Lời này khiến thái tử có chút cố kỵ, nếu Hoàng a mã đã biết sự tồn tại của nàng, vậy thì hắn không thể tùy ý xử trí được. Cộng thêm một đám huynh đệ cầu tình khiến Dận Nhưng không thể ra tay. Chốt lại là thái tử nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Chuyện này rất nhanh truyền tới tai Khang Hi. Sau khi ám vệ báo cáo không sót chữ nào, ông nhíu mày, không phải do Văn Khanh, mà là bởi Thái Tử gây sự vì nữ nhân kia.
Thái Tử là do một tay ông bồi dưỡng nên ông rất hài lòng, cung kiệm nhân đức*, làm việc hay làm người đều không có gì để chê. Duy chỉ có một điều khiến ông bất mãn, chính là chuyện Thái Tử độc sủng Trắc phúc tấn Lý Giai thị đến mức sủng thiếp diệt thê. Khang Hi trong tối ngoài sáng khuyên Thái Tử rất nhiều lần nhưng đều vô dụng.
Cũng vì vậy nên ông mới bất mãn với Thái Tử, ông đang tại vị mà Thái Tử còn như thế, đợi đến lúc ông băng hà, không có người ước thúc, chẳng phải Thái Tử sẽ sủng Lý Giai thị lên tận trời hay sao? Nói không chừng Lý Giai thị sẽ trở thành Hiếu Trang Hoàng Thái Hậu thứ hai cũng nên. Nhân tố thế này tuyệt đối không an toàn, nhất định không thể giữ lại!
Sau đó ông lại nghĩ tới Văn Khanh, tuy nàng có chút cuồng vọng, nhưng đối xử với các A Ca cực kì khách khí, thậm chí còn buôn bán cùng Lão Cửu, Lão Tứ. Bọn họ hỏi nàng về nông nghiệp thì nàng vẫn mở miệng chỉ điểm, nhưng tại sao khi đối mặt với Thái Tử nàng lại thay đổi thái độ? Theo lý thuyết Thái Tử là trữ quân, cho dù không có hảo cảm cũng không đến mức trở mặt như vậy.
Không đúng, ông đột nhiên nhớ tới, ám vệ đã tra ra thân phận của Văn Khanh - nàng được sinh vào giờ Sửu ngày 28 tháng 12 năm Tân Mùi, mà trưởng tử của Thái Tử cũng sinh vào giờ Sửu ngày 28 tháng 12 năm Tân Mùi, cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí canh giờ được sinh ra cũng giống nhau, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Càng trùng hợp hơn là, trưởng tử của Thái Tử lúc mười một tuổi lại chết non vào ngày 28 tháng 11 năm Tân Tị. Nguyên nhân là do Thái Tử Phi hạ độc hãm hại. Lúc đó không phải ông không nghi ngờ, Thái Tử Phi Trạch thị là do ông tự mình lựa chọn, có chút thủ đoạn nhưng tuyệt đối am hiểu việc lớn, không thể nào làm ra loại chuyện sát hại con cháu hoàng tộc được. Nhưng lúc ấy nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, Khang Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Tử đưa nàng ta tới Phật đường...
Cũng bởi vì chuyện này, Lý Giai thị càng được sủng ái. Lúc đó ông cũng nghĩ đến việc nàng ta tự biên tự diễn, nhưng lại cảm thấy không hiểu, cho dù tranh sủng cũng không đến mức làm hại nhi tử của mình chứ.
Nhưng nếu đó không phải là con trai của nàng ta thì sao?
Nghĩ đến đây, rất nhiều chuyện đã sáng tỏ, Lý Giai thị năm đó sợ bản thân sinh ra nữ nhi, vì củng cố địa vị nên mới trộm long tráo phụng. Chờ sau khi địa vị được củng cố, nàng lại sinh thêm bốn nhi tử, lúc này sợ chuyện trộm long tráo phụng trước kia bị bại lộ nên vội tìm cách diệt trừ "trưởng tử", nhân tiện giá họa cho Thái Tử Phi, cuối cùng ra vẻ đáng thương khiến Thái Tử đồng tình, một mũi tên trúng ba con nhạn...
Không thể không nói, ông đã đoán đúng chân tướng sự việc, tuy rằng hiện tại không có chứng cứ, nhưng hoàng đế làm việc vốn dĩ không cần chứng cứ. Mặt ông âm trầm, phân phó Lý Đức Toàn: "Đi gọi Lão Cửu đến đây cho trẫm."
*
Văn Khanh đóng cửa, cùng đám người Dận Đường đi đến phía đối diện ăn cơm. Nhưng cơm còn chưa được ăn Dận Dường đã bị người kêu đi, chờ bọn họ cơm nước xong xuôi thì hắn mới quay trở lại, có chút rối rắm nói: "Yến hội trung thu gần đến rồi, Hoàng A Mã muốn ta đưa ngươi vào cung dự tiệc."
Hắn cũng không rõ vì sao Hoàng A Mã lại đột nhiên cho Văn Khanh tiến cung dự tiệc, lại còn là chính hắn đưa nàng đi. Không nói đến việc Hoàng A Mã cho nàng tiến cung vì mục đích gì, làm sao để nàng không gây ra phiền toái mới là chuyện khó. Nha đầu này thường ngày không sợ trời không sợ đất, biết rõ bọn họ là Hoàng Tử A Ca nhưng vẫn không để vào mắt, nắm được nhược điểm của bọn họ là hố chết người không đền mạng, vào cung lỡ gặp phải chuyện gì thì làm sao bây giờ? Dù gì ở chung với nhau lâu như vậy, bọn họ cũng coi như là có tình có nghĩa, không thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết được!
Nhưng nàng lại không biết hắn đang băn khoăn điều gì, ra sức hứa hẹn: "Được, vừa lúc ta cũng muốn vào cung tham quan một chuyến." Khang Hi cho nàng tiến cung nghĩa là đã điều tra rõ thân thế của nàng, động tác rất nhanh.
Dận Đường nhịn không được dặn dò một câu: "Trong cung không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cẩn thận một chút, đừng gây sự."
"Yên tâm đi, ta đâu có ngốc." Lần này nàng tiến cung, tỉ lệ sống hay chết là ngang nhau, cho dù hoàng gia có con nối dõi lưu lạc bên ngoài hay việc Lý Giai thị trộm long tráo phụng đều bị xem là gièm pha , việc xấu trong nhà không thể để cho bên ngoài biết được.
Nhưng nàng lại lấy ra những thứ có giá trị quá lớn, có khả năng Khang Hi sẽ không giết nàng, nàng đánh cuộc một nửa vào cơ hội lần này.
15 tháng 8 hôm nay, nàng đi theo Phúc Tấn Đổng Ngạc thị của Dận Đường tiến cung. Dù sao nàng cũng là nữ nhi, đương nhiên phải để Phúc Tấn mang vào.
Ban đầu Đổng Ngạc thị thấy Dận Đường mang về một cô nương xinh đẹp liền có chút lo lắng, nhưng nghe nàng gọi Dận Đường một tiếng Cửu thúc liền yên lòng, cho rằng nàng là một vãn bối nào đó trong hoàng thất, vì vậy đối đãi với nàng cũng dụng tâm hơn.
"Trong cung có nhiều quy củ, quý nhân nhiều, ngươi theo sát ta, đừng đụng vào ai hết." Đổng Ngạc thị thật tâm dặn dò nàng.
"Dạ được, Cửu thẩm."
Nghe vậy, Đổng Ngạc thị càng thêm hài lòng, đưa nàng đến chỗ Nghi phi nương nương. Các nàng tới rất đúng lúc, có vài vị Phúc Tấn của các Hoàng Tử khác đang trò chuyện cùng Nghi phi, hoàng cung ngập trong tiếng nói cười.
Văn Khanh vừa tiến cung liền nghe một âm thanh điện tử máy móc vang lên: "Phát hiện nhân vật nguy hiểm! Phát hiện nhân vật nguy hiểm!"
Văn Khanh không hề kinh ngạc, đây là âm thanh hệ thống thông báo nữ chính xuất hiện, nàng theo âm thanh ngẩng đầu đưa mắt về phía nữ chính, ồ, quả thực là một mỹ nhân. Do nhận được các phần thưởng của hệ thống, da thịt của nàng trắng nõn như tuyết, trong mắt chứa đầy hơi nước, môi không bôi son nhưng vẫn đỏ hồng, thân thể nhỏ nhắn yểu điệu, thật sự là một mỹ nhân nhìn thấy liền thương.
Dù nàng ta đã là mẹ của năm hài tử nhưng bề ngoài vẫn y như thiếu nữ, khiến người khác nhìn mà xấu hổ. Hơn nữa nàng quá đẹp, đẹp đến mức không giống người thường, mỗi một chi tiết đều vô cùng hoàn mỹ, không nhìn ra được một điểm xấu nào, nhưng những thứ hoàn hảo quá mức lại rất dễ khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nên khi nàng ta ngồi cùng các vị Phúc Tấn khác lại có vẻ không được hòa hợp.
Giờ phút này nàng ta hiển nhiên cũng nghe thấy hệ thống nhắc nhở, trong mắt hiện lên hoảng loạn nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hỏi hệ thống: "Nhân vật nguy hiểm nào?" Vì hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tùy thời nhắc nhở nàng nếu có nhân vật nguy hiểm, trong cung không ít thì nhiều sẽ có người có ác ý với nàng ta, nhưng hệ thống cũng không nhắc nhở đặc biệt - đây là lần đầu tiên có yêu cầu chú ý nhân vật nguy hiểm.
Thanh âm hệ thống lại vang lên: "Tề Văn Khanh, là nữ nhi mà cô tráo đổi mười sáu năm trước."
"Cái gì?!" Sắc mặt Lý Giai thị lập tức tái nhợt. Chẳng trách hệ thống lại nhắc nhở, nếu nữ nhi kia thật sự xuất hiện, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ chủ tuyến của nàng ta! Người như vậy đương nhiên là nhân vật nguy hiểm! Nàng ta trực tiếp nhìn về phía nữ tử ngồi bên cạnh Đổng Ngạc thị, vừa rồi các nàng tiến vào hệ thống liền nhắc nhở, nàng ta đã gặp Cửu Phúc Tấn rất nhiều lần, hệ thống đều không có phản ứng gì, vậy vấn đề lần này chắc chắn là ở chỗ nữ tử bên cạnh nàng ta!
Vừa lúc nữ tử kia ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau. Khóe môi nữ tử đó chậm rãi cong lên, nàng ta vô cớ cảm thấy một chút lạnh lẽo, lỡ tay làm bể chung trà, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Những người khác thấy nàng ta thất thố như thế, sôi nổi dò hỏi làm sao vậy. Nàng ta miễn cưỡng cười cười: "Ta không sao, đột nhiên có chút không thoải mái, ta đi về trước." Nói xong vội vàng rời đi.
Biểu hiện của Lý Giai thị trong cung Nghi phi rất nhanh liền truyền tới tai Khang Hi: "Ồ? Ngươi xác định nàng ta vừa nhìn thấy Tề Văn Khanh lập tức bị dọa sợ?"
"Vâng, nô tì thấy rõ ràng, Trắc Phúc Tấn Lý thị thất thố làm bể chung trà, sắc mặt trở nên tái nhợt dị thường. "
Khang Hi cười lạnh, ông chỉ muốn thử mà thôi, không nghĩ tới quả nhiên là thật! Hơn nữa Lý Giai thị vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra Tề Văn Khanh là nữ nhi của mình, chuyện này cũng có chút tà môn.
Nhưng mặc kệ thế nào, Lý Giai thị tuyệt đối không thể giữ lại!
Tiệc tối kết thúc, Văn Khanh bị người dẫn tới Càn Thanh cung. Khang Hi muốn ra oai phủ đầu với nàng nên giả vờ phê duyệt tấu chương làm như không phát hiện nàng đã đến. Văn Khanh mới không ngốc đến độ ngồi chờ, nàng cũng không quỳ lạy mà trực tiếp đi đến trước ngự án của Khang Hi, hai tay chống ở trên bàn: "Tìm ta đến đây là có chuyện gì? "
Khang Hi ra oai phủ đầu không thành, ót sau giật giật, lại lần nữa đổi mới cách nhìn về việc nàng không tuân theo quy củ.
"Làm càn! Thấy trẫm vì sao không quỳ?"
Văn Khanh chớp chớp mắt: "Quy củ là dành cho người chịu tuân theo quy củ, đối với người không tuân theo quy củ thì đương nhiên không cần tuân thủ!" Nàng thuật lại lời ông nói không sai một chữ nào. Khang Hi á khẩu không trả lời được, chẳng trách nha đầu này lúc trước không phản bác hắn, thì ra là chờ lúc này đây.
Khang Hi tâm tư vừa chuyển: "Quy củ không tuân thủ, vậy việc hiếu đạo phải giữ chứ? Ngươi đã biết thân thế của chính mình, vì sao lại bất kính với trưởng bối?" Hai người bọn họ đều hiểu rõ, ông cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói thẳng.
Văn Khanh nhướng mày nhìn ông: "Ngài chuẩn bị nhận ta về? Nhưng ta lại không muốn nhận tổ quy tông!"
Khang Hi cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi không muốn?" Sau khi nhận tổ quy tông thì nàng sẽ thành con cháu hoàng gia, vinh quang lớn như vậy mà lại không muốn? Có lẽ là lạt mềm buộc chặt chăng, trong lòng Khang Hi tỏ vẻ hiểu rõ.
Văn Khanh cười nhạo: "Ta không phải là muốn lạt mềm buộc chặt, nhận về thì ta có chỗ tốt gì chứ? Từ xưa đến nay công chúa Đại Thanh đều vô cùng thảm, bị đưa đi hòa thân, tuổi còn trẻ bị tra tấn đánh đập mà chết, ta có ngốc mới muốn được nhận về!"
Bị nàng vạch trần bê bối hoàng gia một cách không chút lưu tình, khuôn mặt Khang Hi lập tức trở nên khó coi, ông trầm mặt một lát mới thở dài nói: "Hòa thân trấn an cũng là hành động bất đắc dĩ. Có điều ngươi yên tâm, nếu ngươi nói vậy trẫm sẽ không cho ngươi đi hòa thân. Điểm này trẫm có thể bảo đảm."
"Ta đây cũng không muốn nhận, hoàng gia một đống quy củ, không bằng ta ở bên ngoài tự do thoải mái! Ở đây cũng không phải Anh quốc, nữ nhân không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, chẳng có thứ tốt gì, sao phải về để chịu gia quy ước thúc? "