, nếu không tìm được lý do, Y Tư Đặc La sẽ không xuất thủ, đối Y Tư Đặc La mà nói, chỉ cần giới diện chủ không bị hủy, còn lại căn bản không sao cả.
Nhưng không nghĩ tới sẽ phát hiện một tình trạng ngoài ý muốn như vậy, Ma vương yêu nhân loại.
"Chỉ cần mang theo Khắc Lạc Duy về Ma giới, ngươi cho rằng còn cái gì có thể xúc phạm đến y!" Ma vương tà mị cười, đánh nát tính toán của Thần vương nào đó.
Thần vương cứng người, quả thật làm như vậy, ai có thể xúc phạm tới nhân loại đó.
"Bất quá, Khắc Lạc Duy sẽ không theo ta đi." Ma vương ánh mắt ôn nhu, Khắc Lạc Duy thực rõ ràng đối lần đại hội này rất hứng thú, nếu không cũng sẽ không xuất môn, không chỉ nói vì y, nếu bản thân Khắc Lạc Duy không có hứng thú, ai cũng không miễn cưỡng được y, đối với cá tính của y Ma vương rất rõ ràng. Nhưng nếu bởi vì nguy hiểm cưỡng chế Khắc Lạc Duy về Ma giới, như vậy Khắc Lạc Duy sẽ bất mãn với mình, ân, loại sự tình này không thể làm.
"Ta sẽ bảo hộ y, không gì có thể thương tổn y, ta sẽ không cho phép." Ma vương kiên định cùng cường thế nói.
Ma vương tự tin là vì hắn có thực lực, thời điểm cổ xưa, hắn có thể thắng, hiện tại cũng giống thế. Thứ kia trừ bỏ lực lượng quỷ dị, kỳ thật thực lực cũng không cường hơn so với mình, năm đó quả thật chiến đấu thống khoái, lại đến một lần cũng không là cái gì.
Thần vương ánh mắt sáng ngời, có những lời này là đủ rồi, Ma vương đã ở bên phía gã, sẽ không bàng quang đứng nhìn. Còn lại là nhân loại đó, bất luận người có vô tình, dù sao cũng là toàn nhân loại, gặp phải chuyện sẽ hủy diệt toàn nhân loại, nhân loại đó nhất định sẽ lựa chọn bảo vệ, vậy đã đứng ở bên này, chỉ cần cùng nhân loại đó ám chỉ một chút, Y Tư Đặc La xuất thủ có thể cứu toàn nhân loại, nhân loại đó còn không chủ động nghĩ biện pháp a, hoặc Y Tư Đặc La thừa dịp cơ hội, chiếm được tâm mỹ nhân.
Thần vương Áo Hưu Tư dâm loạn nghĩ, trên mặt đều lộ ra nếu đám người An Tô Á nhìn thấy, nhất định sẽ không thừa nhận đây là Thần vương của bọn họ, hoặc tạo phản rõ ràng, phủ định thống trị của Thần vương.
Nhìn bộ dáng của Thần vương, Ma vương như thế nào sẽ không biết Thần vương nghĩ cái gì, nếu có được tâm Khắc Lạc Duy, hắn quả thật không ngại. Nhìn người kia khó có được yếu ớt, cũng không tồi, nếu Khắc Lạc Duy hạ thấp tư thái, đau thương năn nỉ mình, cặp con ngươi hắc ám bình tĩnh đó nhiễm thượng thủy sắc, chỉ cần nghĩ như vậy, một cỗ khí nóng liền xuất hiện, thậm chí muốn thời điểm kia đến sớm một chút. Sau đó Khắc Lạc Duy tới trước mặt mình, giống như lúc cổ xưa trước kính dâng tế phẩm cho Ma vương, khiến chính mình muốn làm gì thì làm.
Ma vương lúc này ý nghĩ kỳ quái, biểu tình cùng Thần vương giống nhau không chịu nổi.
Chí tôn hai giới, ngay tại một chỗ sâu trong rừng, đều tự nghĩ chuyện tình không phù hợp thân phận, cũng may mắn nơi đây không người, nếu không hình tượng hai người cũng liền hoàn toàn bị hủy, Thần vương thất thố đã bị nhìn thấy, mà Thần vương nếu biết sẽ phi thường ảo não chính mình như thế nào ở giờ phút này đông tưởng tây tưởng, không nhìn đến bộ dáng của Ma vương.
Ma vương cùng Thần vương thật đáng buồn, cho dù đứng ở đỉnh thế giới, tồn tại cường hãn đến Pháp tắc không thể không hạn định, đưa bọn họ khu trục khỏi giới diện chủ, bởi vì lực lượng của bọn họ mạnh quá mức phá hủy cân bằng, cho dù như thế, bọn họ vẫn như cũ bị khốn trụ trước thế giới của mình, không có tiếp xúc qua tồn tại ở ngoài thế giới này, đơn thuần nghĩ thế giới này là duy nhất.
Bọn họ sẽ không biết, thế giới này có bao nhiêu nhỏ bé, lực lượng của bọn họ là như thế nào yếu ớt không đáng kể. Mà bọn họ đang ảo tưởng trường hợp nhân loại nào đó xin giúp đỡ, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện.
Kiến thức nhân loại đó so với bọn họ càng thêm uyên bác, là tồn tại thật sự đứng trên đỉnh thế giới, y cường đại làm cho Pháp tắc khuất phục mà không phải khu trục, bởi vì Pháp tắc cũng hiểu được, cường đại như vậy, nó không thể khu trục, hậu quả sẽ là bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ có thể tâm phục khẩu phục, không có lực chọn khác.
Nhân loại đó không cần cái gọi là bảo hộ, vĩnh viễn không yếu thế, không có việc gì có thể khuất phục.
Sống chết trước mắt của toàn nhân loại, nguy cơ hủy diệt, nhân loại đó mới không để trong lòng, mới không để ý, càng không giải cứu. Bởi vì bản thân y đã giết chóc vô sô nhân loại, tàn phá vô số văn minh, hủy diệt vô số thế giới.
Bọn họ sẽ không biết, tại trước khi nhân loại đó biểu hiện ra sự khủng bố của y, bọn họ thậm chí ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến, nhân loại có thể cường đến trình độ như vậy, đó là lực lượng bọn họ không tưởng tượng được.
Thần vương cùng Ma vương ngây người một hồi, không có nói chuyện với nhau bao nhiêu, về tới lều trại.
Vừa đến một lúc, khí thế Ma vương liền lạnh lẽo, bởi vì thân ảnh nào đó bồi hồi ở trước lều trại của Khắc Lạc Duy.
Trước kia Ma vương sẽ đơn thuần cảm thấy đối phương không vừa mắt, nhưng sau khi biết tình cảm của mình với Khắc Lạc Duy, Ma vương phát hiện đối phương còn chưa có nhận thấy tình cảm của mình, không chỉ không vừa mắt, mà là phi thường chướng mắt. Thậm chí có dục vọng muốn giết hắn, nhưng không được.
Bởi vì Khắc Lạc Duy, trước kia chỉ cho rằng là con mồi, nên Khắc Lạc Duy nghĩ như thế nào căn bản không sao cả, dù chưa có yêu, Ma vương cũng biết không thể trong lòng nhân loại lưu lại ảnh hưởng không tốt. Vậy nên Ma vương tùy ý nhịn xuống sát ý của mình, chỉ vì không muốn đối phương cảm thấy chính mình tàn bạo.
Dù sao mình là Ma tộc, mà Khắc Lạc Duy biết, nếu không hỏi nguyên do giết đồng bọn của Khắc Lạc Duy, cho dù người này Khắc Lạc Duy chán ghét, cũng sẽ ở trong lòng Khắc Lạc Duy lưu lại ảnh hưởng không tốt, một Ma tộc thị huyết giết nhân loại, như thế nào có khả năng đạt được tâm nhân tộc. Cho nên không thể giết.
Nhìn đến người từng thương tổn Khắc Lạc Duy này liền nhịn không được chán ghét, càng thêm tức giận là tình ý của hắn với Khắc Lạc Duy, nhưng lại không thể giết, Ma vương nào đó chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, vượt qua hắn.
Thần vương theo đuôi ở phía sau, thấy một màn như vậy, mang theo biểu tình xem diễn, ân, có ý tứ, Ma vương ghen, nhưng lại không thể muốn làm gì thì làm, a, Y Tư Đặc La, ngươi cũng có ngày hôm nay a. Thần vương Áo Hưu Tư khống chế không được chính mình sinh ra loại tâm tính vui sướng khi người gặp họa này.
"Ngươi muốn làm gì?" Nhìn hành động của Ma vương, Lai Ngang • La Lam không thức thời chất vấn, thậm chí thân thủ ngăn cản trước Ma vương.
Chính mình cũng chưa đối nhân loại này động thủ, nhân loại này cũng dám làm càn ngăn trở chính mình.
Ma vương chỉ vung tay lên, Lai Ngang • La Lam cảm nhận được một cỗ lực lượng rất lớn, thân thể giống như hướng bên cạnh tránh đi, bởi vì luyện võ mà hai chân vững vàng căn bản không thể cân bằng chính mình, phản ứng nhanh chóng phóng thích đấu khí, nhưng đã muốn không kịp, hai chân hắn đã rời khỏi mặt đất, thân thể không thể khống chế bay đi. Phóng thích đấu khí chỉ có thể bảo hộ chính mình té ngã không chịu thương tổn.
Người gác đêm thấy một màn như vậy, người La Lam gia, người đi theo sau Khắc Lạc Duy, đều khẩn cấp cầm lấy vũ khí, nhìn Ma vương thi bạo.
Cỗ lực lượng này khiến cho Lai Ngang • La Lam ngay cả điểu chỉnh tư thế đều làm không được, chỉ có thể chật vật ngã trên mặt đất, ăn một miệng bùn, dung mạo tuấn mỹ bị lấm bẩn, không còn cảm giác tựa dương quang.
Ma vương khinh miệt xem Lai Ngang • La Lam ngẩng đầu phẫn nộ nhìn chăm chú chính mình, trên khuôn mặt tà mị là nụ cười khinh miệt, đáy mắt là thật sâu khinh bỉ cũng cười nhạo.
Lai Ngang • La Lam bị ánh mắt đó kích thích, muốn đứng lên, muốn nói cái gì, nhưng làm không được, bởi vì Ma vương dùng lực lượng của hắn tiếp tục áp chế Lai Ngang • La Lam, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn vị Ma vương nào đó, biểu đạt phẫn nộ của mình.
Người gác đêm muốn tiến lên, nhưng Doro cùng Thain cản trở cước bộ bọn hắn, tản ra khí thế uy áp khủng bố trước mọi người, đã không còn phong ấn có thể áp chế bọn họ, chỉ một chút lực lượng, bọn họ có thể tiêu diệt những người này, chỉ cần bệ hạ ra lệnh, bọn họ mặc kệ nguyên nhân mà vâng theo.
Ma vương dời tầm mắt của mình, không nhìn nhân loại làm ô uế mắt mình, mà hướng lều trại của Khắc Lạc Duy đi đến.
Thanh âm thông báo ở cửa cũng chưa đánh, theo quán tính mà dùng lực xốc rèm cửa lều trại lên, trên mặt mang theo nụ cười tại một khắc này đông lại, sau đó hối hận hành động của mình.