Chắc là do sắp kết thúc rồi phải không… Các tân sinh thầm nghĩ, liếc nhìn ma quỷ mặc y phục tác chiến, cảm giác có chút không lỡ, nói: “Thực ra ổng cũng không tệ.”
“Đúng thế, mặc dù nghiêm khắc một chút, nhưng đối xử với mọi người rất tốt, dáng dấp cũng phong nhã.”
“Chuẩn rồi, rất đẹp trai.”
Bạch Thời nghe hết, nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia không phải mấy người rủa người ta nửa đêm đi vệ sinh không mang theo giấy, lần thứ hai mang nhầm băng vệ sinh, lần thứ ba mang nhầm bỉm sao? Cậu cảm thấy rất câm nín, ngoan ngoãn huấn luyện cùng họ, đợi tới khi cơm nước xong xuôi thì chậm rãi quay về khu sinh hoạt, chuẩn bị ngủ một giấc, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Cẩm đang đứng bên đường nhìn mình, lập tức trầm mặc.
Tiểu Cẩm cầm một lọ nước, thấy Bạch Thời tới thì nhút nhát đưa lên: “… Cho cậu.”
Bạch Thời yên lặng nhìn cô một lúc, cảm giác cô nhóc này có chút khờ, rõ ràng là thiếu yêu thương, thậm chí còn khó cứu vãn, Bạch Thời nhìn chai nước trước mặt, cậu biết nếu không nhận, cô nàng sẽ đi theo phía sau đầy trông mong, đưa mắt nhìn cậu lên lầu, rồi hôm sau sẽ tiếp tục lặp lại động tác này, thật sự không thể để yên.
Bạch Thời có thể nhận ra cô nhóc rất muốn dính lấy mình, có lẽ là liên quan tới việc cậu cứu người ta khi bị lân sư tấn công, sâu sắc cảm thấy phải giải quyết, chứ đợi quay về trường rồi bị đại ca bắp gặp, lúc ấy không chỉ có cô nàng này xong đời, mà cậu cũng xui xẻo.
Tiểu Cẩm thấy Bạch Thời nhìn mình, cúi đầu thật thấp, cố chấp đưa tay: “Cho.”
Bạch Thời phát hiện một đống ánh mắt lia tới từ xung quanh, nhích sang bên cạnh, đứng dưới tàng cây, cố gắng hỏi thật nhẹ nhàng: “Nghe lời, nói thật, đến cùng muốn làm gì?”
“Đưa nước cho cậu.”
“…” Bạch Thời yên lặng nhận lấy, “Còn nữa không, nói rõ một lần đi.”
Tiểu Cẩm xoắn xoắn ngón tay vào nhau, đôi má hơi đỏ: “Không biết, chỉ là… Muốn ở bên cậu…”
Bạch Thời vội hỏi: “Ở bên kiểu gì?”
“Kiểu gì cũng được.” Tiểu Cẩm hơi cúi đầu, “Chỉ… Chỉ cần cậu không ghét tớ là được…”
Bạch Thời phản ứng vài giây, nhanh chóng ý thức được một sự kiện. Cậu biết trong truyện chủng mã sẽ xuất hiện một loại em gái, cô nàng này một lòng hướng về nam chính, coi nam chính như thần, chỉ cần có thể ở bên cạnh nam chính là được, không để ý bất cứ chuyện gì khác.
—— Vì vậy, đây thật sự là em gái đó sao?
Bạch Thời xoắn xuýt một hồi, nói: “Tớ thích nam, hơn nữa đã có bạn trai, muốn kết hôn với anh ấy, cậu hiểu không?”
Tiểu Cẩm im lặng mấy giây, hít hít mũi: “Tớ biết, nhưng tớ vẫn muốn ở bên cậu, tớ không cần hẹn hò với cậu, không quấy nhiễu hai người, nếu cậu không tin, tớ… tớ…” Giọng nói của cô nhỏ hơn, cúi đầu lắp ba lắp bắp, “Tớ có thể bịt, bịt cái khe hở phía dưới lại.”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, cô bịt lại rồi thì tới chu kỳ có bị tắc không?! Mau tỉnh lại đi, em gái! Bạch Thời thật sự hỗn loạn trong gió: “Không… Không cần.”
Tiểu Cẩm mong đợi hỏi: “Vậy cậu đồng ý chứ?”
Trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên một cái, im lặng trọn vẹn một phút: “… Gọi anh đi.”
“Anh.”
“Ngoan.” Bạch Thời gật đầu, “Giữa trưa phải về ngủ, buổi chiều còn phải huấn luyện.”
“… Dạ.” Tiểu Cẩm nhẹ nhàng đáp lại, nhìn cậu một cái mới rời khỏi.
Bạch Thời đưa mắt nhìn cô đi xa, bỗng chốc có cảm giác vô lực, còn lười nguyền rủa cốt truyện quân, yên lặng quay người lên lầu. Lawn vẫn luôn đứng gần đấy, thấy thế liền chậm rãi đi theo, không nhịn được mà nói: “Cậu đừng để ý, tình huống của cô ấy có chút đặc biệt.”
“Hở?”
“Bạn tôi học cùng lớp với cô bé kia, thực ra cũng chỉ nghe họ kể lại…”
Lawn kể lại những gì mình biết, nghe nói lúc Tiểu Cẩm còn nhỏ đã xảy ra một sự cố, cả nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng bởi vậy Tiểu Cẩm bị kích thích quá nặng, khiến cho tính cách có chút tự kỷ, cô không có bạn bè, không biết cách trao đổi với người ta, hơn nữa còn thiếu cảm giác an toàn, nhưng thiên phú về phương diện chế tạo tinh hạch của cô lại rõ như ban ngày. Thực ra lúc đầu Tiểu Cẩm không muốn đến học viện Hoàng Gia, nhưng người thầy phụ trách chăm sóc cô và mọi người trong quân đội đều hy vọng cô có thể tiếp xúc với bạn cùng lứa nhiều một chút, tháo bỏ khúc mắc, sau đó dần dần đón nhận người khác, dung nhập vào xã hội, cho nên mới ép Tiểu Cẩm nhập học.
Bạch Thời yên lặng nghe, có chút thổn thức, nghĩ thầm: nếu có cơ hội thì phải để Tiểu Cẩm và nhân cách nữ vương của Đường Hân ngồi với nhau, nhờ nữ vương giáo dục soi sáng nhiều một chút, tăng chỉ số thông minh, nếu không sau này lập gia đình kiểu gì đây.
“Bạn học của tôi đã thử làm thân với cô ấy, nhưng hiệu quả không nhiều, bây giờ cô ấy muốn ỷ lại vào cậu, tôi cảm thấy đây là một điểm tốt để đột phá.” Lawn dừng lại vài giây, hiển nhiên là bị Tiểu Cẩm khơi gợi lên tình thương, lựa lời, “Nếu cậu thật sự ghét cô ấy thì cố nhịn một chút, đợi cô ấy khôi phục rồi nói sau.”
Bạch Thời đáp: “Tôi hiểu rồi.”
Hội diễn được cử hành vào buổi sáng ngày cuối cùng, đến lúc đó hiệu trưởng của học viện Hoàng Gia và mấy vị chủ nhiệm các hệ cũng sẽ tới tham dự, ngay cả tướng quân ở quân khu này cũng tới tham gia, cùng đến kiểm duyệt tân sinh.
Hôm nay mọi người dậy thật sớm, ăn cơm xong liền xếp thành hàng đứng nghiêm, bước đều bước xuất phát tới thao trường, sau đó nghe huấn luyện viên Trình nói sẽ có hai vị tướng quân cấp S xuất hiện, lập tức kích động. Vài người nghe ngóng được có tên của Tống tướng quân thì đồng loạt liếc nhìn Bạch Thời, dừng lại vài giây, sau đó đồng loạt quay đầu lại.
Má, tìm được bạn trai ưu tú thì thôi đi, ngay cả bố chồng cũng đối xử với cậu ta tốt như thế, một kỳ huấn luyện quân sự cỏn con mà cũng cố ý tới thăm, so sánh mới thấy chúng ta thật thê thảm, quá đáng ghét! Loại người này nên kéo ra ngoài thiêu!
Bạch Thời: “…”
Một vị khác là Việt tướng quân đóng ở tinh hệ Murs, có điều đa số các tân sinh chỉ biết có mấy vị tướng quân lợi hại, ít ai thấy được chân dung, trên thực tế Việt tướng quân không ở đế đô, tỷ lệ ra mặt ít hơn Tống tướng quân nhiều, cho nên mọi người đều biểu hiện cảm xúc phấn khởi, căn bản không hề nghĩ sang hướng khác.
Phòng Thiên Kỳ và huấn luyện viên Trình không nằm trong số đông này, hai người không nhịn được mà nhìn về phía Bạch Thời, Phòng Thiên Kỳ thì bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa Bạch Thời và Việt gia, nghĩ thầm lúc về phải hỏi Velar mới được, huấn luyện viên Trình thì liên hệ thái độ của lão đại nhà mình và việc ban nãy Việt tướng quân hỏi thăm tình huống của Bạch Thời, hoàn toàn chắc chắn hai người họ có liên quan đến nhau.
Huấn luyện viên Trình cứ nghĩ người như vậy mà không tới đại đội của họ là thấy tiếc hận, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, bắt đầu ra lệnh, kéo tấm rèm của hội diễn.
Thời tiết lúc này khá đẹp, ánh mặt trời ấm áp trải dài trên mặt đất, khắp nơi đều là cảnh tượng rực rỡ, Việt tướng quân đã sớm hỏi vị trí của ban một hệ cơ giáp, giờ phút này đang đứng từ trên cao nhìn tới, sau đó tìm được con trai nhà mình, ánh mắt đầy vui mừng.
Nếu dựa theo tính cách xưa nay của ông, chắc có lẽ sẽ không tham gia buổi huấn luyện quân sự của sinh viên mới thế này, nhưng mấy người trong hội phụ huynh nói không sai, ông và con trai út đã chia ly quá lâu, bỏ lỡ mất bao nhiêu sự kiện quan trọng trong cuộc đời con, vậy thì ít nhất không thể bỏ lỡ những chuyện sau này, bởi vậy khi được yêu cầu kiểm duyệt ông liền đồng ý.
Tống tướng quân là quản lý hội phụ huynh, đương nhiên cũng đọc được chi phép trò chuyện, đã vậy mấy hôm trước ông vô tình gặp được đại đội trưởng đặc chủng nào đó, nghe thấy đối phương tự dưng đề cập tới lân sư gì gì, hình như còn liên quan tới con dâu, liền tò mò, dứt khoát đi cùng, bây giờ mới tìm được cơ hội để hỏi. Việt tướng quân ngồi bên cạnh, nghe vậy thì nhìn về phía đó: “Có chuyện gì xảy ra?”
Thiếu tá kể lại sự việc cho họ nghe, còn mở máy truyền tin: “Tôi đã chụp ảnh lưu niệm lại, cậu bé thật sự rất lợi hại, các ngài xem, đây là hình ảnh sau trận chiến.”
Tống tướng quân: “…”
Việt tướng quân nhìn lân sư toàn thân đầy vết thương, hơi dừng lại: “Do thằng bé tự đánh? Không bị thương chứ?”
Thiếu tá đáp: “Không, nghe nói là rất thoải mái.”
Việt tướng quân gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía thao trường, ánh mắt lại dâng đầy nét mừng vui.
“…” Tống tướng quân bình tĩnh nói, “Rất tốt.”
Thiếu tá phụ họa: “Nghe nói cậu ấy là người yêu của lệnh công tử? Hai người thật xứng đôi.”
Tống tướng quân điềm tĩnh đáp: “Ừm.”
Hội diễn rất đơn giản, các tân sinh hô khẩu hiệu, duyệt binh qua đài thật chỉnh tề, sau đó diễn luyện cẩm nã thủ, rồi lại xếp thành hàng, yên lặng đợi lãnh đạo lên tiếng, nghe họ viết một dấu chấm tròn cho lần huấn luyện quân sự lần này.
Các đội nhanh chóng đi về khu sinh hoạt, đồng loạt giải tán thu dọn đồ đạc, tuy các tân sinh đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi, nhưng lúc sự thật đến họ lại thấy luyến tiếc, không nhịn được mà ôm huấn luyện viên khóc tu tu, khuyên nhủ cả buổi mới vừa đi lên phi thuyền vừa quay đầu nhìn lại.
Bạch Thời đã thu dọn xong từ trước, trò chuyện với huấn luyện viên Trình và mấy người khác một lát, ánh mắt liếc qua thấy ba mình đã tới thì ngoan ngoãn chào hỏi. Huấn luyện viên Trình và thiếu tá nghe rõ từng chữ, cả hai khẽ giật mình, nghĩ thầm: nếu hai người này là cha con, vậy thì rất có thể Bạch Thời chính là đứa con thất lạc của Việt gia, chẳng phải là song S sao? Khó trách!
Việt tướng quân không muốn con mình trở nên quá đặc thù, nên không đề nghị đưa cậu đi, mà ủng hộ Bạch Thời lên phi thuyền trở về cùng các tân sinh, hỏi: “Buổi tối về nhà hay về trường.”
Bạch Thời nhớ tới việc đã rất lâu rồi mình không được gặp đại ca, chắc lúc về sẽ bị đè xuống làm mấy việc rơi tiết tháo, im lặng hai giây đành đáp xem tình huống, sau đó đứng lại một lát, nhanh chóng rời đi.
Khoảng cách giữa nơi trú quân và học viện Hoàng Gia khá xa, thời điểm họ trở lại học viện, ngoài trời đang mưa mau, tí tách tí tách, vô cùng ẩm ướt. Giờ phút này còn chưa tới chạng vạng tối, Bạch Thời đoán chắc đại ca đang đi học, quyết định không liên lạc với anh. Cậu liếc nhìn bầu trời, chậm rãi bước ra ngoài.
“… Anh.” Tiểu cẩm xuyên qua đám đông, nhanh chân chạy tới bên cạnh cậu, một tay giơ ô che mưa cho cậu, tay còn lại thì cầm khăn tay, nhút nhát đưa tới. “Lau lau.”
Bạch Thời nhìn đôi mắt nhỏ của cô, không biết vì sao chợt nhớ tới tiểu nhân ngư mềm mềm manh manh, nhận lấy nói tiếng cám ơn. Tiểu Cẩm rất vui vẻ, hơi cúi đầu: “… Là chuyện nên làm.”
Phòng Thiên Kỳ vừa tới gần, nhìn họ, cũng đưa dù tới, cười đề nghị: “Nữ sinh không tiện vào ký túc xá của nam sinh, tớ đưa cậu về?”
“… Không.” Tiểu Cẩm hiếm lắm mới tìm được dũng khí để phản bác người khác, kéo kéo tay áo anh mình, “Tôi có thể tiễn tới dưới lầu, không đi lên đâu.”
Bạch Thời im lặng, rất rất không muốn đi cùng cô nàng, bởi vì fan não tàn của đại ca quá nhiều, có lẽ sau khi họ nhìn thấy thì toàn trường cũng biết luôn quá, rồi cậu nhất định sẽ chết! Bạch Thời suy nghĩ hai giây, đang định nói mình muốn đi dạo dưới mưa, thì chợt nghe thấy âm thanh cực kỳ quen thuộc xuyên qua làn mưa rả rích, đập thẳng vào màng nhĩ.
“A Bạch.”
Sắc mặt Phòng Thiên Kỳ thay đổi, Tiểu Cẩm khẽ giật mình, còn Bạch Thời thì ngẩng đầu lên, phát hiện chẳng biết từ bao giờ đại ca đã đi tới gần, đang bình tĩnh nhìn họ.
Ánh mắt Tống Minh Uyên chuyển từ cái ô mà nữ sinh kia cầm, tới hai tay nữ sinh kia đang kéo tay áo Bạch Thời, còn Bạch Thời thì cầm một chiếc khăn tay, đương nhiên ánh mắt còn liếc qua người thằng nhóc của Phòng gia, cuối cùng mới nhìn thẳng vào ngốc manh đang mặc trang phục chính thức bị bọn họ kẹp giữa.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên ý thức được điều gì, lập tức nghiêm mặt đưa khăn tay lại: “Cho.”
Tiểu Cẩm giật mình: “Anh vẫn chưa lau mà.”
“Không được.” Bạch Thời rút tay ra, nhanh nhanh chóng chóng chạy đến bên cạnh đại ca, suy nghĩ nửa giây, duỗi móng vuốt ôm lấy anh, sau đó cảm nhận được mùi hương quen thuộc này, không nhịn được lại ôm thêm một cái nữa. Bạch Thời không thể không thừa nhận, rời xa một tháng, cậu rất nhớ anh.
Ánh mắt Tống Minh Uyên dịu lại, một tay ôm bạn nhỏ này vào trong lòng vuốt vuốt, tay còn lại cầm tay cậu, liếc về phía Phòng Thiên Kỳ. Mặc dù Phòng Thiên Kỳ rất không ưa Tống Minh Uyên, nhưng vẫn có bản lĩnh xã giao, hắn cười nói: “Đến đón người à.”
Tống Minh Uyên gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm biết Bạch Thời đã có bạn trai, có lẽ chính là người này, mặc dù cô bị khí thế của anh làm sợ hãi, nhưng Bạch Thời đang ở đây, cô không muốn đi, đành run giọng nói: “Chào, chào chị, chị dâu….”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời: “…”
Phòng Thiên Kỳ: “…”
Tiểu Cẩm sững lại, cảm thấy chị dâu thật là khủng khiếp, do dự một chút, nói một câu hoàn toàn không có khí thế: “Anh phải đối tốt với anh ấy, nếu như dám bắt nạt anh ấy, em… Em sẽ liều, liều mạng với anh…”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào ngốc manh nào đó, bờ môi Bạch Thời giật giật, mặt liệt bước lên hai bước vỗ vỗ vai em gái: “Ngoan, huấn luyện quân sự mệt mỏi, về ngủ một giấc đi.”
“… Dạ.”
Bạch Thời vội vàng quay lại, nắm tay đại ca, yên lặng nhìn anh. Tống Minh Uyên liếc cậu, khẽ gật đầu với Phòng Thiên Kỳ, kéo ngốc manh nhà mình đi mất.
Phòng Thiên Kỳ đưa mắt nhìn họ đi ra, thấy Tiểu Cẩm cũng đã rời đi, mở máy gọi tới số của Velar: “Đã đưa thông tin lên thiết bị, em vừa thấy anh nhắn lại, cậu ta là con của Việt gia?”
Velar dịu dàng đáp: “Em và cậu ta không phát sinh xung đột chứ?”
“Không có, yên tâm đi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Phòng Thiên Kỳ cười trầm thấp: “Chỉ có thế?”
Velar biết rõ tính tình của hắn, hòa nhã hỏi lại: “Chứ không thì sao? Em còn muốn làm gì?”
“Mặc dù em không ưa người nào đó, nhưng khá là thích cậu ta.”
Velar im lặng trong một thoáng: “Đừng biểu hiện quá rõ ràng.”
“Em biết.” Phòng Thiên Kỳ cười đáp, đưa tay ngắt liên lạc.
Giờ phút này đúng là giờ đi học, bỏ qua các tân sinh đang túm năm tụm ba, thì trong sân trường có rất ít người qua lại, bởi vì trời mưa, đa số tân sinh đều đã tới nhà ga đợi xe của trường đưa về, càng đi về phía trước càng ít người, Bạch Thời biết chắc đại ca sẽ lái xe tới đây, liền ngoan ngoãn đi theo anh: “Anh không có lớp?”
“Ừ, vừa rồi là sao?”
Bạch Thời biết anh sẽ hỏi, vì vậy kể sơ qua một lần, đến trọng điểm phải cường điệu quan hệ giữa họ là nam nữ thuần khiết, sau đó còn nói em gái người ta đã từng bị trọng thương, lại còn thiếu tình cảm, thật tội nghiệp. Tống Minh Uyên chỉ ừ, không để ý đến điểm này, hỏi: “Làm sao mấy đứa lại đi quá?”
“Thiếu mất một tấm biển cảnh báo.” Bạch Thời đáp, sau khi về cậu đã hỏi về việc này, các huấn luyện viên cũng không rõ ràng lắm, cậu cũng đã từng suy đoán có khi nào lúc đồng đội đi vệ sinh tiện tay lấy mất không, nhưng từ lúc huấn luyện tới giờ Phòng Thiên Kỳ đối xử với cậu khá tốt, là kiểu bạn bình thường, cần gì phải làm mấy việc này, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều.
Đợi đã… Bạch Thời chợt nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, khựng lại: “Anh và Phòng Thiên Kỳ quen biết? Quan hệ tốt không?”
“Khá ổn, có chuyện gì?”
Thế thì không đến mức đi hại cậu đâu ha, chưa kể bản thân hắn cũng có mặt trong đội, Bạch Thời ồ một tiếng, chỉ nói không có gì. Tống Minh Uyên nhìn cậu, không hỏi tiếp. hai người chậm rãi tản bộ theo con đường nhỏ của học viện, xung quanh tràn đầy tiếng mưa rơi, như thể trái tim cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Bạch Thời nhìn về phía người bên cạnh, nhìn khuôn mặt tinh xảo của anh, không kiềm lòng được thốt lên một tiếng đại ca.
“Ừ.”
“Đại ca.”
Tống Minh Uyên nghiêng đầu, ngau sau đó nhận thấy xúc cảm mềm mại trên môi, anh nhìn hàng mi cong cong gần ngay trước mặt, ánh mắt trầm xuống, dùng sức ôm eo Bạch Thời thật chặt, làm nụ hôn này sâu thêm, có điều dù sao nơi này cũng là sân trường, anh chỉ hôn mấy cái rồi thả người ra, nhanh chóng dẫn cậu lên xe, lái đi như một cơn gió.
Bạch Thời chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đập ầm ầm đầy kinh hoàng, cậu nhìn đại ca, còn chưa nghĩ được liệu mình có nên đề nghị chuyển địa điểm không, ai ngờ đã thấy đại ca lái thẳng vào ký túc xá, lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn về phòng với anh, rồi sau đó rơi vào một nụ hôn đầy say mê.
Những việc tiếp theo như nước chảy thành sông, bởi vì không khí bên ngoài ngày càng ẩm ướt, trên môi hai người đều mang một chút cảm giác mát mát, sau đó lại bị sóng nhiệt nuốt gọn. toàn thân Bạch Thời rịn ra một lớp mồ hôi, bị người nào đó ôm vào lòng thật chặt, cậu nhìn ánh mắt đại ca, nuốt nước miếng, sao cậu cứ có cảm giác mình sẽ bị giày vò rất thảm. Bạch Thời khàn giọng nói: “… Có phải nên đi ăn cơm rồi không? Ba em còn hỏi hôm nay có về không đó.”
Tống Minh Uyên chậm rãi hôn vành tai cậu: “Nói với bác hôm nay không về.”
“Thế… Hai đứa nhỏ thế nào?”
“Rất khỏe.”
Bạch Thời ồ một tiếng, im lặng vài giây, lại hỏi: “Đi ăn cơm không?”
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, ấn cậu xuống giường, ăn trong một lượt mới tạm thời bỏ qua.
Trước khi nhập học, tân sinh có một tuần lễ nghỉ ngơi, Việt gia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, ngay lúc Bạch Thời về, thiếp mời cũng đã được phát ra, đợi đến ba ngày sau chính thức tổ chức tiệc, tuyện bố cho toàn bộ giới quý tộc của đế đô rằng con trai út của Việt gia đã trở về. Trong số những quý tộc này có vài người đã nhận được tin tức từ trước, có rất nhiều người mãi tới giờ mới biết được, tất cả bàng hoàng, sau đó lại phát hiện Bạch Thời đang yêu Tống Minh Uyên, càng kinh sợ hơn, không nhịn được mà nhìn người của hai nhà này, nghĩ thầm: nếu thật sự thành đôi, vậy sau này sẽ cực kỳ khủng khiếp đó.
Đế vương của đế quốc Erna cũng đến dự, mặc dù quanh thân mang theo khí thế cấp trên, nhưng có vẻ rất hòa ái, thân thiết trò chuyện với Bạch Thời một lát, nhìn qua Tống Minh Uyên, trêu ghẹo: “Nghe nói đã bị cháu theo đuổi?”
Nét mặt Tống Minh Uyên bình tĩnh: “Dạ.”
“Tên nhóc này ra tay cũng nhanh thật.” Đế vương cười nói, “Tốt lắm, sau này hai đứa ở bên nhau phải biết nhân nhượng một chút, đừng cãi cọ, ngày hôn lễ ta sẽ đến chủ trì cho hai đứa.”
Chỉ mong ngài thật sự nghĩ vậy… Mấy người đứng đây không hẹn mà cùng lóe lên suy nghĩ này, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.
Đế vương khá bận rộn, chỉ nán lại một chút là rời đi, có điều cả Velar và Lilisa đều có mặt, đủ để đại biểu cho hoàng thất. Đương nhiên, Phòng Thiên Kỳ cũng tham dự, cười nâng chén với Tống Minh Uyên, tỏ vẻ chúc mừng.
Bạch Thời gật đầu với hắn, uống một ngụm rượu, sau đó bị anh ruột dẫn đi làm quen với không ít hậu duệ quý tộc, lúc này mới biết mẹ của Phòng Thiên Kỳ là chị của đế vương, cậu thì thào: hóa ra là hoàng thân, sau đó chợt nhớ hình như chuyện của Ngân Nhạc Sinh có liên quan tới hoàng quyền, liền nhìn xung quanh một chút.
Việt Tu hơi kinh ngạc: “Muốn tìm ai?”
“Joshua.” Bạch Thời dừng lại vài giây, hạ giọng hỏi: “Anh, anh biết ông chủ sau lưng câu lạc bộ Tinh Diệu là ai không?”
Việt Tu giật mình: “Kiều gia, có chuyện gì?”
“Không có gì…” Bạch Thời thuận miệng đáp, rơi vào trầm tư, nghĩ thầm: nếu như Ngân Nhạc Sinh thật sự đắc tội với quý tộc, vậy nhà Joshua thu nhận y chẳng phải nói rõ mình không thèm để người ta vào mắt sao? Nhưng có lẽ họ không phải là đối thủ của người ta, nếu không thì Ngân Nhạc Sinh việc gì phải xuất ngũ, chẳng lẽ nói hai bên người này không thể làm gì được người kia?
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cậu nhớ Kiều gia cũng tham dự vào quân đội, mà Joshua và đại ca đều khó chịu với hoàng gia, hai bên chất chứa oán hận, lỡ thù càng ngày càng sâu, rồi dựa theo thiết lập ban đầu, rất có thể hai nhà này sẽ dắt tay nhau tạo phản.
Không, nghĩ quá rồi!
Cậu nhớ rõ mấy tên khốn từng nói muốn nhân vật phản diện được đa số quân lực ủng hộ, sau đó đế vương mới kiếm cớ triệu hồi cha của nam chính về đế đô, chuẩn bị ổn thỏa cho đại chiến sau này, nếu suy ra như vậy, phe của đại ca sẽ có sự tham gia của các tướng quân khác.
Bạch Thời âm thầm hít khí, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ, bất kể thiết lập về thế giới hay cốt truyện đã hỗn loạn và sụp đổ tới cỡ nào, thì những tai họa ngầm trước kia vẫn tồn tại, Ngân Nhạc Sinh chỉ là một việc nhỏ trong số những chuyện ấy, quan trọng nhất là, rất có thể giữa quân đội và hoàng quyền… Có tồn tại mâu thuẫn.
Mâu thuẫn này sẽ từ từ dâng cao đến đỉnh, sau đó hoàn toàn bùng nổ.
Thế là cuối cùng vẫn phải đánh một trận chiến sao?
Đợi đã, không thể tuyệt vọng như vậy, có lẽ là do cậu suy nghĩ nhiều quá chăng? Bạch Thời im lặng, nói với anh trai mình là muốn đi tìm Joshua. Việt Tu đã giới thiệu đa số những người cần biết cho cậu, đương nhiên không có ý kiến, khẽ gật đầu. Bạch Thời quay người đi, đi được hai bước đã trở lại: “Anh, có chuyện em quên hỏi, anh nói truyền thông có biết chuyện của em không?”
“Hẳn là có.” Việt Tu nhìn cậu, “Không sao, mọi người sẽ không để truyền thông quấy rầy tới em.”
Việc này có tác dụng không? Ông đây là người cấp SS đó, chẳng phải cuối cùng mọi người đều biết sao? Bạch Thời cảm thấy không ổn lắm, giãy dụa một lát, chậm rãi kể lại quá trình huấn luyện quân sự cho anh trai, hỏi thăm anh nên làm thế nào cho ổn thỏa.
Việt Tu mở nụ cười thản nhiên: “Xử lý, cứ giao cho anh xử lý.”
Sảng khoái, thật là đáng tin cậy! Bạch Thời hài lòng vỗ vỗ tay anh, yên tâm rời đi.
Lúc này Joshua và Tống Minh Uyên đang đứng trên sân thượng, chủ đề chính là tấm biển cảnh báo đã biến mất kia, huấn luyện viên Trình là bạn của Ngân Nhạc Sinh, cũng có chút khó chịu với đám người hoàng gia, nếu như Phòng Thiên Kỳ ra tay, chắc chắn y sẽ không bỏ qua, nhưng rất đáng tiếc, huấn luyện viên Trình không tìm được chứng cứ, cũng không có lý do để lục soát tư trang của người ta.
Tống Minh Uyên cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Phòng Thiên Kỳ không ngu, hoàn toàn khác biệt với mấy tên phế vật khác, rốt cuộc thì thái độ của người này đối với A Bạch là gì, chỉ có thể quan sát thêm. Joshua cũng có thể phân tích triệt để sự việc, đang định nói thêm vài câu đánh giá, đã thấy Bạch Thời xuất hiện, liền im lặng nở nụ cười.
Bạch Thời nhìn y, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Ngân Nhạc Sinh là thế nào?”
Khóe miệng Joshua cong cong: “Huấn luyện viên của mấy đứa nói?”
“Chỉ nói anh ta xuất ngũ không phải do thương bệnh.”
Joshua gật đầu: “Thực ra cũng không có gì, đắc tội với một số người, còn cụ thể thì em phải hỏi xem anh ấy có chịu cho anh nói không.”
Bạch Thời thấy sự thật không khác suy đoán của mình là bao, cũng không muốn hỏi nữa, kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi yến hội chấm dứt, nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, về trường nhập học.
Đầu tiên họ sẽ tham gia buổi lễ tựu trường, sau đó đi tìm phòng học khai ban, dự định chọn cán bộ lớp, ngoài ra còn thông báo một số việc quan trọng, tiếp đó chính là họ sắp nghênh đón kỳ thi đầu tiên, bởi vì mùa giải Liên Minh tiếp theo sắp bắt đầu, năm nhất cũng có tư cách tham dự.
Mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía Bạch Thời, cũng giống như truyền thông và fan, họ đều muốn biết người này có đại biểu cho học viện Hoàng Gia đi thi đấu Liên Minh hay không.
Những người có cùng nghi vấn với họ chính là sinh viên ban một năm hai hệ cơ giáp, dù sao mùa giải trước [Tiểu Bạch Đản] cũng đi thi với tư cách là thành viên Phượng Hoàng, chẳng biết lần này có thể đi nữa không, mà nếu đi thì [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] có đi không.
Trì Tả yên lặng nghe lớp trưởng thông báo trong một loạt ánh nhìn lom lom, đang định lấy sách chuẩn bị đi học, thì nghe lớp trưởng nói tiếp: “Còn có một việc, năm học này lớp chúng ta có một sinh viên trao đổi sắp tới, vừa đến đây, hy vọng mọi người có thể chơi với nhau thật vui vẻ.”
Trì Tả khẽ giật mình, những người khác cũng kinh ngạc quá chừng.
Trong trường có sinh viên trao đổi không phải là việc kỳ quái, nhưng dù sao đây cũng là ban một, người có thể vào học ở đây nhất định không đơn giản, nếu thật sự có thực lực như vậy thì vì sao trước kia không chọn học viện Hoàng Gia? Huống chi khai giảng được bao nhiêu lâu rồi mới đến, rốt cuộc là vì sao?
Mọi người oán thầm trong lòng, đồng loạt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sau đó thấy một thiếu niên bước vào, người mặc sơ mi trắng, quần trắng, trong sự đường hoàng toát lên vẻ ưu nhã, cực kỳ đẹp trai.
Người nọ cầm bút viết hai chữ lên bảng đen, quay người nhìn họ: “Mình là Phượng Tắc, xin chào.”
Trì Tả: “…”