Đặc biệt là sau khi rút sạch đi những xúc tua mà Chủ Thần thả ra ở thế giới này, thế giới hiện thực vốn dĩ bởi vì sự can thiệp của những xúc tua này mà trở nên có chút sắc thái kỳ ảo cũng dần dần khôi phục lại bộ dạng vốn có của nó.
Cũng không thể nói sau khi sáu người kia bị xử tử theo pháp luật, thế giới liền không còn tồn tại hắc ám nữa. Nhưng ít nhất, thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng tóm lại có thể tìm được nơi giải oan, những tội ác dơ bẩn bị che giấu cũng tuyệt đối không thể vĩnh viễn không lộ ra ngoài ánh sáng.
Bốn chữ "công bằng" cùng "chính nghĩa" này đã trải rộng trong lòng người. Sự khủng bố của Từ Duệ một tay che trời lúc trước cuối cùng cũng vĩnh viễn biến thành quá khứ. Dưới luật pháp, vẫn luôn tồn tại một đường quang minh.
Chức vụ của Hạ Cẩm Thiên vô cùng nhạy cảm, tất nhiên trong mắt chứa không nổi dù chỉ là một hạt cát.
Còn về phần Lục Bạch....... Chỉ có thể nói có lẽ là linh hồn của Lục Bạch phá lệ đặc biệt, luôn sẽ có người không biết điều đến nhảy nhót trước mặt cậu.
Nói tới cuối cùng, Lục Bạch rõ ràng không phải mồi nhử, nhưng trong tay khống chế chứng cứ so với rất nhiều cảnh sát chân chính xếp vào làm gián điệp còn nhiều hơn.
Thế cho nên Hạ Cẩm Thiên luôn vô cùng lo lắng cho Lục Bạch, nếu Lục Bạch muốn đi xa nhà, Hạ Cẩm Thiên liền muốn đi theo bên người. Cho dù anh biết Lục Bạch nhìn có vẻ thân thể yếu nhược, đó chỉ là bởi vì không có thời điểm cần cậu phải tự mình ra tay.
Con hổ ngủ đông thì vẫn là mãnh thú như cũ. Ngủ say hồi lâu chỉ để nó nghỉ ngơi dưỡng sức chứ không phải trì độn hàm răng.
Lúc này đây, là thật sự đầu bạc đến già. Chờ đến lúc hấp hối hết sức, Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên đang trông giữ ở bên người, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
"Nếu em đã đoán sai......."
Về thân phận của Lục Bạch rốt cuộc có phải Thiên Phạt hay không, chính bản thân Lục Bạch cuối cùng cũng không thể xác định được. Bởi vì lúc trước thời điểm cậu phỏng đoán thân phận cũng không phải có rất nhiều bằng chứng. Nhưng mà một cái trong đó làm Lục Bạch tin tưởng suy đoán của mình không sai, chính là mỗi thế giới nhỏ của Chủ Thần đều tràn ngập ác ý đối với Lục Bạch. Nhưng cố tình Lục Bạch ở mỗi thế giới nhỏ đều có thể vô tình từ trong xúc tua chèn ép của vai chính mà giãy giụa thoát ra ngoài.
Chỉ là bởi vì thời cơ không tốt, cuối cùng cũng không thể lội ngược dòng. Chết không nhắm mắt.
Nếu chỉ là linh hồn bình thường, Chủ Thần không cần phải gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Bạch không bỏ như vậy. Mà một bằng chứng khác chính là sự khao khát của Chủ Thần đối với Lục Bạch.
Mỗi một cái xúc tua của hắn đều gấp không chờ nổi muốn có được Lục Bạch, cùng với nói là tình yêu vặn vẹo, không bằng nói là đang tranh đoạt đồ ăn.
Đối với thần mà nói, đồ ăn có thể làm thần cũng không từ chối được nhất định là thứ cùng đẳng cấp với thần. Huống chi, Thiên Đạo đơn phương chọn Lục Bạch ra để đánh cờ lại càng chứng minh không chỉ bởi vì một nguyên nhân là do linh hồn của Lục Bạch quá mức mạnh mẽ.
Lục Bạch cũng không sợ hãi đánh cuộc, nhưng chỉ là lúc này đây cậu có chút do dự, thậm chí không nỡ nhắm mắt lại.
Bởi vì vài thập niên bên nhau là quá ngắn ngủi, nếu cậu đoán sai, vậy sau khi cậu rời đi học trưởng của cậu phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại ôm lấy Lục Bạch kiên định mà nói với cậu "Linh hồn của em dù sống lại ở bất cứ thế giới nào, anh đều có thể tìm được em."
"A Bạch đừng sợ, suy đoán của em nhất định đều là đúng."
"Vâng." Lục Bạch gật đầu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Mà lúc này đây, nháy mắt khi linh hồn rời khỏi thể xác, quả nhiên cậu lại trở về không gian của Chủ Thần - nơi sẽ tới để nghỉ ngơi sau khi kết thúc mỗi thế giới xuyên nhanh lúc trước.
Chỉ là khác với không gian sao trời vũ trụ rực rỡ lúc trước, không gian của Chủ Thần lần này không chỉ có sao trời ảm đảm, mà thậm chí còn lộ ra một cỗ hơi thở hư thối.
"Bạch Bạch ~ Bạch Bạch ~ đã lâu không gặp! Ngươi có nhớ ta không?" Có người nào đó nhảy nhót đến bên người Lục Bạch, lập tức chui phịch vào trong lòng cậu.
Lục Bạch nhìn kỹ, là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Mặt tròn tròn, mắt to, lúc cười lên phá lệ đáng yêu.
Nó ôm lấy eo của Lục Bạch, không chút nào xa lạ cọ tới cọ lui ở trong lòng Lục Bạch, đến lúc cuối cùng thậm chí còn muốn nhón chân thơm thơm mặt của cậu.
Lục Bạch ngay từ đầu chống đỡ không được sự nhiệt tình của nó, thiếu chút nữa ném văng nó ra. Nhưng cảm giác quen thuộc giống như ôm động vật nhỏ này làm Lục Bạch phản ứng lại nhận ra thân phận của nó.
Thiếu niên này đúng là tiểu hệ thống đã lâu Lục Bạch không thấy.
Nó mới sinh ra không lâu, còn chưa có tiếp thu qua huấn luyện của Chủ Thần đã cùng Lục Bạch trói định. Mặt sau lại cùng Lục Bạch ký kết Khế Ước Cộng Sinh, bởi vì sau khi trở lại thế giới hiện thực, vốn dĩ còn có thể làm tiểu hệ thống giúp Lục Bạch ở trên mạng làm chút việc, cuối cùng hoàn toàn biến thành sự tồn tại chỉ có thể giúp Lục Bạch kêu "trâu bò".
Mà chờ đến sau khi sáu người Từ Duệ bị xử tử, râu ria cuối cùng của Chủ Thần ở thế giới hiện thực cũng biến mất, tiểu hệ thống bởi vì là do Chủ Thần chế tạo ra cho nên cũng rơi vào giấc ngủ say.
Bất quá Lục Bạch cũng không lo lắng, bởi vì bọn họ là quan hệ cộng sinh, chỉ cần Lục Bạch còn sống thì tiểu hệ thống liền không có chuyện gì.
Chỉ là không nghĩ tới, tiểu hệ thống ở trong không gian của Chủ Thần thế nhưng lại là một bộ dạng thiếu niên dính người như vậy.
Nhớ lại có nó nhiều năm làm bạn, Lục Bạch duỗi tay xoa xoa tóc của nó, mềm mại, có vẻ sờ rất tốt.
"Bạch Bạch, ta nhớ ngươi lắm!" Tiểu hệ thống ôm cổ Lục Bạch, lại cọ cọ ở trong lòng cậu.
Lục Bạch ôm đáp lại nó, cảm giác giống như bản thân đang dỗ một người bạn nhỏ.
Nhưng mà không đợi cậu cẩn thận nói chuyện cùng hệ thống, đã có người túm cổ áo vị bạn nhỏ đang chui trong lòng rồi xách nó tách ra khỏi người Lục Bạch, tiện thể chính bản thân Lục Bạch cũng bị người nào đó ôm vào trong lòng.
Lục Bạch quay đầu lại, là Hạ Cẩm Thiên.
Bề ngoài của Hạ Cẩm Thiên cùng hiện thực có chút khác nhau. Những nét đẹp không có cách nào xuất hiện ở nhân gian hoàn toàn hiện ra, so với người đẹp ưu tú nhất đều càng thêm đẹp đẽ chói mắt hơn.
Lục Bạch chớp chớp mắt, nhịn không được cười "Hóa ra học trưởng đẹp trai như vậy!"
Nhưng mà lúc này đây, Hạ Cẩm Thiên còn chưa nói lời nào đã thấy tiểu hệ thống ở bên cạnh lại ôm lấy cánh tay của Lục Bạch, tranh nói "Mới không có! Bạch Bạch mới là đẹp nhất!"
Hệ thống không có nói sai, Lục Bạch không có gương cho nên không nhìn được chính mình. Nếu nói Hạ Cẩm Thiên so với thế giới hiện thực càng nhiều thêm một tầng sắc đẹp, như vậy Lục Bạch chính là hoàn toàn sống lại trở về, phủi sạch bụi bặm, trở nên đẹp không tì vết.
Hạ Cẩm Thiên sờ sờ gương mặt của Lục Bạch, mạnh mẽ làm tâm tình của mình trở lại như bình thường, sau đó mới hỏi cậu "Chúng ta có phải nên làm chuyện chính trước hay không?"
"Vâng." Lục Bạch quay đầu dò hỏi hệ thống "Ngươi có biết Chủ Thần hiện tại đang ở chỗ nào không?"
Hệ thống tức khắc lộ ra biểu tình hoang mang "Không biết nha!"
"........" Lục Bạch nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, mơ hồ có thể cảm nhận được từ nơi không xa truyền đến một hô hấp mỏng manh.
Âm thanh rất nhẹ, tần suất lại là loại Lục Bạch quen thuộc nhất.
"Em nghĩ, em tìm được rồi."
Lục Bạch mang theo Hạ Cẩm Thiên, lập tức theo phương hướng cậu cảm nhận được đi qua tìm kiếm.
Quả nhiên, ở một góc bí ẩn của bầu trời sao có một cánh cửa gần như nhìn không ra dáng vẻ.
Lục Bạch mạnh mẽ phá cửa mà vào, phát hiện là một căn phòng vô cùng lớn, nơi nơi đều gắn gương, nhìn kỹ, mỗi một mặt trong gương đều là phong cảnh của một thế giới.
Chỉ là có hơn phân nửa gương trong số đó bởi vì thế giới nhỏ bị hủy diệt mà trở nên trống rỗng. Mà bảy mặt gương khác là bởi vì mất đi râu ria mà Chủ Thần xếp vào cho nên hình ảnh biến thành màu đen, cuối cùng nhìn không thấy được tình huống bên trong.
Những cái đó chính là thế giới mà Lục Bạch từng tham dự.
Lục Bạch đi vào, đối diện với tầm mắt của người đàn ông đang nằm, quả nhiên người đàn ông đó có một gương mặt vô cùng giống Từ Duệ.
Chỉ là hắn đã vô cùng già nua, thậm chí đến cả việc nhúc nhích cũng trở nên khó khăn.
Nhưng mà mặc dù đã đến mức này, ánh mắt khi hắn nhìn chằm chằm Lục Bạch vẫn tràn ngập tham lam như cũ, phảng phất giống như giây tiếp theo liền sẽ đứng bật dậy, hung hăng mà cắn máu thịt của Lục Bạch, đem cậu cắn nuốt sạch sẽ.
Đáng tiếc hắn chỉ là một lão già gần lúc dầu hết đèn tắt, căn bản không có đường sống để phản kháng.
Đánh cờ với Thiên Đạo làm hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực, những cổ trùng mà hắn nuôi dưỡng bởi vì sự can thiệp quá độ của hắn cuối cùng hủy diệt thế giới nhỏ cũng không có cách nào cung cấp cho hắn càng nhiều chất dinh dưỡng hơn.
Vốn dĩ Lục Bạch là lương thực dự trữ tốt nhất mà hắn chuẩn bị, cuối cùng lại trở thành đao phủ* muốn mạng hắn.
(*) Đao phủ: Đao phủ hay Đao phủ thủ là người làm nghề hành hình tử tội (tội phạm bị tuyên án tử hình) trong thời kỳ trước đây.
"Ngươi vốn dĩ không nên được sinh ra. Đôi vợ chồng kia không có con cái! Nhưng ta không nghĩ tới, mạng của ngươi quá lớn, cuối cùng vẫn là còn sống."
"Bắt đầu từ thời khắc ngươi được sinh ra đời, ta liền biết linh hồn của ngươi có chút không đúng. Đáng tiếc vẫn là tham lam hỏng việc."
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Thiên Đạo từng nhắc nhở ta, khi pháp tắc thức tỉnh cũng chính là thời khắc thần phạt đến. Ta nhìn chằm chằm pháp tắc lâu như vậy, thật cẩn thận trốn tránh khắp nơi, lại trăm triệu lần không nghĩ tới thần phạt cuối cùng không phải là thiên tai, mà là con người."
"Ha ha ha ha ha, thần phạt thế nhưng là một người sống!" Nói đến đây, ánh mắt khi Chủ Thần nhìn chằm chằm Lục Bạch dần trở nên hung ác "Ta hẳn phải nên nghĩ đến, từ thời điểm Hạ Cẩm Thiên liên tục tới gần ngươi ta nên nghĩ đến."
Lục Bạch nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy làm Chủ Thần như vậy thật đáng buồn muốn chết.
Lục Bạch quay đầu dò hỏi Hạ Cẩm Thiên "Nếu Chủ Thần bị hủy diệt, như vậy những thế giới nhỏ đó cuối cùng sẽ thế nào?"
Hạ Cẩm Thiên lắc đầu "Sẽ không thế nào cả. Thần vốn dĩ chính là vì người ra đời mà đến. Khi mọi người có tín ngưỡng mới, tân Chủ Thần do đó cũng sẽ được tạo nên."
"Thì ra là thế." Lục Bạch nhìn Chủ Thần "Đi mạnh khỏe."
Chủ Thần đột nhiên trợn to mắt, gắt gao mà nhìn thẳng vào Lục Bạch, như là hoàn toàn không có đoán trước được việc Lục Bạch sẽ dễ như trở bàn tay đưa ra quyết định như vậy.
Cậu thậm chí còn không cho Chủ Thần cơ hội thở dốc.
Gọn gàng dứt khoát xử tử Chủ Thần.
Thời điểm một tia thần ý của Chủ Thần biến mất trong không gian, hoàn cảnh xung quanh cũng bắt đầu từ từ vỡ vụn.
Những mặt gương phản chiếu tình huống của thế giới nhỏ bắt đầu chậm rãi vỡ vụn, nhưng Lục Bạch vẫn có thể nhìn ra được từ nơi bụi đất hư thối đó ẩn ẩn có mầm mống mới chui từ dưới đất lên mà ra.
Hạ Cẩm Thiên ôm lấy Lục Bạch, rời khỏi không gian đã vứt đi của Chủ Thần, về tới lĩnh vực thuộc về chính mình.
Là một ngọn núi tuyết vô cùng trắng trong.
Quanh năm tuyết trắng xóa nhưng lại ngoài ý muốn cũng không rét lạnh.
Lục Bạch nhìn tuyết bay đầy trời, bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng không cảm thấy đơn điệu sao?"
Hạ Cảm Thiên cười cười "Ban đầu cũng cảm thấy đơn điệu, nhưng mà em đã đến rồi nên không đơn thuần chỉ là nơi nghỉ chân nữa."
Lục Bạch rất thích ở trong cuộc sống sinh hoạt tăng thêm nhiều chi tiết tình thú nhỏ. Lúc trước thời điểm ở bên nhau sẽ luôn biến trong nhà thành một nơi vừa có tính nghệ thuật lại vừa ấm áp.
Cho nên Hạ Cẩm Thiên nghĩ, về sau Lục Bạch cũng có thể khiến căn nhà quá mức trống trải của bọn họ trở nên có không khí hơn.
Hạ Cẩm Thiên ôm lấy Lục Bạch, ở bên tai cậu rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng "A Bạch, chào mừng em về nhà."
Lúc này đây, là thật sự thiên trường địa cửu.
Lục Bạch quay đầu ôm lại Hạ Cẩm Thiên, lại nhìn nhìn tiểu hệ thống bên người đang nắm góc áo của mình, đột nhiên có loại cảm giác một nhà ba người vô cùng quen thuộc.
Nhịn không được cũng cười nói "Vâng, học trưởng, em đã trở về."
Ác ý của thế giới làm người ta chìm đắm trong đau khổ, nhưng ấm áp lại là phương thuốc hay chữa khỏi tâm hồn.
Lục Bạch nửa đời nhấp nhô cuối cùng vẫn là nghiêng ngả lảo đảo ôm lấy ánh mắt trời của mình.
Trong tâm có công bằng và ngay thẳng, tình yêu sẽ bất diệt.