Dù sao Vệ vương phi mới là mẫu thân của Minh Trạm, có Vệ vương phi trấn hậu cung thì đối với Minh Trạm mới là ổn thỏa nhất.
Minh Trạm không chỉ giao ra quyền lợi cung vụ mà còn mỗi ngày đến đây ân cần với Tương Nghi đại công chúa, cho dù Tương Nghi đại công chúa không bày ra bất kỳ sắc mặt nào thì Minh Trạm vẫn cười hì hì, Tục ngữ nói, đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười.
Có đôi khi tục ngữ thật sự là kết tinh trí tuệ của tiền nhân.
Dù là Tương Nghi đại công chúa thì cũng có chút thả lỏng đối với thái độ tốt đẹp này của thái tử, bèn lén lút hỏi Ngụy thái hậu, “Bản tính của thái tử là như thế sao? Trước kia ta nghe nói tính tình của hắn không được tốt, chẳng phải từng lấy gạch đập đầu tiểu tử nhà Phúc Xương hay sao?”
Ngụy thái hậu không bận tâm chuyện này nên cứ nói thẳng, “Cũng là tiểu tử của Phúc Xương gia làm việc không có đạo lý, suýt nữa lừa gạt Minh Diễm. Bên này thì nói muốn kết hôn quận chúa, bên kia thì lại làm cho nha đầu thông phòng lớn bụng, ừm, lúc ấy Minh Trạm còn nhỏ, có chút, ừm, kích động.”
Tương Nghi đại công chúa còn đang cau mày cân nhắc tính tình của thái tử điện hạ thì Ngụy thái hậu bỗng nhiên cười khanh khách, quay đầu nói với Tương Nghi đại công chúa, “Minh Trạm kể lại chuyện kia cho muội nghe thật là buồn cười, ôi chao, muội còn vui vẻ đến tận ba ngày cơ đấy.” Nói xong lại vỗ đùi cười một trận sung sướng.
Trời ạ, Tương Nghi đại công chúa cảm thấy chính mình đang cực kỳ hâm mộ Ngụy thái hậu, trên đời này làm sao lại có kẻ ngốc hưởng ngốc phúc thế này cơ chứ.
Trong khi tố chất tâm lý của Ngụy thái hậu cũng không tính là tốt, gặp chuyện thì ruột gan rối bời, khóc sướt mướt, không hề có chủ kiến, bất quá bà ấy có một ưu điểm làm cho rất nhiều người hâm mộ ghen tị: Bẩm sinh bị thô thần kinh. Khi Tiên đế còn sống, có bao nhiêu cung phi thiên kiều bá mị, tinh xảo đặc sắc, đủ loại tâm địa, cân nhắc tính toán, ngay cả Phương Hoàng hậu cũng hao hết tâm lực cả đời mà vẫn hương tiêu ngọc tán. fynnz.wordpress.com
Duy nhất Ngụy thái hậu không có sự kiều diễm như các tiểu cung nữ, bà ấy ngốc nghếch đến mức mặc dù đã sinh hai nhi tử nhưng Phương hoàng hậu vẫn không xem bà ấy là đối thủ. Nhưng bà ấy vẫn sống tốt, sống đến khi nhi tử đăng cơ, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Minh Trạm đã tìm được cách dỗ dành Ngụy thái hậu, mỗi khi hắn tiến đến thỉnh an Ngụy thái hậu thì sẽ kể cho bà ấy nghe truyện tiếu lâm. Trước kia Ngụy thái hậu không có thói quen nghe truyện tiếu lâm, nguyên nhân chủ yếu là vì những người đó có kể thì bà ta cũng không hiểu lắm, cũng chẳng cảm thấy buồn cười. Minh Trạm lại dùng những câu chuyện đơn giản thô tục ở phố phường mà dỗ dành lão thái thái vui vẻ, thử một lần quả nhiên có hiệu quả.
Nay Ngụy thái hậu cảm thấy chính mình chỉ dựa vào truyện tiếu lâm của Minh Trạm mà sống qua ngày.
Tương Nghi đại công chúa quay về đế đô vốn là một chuyện không lớn không nhỏ. Bất quá lão thái thái không chỉ trở lại, mà còn dọn vào trong cung, chấp chưởng cung vụ. Kính Mẫn đại công chúa, Thái Dương đại công chúa, Phúc Xương đại công chúa được thông báo, tỷ muội ba người bèn lấy danh nghĩa thỉnh an Ngụy thái hậu mà dắt tay nhau tiến cung thăm bá bá duy nhất của các nàng.
“Bá bá lên núi lễ Phật suốt hai năm không chịu trở về, điệt nữ chúng ta rất nhớ bá bá.” Trường hợp này thường là Kính Mẫn đại công chúa mở miệng trước, vừa thân thiết vừa không mất cấp bậc lễ nghĩa.
Phúc Xương đại công chúa xưa nay nói ngọt, cười khen một câu, “Bá bá càng ngày càng trông có vẻ từ bi.”
Thái Dương đại công chúa chỉ im lặng ngồi một bên, cũng không nói chuyện.
“Điệt nữ cũng cảm thấy tinh thần của bá bá tốt hơn so với lúc còn ở đế đô rất nhiều.” Kính Mẫn đại công chúa mang theo vài phần hâm mộ, “Trên núi thanh tĩnh, lần sau bá bá đi lễ Phật nhớ gọi điệt nữ đi cùng với bá bá nha.”
Tương Nghi đại công chúa cười, “Các ngươi bận rộn gia sự, hôm nay thú tức phụ, ngày mai gả nữ nhi, làm sao rời đi được? Cho dù ta có kêu thì các ngươi cũng không nhàn rỗi.”
Tương Nghi đại công chúa nói đùa một câu, làm cho Kính Mẫn đại công chúa và Phúc Xương đại công chúa cảm thấy đau xót trong lòng, hai người này, một người gả nữ nhi thì nữ nhi gặp bất trắc mà bỏ mạng, một người thì không thú được tức phụ trong khi nhi tử phải vào chùa, mỗi người mang trong lòng một nỗi thương tâm khác nhau. Chỉ có Thái Dương đại công chúa thì vẫn bình thản, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình ra tay mau lẹ, để nhi tử thú về Thục Nghi quận chúa. Tức phụ chẳng những một hơi sinh cho nàng hai tôn tử một tôn nữ, mà tính tình cũng không tệ, quan hệ giữa bà bà và tức phụ rất tốt. Tương lai thái tử đăng cơ, phong hào của tức phụ đương nhiên sẽ tiến thêm một bước, nhi tử cũng tiến thêm một bước, ngay cả đích và thứ tôn tử cũng có thể được phong tước. Nghĩ đến việc mình thủ tiết hai mươi mấy năm, rốt cục khổ tẫn cam lai, khóe môi của Thái Dương công chúa nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong rất bé.
Tức phụ được làm công chúa thì đương nhiên rất tốt, hơn nữa lại là tỷ tỷ cùng phụ với thái tử, thuở nhỏ được Vệ vương phi nuôi dưỡng, dù sao tình cảm cũng khác biệt. Vả lại, Trấn Nam Vương phủ chỉ có vài nữ nhi, đương nhiên không ai hơn được Ninh Quốc quận chúa, kế tiếp liền đến phiên tức phụ của mình. Thái tử sẽ không bạc đãi Minh Diễm, bất quá chuyện công chúa khai phủ cực kỳ chết người, trước kia Thái Dương đại công chúa cũng đã khổ sở rất nhiều vì chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thái Dương đại công chúa ôn nhu nói, “An Duyệt tỷ tỷ theo Trịnh tỷ phu đến Giang Nam, bá bá trở về có gặp Khai Tuấn hay chưa? Tiểu hài tử này thật sự là có tiền đồ, phu phụ hai người ở đế đô, tuy trong nhà có nô tài tì nữ, nhưng dù sao cũng có đủ loại sự tình phải thu xếp. Hắn thứ nhất không cô phụ triều đình, thứ hai chu toàn với mọi người, thật sự là một hài tử hiếm thấy.”
Tương Nghi đại công chúa cũng chỉ có một ngoại tôn, nghe Thái Dương đại công chúa nhắc đến thì cũng khó tránh khỏi mà cảm thấy thoải mái, “Đúng vậy, ta thấy hắn cao hơn hai năm trước rất nhiều, tính tình cũng trầm ổn chính chắn.”
Thái Dương đại công chúa mỉm cười nịnh nọt, “Có lần Khai Tuấn cùng Thiệu Minh về phủ uống rượu, vội vã đến thỉnh an điệt nữ, bộ dáng nhã nhặn như vậy thật sự khiến người ta ưa thích. Để điệt nữ nói thì tính tình như vậy cũng chỉ có An Duyệt tỷ tỷ có thể dạy dỗ mà ra. Chỉ tiếc điệt nữ không có nữ nhi, bằng không thì nhất định phải đoạt Khai Tuấn làm nữ tế rồi.”
Kính Mẫn đại công chúa và Phúc Xương đại công chúa hơi cảm thấy kỳ lạ, Thái Dương đại công chúa xưa nay không hợp với Tương Nghi bá bá, vì sao hôm nay lại như thế này?
Thái Dương đại công chúa nói mấy câu, rốt cục cũng đến trọng điểm, “Thái tử rất quan tâm thủ túc, nghe nói phủ tam công chúa tuyên Thái y mấy ngày liền thì lập tức đi thăm tam công chúa. Xưa nay thái tử không thích phô trương, chỉ mặc thường phục, đám cẩu nô tài nhìn thấy thì khinh thường, tam phò mã ăn nói khép nép biện hộ cho thái tử nhưng cũng vô ích, rốt cục phải đưa ngân lượng thì mới gặp được tam công chúa. Chuyện này truyền ra ngoài thật sự là bẽ mặt.” Thái Dương đại công chúa lấy thủ pháp xuân thu để tóm tắt sơ lược chuyện đã trải qua. Đầu tiên, tuy thái tử mặc thường phục nhưng các ngươi vẫn có thể nhận ra phò mã, nô tài có thể diện thì cũng là nô tài, vậy mà lại không nể mặt phò mã, còn để cho thái tử gặp phải….Thái dương đại công chúa cũng không cần nhiều lời thì cũng đã lộ rõ ngụ ý trong đó.
Kính Mẫn đại công chúa là nhạc mẫu của Minh Trạm, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với hoàng đế tương lai, trăm lợi mà không hại, bèn tiếp lời, “Đúng vậy, gần đây điệt nữ rất ít khi ra ngoài, cũng không biết tiểu hài tử các nàng lại bị điêu nô gây uất ức như vậy. Nếu không phải thái tử tận mắt bắt gặp thì ta thật không dám tin tưởng. Hầy, cũng vì quá coi trọng mà ra.”
Kính Mẫn đại công chúa được nhũ mẫu nuôi dưỡng từ bé, bất quá quan hệ của nàng và nhũ mẫu cũng không tệ, cũng không tiện quơ đũa cả nắm bảo rằng các nhũ mẫu đều xấu xa, tiện đà thở dài, “Cũng vì tính tình của tam công chúa hơi nhu nhược, đám nhũ mẫu kia cũng thật đáng giận. Thái tử là tỷ đệ với tam công chúa, bá bá cũng biết đó, xưa nay thái tử rất bênh vực thủ túc của mình, nhất là đối với tỷ tỷ muội muội.” Nể mặt Phúc Xương đại công chúa cho nên Kính Mẫn đại công chúa cũng không nhắc đến sự tích gạch tứ gia năm đó, ôn hòa nói, “Thái tử thấy công chúa bị điêu nô quản thúc, lập tức trói nhũ mẫu lại. Bá bá là người có bối phận cao nhất, tỷ muội chúng ta nay đã là bà bà tổ mẫu, da mặt cũng dày, cũng chẳng có ai có thể làm chúng ta uất ức. Chẳng qua cảm thấy các nàng đáng thương, nếu tình hình vẫn như vậy thì ba vị công chúa đã xuất giá thật sự chịu không ít uất ức. Chẳng qua trong cung còn có tứ công chúa và lục công chúa vẫn còn nhỏ, cũng không thể không lo cho các nàng. Đều là kim chi ngọc diệp, công chúa khai phủ là để công chúa sống thoải mái, thái tử đau lòng tỷ muội, chúng ta đau lòng điệt nữ, chẳng lẽ bá bá ngài không đau lòng tôn nữ hay sao?”
Mẫu thân của Kính Mẫn đại công chúa là Phương hoàng hậu, bất quá tính cách của nàng hoàn toàn khác với mẫu thân, nói chuyện chu toàn mọi mặt, làm người ta cảm thấy như mộc xuân phong, “Bảo điệt nữ nói thì thái tử thật sự là có ý tốt, cũng là vì muốn các công chúa được sống thoải mái mà thôi. Điệt nữ chỉ là nữ nhân, cũng không biết có đúng hay không? Chẳng qua từ khi nghe nói tam điệt nữ bị uất ức thì trong lòng cũng cảm thấy không tốt, càng đừng nói đến Hoàng thượng. Xưa nay Hoàng thượng cực kỳ sủng ái các công chúa, đều xem các công chúa là ái nữ của mình.”
Phúc Xương đại công chúa cũng phụ họa vài câu, nàng định khi nào có cơ hội thì làm cho thái tử cao hứng để dễ bề giải cứu nhi tử của mình ra khỏi chùa.
Tỷ muội ba người có tính toán và lập trường riêng, bất quá đều nhất trí với nhau, các nàng đều hai tay hai chân đồng ý đối với đề nghị của thái tử.
Tương Nghi đại công chúa lại không ủng hộ ý kiến này, trầm ngâm một lúc thì mới mở miệng, “Ta cũng có nghe nói đến việc này. Chúng ta đều là công chúa, từ lúc sinh ra đời, có bao nhiêu thời gian ở trước mặt của mẫu thân, lại có bao nhiêu thời gian bầu bạn với nhũ mẫu? Khi ở trong cung, tất cả ăn mặc ngủ nghĩ đều do nhũ mẫu quan tâm lo liệu, ngày đêm làm bạn, tuy trên danh phận là chủ tớ nhưng trên tình cảm còn sâu sắc hơn cả thân nhân. Nhũ mẫu của tam nha đầu là trường hợp hiếm gặp, cho dù có đem đi trảm đầu cũng không oan uổng. Chẳng qua chúng ta không thể bởi vì một điêu nô mà xem hết thảy nhũ mẫu đều là kẻ xấu? Hầy, năm đó sự từ ái của Thuận Từ phu nhân đã được thể hiện rất rõ, nếu không có nghĩa cử cao đẹp của Thuận Từ phu nhân thì e rằng Tiên đế đã sớm bị gian phi hãm hại. Hiện tại quốc thái dân an, vì sao lại quên tình nghĩa của các nhũ mẫu năm xưa?”
Thuận Từ phu nhân là nhũ mẫu của Tiên đế, mẫu thân của Tiên đế là Hiếu Trinh hoàng hậu đã sớm qua đời, mặc dù khi ấy Tiên đế đã được lập làm thái tử, lúc đó Quyền phi trong cung được sủng ái, một lòng muốn giúp nhi tử của mình là Thuận Vương thượng vị, thường xuyên kiếm chuyện với Tiên đế, không ít lần bôi nhọ Tiên đế. Lúc ấy Phương hoàng hậu chỉ là thái tử phi, tuy rằng Tương Nghi đại công chúa không thích Phương hoàng hậu nhưng không thể phủ nhận việc Tiên đế có thể thuận lợi đăng cơ là do một phần đóng góp rất lớn từ Phương hoàng hậu, Trong một lần săn bắn, Thuận Vương bất cẩn bị ngã ngựa, một chân bị gãy, mặc dù tánh mạng không nguy hiểm nhưng lại trở thành người tàn tật.
Cho dù chưa lập thế tử thì một người tàn tật cũng không thể đảm đương trọng trách thái tử của một nước, huống chi Đức Tông hoàng đế cũng không phải chỉ có hai nhi tử là Tiên đế và Thuận Vương!
Quyền phi giận đỏ mắt, ngược lại quay sang ủng hộ ngũ hoàng tử là Tương Vương, cho dù có chết thì bà ta cũng phải kéo Tiên đế xuống ngựa.
Vì lúc ấy Quyền phi chấp chưởng hậu cung, cho dù bà ta hận Tiên đế thấu xương nhưng bề ngoài cũng không dám làm quá, tỷ như Tiên đế là thái tử, Quyền phi là thứ thiếp, hai người đã sớm đối nghịch như ô nhãn kê, nhưng ở trước mặt của Đức Tông hoàng đế thì vẫn phải biểu hiện khiêm tốn nhún nhường, đối với Tiên đế mà nói thì cũng không phải chuyện khó, Tiên đế vốn có tiếng là ôn hòa. Quyền phi làm đủ mọi chuyện để tuyên triệu nhũ mẫu của Tiên đế là Thuận Từ phu nhân tiến cung thăm hỏi cuộc sống của Tiên đế, nhũ mẫu có thể diện và địa vị cực kỳ đặc biệt trong cung, Quyền phi ban thưởng ghế và thưởng trà.
Nhưng khóe môi của Thuận Từ phu nhân vừa nhấp một ngụm trà thì liền phun máu tươi, bị trúng kịch độc, ngã xuống đất.
Mưu kế này cũng không cao minh, bất quá mọi người đều biết tình cảm của Tiên đế dành cho Thuận Từ phu nhân. Với bản tính của Tiên đế thì tuyệt đối sẽ không vịn vào chuyện nhũ mẫu uống thuốc độc mà nói xấu Quyền phi. Tiên đế không phải người như thế.
Nhìn thấy nhũ mẫu trúng độc, Tiên đế thương tâm đến cực điểm, tuy rằng chuyện này rốt cục cũng không được truy ra ngọn nguồn, chỉ bắt một đám người chịu tội thay cho xong việc. Bất quá Quyền phi rõ ràng là bị hiềm nghi nhiều nhất.
Cũng bởi vì vậy mà Đức Tông hoàng đế lãnh đạm Quyền phi.
Sau này Tiên đế đăng cơ, phong nhũ mẫu thành nhất phẩm cáo mệnh, hơn nữa muốn lưu nhũ mẫu ở trong cung dưỡng già, nhưng Thuận Từ phu nhân lại muốn trở về quê nhà ở Sơn Đông, cho dù Tiên đế đã đề bạt nhi tử của nàng nhưng Thuận Từ phu nhân lại từ chối, lúc ấy Thuận Từ phu nhân có nói, “Là mẫu thân thì ai cũng mong tôn tử có tiền đồ. Bất quá không ai hiểu tử bằng mẫu, bọn họ không thuộc về nơi đó. Hoàng thượng là quân chủ thiên hạ, phải giao chức quan cho hiền thần, đừng niệm tình lão thân.” Tôn tử cũng chưa có ai làm quan hiển hách.
Sau này Thuận Từ phu nhân qua đời, Tiên đế thương tâm một thời gian dài.
Có lẽ là vì Thuận Từ phu nhân cho nên khi Thái Dương đại công chúa giận dữ với nhũ mẫu thì Tương Nghi đại công chúa đã trách cứ nàng.
Vị Thuận Từ phu nhân này chính là tấm gương cho các nhũ mẫu, hiện tại Tương nghi đại công chúa nhắc đến thì cũng có vài phần hoài niệm. Tương Nghi đại công chúa nói, “Có nhũ mẫu tốt như Thuận Từ phu nhân, đương nhiên cũng sẽ có đám điêu nô như trong quý phủ của tam công chúa. Lúc trước Thái Tông hoàng đế khai phủ cho công chúa, lập ra quy củ này, đều là có dụng ý. Các nhũ mẫu cho dù có thể diện như thế nào thì cũng là nô tài, tam công chúa cũng quá hiền lành, vì vậy mới dưỡng ra đám điêu nô như vậy.”
“Huống chi các ngươi đừng quên tấn bi kịch của Gia Thiện công chúa, hiền dịu như tam công chúa, ngay cả nô tài cũng quản thúc không được, nếu thật sự gả vào phủ của phò mã, trong phủ già trẻ lớn bé, nô tài không đến một trăm thì cũng có tám mươi người, có ai đơn giản cơ chứ? Không bằng cứ sống yên ổn ở trong phủ của mình vẫn hơn.” Tương Nghi đại công chúa nói, “Các nàng được chiều chuộng từ nhỏ, nhu nhược hiền lành, chúng ta làm trưởng bối thì coi chừng bọn họ một chút, tuyệt đối không thể để bọn họ chịu khổ. Các ngươi nói xem, ta nói như vậy có đúng hay không?”
“Những lời của bá tổ mẫu rất đúng.” Minh Trạm ở bên ngoài nghe được vài câu, hắn nhấc chân tiến vào, mỉm cười xua tay, “Bá tổ mẫu, nhạc mẫu, các cô cô đều là trưởng bối, không cần phải giữ lễ tiết. Ta vừa mới gặp Hoàng tổ mẫu, nghe nói bá tổ mẫu và các cô cô đều ở đây uống trà cho nên cố ý đến thỉnh an.”
Những lời này từ miệng của Minh Trạm luôn rất ngọt ngào, tuy rằng vài vị công chúa biết rõ chính mình không nên để thái tử điện hạ thỉnh an, bất quá Minh Trạm khách khí như vậy, lại tự xem mình là vãn bối, nghe vào tai cũng thật cao hứng, tuy rằng chưa hành lễ nhưng các công chúa đều đứng dậy, Kính Mẫn đại công chúa cười nói, “Chúng ta tiến cung thỉnh an mẫu hậu và bá bá, vì sao thái tử cũng đến đây?”
Minh Trạm nháy mắt một cách tinh nghịch, “Ta có tình báo, nghe nói nhạc mẫu và các cô cô đều ở đây, đương nhiên phải tiến đến, thứ nhất là cùng trò chuyện, thứ hai là cùng dùng bữa, thứ ba thì sao, tất nhiên là phải cùng bá tổ mẫu, nhạc mẫu và các cô cô vui vẻ mới được.”
Chưa bàn đến thân phận thái tử của Minh Trạm, cho dù là nam nhân bình thường mà có thể khôi hài như hắn thì cũng không nhiều, nữ nhân dễ dàng bị cảm xúc điều khiển, đều nở nụ cười, không khí đương nhiên càng thêm hòa hợp. Trong mắt của Tương Nghi đại công chúa cũng hiện lên ý cười, đứng dậy nhường chủ vị cho Minh Trạm.
Minh Trạm biết vị đại công chúa này rất coi trọng quy củ, cho nên hắn cũng không từ chối, đợi hắn ngồi xuống, các công chúa đều tự ngồi xuống.
“Vừa rồi ta trùng hợp nghe những lời của bá tổ mẫu, quả thật là rất đúng.” Minh Trạm cười nói, “Ta nghĩ thế này, công chúa khai phủ cũng không sao, chẳng qua không tiện để cho công chúa và phò mã ở riêng. Giống nhà của nhạc mẫu và Phúc Xương cô cô đều là phủ công chúa kế bên phủ của phò mã, như vậy còn tiện một chút. Đế đô rộng lớn, như phủ của tam tỷ tỷ và phủ của phò mã gia phải ngồi xe ngựa gần nửa canh giờ, đến nơi lại bị điêu nô gây khó dễ. Về phương diện khác, ngày sau tam tỷ có nhi tử, bọn nhỏ mỗi ngày mùa hè nắng nóng chói chan hoặc mùa đông tuyết rơi dày đặc vẫn phải đi thỉnh an phụ thân, đương nhiên vì đạo hiếu nên đây là chuyện phải làm. Chẳng qua cũng có trưởng bối đồng cảm cho vãn bối.”
“Vì sao việc này ta phải nói cùng bá tổ mẫu, thứ nhất, ngài là trưởng bối đức cao vọng trọng trong tôn thất, thứ hai, tính tình của ngài liêm chính, gặp chuyện cũng suy nghĩ chu toàn hơn vãn bối chúng ta, lại có nhạc mẫu, các cô cô cũng đều xuất thân là công chúa, chúng ta cùng nhau hợp lại để bàn tính nên sửa đổi thế nào là tốt nhất.” Minh Trạm cười nói, “Ta đã suy nghĩ rất lâu, phủ của công chúa thì vẫn như cũ, công chúa không cần dọn vào phủ của phò mã, nhưng công chúa thân phận cao quý, nếu bắt trưởng bối bên phủ phò mã mỗi ngày đến thỉnh an nàng thì cũng khó xử. Bất quá chúng ta có thể để phò mã dọn vào phủ của công chúa. Dù sao tất cả mọi người trong phủ đều là của hồi môn của chúng ta, cũng không cần phải lo lắng bọn họ thiên vị phò mã. Chuyện tuyên triệu thì dẹp đi, nữ nhi dễ ngượng ngùng, cho dù có muốn nhưng cũng sẽ không dám mở miệng thường xuyên. Xét trên vấn đề nhân thường đạo lý, công chúa rụt rè, phò mã không được tuyên triệu thì không thể gặp công chúa. Nhưng phò mã đang lúc tráng niên, cũng không có đạo lý chèn ép như vậy, vì thể diện của công chúa, nên không có thị thiếp, nhưng chẳng lẽ bên cạnh lại không có nha đầu thông phòng hay sao? Để ta đưa ra thí dụ, giống đại tỷ của ta làm tức phụ của Thái Dương cô cô, đại tỷ phu nhân phẩm đoan chính, ta nghe đại tỷ bảo rằng, lúc nàng đang có thai, định cho đại tỷ phu hai nha đầu thông phòng nhưng đại tỷ phu nhất định không chịu. [đương nhiên trong đó có công lao của gạch tứ gia hay không thì cũng không biết rõ.]
“Đại tỷ lén nói với ta, nàng cùng đại tỷ phu tình cảm rất tốt, không đành lòng để đại tỷ phu chịu uất ức, tuy rằng hai nha đầu thông phòng là do đại tỷ tự tay chọn lựa, nhưng trong thâm tâm cũng không cảm thấy quá tốt. Khi đại tỷ phu cự tuyệt, trong lòng của nàng thật sự thoải mái.” Minh Trạm mỉm cười tán thưởng, “Ta nghĩ rằng nữ nhi thiên hạ đều giống như nhau. Vì chuyện tuyên triệu mà công chúa không gặp được phò mã đã quá thương tâm, nếu bởi vì chuyện này mà phò mã có nha đầu thông phòng lại khiến công chúa thương tâm, công chúa ngoài miệng bảo là không sao nhưng chẳng lẽ trong lòng lại không để ý hay sao?”
Tương Nghi đại công chúa thầm nghĩ, nữ nhân vốn hiền thục, vài tiểu nha đầu thông phòng thật không đáng để công chúa bận tậm. Vậy mà Minh Trạm lại lấy tỷ tỷ của mình ra làm thí dụ, có thể thấy được Thục Nghi quận chúa cũng không vừa, đang định nói vài ba câu thì Minh Trạm đã lơ đãng mỉm cười mà nói, “Vả lại, tính tình của đại tỷ tỷ cũng có chút tương tự với An Duyệt cô cô.”
Tương Nghi đại công chúa biết nữ tế của mình ngay cả một nửa nha đầu thông phòng cũng không có, trong lúc nhất thời, cảm thấy không nên xen vào chuyện của nhà Thái Dương đại công chúa.
Thái Dương đại công chúa cười nói, “Thân điệt nữ làm tức phụ, huống chi Thục Nghi kính trên nhường dưới, ta xem nàng như thân nữ nhi của mình. Chuyện thông phòng thị thiếp thì ta đã sớm nói với đại tỷ phu của ngươi, không bàn đến nhà khác, trong nhà của chúng ta thì không có quy củ này. Nay trong nhà tôn tử đầy đàn, đây đều là phúc phận của Thiệu Minh nhà ta.”
Cho dù Thái Dương đại công chúa chỉ vô ý khoe ra nhưng trái tim của Phúc Xương đại công chúa có thể vắt cả một bình nước dấm chua. Hồ ly tinh, cũng là con hồ ly tinh kia hại nhi tử nhà nàng.
Mặc dù Kính Mẫn đại công chúa có giao hảo với Minh Trạm, lại mang danh là nhạc mẫu, nhưng nữ nhi vô phúc, dù sao cũng là chuyện hối tiếc. Nghĩ rằng Thái Dương hoàng muội vận khí tốt, để cho nhi tử thú được Thục Nghi quận chúa, nay tuy chỉ là quận chúa nhưng lại được thái tử kính trọng, ngày lành mở ra trước mắt.
Minh Trạm nói tiếp, “Ta là nam nhân, cũng không biết nhiều chuyện nội quyến. Bất quá nếu là ta, cứ nghĩ đến mỗi ngày muốn thân cận với lão bà mà phải chờ tuyên triệu thì trong lòng cũng không thoải mái. Bá tổ mẫu thấy có đúng hay không?”
Tương Nghi đại công chúa nghe Minh Trạm lanh mồm lanh miệng nói chuyện, cho dù Minh Trạm hỏi thẳng như vậy nhưng bà ấy chỉ uyển chuyển trả lời, “Ta rời đế đô đã lâu, tuổi cũng đã lớn, đầu óc cũng chậm chạp. Ngày thường đi theo Thái hậu ăn ăn uống uống còn được, ta già rồi, chuyện này thái tử đừng hỏi ta.”
“Hầy, ta nghe thái tử nói cũng có đạo lý, lại thấy Thái Tông hoàng đế cũng có đạo lý. Ôi chao, nếu các nhũ mẫu đều là điêu nô thì làm sao có được ngày hôm nay.” Tương Nghi đại công chúa đương nhiên sẽ không lấy cứng đối cứng với Minh Trạm, cười hỏi, “Thái tử thấy đúng không?”
“Bá tổ mẫu nói rất có lý.”
“Nếu thái tử cảm thấy lão thân nói có lý thì thỉnh thái tử điện hạ trịnh trọng cân nhắc lại chuyện này!” Tương Nghi đại công chúa nghiêm mặt nói, “Tam công chúa bị uất ức, cần phải được trấn an, thái tử xưa nay có giao hảo với tỷ muội thủ túc, lão thân không cần phải lo lắng nữa. Chẳng qua không nên động vào tổ chế, thái tử cứ cân nhắc lại đi!”
Minh Trạm cũng không trả lời, chỉ nhếch môi, lộ ra một nụ cười ôn nhu nhàn nhạt vô cùng thân thiết với khuôn mặt nghiêm trang của Tương Nghi đại công chúa.