Mục lục
[Xuyên nhanh] Cướp lấy bàn tay vàng của nam chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Văn Khanh lên cấp ba, liền từ nhà chú chuyển ra ngoài, chú dì đối với cô không tệ, cũng không hề giống trong tiểu thuyết, gì mà người thân cực phẩm ngấp nghé di sản cha mẹ lưu lại cho cháu, ngược lại ngày lễ ngày tết chú đều cho cô tiền tiêu vặt, dì cũng thường mua quần áo mới cho cô. Nhưng chung quy cũng không phải người một nhà, ở lại nhà bọn họ không tránh khỏi có cảm giác như ăn nhờ ở đậu, cho nên sau khi lên cao trung, Văn Khanh mượn cớ rời đi.

Cô trở lại nhà mình, đóng cửa thật kỹ, chuyện thứ nhất cô làm chính là tiến vào không gian vô tận, cô cần xác định một chút xem những bàn tay vàng kia có cái nào có thể dùng được không.

Phượng Hoàng thấy cô, lập tức hưng phấn nói: "Tỷ, ngươi có phải tìm được thời cơ đổ đầy công đức rồi không?"

"Gần như vậy." Văn Khanh không rõ lắm, cô có chút dự cảm, có lẽ đây chính là thời cơ cô đang tìm kiếm, nhưng cô lại không hoàn toàn nắm chắc.

Phượng Hoàng lại một mặt chắc chắn nói: "Chắc chắn, ta có dự cảm, bởi vì giữa chúng ta có khế ước, ta có thể tự cảm giác được vận mệnh của mình, cũng bao quát cả một phần của tỷ."

Nó nói như vậy, trong lòng Văn Khanh liền nắm chắc: "Vậy mượn lời may mắn của ngươi." Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi nó: "Trong khoảng thời gian này ngươi có muốn đi ra ngoài không? Đi ra ngoài chỉ có thể thu nhỏ bản thể đứng bên cạnh ta, lúc cần thiết có khả năng sẽ cần ngươi hỗ trợ."

Hiện tại thế giới này tương đối đặc thù, đối mặt với đám người mang theo bàn tay vàng, cô sợ một mình mình không thể ứng phó nổi, có Phượng Hoàng vũ lực cường đại ở bên cạnh vẫn làm cô cảm thấy an tâm hơn.

"Không có vấn đề!" Phượng Hoàng nhanh miệng đáp ứng, nó ở trong không gian đã nhanh chán muốn chết rồi, thật muốn ra ngoài đó xem thử!

Văn Khanh lại dặn dò nó một câu: "Sau khi rời khỏi đây, tất cả đều phải nghe ta an bài, không được phép gây chuyện!"

"Biết rồi, tỷ, ngươi đừng lải nhải nữa!" Nó còn chưa đến mức không phân rõ nặng nhẹ, thời khắc mấu chốt, sao nó có thể kéo chân sau cô chứ?

Văn Khanh kiểm kê lại bàn tay vàng mình đoạt được trong vô tận hư không, cuối cùng lấy ra mấy cái mà mình có khả năng sẽ dùng tới ——

Túi đen khủng bố có khả năng sẽ dùng đến, cô có thể kéo người có bàn tay vàng nhốt vào bên trong rồi sau đó quản lí. Điều kiện tiên quyết là nếu bọn họ có thể phục tùng cô!

Không gian tu tiên nhất định phải có, bởi vì trên đường về cô có thấy người tu chân, trong tất cả hệ thống sức mạnh, người tu chân tuyệt đối là mạnh nhất. Muốn ngăn chặn bọn họ cũng chỉ có thể bắt tay vào từ nơi này.

Hệ thống giao dịch giữa các vị diện cũng có thể cân nhắc, dù sao lúc cô cầm về, Giang Tiểu Mãn đã mở ra bảy vị diện, vị diện tu tiên, vị diện ma pháp đều có, lúc cần thiết có khi còn có thể giúp một tay.

Mà những cái khác như xuyên không, trọng sinh, nhóm lì xì, hệ thống cung đấu, hệ thống đào bảo, mắt Thấu Thị, mắt Âm Dương, không gian tận thế, không gian trồng trọt, tác dụng của những bàn tay vàng này cơ hồ đều bị ba cái kia bao quát, cho nên không cần phải mang theo.

Văn Khanh thử mang cùng lúc ba bàn tay vàng ra ngoài, không nghĩ tới vậy mà thành công. Quá khứ là có hạn chế, chỉ có thể mang một cái. Có lẽ số lượng cùng thế giới bàn tay vàng này có quan hệ với nhau. Trước kia trong mỗi thế giới cũng chỉ có một người có bàn tay vàng, cho nên cô cũng chỉ có thể mang được một cái, đoán chừng là vì bảo trì sự cân bằng. Mà thế giới này, nhiều người mang theo bàn tay vàng đương nhiên sự hạn chế đối với cô cũng nới lỏng. Từ đó, cô làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn.

Văn Khanh trước hết ở trong không gian tu tiên tu luyện tới Nguyên Anh, có đầy đủ năng lực tự vệ rồi mới đi ra ngoài. Bởi vì thời gian trong không gian cùng thế giới bên ngoài có sự chênh lệch, cho nên tu luyện một hơi tới Nguyên Anh cũng chỉ dùng nửa ngày.

Bên ngoài là ban đêm, Văn Khanh dùng thuật ẩn thân, sau đó ngự kiếm bay ra ngoài. Cô nhanh chóng đến xem, thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu người có bàn tay vàng.

Đúng lúc, vừa ra khỏi cửa đã gặp một người, cùng một khu chung cư với cô, trên đỉnh đầu có bốn chữ lớn đỏ tươi —— hệ thống phá sản - sáng giống như đèn pha, từ xa đã có thể nhìn thấy. Văn Khanh ngự kiếm bay lại gần một chút, lập tức nhìn thấy bình luận trên đầu hắn.

[Hệ thống ngươi nghiêm túc à? Ngươi thật sự cho ta một trăm triệu? Ai cũng không tra được?]

[Nhất định trong một tuần phải xài hết? Đơn giản! Kiếm tiền thì không, dùng tiền thì quá dễ dàng!]

[Xài không hết thì chết? Yên tâm yên tâm, không phải chỉ có một trăm triệu thôi à? Tùy tiện mua mấy ngôi nhà không được à?]

. . .

Văn Khanh dùng linh khí làm một ấn ký trên người bại sản, sau đó rời đi.

Cô ngự kiếm bay toàn thành phố Z vài vòng, vừa vặn tìm được một cô gái có hệ thống, liên tiếp tới sáng hôm sau gặp được bốn cái, thêm người đàn ông phá sản kia thì ở thành phố Z có tổng cộng 6 bàn tay vàng khác. Xác suất này đã là rất cao, một thành phố đã có 6 cái, vậy một vùng có bao nhiêu cái chứ? Còn một quốc gia thì sao?

Cũng may những người có bàn tay vàng trên đầu đều có một dòng chữ đỏ tươi cực lớn không bị bất kì vật thể nào quấy nhiễu, cho dù Văn Khanh bay giữa không trung cũng có thể nhìn xuyên thấu qua mấy ngôi nhà tìm thấy bọn họ. Nếu không cô lật từng cái một không biết lật tới bao giờ.

Lại bay thêm vài vòng, xác định thành phố Z chỉ có 6 bàn tay vàng này, coi như đã là một khởi đầu tốt, Văn Khanh trở lại nhà mình. Nhìn bầu trời rất nhanh lại sáng lên, cô không đi tu luyện mà đi phân tích tư liệu mấy người này.

Đối với nữ sinh trọng sinh cùng anh chàng xuyên không, hai cái này giải quyết nhẹ nhàng, bàn tay trọng sinh sinh cùng xuyên không, đơn giản là liên quan tới ký ức kiếp trước, chỉ cần phong ấn bộ phận ký ức này là được rồi. Không có những ký ức này, bọn họ có khác gì người bình thường đâu? Dù sao thì xuyên không cùng trọng sinh cũng không làm trí thông minh tăng lên thêm được.

Đối với bàn tay vàng là hệ thống, cũng không khó giải quyết, tháo rời hệ thống ra là được. Trái lại người Tu Chân cùng Thuật Đọc Tâm lại có chút phiền phức.

Người Tu Chân tên là Trần Hồng, dùng hai đồng tiền mua một chùm chìa khóa, nhỏ máu vào, vậy mà mở ra một động phủ cho tu sĩ, thế là hắn đi theo con đường tu chân. Hắn tu luyện muộn, lại không có người chỉ đạo, trong Tiên Phủ linh khí không đủ nhiều cho nên tu luyện lâu như vậy cũng chỉ mới chập chờn đến luyện khí tầng thứ bảy. Mặc dù ở tu chân giới không đáng chú ý nhưng đã có thể áp đảo người bình thường. Cho nên đối với hắn mà nói, Văn Khanh cần cướp đi động phủ tu chân của hắn, sau đó phong ấn lại tu vi, khi cần thiết có lẽ sẽ phải phong ấn luôn toàn bộ ký ức, cũng không tính là quá phiền phức.

Về phần Thuật Đọc Tâm kia, ngược lại có chút khó giải quyết, loại năng lực huyền ảo này không giống tu vi có thể phong ấn, cũng không giống hệ thống có thể gỡ ra, giải quyết như thế nào thì phải có kế hoạch kĩ càng.

Sau bữa sáng, Văn Khanh đúng giờ đi học, cô chuẩn bị nói với giáo viên một tiếng, xin nghỉ dài hạn. Xung quanh có nhiều bom hẹn giờ như vậy, ai biết cái nào sẽ nổ trước? Nếu như vẫn ở trong trường học, xảy ra chuyện gì cô cũng không thể đột nhiên biến mất rồi chạy tới nơi khác, cho nên vẫn là thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm mới yên tâm được.

Lúc cô đi xin nghỉ, vừa vặn gặp phải nữ sinh trọng sinh cũng xin nghỉ phép. Nữ sinh trọng sinh là bạn học lớp bên cạnh, cho nên bàn làm việc chủ nhiệm lớp vừa vặn sát bên cạnh nhau. Vì thế, lúc Văn Khanh đi ngang qua, có thể thấy rõ bình luận trên đầu cô ta ——

[Mảnh đất phía Bắc kia rất nhanh sẽ bị khai phá, nhất định phải thuyết phục được cha mẹ mua mấy ngôi nhà ở đó, chờ sau khi phá dỡ, chỉ riêng tiền bồi thường cũng có thể ăn cả đời.]

[Nếu như cha mẹ không tin, vậy lấy năm trăm vạn hôm qua mua trộm! Phật tổ phù hộ, tuyệt đối xe đừng bị tuột xích! Nhất định phải trúng thưởng, nhất định phải trúng thưởng...]

Phật tổ có phù hộ cô ta không thì khó nói lắm, Văn Khanh khẳng định sẽ không để cô ta thuận lợi như vậy. Cho là trọng sinh thì chuyện tốt gì cũng phải rơi trên đầu cô đúng không? Năm trăm vạn tiền thưởng cô ta cầm đi, tiền bồi thường do phá dỡ nhà cũng là của cô ta thì tiền thưởng tiền bồi thường của người đời trước phải làm sao bây giờ? Vốn là cơ duyên của bọn họ, cô chặn ngang một chân thì là của cô?

Lòng tham không đáy, lúc đầu việc cô ta mua xổ số Văn Khanh cũng không có ý định nhúng tay, dù sao mua xổ số đều là dân cờ bạc, cho nên phần thưởng này rơi vào tay ai cũng không đáng kể. Nhưng cô ta còn muốn lấy đi tiền bồi thường, Văn Khanh không đồng ý.

Cho nên sau khi có giấy xin nghỉ, Văn Khanh đi theo sau lưng nữ sinh trọng sinh, dùng linh khí bao vây lấy tờ xổ số của cô ta, sau đó vê thành bột mịn.

Trọng sinh đã là cơ duyên to lớn, học tập cho giỏi, khiến mình mạnh lên thì còn sợ có thứ gì làm khó được mình? Luôn muốn đầu cơ trục lợi cũng không sợ chặt đứt phúc phận của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK