"Anh đưa tôi về đi, tôi có chút việc."
"Em có chuyện gì? Không phải nói hôm nay sẽ đi cùng anh à?" Đường Niệm vô cùng bất mãn, hắn cảm thấy hôm nay Bạch Văn Khanh rất kì lạ, trước đây cô luôn ôn nhu còn nịnh hót hắn, hôm nay lại vênh mặt hất hàm sai khiến.
Văn Khanh nghĩ nghĩ nói: "Tôi ở bên anh chính là vì muốn thoát khỏi Lý Hạo Thiên, hiện tại tôi đã không còn quan hệ gì với cậu ta, hai ta cứ như vậy đi." Nhiệm vụ của cô không hề liên quan đến Đường Niệm, không bằng nhân cơ hội này chia tay hắn. Dù sao Bạch Văn Khanh trong nguyên tác và hắn ở bên nhau chẳng được lâu, thiếu gia nhà giàu đào hoa làm sao có chân tình? Chẳng qua là chơi tí thôi thôi, đến khi cảm giác mới lạ mất hết thì sẽ đi tìm người khác, rốt cuộc bọn họ đâu có thiếu phụ nữ đâu.
Nhưng mà phản ứng của Đường Niệm lại làm cô có chút ngoài ý muốn, hắn mang vẻ mặt u oán nhìn cô: "Em là chê anh vừa ngắn vừa nhỏ có đúng không?"
Văn Khanh: "......" Không phải như vậy.
"Vậy tại sao em đột nhiên muốn chia tay? Ngày hôm qua em muốn túi xách anh mua cho em, hôm trước em muốn vòng cổ cũng mua cho em, em muốn cái gì anh mua cho em cái đó, không phải lúc ấy em rất thích sao? Hôm nay thấy tên Lý Hạo Thiên kia em lại muốn chia tay anh, còn không phải bởi vì câu nói kia của cậu ta chứ?"
"Đừng nói với anh rằng chỉ lấy anh làm lá chắn, trước đây em không phải như vậy!"
Văn Khanh đỡ trán, không phải là một người ngu xuẩn sao? Sao tự dưng lại đột nhiên thông minh lên vậy?
"Vậy được rồi, tạm thời chưa chia tay." Văn Khanh cảm thấy hắn lúc này vẫn còn ham của lạ, rốt cuộc Bạch Văn Khanh có một khuôn mặt xinh đẹp nên hắn cảm thấy luyến tiếc cũng dễ hiểu. Phỏng chừng qua một khoảng thời gian nữa, không cần cô nói hắn cũng sẽ đá cô.
Đường Niệm vẫn là bất mãn nói thầm: "Cái gì mà tạm thời không chia tay? Vẫn là muốn chia tay đúng không?" Trước đây Đường Niệm không có để ý nhiều đến Bạch Văn Khanh, ước chừng chính là hắn thích nhan sắc của cô, cô thì thích tiền của hắn, cứ ở chung như vậy, hắn rất nhanh cảm thấy chán. Nhưng hiện tại đột nhiên bị đối phương nói muốn chia tay, trong lòng hắn lập tức không thoải mái, cũng không rõ là tâm tư gì.
Huống hồ, mới người thứ nhất đã bị đá làm hắn rất mất mặt! Anh em sẽ cười chết! Không được, hắn nhất định phải giữ cô lại, chỉ có hắn đá cô, tuyệt đối không thể để cô đá hắn!
Văn Khanh không biết suy nghĩ của Đường Niệm, cô đang nghĩ nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, vai chính lần này này không giống với những vai chính khác, làm việc không hề logic, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường, rất nhiều điểm đều không thực tế, thậm chí trăm ngàn chỗ hở, hoàn toàn là buff quá tay. Hơn nữa vai phụ sở hữu chỉ số thông minh đáng lo, tồn tại chỉ là để trợ giúp vai chính.
Đối với một thế giới vặn vẹo như vậy, cô không biết có nên dùng tư duy bình thường để giải quyết vấn đề hay không.
Thế giới phi thường nên dùng thủ đoạn phi thường!
Ngày hôm sau, là ngày tổng kết cuối cùng của Văn Khanh, sau lễ tốt nghiệp này, các bạn học mỗi người một ngả.
Văn Khanh ở ngoại trú, đến hơi trễ, lúc cô đến lớn đa phần bạn học đều đã đến. Trong lớp lúc đầu náo nhiệt, cô đi vào liền an tĩnh lại. Sau đó lại xì xào bàn tán:
"Nghe gì chưa? Cô ta ôm được chân của phú nhị đại, đá Lý Hạo Thiên!"
"Không phải nói là được bao nuôi à?"
"A? Vậy mà không cần mặt mũi nữa, việc vì tiền mà bán thân thể cũng có thể làm, khác gì những người kia?"
"Tội nghiệp Lý Hạo Thiên, tốt xấu gì cũng là hotboy lớp mình!"
...
Trong lớp nhân duyên của nguyên chủ không tốt, dung mạo xinh đẹp không giống người thường tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù của các nữ sinh khác. Còn với nam sinh? Bạn bọn họ là khoa chuyên Văn, tất cả chỉ có ba nam sinh, một trong số đó là ngựa giống Lý Hạo Thiên.
Văn Khanh làm ngơ ánh mắt hoặc dò xét hoặc ghen ghét hoặc khinh bỉ của người khác, trực tiếp đi đến một vị trí hẻo lánh, chỉ là lúc đi qua Lý Hạo Thiên, tay hơi run nhẹ một cái.
Lý Hạo Thiên đang nói chuyện với nam sinh bên cạnh, làm như không nhìn thấy cô, giống như không chú ý tới dáng vẻ của cô. Điều này làm đám bạn học chờ mong bọn họ cọ xát cãi nhau vô cùng tiếc nuối.
Văn Khanh nhìn Lý Hạo Thiên uống cạn chai nước kia, khóe miệng im lặng câu lên một nụ cười. Là đồ tốt đó nha, trong không gian chế tạo đan dược, hôm qua cô đi về nghiên cứu một ngày mới thành công đó, tiện nghi cho hắn!
Chẳng qua bao lâu, hướng dẫn Mộ Dung Yên Vân ban bọn họ đến. Trong trí nhớ của Bạch Văn Khanh, Mộ Dung Yên Vân là một người bảo thủ cứng nhắc, hình tượng cổ hủ cẩn thận tỉ mỉ, trên thực tế trong mắt tất cả học sinh đều như thế. Lý Hạo Thiên có dị năng thấu thị, lại thấy được bên dưới lớp quần áo bảo thủ kia là sóng ngầm mãnh liệt ... Nói cách khác, Mộ Dung Yên Vân cũng là một nữ nhân trong harem của hắn.
Lúc này, con mắt Lý Hạo Thiên không nháy nhìn chằm chằm Mộ Dung Yên Vân, dáng vẻ giống như Trư ca, Văn Khanh nhìn vô cùng chán ngán, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.
Không phải Văn Khanh không muốn cứu vớt những mỹ nữ bị Lý Hạo Thiên hại, chủ yếu là những người này như bị trúng tà, vừa gặp nam chính liền xuân tâm nảy mầm, giống như gặp được chân mệnh thiên tử. Cô mà đi ngăn cản nói không chừng còn bị đối phương cho là phá hư nhân duyên của họ, nên thôi dứt khoát không quan tâm.
Dù sao, cô đã giúp bọn họ giải quyết căn nguyên vấn đề! Trong nguyên tác, Lý Hạo Thiên có được một dàn harem, không phải vì hắn có thiên phú dị bẩm dùng một lần là khiến người ta nhớ mãi không quên à? Nhưng nếu hắn không được thì sao?
Văn Khanh cười xấu xa, cực kỳ chờ mong vẻ mặt của Lý Hạo Thiên lúc nhiệt huyết sôi trào nhưng lại không thể cứng nổi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Đối với loại ngựa giống này, nên nhẹ nhàng biến hắn thành thái giám! Không có công cụ, xem hắn làm thế nào để gây tai họa muôn phương!
Tan học, Văn Khanh xách cặp đi ra ngoài, Đường Niệm đang cầm một bó hoa hồng đỏ, cực kỳ bựa đứng trước cổng trường chờ cô. Nữ sinh đi ngang qua con mắt đều lóe sáng lên liếc trộm hắn, dù sao khuôn mặt của Đường Niệm này cũng rất đẹp mắt, lại thêm khí chất thổ hào không lẫn vào đâu được, quả thực vô cùng hút mắt.
Đường Niệm thấy cô, ánh mắt sáng lên, tiến lên một bước, nhét hoa vào ngực cô: "Tặng cho em!"
Ánh mắt ước ao ghen tị của nữ sinh xung quanh làm Đường Niệm dương dương đắc ý, nữ sinh đều có lòng hư vinh, hắn giữ thể diện cho Bạch Văn Khanh như thế, cô nhất định sẽ cao hứng.
Văn Khanh nhíu mày: "Sao anh lại tới đây? Không phải đã nói anh không cần tới đón tôi rồi à?"
Mặt Đường Niệm lập tức sụp đổ, theo đúng kịch bản là phải vui sướng chứ? Tại sao hắn cảm thấy cô có chút ghét bỏ là thế nào?
"Anh định cho em một bất ngờ thôi mà."
Văn Khanh từ chối cho ý kiến, ném hoa vào ngực hắn: "Đi thôi, đừng làm người ta mất mặt." Cũng đâu phải học sinh cấp hai, ôm một đống hoa hồng làm trò con bò hả!
Đường Niệm lập tức bất mãn: "Anh không được làm như vậy sao? Làm em mất mặt chỗ nào hứ?" Tuy là nói vậy, vẫn nhanh chóng đi hai bước đuổi theo Văn Khanh, dang tay nắm lấy tay cô: "Hôm nay Lý Hạo Thiên gì đó có quấn lấy em không? Nếu cậu ta quấn lấy em em cứ nói cho anh, anh tìm người đánh chết cậu ta!"
"Cậu ta không tìm tôi gây chuyện, anh yên tĩnh chút đi, sau này thấy cậu ta thì giả bộ như không thấy, đừng lải nhải với cậu ta. Anh càng để ý thì cậu ta lại càng đắc ý, không nhìn thì tốt hơn."
"A, được."
Sau khi bọn họ rời đi, một đống học sinh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không phải nói cô ta được bao nuôi à? Nhìn không giống lắm? Người đàn ông kia cô ta nói gì là nghe nấy, hình như rất thích cô ta mà."
"Gì chứ? Kẻ có tiền đều như vậy, chơi như thật, cậu nhìn đi, người ta bây giờ thích gương mặt đó, nguyện ý dỗ dành cô ta, chờ đến lúc cô ta bị đá xem!"
"Đúng đó, nhưng mà người kia đẹp trai nhỉ?"
"Hửm? Cậu vừa ý? Nhưng người ta không nhìn cậu đâu! Tối thiểu cũng phải xinh đẹp như Bạch Văn Khanh thì cậu mới có cơ hội!"
"Ai vừa ý? Tớ cũng chỉ thuận miệng khen một câu thôi! Loại hoa hoa công tử này cho tớ tớ cũng không thèm!"
Một nam sinh đụng Lý Hạo Thiên một cái: "Cậu thật sự bị cô ta đá hả? Người mới của cô ta rất có địa vị đó, chiếc xe kia cũng hơn một ngàn vạn! Chậc chậc, kẻ có tiền có khác, có khi chúng ta làm cả đời cũng không mua nổi. Người anh em, nhìn thoáng chút đi, người hay trèo cao..."
Sắc mặt Lý Hạo Thiên tái xanh, Bạch Văn Khanh sao lại buồn nôn như vậy? Hôm qua tới ký túc xá của hắn ra vẻ ta đây thì thôi đi, hôm nay còn trước mặt toàn bộ bạn học khiến hắn khó xử, dám làm nhục hắn như vậy! Thù này không báo thì quá mất mặt nam nhi rồi!
Văn Khanh: Excuse me? Anh là cái giống gì?
Văn Khanh ra trường, trực tiếp đi đến một cửa hàng vé số, trong nguyên tác, hôm nay Lý Hạo Thiên dùng mắt thấu thị, mua một chiếc vé số, trúng năm trăm vạn.
Văn Khanh dùng thần thức quét qua, tìm thấy tấm vé số năm trăm vạn kia, lấy tiền ra mua.
Đường Niệm lại gần hỏi: "Em mua cái này làm gì? Thiếu tiền thì nói với anh, anh cho em. Đây đều là lừa đảo, tỉ lệ trúng thưởng rất nhỏ ... Ý? Ý? Em trúng năm trăm vạn?!"
Văn Khanh tiện tay ném năm trăm vạn cho hắn: "Giúp tôi đi quyên góp, quyên cho vùng núi nghèo khó cũng được, quyên cho mẹ góa con côi cũng được, tóm lại muốn quyên cái gì cũng được miễn sao đến tay người nghèo."
"Ơ? Được được." Đường Niệm theo bản năng đồng ý.
Chủ cửa hàng trợn tròn mắt, cửa hàng nhỏ này của hắn vậy mà mở ra năm trăm vạn! Còn chờ gì nữa? Tranh thủ thời gian quảng bá! Phàm là có giải thưởng lớn xuất hiện, y như rằng sẽ thu hút vô số người đến mua!
Chờ đến lúc hắn hồi thần, chính chủ đã rời đi, chỉ để lại Đường Niệm cầm tấm vé số kia: "Thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian đổi thưởng!" Khanh Khanh nhà hắn quả nhiên không phải mấy tiểu tiện nhân yêu diễm ngoài kia, căn bản không phải vì tiền nên mới ở cùng hắn! Năm trăm vạn nói quyên liền quyên, còn nhất định phải đến tay người ta, thanh cao như vậy nhưng hắn lúc trước lại hiểu lầm cô vì tiền nên mới đến với hắn, thật bẩn thỉu!
Văn Khanh không biết một hành động tiện tay của mình đã tẩy trắng hình tượng hám giàu trước đó của Bạch Văn Khanh, khiến Đường Niệm lau mắt mà nhìn cô.
Cửa hàng vé số trước cổng trường có thưởng lớn năm trăm vạn, lập tức toàn bộ trường học đều kinh động, nhất là Lý Hạo Thiên, đúng rồi, hắn có mắt thấu thị, nên đi mua vé số! Mấy giải thưởng kia sao có thể qua được mắt hắn?
Thế là, Lý Hạo Thiên hào hứng đi cửa hàng vé số, bên trong đông nghìn nghịt người, chen vào cũng không được. Lý Hạo Thiên chen nửa ngày, cuối cùng cũng chen được lên phía trước, dùng mắt thấu thị nhìn qua đống vé số, kết quả làm hắn thất vọng rồi, căn bản không có giải thưởng nào lớn.
Được rồi, vé số vốn có tỉ lệ trúng thưởng không lớn, vừa mới mở ra năm trăm vạn, đoán chừng tỉ lệ trúng thưởng cũng không còn là bao, hắn vẫn nên ngẫm lại con đường kiếm tiền khác thì hơn.