Mục lục
Đích Tử Nan Vi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyết định ở lại đế đô của Minh Trạm làm cho đám người Phạm Duy đều đen mặt, trong khi Lê Băng vẫn như cũ.

Ban đêm Phạm Duy khuyên nhủ Minh Trạm, “Điện hạ, Vân Nam đang chờ điện hạ quay về chủ trì đại cục, cho dù quận chúa có năng lực thì cũng chỉ là nữ nhân.” Nghĩ đến người nọ suýt nữa đã bắt mình ở rể, Phạm Duy vẫn hơi khách khí một chút, “Với lại cũng không thể phiền toái quận chúa mãi như thế. Thừa Ân Hầu cũng không chắc chắn Vương gia ở nơi nào, mật thám của Trấn Nam Vương phủ chúng ta cũng không ít, có thể điều tra nghe ngóng tung tích của Vương gia. Cần gì phải dây dưa ở đế đô, thần, thần thật sự lo lắng cho an nguy của điện hạ.”

Ngụ ý của Phạm Duy là, ngài bị Thừa Ân Hầu làm cho mê muội rồi ư? Người nọ có điểm nào tốt cơ chứ, tuổi thì già như thế, cũng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhiều lắm thì chỉ tính là khá được, ngài cần gì phải ở lại? Ngài bị điên rồi sao?

Phùng Trật cũng nói, “Điện hạ, thần cũng nghĩ điện hạ nên vì đại cục mà xuất phát đi.” Đại cục đương nhiên là chỉ Vân Quý, hiện tại cơ hội đã chín muồi, đừng để kẻ khác chiếm mất lợi ích.

Minh Trạm đang lột hạt sen, đầu ngón tay bám một màu xanh nhàn nhạt, hạt sen tròn tròn mập mạp rơi xuống cái chén nhỏ. Đợi bọn họ nói xong, Minh Trạm bỏ hạt sen xuống bát rồi phủi phủi màu xanh nhạt trên đầu ngón tay, thản nhiên nói, “Ta và phụ vương không hợp tính, trước kia thường xuyên khắc khẩu, thành thật mà nói thì ta cũng không thích phụ vương. Nhưng phụ vương là phụ thân của ta, tuy rằng phụ vương đối với ta rất hời hợt, nhưng cũng đã nuôi ta lớn khôn, những gì đã cho ta cũng không ít. Hôm nay ta đã biết phụ vương đang rơi vào hiểm cảnh mà không chịu chi viện, nếu sau này các ngươi có gặp rủi ro thì ta cũng sẽ không cứu. Một người máu lạnh đối với chính phụ thân của mình thì người khác làm sao dám mong đợi hắn bỗng nhiên trở nên nhiệt tình cho được?”

“Ta không hy vọng chính mình biến thành người như vậy, ta đã có địa vị quyền thế. Các ngươi đi theo ta, có lẽ ta không thể trở thành bá chủ của vạn thế, bất quá ta sẽ đối đãi với các ngươi như cốt nhục huynh đệ, hai tỉnh Vân Quý cũng đã đủ cho chúng ta thi triển trí tuệ của chính mình.” Minh Trạm nói một cách rõ ràng, Phạm Duy Phùng Trật đều có chút động lòng, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Quan hệ của Minh Trạm và Phượng Cảnh Nam cũng không thể nói là tốt hay là xấu để hình dung, chỉ có thể nói là….thật kỳ dị. Hai người mỗi khi ầm ĩ thì Minh Trạm sẽ đập bàn đập bát, hùng hùng hổ hổ, Phượng Cảnh Nam sẽ đánh cho Minh Trạm la hét inh ỏi, không phải chỉ một hai lần. Thỉnh thoảng thì lại hòa hợp, cùng ăn một bàn, cùng ngủ một giường, những chuyện này cũng không phải chỉ một hai lần.

Bọn họ là tâm phúc của Minh Trạm, đương nhiên hy vọng Minh Trạm cầm quyền càng nhanh càng tốt, nhưng nếu Minh Trạm thật sự biết rõ Phượng Cảnh Nam đang gặp nguy hiểm mà không chịu dốc sức đi cứu thì trong lòng của bọn họ không có suy nghĩ khác hay sao?

Hai người đều yên lặng.

Đối với Minh Trạm, hắn không cần phải nói đến chuyện phụ từ tử hiếu, hắn vốn cùng Phượng Cảnh Nam thường xuyên nói chuyện nhao nhao, phụ không đủ từ, tử cũng không đủ hiếu, bất quá hắn vẫn sẽ nghĩ cách cứu viện Phượng Cảnh Nam, cũng không phải là hiếu thảo, hoặc có lẽ hắn thật sự có cảnh giới của một thánh nhân. Chẳng qua phải lo lắng đến người giống Lê Băng, bọn họ đều là Phượng Cảnh Nam đích thân điều đến bên người hắn, nhất định là một trong những tâm phúc của Phượng Cảnh Nam, đối với Phượng Cảnh Nam có tình nghĩa thần tử. Hôm nay Minh Trạm biết rõ Phượng Cảnh Nam gặp nạn mà không đi cứu, như vậy những người từng trung thành với Phượng Cảnh Nam sẽ cảm thấy rét lạnh như thế nào? Nhớ đến Phạm Văn Chu, khi biết Phượng Cảnh Nam mất tích, nỗi khiếp sợ và đau xót hiện lên trong nháy mắt kia đã làm cho Minh Trạm động lòng.

Phượng Cảnh Nam ở Vân Nam nhiều năm, tất nhiên có tâm phúc riêng, nếu muốn cho những người đó quy thuận thì đương nhiên không thể mặc kệ sinh tử của Phượng Cảnh Nam.

Lúc trước lời nói của lão Vĩnh Ninh Hầu chỉ có hắn và Minh Trạm biết được, lúc này Minh Trạm trúng độc giả chết trở về Vân Nam thì cũng không có gì là quá đáng. Nhưng hôm nay Ngụy Ninh tiến đến, nói thẳng hiểm cảnh của Phượng Cảnh Nam thì Minh Trạm lại không thể đi.

Lê Băng cũng không phải người chết, đến lúc này thì Minh Trạm đã không thể giả câm giả điếc vờ như không biết tình cảnh của Phượng Cảnh Nam.

Bởi vì liên thủ cùng đế đô, khả năng cứu ra huynh đệ hai người càng lớn hơn nữa.

Bất quá Minh Trạm cũng không tiết lộ bí mật mà mình đã biết khi ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, Vĩnh Ninh Hầu phủ là mẫu tộc của hắn, lão hồ ly ngoại công của hắn bình thường mặc kệ không đếm xỉa đến hắn, còn xem hắn là người chết, nhưng khi mấu chốt thì không hề hàm hồ, Minh Trạm không thể bại lộ Vĩnh Ninh Hầu phủ, bằng không đợi hai huynh đệ kia bình an trở về thì địa vị của Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ trở nên rất tế nhị.

Vì vậy hắn hao hết tâm tư, làm Ngụy Ninh tự mình nói ra chuyện tiền triều, cũng xem như tách Vĩnh Ninh Hầu phủ ra khỏi chuyện này, tiếp tục an hưởng thái bình.

Vị khách thứ hai đi vào Trấn Nam Vương phủ mà có thể nhìn thấy Minh Trạm chính là Phúc thân vương.

Phúc thân vương là thân vương nổi danh nhàn nhã nhất đế đô, trên người không có công vụ, cũng không phải Phượng Cảnh Kiền kiêng kỵ hắn, chẳng qua vị Vương gia này có một sở thích đặc biệt, ngoại trừ tranh hoa chim chóc thì hắn cũng không có hứng thú gì khác, cho hắn làm công vụ thì hắn cũng không muốn.

Phượng Cảnh Kiền đương nhiên thuận theo ý hắn.

Phúc thân vương thật sự là phúc khí, nếu Minh Trạm vẫn mũm mĩm như xưa thì xem ra càng giống nhi tử của vị Phúc thân vương này hơn. Khuôn mặt tròn trịa, có hai nọng cằm, đôi mắt xếch nổi danh của Phượng gia bị khuôn mặt đầy thịt ép lại thành một lằn chỉ, hé miệng mỉm cười càng giống hệt một đại phúc nhân.

Phúc thân vương, chữ phúc này thật xứng với cái danh.

Sắc mặt của Minh Trạm vẫn vàng vọt như trước, muốn chống thân mình đứng dậy thì liền bị Phúc thân vương ngăn cản, thân thiết quan sát sắc mặt của Minh Trạm, “Đừng nhúc nhích.”

“Làm phiền Vương bá đích thân đến đây, Minh Trạm thật sự ái ngại.” Cất tiếng nói mà cũng không có sức lực.

Phúc thân vương nói, “Cần gì phải nói như vậy, chẳng phải ngươi đang bị bệnh hay sao? Hầy, thật là trùng hợp mà, ta vào cung vấn an Thái hậu, lão nhân gia cũng khó chịu trong người, rất lo lắng cho ngươi. Ngươi nay thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”

Minh Trạm miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, “Đợi khi nào ta có thể xuống giường thì phải đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu mới được.”

“Không cần vội, ngươi cứ tịnh dưỡng cho khỏe hẳn đã.” Phúc thân vương thấp giọng nói, “Ngươi xảy ra chuyện ở trong cung. Trong lòng của Thái hậu cũng rất khó chịu. Để ta nói một câu công bằng, Minh Trạm, ngươi đừng đa tâm, tuy là Thái hậu có chút bất công cho họ Ngụy, bất quá tâm địa của lão thái thái cũng không hẳn là xấu.”

Minh Trạm vội nói, “Vương bá, ngài đa tâm rồi.”

Phúc thân vương thở dài, “Vậy là tốt rồi. Trước đây phẩm chất của Thái hậu không cao, hầu hạ Phương hoàng hậu ở Khôn Ninh Cung, quả thật không dễ dàng gì. Sau khi mẫu tộc của ta bị thất thế, ở trong cung ngày ngày càng lụn bại, đám người ngày ngày nịnh bợ bỗng chốc trở thành người lạ. Ngay cả sinh thần của ta cũng không ai nhớ rõ, chỉ có Hoàng thượng mang theo một hộp điểm tâm do Thái hậu làm đến cho ta.”

“Tình người khi nóng khi lạnh, thế mới biết được lòng người.” Phúc thân vương thở dài một cách thấm thía, ánh mắt sâu thẳm.

“Bây giờ mà còn nói những chuyện nhạt nhẽo như vậy nữa.” Phúc thân vương cười ha ha, tự giễu, “Nếu là chuyện người khác thì ta cũng không thèm để ý, hiện tại thật sự là hỗn loạn, lúc trước ta ở trong phủ rất thanh tĩnh, mỗi ngày chăm hoa nuôi chim, giống như thần tiên. Lúc này mọi người thật sự là điên rồi, bọn họ chạy đến phủ của ta mà luồn cúi….Còn ngươi thì lại xảy ra chuyện như vậy, nghe nói ngươi tỉnh lại, ta liền đến thăm ngươi, thuận tiện khuyên can ngươi, đừng để trong lòng lưu lại hiềm khích.”

Minh Trạm đương nhiên cảm kích lòng hảo tâm của Phúc thân vương.

Phúc thân vương rời đi, ba vị hoàng tử dắt tay nhau mà đến, nói vài chuyện linh tinh.

Vĩnh Ninh Hầu phủ, Bắc Uy Hầu phủ, quý phủ của Kính Mẫn đại công chúa đều có người đến, chẳng qua Minh Trạm hơi mệt mỏi nên không tiếp bọn họ.

Khiến cho Minh Trạm giật mình là Vĩnh Khang Công phủ cũng phái người đến đây.

Phượng Cảnh Nam lúc trước có đề cập đến hôn sự với Vĩnh Khang Công phủ, bất quá Phượng Cảnh Kiền chưa kịp ban hôn thì đã đi nam tuần, lúc trước Vĩnh Khang Công phủ và Trấn Nam Vương phủ cũng không tính là thân mật, nay lại đỉnh đạc phái người đến ân cần hỏi thăm sức khỏe của Minh Trạm, khiến Minh Trạm hơi kinh ngạc một chút.

Cũng biết nay đế đô hỗn loạn, các loại thế lực trộn lẫn vào nhau, người thì ôm đùi hoàng tử, kẻ thì mọc rễ ở Trấn Nam Vương phủ.

Lão Vĩnh Khang Công mấy năm trước đã qua đời, nay Vĩnh Khang Công vẫn còn rất trẻ, bộ dáng trông còn nhỏ hơn Phượng Cảnh Nam vài tuổi, trên mặt mang theo vài phần thanh tú, nuôi một hàm râu chỉnh tề, nói chuyện cực ổn thỏa.

Từ phụ xem nữ, Minh Trạm cảm thấy khuê nữ của Vĩnh Khang Công cũng sẽ không kém.

“Bá phụ, vì sao ngài lại đến đây?” Vĩnh Khang Công và Trấn Nam Vương phủ có quan hệ sâu xa, Phượng Cảnh Nam rõ ràng làm con nối dõi của lão Trấn Nam Vương, bất quá lão Trấn Nam Vương không quá để ý đến cách xưng hô, cũng không để Phượng Cảnh Nam gọi mình là phụ thân, vẫn cứ lấy thúc phụ mà xưng hô. Lão thái phi trước kia cũng có công dạy dỗ Phượng Cảnh Nam, chẳng qua mẫu thân của Phượng Cảnh Nam là Ngụy thái hậu vẫn còn khỏe mạnh, lại là một kẻ mù quáng keo kiệt, sớm nghe nói Phượng Cảnh Nam có lui tới với Vĩnh Khang Công thì đã không ít lần gây rắc rối cho Vĩnh Khang Công. Dần dà quan hệ hai nhà trở nên phai nhạt. (Vĩnh Khang Công là bên ngoại của lão thái phi)

Nay một tiếng bá phụ của Minh Trạm lại khiến cho Vĩnh Khang Công âm thầm vừa lòng, thầm nghĩ quả nhiên là xuất thân thế gia vọng tộc, hành vi ngôn ngữ đều rất có quy củ, cũng may không bị lây dính bản tính hẹp hòi của Ngụy gia, Vĩnh Khang Công mang theo vài phần thân thiết trên mặt, “Nghe nói bệnh tình của điện hạ đã chuyển hảo, nhưng ta vẫn còn lo lắng một chút cho nên đến đây để xem một cái cho yên tâm.”

“Làm phiền bá phụ rồi.”

Vĩnh Khang Công khoát tay nói, “Đây là điều nên làm. Trước kia Vương gia từng gửi thư đề cập đến chuyện kết thành quan hệ thông gia của hai nhà, cho dù không có chuyện này thì ta vẫn trông mong ngươi bình an. Ở đế đô này, lần nào có tai họa mà không máu chảy thành sông? Hầy, ngươi có thể đến đây thật sự là không còn gì tốt hơn. Hiện tại đế đô cần định hải thần châm là ngươi để trấn giữ.”

Ở trước mặt Minh Trạm, Vĩnh Khang Công cũng không lộ vẻ giả dối, nhưng cũng không có nghĩa hắn là người thành thật. Chẳng qua người bình thường đều đã nghe qua phong thanh về bản lĩnh của Minh Trạm, Vĩnh Khang Công luôn nghĩ rằng ở trước mặt người thông minh mà đùa giỡn thì kỳ thật là một chuyện vô cùng ngốc nghếch. Cho nên hắn liền nói sự thật, cho dù phụ thân của ngươi không ở đây thì quan hệ thông gia vẫn có thể tiến hành như thường. Cho nên ta cũng ngóng trông ngươi bình an.

Đương nhiên trong tình hình Minh Trạm trúng độc nhưng chưa chết, Vĩnh Khang Công phủ lại đề cập chuyện hôn nhân, chứng tỏ Trấn Nam Vương phủ rất đáng tin cậy.

Vĩnh Khang Công hoàn toàn không biết Minh Trạm giả vờ bị trúng độc, hắn tự nhận ánh mắt của mình rất nhạy bén nhưng vẫn không thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào của Minh Trạm, có thể thấy được hành động của Minh Trạm rất tỉ mỉ. Bất quá Vĩnh Khang Công luôn cho rằng từ trước đến nay Trấn Nam Vương chưa bao giờ chết vì trúng độc.

Giống Minh Trạm, phía trên có ba vị thứ huynh, lúc trước lại là kẻ câm, không nói đến việc Trấn Nam Vương có dụng tâm dạy hắn hay không, nhưng người ta đã có thể đoạt lấy thế tử vị vào trong tay. Lúc trước Minh Trạm được phong làm thế tử, Vĩnh Khang Công phải âm thầm tán thưởng một tiếng. Hắn cực kỳ chướng mắt thủ đoạn của Ngụy gia. Mẫu thân của Minh Trạm là Vệ vương phi, xuất thân từ Vĩnh Ninh Hầu phủ, tuy rằng Vĩnh Khang Công phủ và Vĩnh Ninh Hầu phủ không có giao hảo quá sâu nhưng cả hai nhà đều là bách niên thế tộc, có chút giao tình cũng không quá đáng.

Kỳ thật chuyện này cũng giải thích nguyên nhân vì sao Ngụy thái hậu cứ tự ti với xuất thân của mình. Thừa Ân Hầu phủ của Ngụy Ninh cũng xem như cao quý, ngay cả bề ngoài cũng bề thế hơn đám lão thế gia này một ít, nhưng những người này lại không hề so đo với Thừa Ân Hầu phủ.

Hơn nữa, Ngụy gia là vì nữ nhân mà có thể tiến vị, điểm này càng làm cho đám thế gia vọng tộc xem thường.

Cho nên lúc trước khi Phượng Cảnh Nam thỉnh phong cho Minh Trạm, mọi người đều suy nghĩ, là đích tử, mẫu thân của đích tử lại xuất thân từ Vĩnh Ninh Hầu phủ, nghĩ như vậy thì trong lòng cảm thấy thật thỏa đáng. Ngoại tôn của Vĩnh Ninh Hầu phủ làm thế tử thì dù sao vẫn mạnh hơn ngoại tôn của Thừa Ân Hầu làm thế tử.

Kỳ thật khi Minh Trạm và Minh Lễ tranh giành thế tử vị thì cũng là lúc cuộc tranh chấp giữa đám thế gia và những kẻ mới tiến vị bùng nổ

Đương nhiên Minh trạm cũng không cảm nhận được sự trợ giúp từ đám thế gia vọng tộc, những người này còn ranh hơn cả hồ ly, nói theo thông tục chính là ta ủng hộ ngươi trên mặt tinh thần. Bọn người kia chỉ chờ Phượng Cảnh Kiền phê duyệt tấu chương của Phượng Cảnh Nam thỉnh phong thế tử cho Minh Trạm rồi nói một mớ linh tinh vô dụng, sau đó Minh Trạm được phong làm thế tử.

Quan điểm của Vĩnh Khang Công đối với Minh Trạm chính là sức chiến đấu của Minh Trạm là đệ nhất, lần này trúng độc bất quá chỉ là ngã một lần, có lẽ lần sau sẽ không dễ dàng bị trúng độc như vậy nữa. Chỉ cần Minh Trạm còn sống thì bất kỳ hoàng tử nào cũng không đáng tin cậy bằng hắn. Vĩnh Khang Công cũng không muốn can dự vào chuyện tranh chấp, chỉ cần kết thông gia với Trấn Nam Vương phủ thì có thể cột chặt Trấn Nam Vương phủ và Vĩnh Khang Công phủ lại với nhau.

Minh Trạm không chết thì hắn cần gì phải e ngại ai?

Vĩnh Khang Công tính toán tỉ mỉ, ánh mắt nhìn Minh Trạm lại tràn đầy từ ái, chỉ hận Thánh thượng trước khi đi nam tuần lại chưa ban hôn, nay còn bắt hắn làm lão nhạc phụ phải đích thân mở miệng, thật là có một chút mất mặt. Bất quá sinh tử ở trước mắt, da mặt dày như Vĩnh Khang Công thì sẽ không để ý đến chuyện này.

Vĩnh Khang Công còn có một chút ngượng ngùng, thấy sắc mặt bình thản của Minh Trạm, hắn thấp giọng nói, “Không dối gạt hiền điệt, Vĩnh Khang Công rơi vào tay ta, nói ra thật xấu hổ, ta không có bản lĩnh rong ruổi sa trường như tổ tiên, cũng không có học thức của tiên phụ, hoàn toàn là vô dụng.”

Minh Trạm có loại dự cảm không tốt, hắn lặng lẽ quan sát Vĩnh Khang Công một chút, miệng vẫn nói như cũ, “Bá phụ thật sự là khiêm tốn, ta nghe người ta nói bá phụ có nhân phẩm đức hạnh, đáng để ta học hỏi.” Đem người này nâng lên cao thì người này sẽ không tiện nói ra chuyện mất mặt.

Vĩnh Khang Công đỏ mặt nói, “Không dối gạt hiền điệt, ta thật sự đã làm một chuyện có lỗi với hiền điệt.”

Minh Trạm hoàn toàn hết chỗ để nói.

“Vĩnh Khang Công phủ được dựng nên từ lâu đời, quan hệ thông gia cũng không thiếu, hiện tại cũng có người đến phủ của ta để quấy nhiễu, ta thật sự không còn cách nào nên đã nói ra ngoài về chuyện hôn sự của hiền điệt và tiểu nữ.” Dứt lời, Vĩnh Khang Công bày ra bộ dạng ủ rũ gục đầu, không còn vẻ tao nhã bình thản như lúc trước.

Đây cũng là lần đầu tiên Minh Trạm gặp phải thần nhân như Vĩnh Khang Công, ở thời này mọi người đều rất sỉ diện, thể diện lớn hơn tánh mạng. Bất quá trong mắt của Vĩnh Khang Công thì thiên địa bao la cũng không thể lớn bằng tánh mạng, từ trước đến nay muốn kết thân đều là bên nam chủ động, làm gì có chuyện bên nữ tự lan ra tin đồn bao giờ.

Đương nhiên đây cũng không phải tin đồn, Phượng Cảnh Nam đã nói với Minh Trạm về chuyện này, sau đó cũng đã viết thư tay cho Vĩnh Khang gia nhà người ta, bằng không Vĩnh Khang Công cũng không có lá gan để bịa đặt hôn sự với Trấn Nam Vương phủ.

Minh Trạm cảm thấy bất đắc dĩ, “Thế bá thật sự rất tin tưởng ta.”

“Hiền điệt, có lẽ ngươi cảm thấy ta chẳng ra gì.” Vĩnh Khang Công cười khổ, “Thật sự là không còn cách nào khác, ta chỉ có một nữ nhi, ngày thường còn sủng ái hơn cả nhi tử. Vĩnh Khang Công phủ tính đến ngày hôm nay có hơn nghìn người, môi hở răng lạnh, tổ vỡ trứng nát, ta cầu hiện điệt nể mặt lão thái phi mà tha thứ cho hành động lần này của ta, nếu ngày sau hiền điệt không chịu thú tiểu nữ thì ta cũng đã an bài sẵn, nhất định sẽ không để hiền điệt khó xử.”

Đem cả lão thái phi ra đây, huống chi hôn sự này cũng không phải Vĩnh Khang Công bịa đặt, nhưng Minh Trạm lại cảm thấy có một chút tò mò, “Không biết ngày sau bá phụ định an bài thế nào?”

Nét mặt sầu khổ của Vĩnh Khang Công càng hiện lên rõ rệt, “Cũng chỉ là cách cũ kỹ mà thôi, ta sẽ làm cho tiểu nữ đột tử, cũng tiện giải vây cho hiền điệt.”

Minh Trạm cảm thấy Vĩnh Khang Công cũng xem như một kỳ nhân, hành động của người này xác thực không quang minh chính đại, bất quá có lẽ Vĩnh Khang Công cũng đã cân nhắc lo lắng đủ điều, đầu tiên lá thư của Phượng Cảnh Nam là có thật, cho dù Phượng Cảnh Nam chết ở bên ngoài, nếu Vĩnh Khang Công đưa ra lá thư kia cho mọi người xem thì Minh Trạm cũng phải thừa nhận hôn sự này. Chữ hiếu đặt lên đầu, lấy hiếu trì thiên hạ.

Huống chi là Minh Trạm, đây là hôn sự do phụ thân đã qua đời của hắn xếp đặt, còn có thư tay làm bằng chứng, cho dù không thừa nhận cũng không được!

Đương nhiên là Vĩnh Khang Công đã bắt được điểm này, cùng với quan hệ của lão thái phi và Trấn Nam Vương phủ trước kia, nếu Minh Trạm thấy Vĩnh Khang Công phủ gặp rủi ro mà khoanh tay đứng nhìn thì sẽ khó tránh khỏi bị người ta bảo là bạc bẽo.

Hơn nữa Vĩnh Khang Công đã tự hạ thấp mình, ngươi không muốn thú nữ nhi của ta thì cũng không sao, chỉ cần tạm thời giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này….Lão tử đã khó chơi như vậy thì ắt hẳn nữ nhi cũng không phải nhân vật đơn giản, Minh Trạm nghĩ đến hậu viện của mình, quả thật cần phải có người đến quản lý, cuối cùng Minh Trạm nói, “Hy vọng quý tiểu thư cũng hiền lương thục đức như lão thái phi.”

Nghe như vậy, Vĩnh Khang Công rốt cục rơi lệ.

……….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK