Mục lục
Đích Tử Nan Vi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vầng thái dương đã chôn vùi trong ánh chiều tà, khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Minh Lan như nhiễm màu son, làn da của hắn nõn nà như băng hàn ngọc, khuôn mặt mang theo một chút lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt không có một chút ý cười nào, ánh mắt chăm chú một lúc, lãnh đạm nhìn chằm chằm Minh Trạm.

Cho dù Phượng Minh Lan thật sự là một đóa mẫu đơn thì Minh Trạm cũng không có tâm tư đấu mắt với hắn. Ôm quyền cáo từ, Minh Trảm phủi vạt y bào rồi cất bước rời đi.

“Này, Minh Trạm, đợi đã, chúng ta tiện đường, cùng nhau đi về nào. Lão tứ, lão ngũ, các ngươi cũng nhanh lên đi.” Phượng Minh Tường hô hào.

Phượng Minh Thụy và Phượng Minh Giả đều là ít nói, sau khi cáo từ Phượng Minh Lan thì Phượng Minh Lễ cũng nhanh chóng rời đi.

Minh Lễ đi theo Minh Trạm vào Thạch Lưu viện, vừa vào cửa liền giáo huấn Minh Trạm, “Ngươi sao vậy? Trong lòng khó chịu cũng không nên ngỗ nghịch Hoàng tổ mẫu. Chúng ta ở xa tận VânNam, vốn không thể tận hiếu với Hoàng tổ mẫu, hôm nay tổ mẫu có ý tốt, vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?”

Minh Trạm duỗi cánh tay, Thanh Phong Minh Nguyệt tiến lên hầu hạ Minh Trạm thoát y phục, ngọc quan, đai lưng, hà bao, ngọc bội, cẩm y tú bào, từng kiện từng kiện, Minh Trạm ngậm miệng như con trai ngậm ngọc, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Minh Lễ dù chỉ một chút.

Minh Lễ nắm lấy vai của Minh Trạm, hắn cũng không ngờ đệ đệ của hắn lại khó trị như vậy, nhìn chằm chằm vào mắt của Minh Trạm, rồi gằn từng chữ, “Ngươi nghiêm túc lắng nghe một chút có được hay không?”

Niêm Hoa nhẹ giọng hồi bẩm, “Nước ấm đã chuẩn bị xong.”

Minh Lễ lạnh lùng nói, “Chờ một chút, không thấy ta đang nói chuyện với chủ tử của ngươi hay sao? Thật có mắt à!?”

Minh Trạm đẩy tay của Minh Lễ ra rồi xoay người đi vào tịnh phòng, sau khi thoát xiêm y xong liền nhảy vào bồn tắm, bọt nước văng tứ phía, làm ướt cả người của Minh Lễ. Vì thái độ vô lý của Minh Trạm mà Minh Lễ nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt đảo qua Thanh Phong Minh Nguyệt, cả giận nói, “Tất cả ra ngoài!”

Thanh Phong Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Minh Trạm, thấy Minh Trạm không có động tác gì thì hai người bọn họ vẫn đứng im tại chỗ. Phượng Minh Lễ thấy mình ngay cả hai cái nô tỳ mà cũng nói không được, tròng mắt của hắn cũng đỏ ngầu vì tức giận.

Cần cổ tinh tế trắng nõn của Minh Trạm ngửa ra sau bồn tắm, nước ấm cuốn đi tất cả mệt nhọc trên người, hắn thoải mái thở ra một hơi, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh. Ngu ngốc, ngươi tưởng là ngươi đang ở địa bàn của mình à!

Minh Lễ và Minh Trạm ngày đầu tiên đến đế đô đã rơi vào bầu không khí mất hứng.

Minh Lễ bừng bừng lửa giận mà hồi phủ rồi oán giận cùng Phạm Văn Chu, “Tiên sinh nói thử xem, Minh Trạm như vậy có được hay không. Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, hắn toàn tự rước lấy rắc rối. Nói với hắn thì hắn lại ương bướng không chịu nghe, căn bản không chịu để ý đến người khác.”

Phạm Văn Chu nghĩ rằng tứ công tử thật không giống người lỗ mãng, tuyệt đối không thể phóng túng như vậy, vì thế liền hỏi, “Đại công tử kể lại tỉ mỉ với thuộc hạ nghe thử, như vậy thuộc hạ cũng có thể tham mưu một chút cho đại công tử về chuyện này.”

Minh Lễ vừa đến đế đô, vốn là nơm nớp lo sợ xảy ra sai lầm. Làm sao dự đoán được đệ đệ ngày thường ủ rũ ru rú trong phủ vừa đến đế đô lại giống như uống nhầm thuốc, ngày đầu tiên đã đắc tội với nãi nãi. Lúc này cũng bất chấp sợ mất thể diện, hắn tỉ mỉ kể lại cho Phạm Văn Chu nghe, Phạm Văn Chu sờ chòm râu nhỏ dưới cằm, sau khi cân nhắc một lúc lâu thì mới ôn hòa nói, “Chuyện của Ngụy quý phi, thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng, dù sao tứ công tử và Ngụy quý phi không có can hệ gì.”

“Ta biết.” Phượng Minh Lễ xoa mi tâm, nói một cách lo âu, “Ta cũng đã nghĩ đến, dù sao Minh Trạm cũng là đích tử, có một ít cao ngạo cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua hắn không giống ta, hắn phải ở trong cung lâu dài, bên trong hậu cung chính là Nguyễn quý phi và dì chưởng quản cung vụ, hắn chỉ cần hơi cúi đầu để dì thích thì sẽ càng thuận tiện cho hắn ở trong cung hơn, như vậy cũng chẳng có gì thiệt hại. Vậy mà hắn lại cố tình làm như vậy, nhất thời quật cường thì có ích lợi gì. Hắn mà xảy ra chuyện gì thì ta làm sao ăn nói với phụ vương và mẫu phi đây?” Vốn tưởng là bớt việc, không ngờ lại ôm phải một quả thuốc nổ, phải khư khư phòng cháy phòng chấn động, bảo quản cho ổn thỏa.

Nhưng thật ra Phạm Văn Chu lại đoán ra một hai dụng ý của Minh Trạm, hắn cười nói, “Đại công tử, theo thuộc hạ suy đoán thì Thái hậu nhất định thích đại công tử hơn.”

“Nếu có người chống đối ta giống như Minh Trạm chống đối Hoàng tổ mẫu thì ta cũng sẽ không thích hắn.” Hiện tại Minh Lễ vẫn toát mồ hôi lạnh, “Tiên sinh không ở đó, khi ấy toàn sảnh đều là hoàng tử công chúa, Hoàng tổ mẫu ban thưởng người vậy mà Minh Trạm lại dám từ chối, ta nói mà hắn cũng chẳng nghe. Cũng may Hoàng bá phụ gạt chuyện này sang một bên, đưa người vào phủ của chúng ta thì mới xem như ổn thỏa.”

“Đại công tử, ngài và tứ công tử đều mới đến kinh đô, tứ công tử tuổi còn nhỏ, đại công tử cũng không lớn, lại ở ngoài cung, sống một mình một phủ. Thái hậu càng coi trọng đại công tử hơn, đại công tử lại ở đây lâu dài, vì sao Thái hậu lại ban thưởng người cho tứ công tử trước mà không phải ban cho ngài?” Phạm Văn Chu thẳng thắn, “Tứ công tử không cần Thái hậu ban tặng cung nhân có lẽ chính vì suy nghĩ như vậy. Thái hậu phân chia không công bằng, trong lòng của hắn nhất định là mất hứng. Có lẽ Hoàng thượng cũng nhìn ra điểm này cho nên mới giúp công tử giảng hòa.”

Minh Lễ nhẹ giọng nói, “Ta không biết hắn lại để ý như vậy. Nếu sớm biết thì ta đã trực tiếp yêu cầu đem người đến phủ, dù sao vẫn tốt hơn để cho Hoàng bá phụ phải tự mình giảng hòa.”

Phạm Văn Chu cười nhưng không nói, Minh Lễ nói tiếp, “Minh Trạm ở tại trong cung, hạ nhân bên cạnh đều đã già rồi, thị giác cũng mơ hồ, trong cung đủ thứ cấp bậc lễ nghĩa, e rằng bọn họ không quen. Hoàng tổ mẫu là thân tổ mẫu của chúng ta, ban thưởng người cũng là hảo tâm, thân là vãn bối, chỉ là một cung nhân nho nhỏ, vậy mà hắn cũng làm quá. Truyền ra ngoài thì cũng tổn hại thanh danh.”

“Đại công tử cũng biết rõ lời của mình, tứ công tử ở tại trong cung thì đương nhiên bên cạnh phải có vài nội thị và cung nữ quen thuộc cung đình thì mới thuận tiện, chẳng qua theo như thuộc hạ quan sát thì người bên cạnh tứ công tử tốt nhất không phải xuất thân từ chỗ của Thái hậu.” Phạm Văn Chu dừng lại một chút, thấy Phượng Minh Lễ nghiêm túc lắng nghe thì liền nhẹ giọng nói, “Tốt nhất là do Hoàng thượng ban cho.”

“Hắn thẳng thắn từ chối Hoàng tổ mẫu thì làm sao Hoàng thượng còn có thể nhún nhường mà ban thưởng cung nhân cho hắn?”

“Con người luôn nghĩ ra biện pháp. Huống chi chúng ta không ở trong cung, ngoài tâm tay với, tứ công tử đã có bản lĩnh từ chối Thái hậu thì có lẽ cũng đã có cách. Chúng ta chỉ cần chậm rãi đợi xem là được.”

Minh Lễ thở dài, “Cũng chỉ đành như thế, đợi ngày mai tiến cung tạ ơn, ta sẽ ở trước mặt Hoàng tổ mẫu mà nói tốt cho hắn, Hoàng tổ mẫu là trưởng bối, nếu chọc giận người thì ngay cả phụ vương ở nơi đó cũng khó ăn nói.”

“Đại công tử huynh đệ tình thâm, vương gia tất nhiên vui mừng.” Phạm Văn Chu thuận miệng tán thưởng. Mất bò rồi mới lo làm chuồng, loại chuyện tào lao mà Phượng Minh Lễ làm chẳng có ích lợi gì cho Phượng Minh Trạm, còn không bằng đi nhắc nhở Phượng Minh Trạm một tiếng, kết quả Phượng Minh Lễ căn bản không nhắc đến chuyện của Phượng Minh Trạm nữa, có thể thấy được trong lòng đã sinh hiềm khích.

“Tiên sinh đã giải thích rõ ràng tất cả nghi hoặc của ta.” Phượng Minh Lễ cười nói, “Ta đoán không ra tâm tư của Minh Trạm. Đúng rồi, nhị hoàng tử muốn mời ta đi uống rượu.”

Nếu là trước đây thì Phạm Văn Chu tất nhiên sẽ khuyên Minh Lễ nên bảo trì khoảng cách với nhị hoàng tử của Ngụy quý phi, chẳng qua hiện tại Minh Trạm đã trở mặt với Ngụy quý phi trước, Minh Lễ và Ngụy gia vốn là thân thích, cũng không cần phải trốn tránh, vừa cười vừa nói, “Đại công tử xưa nay có chừng mực, đương nhiên không cần thuộc hạ nhiều lời.”

Hiểu rõ xuất thân bối cảnh của Phượng Minh Lễ cho nên Phạm Văn Chu có thể đoán ra những chuyện mà Phượng Minh Lễ sắp làm, nhưng thật ra vị tứ công tử vừa tiến cung liền đắc tội hai đại đầu sỏ lại khiến Phạm Văn Chu nhìn không thấu.

Minh Trạm rất có chủ trương, mấu chốt là Minh Trạm cho dù xuất thân cao quý nhưng lại không thể lập tước. Thế tử tương lai theo ý của vương gia là Phượng Minh Lễ lại rõ ràng không thu phục được Minh Trạm, cho nên huynh đệ hai người ở đế đô ngày đầu tiên đã có nguy cơ mâu thuẫn.

…………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK