Hiện tại khối thân thể này của cậu vốn dĩ trạng thái tinh thần đã không ổn định, linh hồn cùng thân thể của Lục Bạch không tương xứng, lúc ảo tưởng đều sẽ xuất hiện vấn đề, thường thường hiện lên khuôn mặt của Hạ Cẩm Thiên.
Nó rất sợ Lục Bạch diễn nhiều chút liền bị nhập vào.
"Ngươi có muốn nghĩ lại không, kỳ thật cũng có biện pháp khác." Hệ thống thật sự là lo lắng.
Nhưng Lục Bạch lại rất kiên định "Đây là phương pháp giải quyết đơn giản nhất. Lục Bạch đã chịu quá nhiều thương tổn, đều đến từ chính hiểu lầm của người bên ngoài còn có mười năm như một lãnh bạo lực từ phía Giang Nghị. Muốn để cậu ấy an giấc ngàn thu, thì phải để cậu ấy dựa vào chính mình đứng lên."
"Huống chi, chỉ có khi Lục Bạch điên rồi, hơn nữa vĩnh viễn phát điên, người đời mới có thể chặt chẽ nhớ kỹ Giang Nghị đã làm ra tội ác tày trời cỡ nào đối với cậu ấy. Cái tên tiểu tam Vu Chúc tích cực thượng vị là âm u và dối trá đến mức nào."
"Không cần sợ hãi ta sẽ bị nhập tâm quá sâu." Lục Bạch nhẹ nhàng cười, ngữ điệu phá lệ mềm mại "Học trưởng còn đang đợi ta, ta nhất định phải trở về."
Đối với Lục Bạch mà nói, Hạ Cẩm Thiên giống như ngọn đèn không bao giờ tắt trong lòng cậu, chỉ cần anh ở phía trước, Lục Bạch liền có thể gắt gao mà bảo vệ cho tấm lòng vốn có của mình, như thế nào cũng đều sẽ không để lạc mất chính mình.
Hệ thống đột nhiên thấy may mắn, may mắn Lục Bạch còn có một người có thể nhớ thương, làm cậu chặt chẽ nhớ kỹ bản thân rốt cuộc là ai.
Mà tài xế riêng của Minh Dụ lúc này cũng tới.
Thấy bộ dạng chật vật của Minh Dụ cùng Lục Bạch cũng hoảng sợ, nhanh chóng từ trong xe lấy ra chăn mỏng giúp Minh Dụ đem Lục Bạch an trí ở ghế sau xe.
"Thiếu gia, chúng ta đi bệnh viện hay là về nhà?" Tài xế thấy sắc mặt của Lục Bạch tái nhợt muốn chết, cũng đi theo vô cùng lo lắng.
Lục Bạch và Minh Dụ thời điểm cao trung liền quen biết, thi đậu cùng một trường đại học, khác chuyên ngành còn có thể phân đến cùng một phòng kí túc xá, có thể nói là tương đối có duyên phận.
Lục Bạch thời niên thiếu lớn lên xinh đẹp, tính cách còn ôn nhu. Tuy rằng trong nhà có chuyện, nhưng Lục Bạch lại rất độc lập, không tự ti cũng không cậy mạnh, tài hoa thiên phú đều là đứng đầu. Dùng cách nói của mẹ Minh Dụ, Lục Bạch giống như cây trúc dưới ngòi bút của nhà văn thời cổ, gió táp mưa sa đều chặt chẽ cắm rễ ở dưới lòng đất, không chịu ngã xuống.
Trên dưới cả nhà Minh gia bao gồm quản gia, người hầu đều thích cậu.
Tuy nhiên sau khi cùng Giang Nghị yêu đương, Lục Bạch cũng ít khi tới Minh gia chơi hơn. Tài xế cũng là nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Bạch.
Không nghĩ tới người đã biến thành như vậy. Ông ấy ngay từ đầu cũng chưa dám nhận.
Minh Dụ hít hít cái mũi "Về nhà trước đã! Bên phía bệnh viện....... Bên phía bệnh viện cháu cùng ba thương lượng một chút. Nhìn xem có bác sĩ nào tương đối tốt không."
Nói xong, gã cúi đầu đi tìm Lục Bạch, muốn trưng cầu ý kiến của cậu, lại phát hiện Lục Bạch si ngốc mà nhìn chằm chằm vào không khí bên người, như là đang nhìn cái gì đó.
Ánh mắt kia thâm tình đến tận xương tủy.
Minh Dụ biết, cậu là lại lâm vào ảo giác. Cũng không biết Giang Nghị mà cậu ảo tưởng ra kia, có phải thật sự tốt như vậy hay không, tốt tới mức có thể làm trái tim lạnh lẽo của cậu tạm thời có độ ấm.
Yên lặng nắm lấy tay của Lục Bạch, Minh Dụ ở bên tai cậu nhỏ giọng cùng cậu nói chuyện, chậm rãi giúp cậu từ cảnh trong mơ tỉnh táo lại.
"Thực xin lỗi, cho cậu thêm phiền toái rồi." Lục Bạch dần dần tỉnh lại, đầy mặt xin lỗi nhìn Minh Dụ "Tớ, tớ sẽ tận lực khống chế."
"Không có việc gì." Minh Dụ lắc đầu "Không khống chế được cũng không sao cả. Tớ sẽ không sợ hãi, cũng không cảm thấy phiền toái, tớ chỉ sợ cậu sẽ khổ sở."
Lục Bạch cười lắc đầu "Ly hôn thì tốt rồi. Rời khỏi Giang Nghị, chấm dứt đoạn hôn nhân không lành mạnh này, tớ sẽ chậm rãi tốt lên."
"Ừm." Điều hiện tại Minh Dụ không muốn thấy nhất chính là bộ dạng kiên cường của Lục Bạch, đừng nói là Lục Bạch muốn ly hôn, cho dù cậu muốn ngôi sao trên bầu trời, Minh Dụ cũng đều có thể cân nhắc xem có biện pháp giúp cậu hái xuống hay không.
Biệt thự của Giang Nghị cách nhà của Minh Dụ một khoảng khá xa, chờ thời điểm tài xế chạy đến nơi, cũng đã tới 10 giờ đêm.
Thân thể khỏe mạnh này của Minh Dụ còn có chút chịu không nổi, càng miễn bàn đến Lục Bạch. Lục Bạch vốn dĩ bởi vì chảy không ít máu mà suy yếu, lại náo loạn nửa ngày như vậy, cả ngày chưa ăn được hạt cơm nào, bây giờ đang dựa vào người Minh Dụ, gần như hôn mê.
"Nhanh gọi điện cho bác sĩ gia đình, cháu đưa cậu ấy lên lầu trước." Minh Dụ cõng Lục Bạch trên lưng chạy vào trong nhà.
Quản gia thấy, nhanh chóng liên thanh kêu người hầu hỗ trợ.
Thật vất vả dàn xếp tốt, Minh Dụ cũng có thể thở ra một hơi, lại nhìn Lục Bạch, cậu đã hoàn toàn ngất xỉu.
"Bác sĩ Mạnh đâu? Chưa tới sao?" Gã cuống quýt hỏi quản gia.
Quản gia cũng là vừa chấm dứt cuộc gọi "Đang trên đường tới, còn năm phút nữa."
"Vâng." Minh Dụ ngồi ở mép giường, sờ sờ cái trán của Lục Bạch. Lạnh lẽo, không nóng, nhưng mắt thấy cậu hôn mê bất tỉnh liền càng làm cho người khác sốt ruột.
Bên ngoài phòng, mẹ của Minh Dụ gõ cửa tiến vào "Đã trở về rồi?"
Bà và cha của Minh Dụ vốn dĩ đã đi ngủ, nghe thấy bên này của Minh Dụ làm ầm ĩ mới lên xem, còn tưởng rằng gã lại uống say.
Một năm này, Minh Dụ mỗi lần từ bên phía Giang Nghị trở về đều phải say lớn một hồi. Dẫn tới mẹ của Minh Dụ cũng nghe không ít chuyện của Lục Bạch và Giang Nghị.
Mẹ của Minh Dụ là người từng trải, tự nhiên thấy được rõ ràng nơi này khẳng định không giống với lời kể của Minh Dụ, không phải đều là Lục Bạch sai.
Nhưng chỉ điểm cho Minh Dụ vài lần, Minh Dụ đều không phản ứng kịp. Hôm nay động tĩnh lớn như vậy, chắc là đã nháo lớn.
Nhưng mà bà trăm triệu lần không nghĩ tới, mới vừa tiến vào phòng, liền nhìn thấy Lục Bạch suy yếu tới cực điểm nằm ở trên giường.
"Cái này, như thế nào lại thành ra như vậy?" Theo bản năng hướng đến trên người Lục Bạch đánh giá, mẹ Minh Dụ nhìn thấy trên cổ tay lộ ra ở bên ngoài của Lục Bạch có vết máu, tức khắc nổi giận "Giang Nghị dám đánh thằng bé?"
Ngần ấy năm, Lục Bạch vẫn luôn không nói chuyện, e ngại thân phận, mẹ của Minh Dụ cũng không thể quản nhiều chuyện của Lục Bạch. Vốn dĩ cho rằng chỉ là vợ chồng trẻ, hết khổ đến sướng thì tình cảm lại không hợp.
Nơi nào nghĩ đến Lục Bạch lại rơi vào loại chuyện như vậy.
"Không phải hai tháng trước còn lên hot search lấy giải thưởng sao? Như thế nào đột nhiên lại như vậy? Bác sĩ Mạnh còn bao lâu nữa mới tới?" Quay đầu nhìn về phía quản gia "Đi kêu tiên sinh lên đây."
Mẹ của Minh Dụ theo bản năng nhận thấy được tình huống giữa Lục Bạch và Giang Nghị không đơn giản. Minh Dụ tuy rằng dần dần bắt đầu tiếp quản gia đình, nhưng chuyện dơ bẩn trong nhà như này, gã nói không rõ.
Lục Bạch là một người ẩn nhẫn, lần này có thể bị Minh Dụ mang ra ngoài, phỏng chừng cũng là nhịn không nổi. Nếu là lại không thể giải quyết xong một lần, sợ là mạng của đứa nhỏ này cũng phải mất ở bên trong.
Mẹ của Minh Dụ là thật sự đau lòng Lục Bạch.
Một phương diện là nhìn cậu lớn lên, mặt khác cũng là Lục Bạch trọng tình trọng nghĩa.
Mấy năm nay tuy rằng không gặp nhau nhiều như lúc trước, nhưng trong nhà lâu lâu đều có thể nhận được chuyển phát nhanh mà Lục Bạch gửi tới. Có đôi khi là đặc sản mà cậu đi công tác mua được, có đôi khi là Lục Bạch đi ra ngoài gặp được cái gì đó ăn ngon, liền nghĩ cho họ mà gửi tới đây.
Ngay cả lần sinh nhật năm nay, mẹ của Minh Dụ còn nhận được một quyển sách cổ mà Lục Bạch gửi tới. Là lúc trước bà đặc biệt muốn, nhưng không tìm được.
Kia đều là chuyện thời điểm cao trung nói với Lục Bạch, chính bản thân bà đều từ bỏ, cách ngần ấy năm, Lục Bạch lại vẫn ghi tạc trong lòng.
Lục Bạch cùng người khác kết giao, đều là bằng một trái tim chân thành. Một đứa nhỏ ôn nhu như vậy, mẹ của Minh Dụ đã xem cậu thành một nửa con ruột của mình mà đau lòng.
Nếu Lục Bạch sống tốt, mặc kệ cũng liền mặc kệ, hiện tại thấy cậu thành ra như vậy, nơi nào còn có thể chịu được?
"Con, con mau đi gọi điện thoại cho tên Giang Nghị kia, kêu hắn về sau cút ra xa một chút, đừng có đụng vào A Bạch của chúng ta." Một bên sát khuẩn cho vết thương ở trên cổ tay của Lục Bạch, mẹ Minh Dụ một bên đỏ con mắt mắng chửi người "Đứa nhỏ này cũng quá quật cường, sống không được tốt thì phải nói chứ. Minh Dụ con cũng là một đứa ngốc! Các con chơi với nhau bao nhiêu lâu, bây giờ con mới nhìn ra được?"
"........" Minh Dụ cũng nén giận, sau một lúc lâu vẫn nói không nên lời.
May mà bác sĩ Mạnh chạy tới kịp, xem như cứu gã.
Nhưng mà sau khi kiểm tra qua, kết quả bước đầu đưa ra lại làm ba người Minh gia càng thêm lo lắng.
"Thân thể này thật sự quá yếu, hắn có phải rất lâu rồi không được ăn cơm đầy đủ không? Đường máu huyết áp đều thấp. Không phát sốt là không có chứng viêm. Nhưng nửa đêm nói không chừng vẫn là bởi vì chấn kinh quá độ mà nóng lên."
"Mất máu quá nhiều, bản thân còn thiếu máu, công năng của dạ dày cũng rất nhược, cần phải điều dưỡng cẩn thận."
Bác sĩ Mạnh kê đơn, tỏ vẻ chính mình hôm nay cũng sẽ ở lại Minh gia để thuận tiện chăm sóc, miễn cho Lục Bạch nửa đêm lại nghiêm trọng.
Minh Dụ do dự mà mở miệng hỏi ông "Nếu, cháu nói là nếu, tinh thần của cậu ấy có chút vấn đề thì nên làm như thế nào?"
"Có ý tứ gì?" Bác sĩ Mạnh nghiêm mặt "Bệnh tật về phương diện tinh thần rất phức tạp, hướng nhỏ nói, chính là tâm bị cảm. Hướng lớn nói, chính là bệnh nan y không có cách nào chữa khỏi."
Minh Dụ nhắm mắt, tiếng nói khô khốc "A Bạch, luôn thấy ảo giác. Cậu ấy sẽ ảo tưởng bên người chính mình có một Giang Nghị."
"Có ý gì?" Lần này người đặt câu hỏi chính là mẹ của Minh Dụ.
Minh Dụ gần như sắp bật khóc, đem những chuyện mà gã nhìn đến, nghe được ở biệt thự của Giang Nghị, tất cả đều nói lại một lần.
Toàn bộ người trong phòng đều trầm mặc.
Ngay cả quản gia trong mắt cũng đều tràn ngập phẫn nộ.
"Đây là một tên súc sinh! Như thế nào lại đem người ta tra tấn thành như vậy?" Mẹ của Minh Dụ tức giận đến quá sức.
Lúc trước Lục Bạch xảy ra chuyện, bà là cách nhiều năm mới biết được.
Minh gia không phải không có biện pháp, Lục Bạch bồi Giang Nghị gây dựng sự nghiệp, ngay từ đầu bà còn ám chỉ với Lục Bạch, có thể cho trợ giúp. Nhưng Lục Bạch cố kỵ thể diện của Giang Nghị, liền uyển chuyển từ chối.
Sau khi xảy ra chuyện, bà nhiều lần đi tìm Lục Bạch, nhưng Lục Bạch đều cắn chết cũng không nói chuyện. Vẫn là mẹ của Minh Dụ vài năm sau ở chỗ người khác nghe được, còn bị coi thành việc vui.
Nghĩ cũng biết, nội dung ác độc và bịa đặt cỡ nào. Nói Lục Bạch năm đó cũng có chút nhan sắc, bằng không như thế nào leo lên được người Giang Nghị?
Bất quá Lục Bạch cũng đủ thông minh, biết hủy hoại gương mặt làm Giang Nghị áy náy, trực tiếp cầu hôn rồi trở thành Giang thái thái.
Nhưng người Minh gia lại biết rõ, năm đó Lục Bạch đã nhận được lời mời của một trường đại học tốt nhất ở nước ngoài, nếu không phải vì Giang Nghị, cậu đã sớm xuất ngoại.
Nghĩ như vậy, mẹ của Minh Dụ liền càng thêm đau lòng thay cho Lục Bạch.
Mà lúc này, bên người còn muốn quấy rầy.
Điện thoại của Minh Dụ đột nhiên kêu lên, Minh Dụ sau khi tiếp nhận, mới phát hiện là trợ lý của mình.
"Cậu nói cái gì?" Minh Dụ nghe xong cơ hồ bị chọc cười.
Chấm dứt cuộc gọi, gã lên trên mạng. Quả nhiên, hot search đã được đẩy lên.
Nội dung cũng rất thú vị: [ Vợ của một nhà xí nghiệp nổi danh đêm khuya tụ hội, trên người mặc áo ngủ cùng bạn cũ đứng ở trước cửa nhà tình cảm mãnh liệt ôm nhau.]
Đúng là ảnh chụp lén thời điểm Minh Dụ đỡ Lục Bạch ra cổng lớn.
Giang Nghị xem như là tổng tài nổi tiếng trên mạng, fan nhan khống, fan liếm tài hoa có không ít. Đối với người mang danh tổng tài phu nhân như Lục Bạch, bọn họ luôn luôn là hết sức châm chọc. Lần này lời nói ra liền càng thêm khó nghe.
[ Đây là có bao nhiêu đói khát, giả ngây giả dại xong, liền bắt đầu thông đồng với người khác để cho Giang tổng đội nón xanh sao? ]
(*) Đội nón xanh: Trong tiếng Trung Quốc, cụm từ "đội nón xanh" tức là người đó bị cắm sừng.
[ Đừng nói bừa, người hắn ôm chính là thiếu gia của Minh gia, vị luật sư trăm vạn một đơn án đấy! ]
[ Giới thế gia thật dơ bẩn, hy vọng Giang tổng có thể nhanh chóng rời bỏ kẻ điên này.]
Những lời này, một câu lại một câu, mỗi một chữ đều chói mắt cực kỳ. Nhưng mà hot search lại càng ngày càng nóng, một chút ý tứ bị áp xuống cũng đều không có.
Lục Bạch là bạn đời Giang Nghị cưới hỏi đàng hoàng. Ở trong mắt của Giang Nghị lại như thế nào nhận không ra người bị gọi là tiểu tình nhân. Bị bôi đen thành như vậy, bên phía quan hệ công chúng của Giang Nghị lại giống như đã chết, một chút ý tứ đứng ra cũng không có.
Có thể thấy được ngày thường chỉ biết càng thêm quá mức.
"A Bạch muốn như thế nào?" Mẹ của Minh Dụ vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
"A Bạch muốn ly hôn." Minh Dụ thấp giọng trả lời.
"Vậy ly hôn! Dùng phòng xã giao của văn phòng luật thông báo." Cha của Minh Dụ quay đầu nhìn thoáng qua Lục Bạch đang nằm trong phòng, chiếc giường lớn như vậy, cậu lại chỉ cuộn tròn trong một góc.
Thời trẻ ông cũng đã giải quyết qua không ít án ly hôn vì bạo lực gia đình. Ông biết, chỉ có ở hôn nhân nhận hết mọi cực khổ thì đứa nhỏ mới có thể biến chính mình trở thành bộ dạng dầu hết đèn tắt như này.
Cậu muốn ly hôn, chính là muốn tự cứu lấy mình. Lục Bạch nếu đã đến nhà của bọn họ, chính là tín nhiệm bọn họ. Vậy ông đơn giản cũng lấy bộ dạng trưởng bối ra quản một phen.
Giang Nghị hiện tại nhìn không tồi, nhưng nền tảng rốt cuộc không vững chắc. Minh gia ông thật đúng là không cần bận tâm.
Vì thế, nửa giờ sau, phòng xã giao của văn phòng luật Minh gia thả ra một thông báo, là một phần văn kiện ủy thác.
Người ủy thác là Lục Bạch, nội dung ủy thác, là ly hôn.