Dịch Văn Trác sợ hãi mà lùi lại một bước. Lục Bạch lại cất bước tới cửa lớn, muốn rời đi.
"Lục Bạch!" Dịch Văn Trác mở miệng gọi cậu quay lại, một tiếng này, vô cùng tê thanh nứt phổi mà chính hắn cũng không phát giác ra được.
"Làm sao vậy?" Người đại diện chờ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong không đúng, vội vàng phá cửa tiến vào. Lại phát hiện Lục Bạch chỉ đứng ở bên cạnh Dịch Văn Trác cái gì cũng không làm, lời chỉ trích đầy miệng đều bị đè ở trong cổ họng, một chút cũng không thể phát ra.
Lục Bạch châm chọc nhìn một lượt, chỉ chỉ cửa rồi nói với Dịch Văn Trác "Anh kêu tôi thì có lợi ích gì? Không chạy sao? Khả năng hắn sẽ rất nhanh liền tới đó."
Dịch Văn Trác run lên một cái, trắng mặt đẩy Lục Bạch ra, quay đầu mang theo người đại diện rời đi.
"Còn thủ tục sang tên?" Người đại diện muốn nhắc nhở Dịch Văn Trác, mục đích quan trọng nhất ngày hôm nay tới đây của bọn họ còn chưa có hoàn thành đâu.
Dịch Văn Trác đè nặng giọng nói "Đem tiền đưa cho cậu ta, chuyện còn lại.......cứ như vậy đã."
"Ha ha ha ha ha, đồ nhát gan!" Tiếng cười trầm thấp của Lục Bạch cứ quanh quẩn ở trong phòng, nỗi sợ hãi trong lòng Dịch Văn Trác lại càng thêm sâu.
Lục Bạch đã điên như vậy rồi, kim chủ phía sau cậu sẽ là cái dạng gì? Cậu ẩn nhẫn suốt mười năm, lá mặt lá trái chờ đợi chính là thời khắc trời cao biển rộng ngày hôm nay. Như thế nào lại cam tâm bị người bẻ gãy đôi cánh?
"Đặt vé máy bay, chúng ta ra nước ngoài!" Dịch Văn Trác nói với người đại diện. Lần này, hắn không dùng ngữ khí ôn hòa thương lượng như ngày xưa, mà là dùng giọng điệu ra lệnh.
Đúng vậy, hắn muốn chạy trốn. Hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào tay người kia. Nước ngoài mặc dù sẽ có chút khó khăn khi lập nghiệp, nhưng hiện tại hắn đã có căn cơ ở trong nước, chậm rãi dẫn lưu lượng thì cũng không khó để hắn nổi tiếng thêm lần nữa.
Còn về phần người kia, nghe ý tứ của Lục Bạch, kẻ đó tuy trong nước có thế lực rất lớn, tay lại duỗi không ra được đến nước ngoài. Như vậy chỉ cần hắn rời đi, nhất định có thể bảo đảm an toàn.
Sau đó ở trong nước, hắn vừa đi, liền ngoài tầm tay của người nọ, kẻ đó cùng Lục Bạch sẽ một lần nữa dây dưa ở bên nhau. Bản tính của Lục Bạch bại lộ, người nọ dạy dỗ cậu khẳng định cũng phải tiêu phí khá nhiều thời gian.
Như vậy hắn có thể tránh được một kiếp. Về phần Lục Bạch, dù sao cậu cũng đã trải qua những chuyện đó suốt mười năm, chắc chắn đã thành thói quen.
Còn tiền mua căn nhà này, coi như là hắn chi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho Lục Bạch. Một kẻ thế thân, hai ngàn 700 vạn cũng đủ mua đứt cả đời của cậu!
Tâm tình Dịch Văn Trác trong nháy mắt trở nên thản nhiên, thậm chí hắn còn cảm thấy Lục Bạch đã chiếm được kha khá tiện nghi của mình.
Nhưng hắn không có nghĩ tới, nếu Lục Bạch đã chuẩn bị tốt kế hoạch "Tiểu nhân xứng cẩu, thiên trường địa cửu" thì sẽ không có khả năng để hắn thuận lợi đào tẩu.
(*) Tiện nhân xứng cẩu, thiên trường địa cửu: theo mình nghĩ chắc là kiểu kẻ tiện nhân thì xứng đôi với súc sinh, bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Lục Bạch, cậu đang thì thầm trước một chiếc camera bí ẩn.
"Từ Duệ, tận đến ngày hôm nay tôi mới hiểu được vì sao anh lại thích Dịch Văn Trác như vậy rồi." Lục Bạch cười đến tự nhiên. Cậu dựa người vào tường, một tay vuốt cằm, thạch mắt mèo ở trên cổ tay áo theo động tác của cậu lắc lư ánh lên hoa văn đẹp mê ly khác người. Càng khiến Lục Bạch tăng thêm vài điểm gợi cảm thần bí.
Thậm chí cậu còn đè thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng kiều diễm.
"So với vẻ hoàn mỹ ở trước mặt người khác, bộ dạng sợ hãi nép ở trong ngực của hắn càng khiến người ta yêu thích."
"Không ngừng phát run, khẩn cầu, như một con vật nhỏ tay trói gà không chặt. Ở bên ngoài hoàn mỹ thì như thế nào? Chỉ cần về đến nhà, lột ra quần áo của hắn, là có thể bức bách hắn quỳ xuống chân xin tha rồi. Cảm giác làm nhục người khác này thật là sung sướng."
"Tôi thử hai lần liền nghiện rồi, huống chi là anh." Lục Bạch liếm liếm môi, đầu lưỡi xẹt qua răng nanh, vừa thỏa mãn vừa thích ý.
"Làm càn!" Phía bên kia của camera, Từ Duệ không đợi Lục Bạch đem lời nói hết ra đã nảy lên sát ý mà ném vỡ cái ly trong tay.
Hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, thế nên không áp chế được cảm xúc bạo ngược ở trong lòng.
Tất cả mọi chuyện Từ Duệ đều thấy được, từ lúc Dịch Văn Trác vào cửa, hắn liền thấy. Tự nhiên là cũng nhìn thấy sự tình phát sinh giữa Lục Bạch và Dịch Văn Trác.
Lục Bạch uy hiếp Dịch Văn Trác, đe dọa, thậm chí là bức bách. Tuy rằng không đề cập gì đến chính mình nhưng lại thành công khiến cho Dịch Văn Trác đối với mình sinh ra bài xích cùng sợ hãi.
Hiện tại, Lục Bạch còn nói tới tư vị của Dịch Văn Trác với ngữ khí khoe khoang. Cậu ta làm sao dám? Cậu ta xứng sao?
Đó là bạch nguyệt quang đến kẻ chủ nhân như hắn cũng không dám nhúng chàm. Lục Bạch lại to gan lớn mật, dám mưu toan ở trên đầu hắn mà giương oai!
Nhưng trên thực tế, Lục Bạch không chỉ không dám, cậu còn có thể làm cho Từ Duệ không có biện pháp trả thù mình ngay lập tức.
Chỉ dùng vài câu nói.
"Bạch nguyệt quang của anh, lại muốn chạy trốn kìa."
"Tôi cũng chỉ nói đơn giản về chuyện của anh, hắn liền sợ tới mức mất mật, gấp không chờ nổi muốn đi tới nơi mà anh không thể với tay tới."
"Thậm chí cả phòng ở cũng như đồ vật cũ, tất cả đều từ bỏ. Ngay cả kẻ rác rưởi bám lấy hắn để hút máu như tôi, hắn cũng nguyện ý dùng nhiều tiền để thu mua."
"Hai ngàn 700 vạn, chính là số tiền thanh toán để tôi cùng anh tiếp tục dây dưa với nhau nửa đời sau đấy. Từ Duệ, một kẻ liếm cẩu như anh, thật đúng là hèn mọn đáng thương a."
"Bất quá tôi càng tò mò hơn chính là, lần này Dịch Văn Trác chạy ra nước ngoài, còn trở về không?" Trên mặt Lục Bạch nở nụ cười, bừa bãi mà kiêu ngạo. Sự ngạo mạn bừa bãi không gì che đậy được làm người ta muốn đem cậu đè dưới thân mà hung hăng giáo huấn.
Không thể được. Từ Duệ bình ổn cảm xúc, quay đầu kêu thư ký "Nhanh chóng tra xét hướng đi của Dịch Văn Trác."
"Nếu em ấy muốn ra nước ngoài........." Từ Duệ dừng một chút "Liền an bài cho ta một vé cùng chuyến bay với em ấy."
Dịch Văn Trác nhát gan, nếu không năm đó cũng sẽ không một chút thông báo nào liền chạy ra nước ngoài, thời gian để Từ Duệ bày trận cũng không có.
Nhưng khi đó, tuổi tác của Từ Duệ còn nhỏ, còn chưa có dùng được. Hiện tại đã khác, thủ đoạn của hắn đã được rèn luyện trên người Lục Bạch đến thuận lợi lưu loát. Càng biết phải làm như thế nào để che giấu thật tốt một bộ mặt khác của chính mình.
Cho nên, cũng đã đến lúc trông thấy người trong lòng của mình rồi.
"Còn Lục Bạch bên kia........." Thư ký cẩn thận dò hỏi. Lục Bạch tấn công dồn dập, tuy rằng cậu không có bối cảnh gì, nhìn dáng vẻ cũng rất khó tạo nên sóng gió. Nhưng vạn nhất......
Từ Duệ cười lạnh một tiếng "Không cần phải để ý tới. Hai ngàn 700 vạn, liền bố thí cho cậu ta, cũng chẳng dậy nổi cái sóng gió gì."
"Thông báo công ty quản lý của cậu ta một tiếng. Đừng kích thích Lục Bạch quá mức. Nếu Lục Bạch muốn giải ước thì cứ để cậu ta giải ước. Còn lại, phàm là những hot search có liên quan tới Lục Bạch đều phải nhanh chóng triệt tiêu. Weibo kia của cậu ta, cũng nghĩ biện pháp xóa sổ đi."
"Đã rõ." Thư ký hết thảy đều đáp ứng.
Từ Duệ thấy anh ta đã hiểu, liền rời khỏi công ty. Trước khi đuổi theo Dịch Văn Trác, hắn đi một chuyến đến tầng hầm ngầm ở nhà cũ Từ gia.
Lấy chìa khóa, hắn mở ra cửa lớn. Lọt vào trong tầm mắt đều là bụi bặm. Mấy năm nay Lục Bạch vô cùng nghe lời, hắn đã thật lâu không sử dụng tới nơi này.
Lần này trở về, cũng chỉ để lấy một thứ.
Thời điểm tìm kiếm trong ngăn tủ, Từ Duệ không cẩn thận đánh rớt một quyển album. Mở ra trang đầu tiên, là bộ dạng Lục Bạch đỏ con mắt gắt gao trừng hắn.
Mười sáu tuổi, cũng đã ẩn ẩn nhìn ra tính tình hung dữ. Từ Duệ vốn dĩ cho rằng hắn đã hoàn toàn rút hết móng vuốt của Lục Bạch, không nghĩ tới, cậu còn cất giấu mũi nhọn trong người.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Từ Duệ đem bức ảnh kia lấy ra, cất vào trong ví của chính mình, lúc này mới rời khỏi tầng hầm ngầm.
Hiện tại việc quan trọng nhất mà hắn cần làm, chính là đem Dịch Văn Trác nhốt vào trong lồng giam của mình. Còn về phần hắn và Lục Bạch, tương lai còn dài.
Không ai có đủ sức phản kháng lại sự dạy dỗ của hắn.
Bên phía Lục Bạch, hệ thống đột nhiên thét chói tai: "Động rồi! Động rồi! Đậu má thật là đáng sợ! Giá trị hảo cảm của Từ Duệ đối với ngươi đột nhiên nhảy lên tới 60."
Đó chính là đồ biến thái, càng thích, càng không biết có thể làm ra những chuyện kinh khủng gì. Từ Duệ đối với Lục Bạch không có cảm tình còn bức Lục Bạch đến tình trạng như bây giờ. Nếu hắn có cảm tình thì sẽ ra sao?
Hệ thống: "Hắn thật đúng là đồ điên mà!"
Mà lần này Lục Bạch lại không có đáp lại nó, dùng một âm thanh cực thấp nói với hệ thống "Tìm, tìm một nơi không có người. Phụ cận, mau lên!"
Hệ thống đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên phản ứng lại, là phản ứng kích ứng của thân thể Lục Bạch. Nhiều năm chịu dạy dỗ, làm sự sợ hãi của cậu đối với Từ Duệ đã biến thành bản năng. Hiện tại trở về chốn cũ, chỉ làm cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Lục Bạch đối với bất luận người nào tới gần cậu đều sẽ có bản năng sợ hãi. Ngày thường còn có thể khống chế, hôm nay giằng co kịch liệt như vậy đã khiến cậu đạt tới cực hạn.
Mà giá trị hảo cảm của Từ Duệ lại đột nhiên tăng lên, đối với Lục Bạch mà nói càng giống như thêm dầu vào lửa. Đã không thể khống chế được nữa.
Chuyện Lục Bạch bán phòng ở nháo thật sự lớn, bên ngoài tất nhiên sẽ có không ít paparazzi đi theo. Dịch Văn Trác tới mua phòng còn phải cải trang giả dạng. Trạng thái hiện tại của Lục Bạch càng không thể để bọn họ phát hiện ra manh mối.
Nhiều người đối với cậu như hổ rình mồi như vậy, Lục Bạch không thể ném đi vỏ bọc cứng cỏi cuối cùng của mình được.
Hệ thống dưới sự nôn nóng, nhanh chóng chỉ đường cho Lục Bạch.
"Bãi đỗ xe ngầm! Đi bãi đỗ xe ngầm!"
Lục Bạch nhắm mắt, lao ra khỏi nơi tràn ngập toàn là camera theo dõi, theo lối thoát hiểm đi xuống dưới.
Bãi đỗ xe dưới mặt đất có hai tầng, Lục Bạch bám lấy lan can bước đi thất tha thất thểu. Trước mắt tối tăm, cậu run rẩy đi đến bậc thang cuối cùng, sau đó liền ngã ngồi trên mặt đất. Sau khi xác định xung quanh thật sự không có ai, cậu rốt cuộc thả lỏng thần trí, mặc kệ chính mình chìm đắm trong sự thống khổ không có cách chống cự.
"A......" Quang thân rét lạnh làm Lục Bạch không không chế được mà kêu lên một tiếng, sau đó liền cuộn tròn ôm lấy thân thể của mình.
Thật là đáng sợ. Từ Duệ người này thật là đáng sợ. Ký ức quá khứ, ở trong đầu giống như đèn kéo quân, từng cái từng cái chạy qua. Mỗi một cái đều là máu tươi đầm đìa, đau đớn xé rách huyết nhục.
"........." Tứ chi Lục Bạch hơi hơi run rẩy, bởi vì chịu đựng, cậu gắt gao cắn môi đã chảy ra máu tươi. Mà bàn tay nắm chặt, móng tay cũng bấm vào lòng bàn tay tạo ra những vệt đỏ rõ ràng.
Đây là hậu quả xấu lưu lại do trước kia Từ Duệ chôn điện cực vào thân thể. Thế cho nên mỗi lần Lục Bạch sợ hãi, thân thể đều sẽ vô ý thức mà lặp lại những thương tổn này khi xảy ra phản ứng.
"Lục Bạch! Lục Bạch!" Hệ thống liều mạng thét chói tai.
Lục Bạch lại trước sau không có đáp lại. Không phải là cậu không nghe thấy, mà là cậu không thể.
Bởi vì cái thân xác này quá yếu ớt, mặc dù là người có sự nhẫn nại cường đại như Lục Bạch, cậu cũng chỉ có thể vùng vẫy giành sự sống mới có thể chống cự lại được sự sợ hãi mà nơi nào cũng phát tác này.
Thẳng đến thật lâu sau, cậu mới ho ra một tiếng, gần như hôn mê đáp lại hệ thống một câu "Ta không có việc gì."
Sau đó, liền mỏi mệt ngã vào trước cửa thang máy.
"Lục Bạch!" Hệ thống gấp muốn chết cũng không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, có người từ trong thang máy đi ra.
"Ai đấy?" Thanh âm nam nhân trầm ổn lại vô cùng ôn hòa.
Thực mau có ánh sáng của đèn pin, chiếu sáng nơi Lục Bạch đang nằm. Nam nhân đi tới bên người Lục Bạch, nhíu mày đáng giá cậu một hồi.
"Tỉnh tỉnh, cậu có ổn không?" Hắn quơ quơ tay trước mặt Lục Bạch, sau khi chạm tới làn da lạnh lẽo của cậu, nam nhân do dự vài giây, liền cúi đầu ôm Lục Bạch lên.
Mà hệ thống sau khi nhìn đến thân phận của nam nhân cũng đã sắp thét ra tiếng chói tai, bởi vì nó phát hiện, cái "người hảo tâm" đột nhiên xuất hiện này lại chính là Phó Chiêu, người vốn dĩ đang ở nước ngoài.
- -----------------------