Đối hắn mà nói, Địch Á không chỉ là hảo hữu của mình, cũng là đối tượng hắn trung thành, cho nên hôm nay sau khi biết được chân tướng của ngày mai mới có thể vội vàng hướng Địch Á giải thích.
Ai sẽ tin tưởng, làm người trong cuộc chính mình lại không rõ luận võ ngày mai bởi vì tuyển cử người thừa kế một lần nữa mà tổ chức, nhưng đây là sự thật a, hắn tin lời Ái Toa nói, hơn nữa phụ thân cũng giúp đỡ giấu diếm, gia lệnh với người xung quanh không cho nói với hắn, thời điểm hắn tuyên bố muốn tham gia luận võ, tuy rằng không thấy rõ biểu tình dưới mặt nạ của Địch Á, chính mình cũng không dám nhìn thẳng Địch Á. Vì tình yêu của mình, hắn quyết định giơ kiếm hướng hảo hữu, bất luận nguyên nhân gì, đều là sai lầm của mình.
Mấy ngày nay, tâm hắn chưa có một khắc bình an, vừa giãy dụa vừa đau khổ, cho dù mình yêu Ái Toa, còn có Đại Nhi và các bằng hữu nói với hắn, vì hạnh phúc của mình, hắn không làm sai, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho hắn bình tĩnh lại, hắn phản bội hảo hữu của mình a. Nếu không phải bởi vì ngày mai sẽ đối mặt, tâm tính của mình hiện tại không ổn, dưới khuyên giải của Ái Toa cùng Đại Nhi đi ra ngoài một chút, cũng sẽ không nghe được mọi người trên đường nghị luận.
Cái gì Địch Á rốt cuộc tìm được người ngày mai luận võ, cái gì ngày mai ai thắng ai thua còn không biết, hắn cũng không để ý, chỉ có câu kia, hắn cũng Địch Á ai sẽ là người thừa kế chân chính của La Lam gia tộc, mới làm cho hắn ý thức được sự tình không như hắn nghĩ. Nhìn đến người đi theo phía sau, Ái Toa vẻ mặt kích động, Đại Nhi che miệng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn ý thức được mọi việc không đúng. Dưới sự ép hỏi của hắn, Ái Toa nói cho hắn chân tướng.
Các nàng như thế nào có thể đối với hắn như thế, bị người mình yêu, bị phụ thân mình, bị bằng hữu mình liên hợp lại lừa gạt, lý do là vì hắn, nhưng cho dù như thế, cũng vô pháp làm cho hắn không thương tâm, không thể ức chế phẫn nộ của mình. Như vậy Địch Á trong lúc đó, Địch Á bị hắn phản bội, thời điểm kia y sẽ có tâm tình gì, nhất định là phi thường thương tâm và phẫn nộ, bởi vì mình phản bội.
Vội vàng chạy đến nhà Địch Á, muốn giải thích một chút với Địch Á chính mình không có phản bội lời thề, hắn nguyên bản không biết chân tướng sự tình. Nhưng đối mặt với lời Địch Á nói, hắn căn bản không biết đáp lại như thế nào, cho dù không rõ sự tình, hắn vẫn như cũ lựa chọn Ái Toa, cùng Địch Á là địch, nghĩ sau sẽ bồi tội với Địch Á, mặc kệ Địch Á sẽ đối mình như thế nào, mình cũng sẽ không oán hận, hắn thật xin lỗi Địch Á.
Địch Á nói rất đúng, dựa vào cái gì vì hắn hạnh phúc, Địch Á nên hy sinh. Địch Á nói đúng, chính mình về sau sẽ không có hạnh phúc mình ảo tưởng, Địch Á sẽ không tha thứ cho mình, thời điểm đối mặt Ái Toa chính mình sẽ nhớ đến việc từng phản bội, như vậy thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Địch Á, thật tàn nhẫn, phá hủy ảo tưởng của hắn, vén lên tương lai chân thật rỉ máu. Địch Á, ngươi vẫn luôn nhìn xa như vậy, hiểu được mọi thứ. Trừ ngươi ra, Địch Á, ai thích hợp trở thành La Lam gia chủ đây, ý tưởng này, chưa bao giờ thay đổi.
Theo như lời ngươi, sẽ biến thành như vậy là hắn chính mình lựa chọn, không thể lui, như vậy bước tiếp đi. Vì Ái Toa, hắn sẽ chiến đấu, nhưng hắn sẽ không trở thành người thừa kế, hạ nhậm gia chủ La Lam gia tộc chỉ có thể là ngươi, đây là ý tưởng của hắn cho tới nay, chưa bao giờ thay đổi qua, trừ ngươi ra, hắn không thừa nhận bất luận kẻ nào.
"Ta không cần." Đối với lời Lai Ngang • La Lam nói, Địch Á • La Lam biểu hiện thật đạm mạc, không có kích động, nghe không ra cảm giác. Trên thế giới này, có thể thương tổn y căn bản không tồn tại, lại càng không nói cần ai thủ hộ, "Nói xong, xin mời rời đi đi." Mục đích đã muốn đạt thành, hết thảy chỉ chờ ngày mai.
Lai Ngang • La Lam mắt nhìn thật sâu Địch Á • La Lam mang mặt nạ, gương mặt bên dưới, ngay cả chính mình cùng Địch Á quan hệ tốt như thế cũng chưa nhìn qua, "Địch Á, ngày mai bất luận ai thắng ai thua, đem mặt nạ tháo xuống đi." Địch Á từng đối hắn nói qua, ở thời điểm y chính thức trở thành gia chủ sẽ tháo mặt nạ xuống, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của Địch Á, làm cho Địch Á bỏ mặt nạ ra.
"Ta sẽ." Nếu từng là Địch Á • La Lam, ngày mai thất bại, liền ý nghĩa mất đi tất cả, có mang mặt nạ nữa cũng không có ý nghĩa gì, mà y hiện tại, tháo mặt nạ xuống, liền ý nghĩa tồn tại của Địch Á • La Lam tại đó hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau, sẽ không còn Địch Á • La Lam.
Nghe được Địch Á • La Lam trả lời, Lai Ngang • La Lam không tiếp tục ở lại, cùng Ái Toa và Đại Nhi rời đi. Về sau mọi việc sẽ phát triển như thế nào, hết thảy đều chờ ngày mai trần ai lạc định.
Sai khi Lai Ngang • La Lam rời khỏi, Địch Á • La Lam xoay người đối mặt ba Ma tộc vẫn đang xem diễn.
"Ta cũng rất ngạc nhiên, dưới mặt nạ ngươi có gương mặt như thế nào." Ma vương bệ hạ vĩ đại thật sự cảm thấy hứng thú, chưa bao giờ đối nhân loại nhỏ bé cảm thấy hứng thú như thế, Địch Á • La Lam là người thứ nhất. Người thú vị như vậy, hắn không tin sẽ có gương mặt xấu xí, bởi vì Địch Á • La Lam không có cái loại tự ti này, cả người đều tản ra cao ngạo đặc hữu của quý tộc, đó không phải người thiếu hụt có thể có được. Đối với Địch Á • La Lam, Ma vương vĩ đại càng ngày càng tán thưởng, y biểu hiện không có chút gì dối trá cùng yếu đuối của nhân loại, nên đứt liền đứt, cường ngạnh như thế. Tuyệt không tha thứ phản bội, quyết tuyệt như vậy so với một ít Ma tộc càng thâm hơn, Địch Á • La Lam không phải Ma tộc thật đúng là đáng tiếc. Không nghĩ tới trong nhân loại cũng có tồn tại như vậy.
"Ngươi sẽ nhìn thấy." Đối với chờ mong của Ma Vương, Địch Á • La Lam chính là thản nhiên đáp lại.
Trong nháy mắt, Ma vương xuất hiện ở trước mặt Địch Á • La Lam, "Ta hiện tại đã muốn xem." Dứt lời, không đợi Địch Á • La Lam trả lời, tay ngay lập tức hướng đến mặt nạ của Địch Á • La Lam.
Đáng tiếc, Ma vương vĩ đại không làm được, bởi vì một bàn tay ngăn trở hắn.
"Thất lễ, vị Y Tư Đặc La • Ai Lâm Nạp Hách Nhĩ tiên sinh này, ngài hành động thật không thỏa đáng." Brad không biết từ khi nào xuất hiện ở bên người Ma vương, cầm lấy cánh tay Ma vương, ngăn trở hành động làm càn này.
"Lớn mật." Doro nhìn thấy hành động của Brad, mất kiên nhẫn đầu tiên, nhân loại ti tiện này cũng dám cản trở bệ hạ, lúc này bệ hạ sẽ không ngăn hắn động thủ đi.
Trong tay Thain cũng ẩn ẩn hội tụ năng lượng.
Ma vương vĩ đại dùng tay kia phất, ý bảo hai thủ hạ không nên cử động.
Doro cùng Thain không hề cử động, bất quá gắt gao nhìn chằm chằm Brad.
Ma vương thật sự đánh giá nam tử anh tuấn này, cho dù hiện tại thực lực của hắn bị phong ấn đại bộ phận, nhưng có thể ngăn cản hắn xuất thủ, thực lực như vậy không thể không làm cho Ma vương vài phần kính trọng.
Nhân loại là chủng tộc tiềm lực mạnh nhất, nếu không phải chịu giới hạn trong thời gian sống ngắn ngủi, nhân loại đã sớm chinh phục giới diện chủ.
Mà Địch Á • La Lam ở một khắc Brad ngăn cản Ma vương kia, liền lui ra, hướng cầu thang đi đến, không xem hành động của mấy người, thời điểm đi đến cầu thang, đưa lưng về phía mọi người, Địch Á • La Lam thản nhiên nói, "Brad, an trí chỗ cho bọn họ."
Brad buông tay Ma vương, đối với chủ nhân đang lên trên tầng khom người, trả lời, "Dạ, chủ nhân."
Địch Á • La Lam không có quay đầu, tiếp tục đi lên trên.
"Cái kia, còn ta?" Vẫn là người tàng hình Ước Hàn ở phía sau đi ra, hết thảy giống như đều đã xong, như vậy còn chính mình? Phí dụng còn chưa có thu đâu.
Địch Á • La Lam xoay người, nhìn Ước Hàn, "Ngươi là ai?" Y thật sự không chú ý người này, không phải chính mình thiếu cảnh giác, mà là Ước Hàn tuyệt đối không lọt được vào mắt của mình, đối với loại người diện mạo này lại không có thực lực, Địch Á • La Lam có mắt thẩm mỹ nghiêm khắc bình thường đều bỏ qua.
Ước Hàn muốn khóc, nhưng người ta là ai, Địch Á • La Lam a, cho dù có thất thế, cũng không phải người mình có thể chống lại, "Ta gọi là Ước Hàn, là người dẫn đường." Bất quá so với người ta, Ước Hàn chỉ có thể thành thật trả lời.
"Là ngươi đưa bọn họ tới." Địch Á • La Lam khẳng định nói.
"Phải."
Địch Á • La Lam trầm mặc một hồi, nói, "Kim phiếu năm mươi vạn trên bàn ngươi lấy đi, sau đó rời khỏi Thêm Nhĩ Cách." Xem như do người dẫn đường này làm cho ba Ma tộc xuất hiện trước mặt mình, như vậy liền chỉ hắn con đường sống.
Vì cái gì? Ước Hàn còn chưa đem tiếng rời miệng, trong mắt Ma vương cùng Thain hiện lên tinh quang, Doro còn không hiểu được, Brad căn bản không thèm để ý.
"Ngày mai ta thắng, nhưng sẽ đánh nát một ít kế hoạch của người khác, người là đầu sỏ gây ra, ngươi cho rằng sẽ có người buông tha ngươi sao?" Địch Á • La Lam hỏi như vậy.
Nhưng sinh trưởng ở Thêm Nhĩ Cách, kiến thức được hắc ám ở thành thị này Ước Hàn như thế nào sẽ không rõ.
Cầm lấy kim phiếu trên bàn, ngay cả cáo từ cũng không có, vội vàng rời đi, nhất định phải trong hôm nay rởi khỏi Thêm Nhĩ Cách, nếu không chính mình liền thảm. Dọc theo đường đi, Ước Hàn đều hối hận, chính mình vì sao phải tiếp sinh ý của ba người kia, nhưng vuốt kim phiếu trong lòng, lại cảm thấy đáng giá, chỉ cần rời khỏi Thêm Nhĩ Cách, năm mươi vạn kim tệ này có thể cho chính mình thoải mái qua cả đời, mai danh ẩn tích cũng không phải vấn đề, dù sao hắn chỉ có một mình.
Địch Á • La Lam xoay người tiếp tục lên tầng, không hề quay đầu, không nhìn người theo dõi y.
Là thiện lương đi? Thiện lương thú vị, một con người còn có thiện lương như vậy. Thời điểm Ma vương không còn nhìn thấy thân ảnh Địch Á • La Lam mới thu hồi tầm mắt, Địch Á • La Lam thế giới này không cần thiện lương, thiện lương của ngươi tuy rằng làm cho ta cảm thấy thú vị, nhưng cũng làm cho ý nghĩ của ta bị phá hủy.
Một ngày này, Ma vương bệ hạ vĩ đại cũng Địch Á • La Lam không có gặp mặt.
Mãi cho đến này hôm sau, Ma vương như cũ phong tư xuất chúng, bất quá vẫn dùng áo choàng che lấp phong thái của mình, hai thuộc hạ của hắn cũng đồng dạng. Brad vẫn vậy mang theo mỉm cười chính xác làm cho ngươi ta cảm thấy mâu thuẫn như thân cận mà lại lạnh nhạt.
Địch Á • La Lam mang mặt nạ bạc, sợi tơ hình bách hợp ở cổ áo cùng tay áo, bao vây lấy địa phương lộ ra, áo khoác đỏ tươi giống như hoa hồng, tóc đen cuốn lọn được dây buộc tóc màu bạc cột ra sau đầu, cùng hôm qua có chút bất đồng là, mang theo bao tay màu trắng cầm một cây quyền trượng màu đen dài nhỏ cao nửa người.
Brad điều khiển xe ngựa, ba Ma tộc cùng Địch Á • La Lam đi đến đấu trường, tất cả tại hôm nay sẽ chấm dứt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thứ hai. Không cần tái áp bức Vô Thố