Tống Minh Uyên lại trò truyện với bạn mình một lát, gì mà “Trại huấn luyện kia thì có gì vui, cậu mau ra đây gặp tớ đi”, “Tiểu Nhị Hóa kia lợi hại thật đấy, ngay cả tớ còn thua”, “Tinh thần lực của cậu ta cao hơn tớ, cậu sẽ thấy hứng thú cho xem”, “Cậu suy nghĩ thật kỹ”, đợi một lát mới trả lời câu “Sau này hãy nói” rồi đóng máy tuyền tin lại, kiên nhẫn ngồi xem thi đấu cùng Bạch Thời.
Lam có kinh nghiệm tác chiến phong phú, khi ngẫu nhiên quan sát Bạch Thời và đại ca đối chiến, hắn cũng nhào tới làm vài hiệp, đã vậy xưa nay hắn là người thích chủ động tấn công, bởi vậy ngay từ đầu đối phương đã bị hắn khống chế, không thể làm gì ngoài liên tục lùi về phía sau, thường thì mới né một chiêu, chiêu tiếp theo đã tới, người nọ đành phải kéo dài khoảng cách tìm kiếm cơ hội thở dốc và phản công.
Hệ thống động lực của cơ giáp cao cấp rất mạnh mẽ, có thể tăng tốc tức thì, y tìm đúng thời cơ nhắm ngay một pháo rồi lập tức quay người rời đi. Lam đã sớm đề phòng, trong quá trình đi tới đã nhẹ nhàng tránh thoát, điều chỉnh tư thế một chút, ngay sau đó cũng nã một pháo. Đối phương rùng mình, vội vã né tránh, nhưng đúng lúc này chợt thấy bóng dáng kia lóe lên, Lam đã đuổi tới trước mặt, thanh kiếm khổng lồ xen lẫn từng luồng khí mạnh mẽ gào thét bổ xuống, đồng tử của y đột nhiên co lại, căn bản không kịp rút kiếm, vô thức đưa tay ra đỡ.
Ầm! Thanh kiếm khổng lồ cọ sát với bề mặt hợp kim làm lóe lên tia lửa chói mắt, lập tức đập cho y rơi xuống, lực mạnh và quán tính cùng tác dụng làm cho y liên tiếp đánh gã mấy tòa nhà, bụi đất mù mịt.
Lam thu kiếm, cùng lúc đó, pháo hạt trên vai cũng rung động không ngừng, cánh tay của hắn khẽ nhúc nhích, trong chớp mắt đã bắn liền ba phát, đạn pháo lập tức mang theo hồ quang đuổi theo đối thủ từ ba hướng khác nhau, một giây sau…
ẦM, ẦM, ẦM!!! Tia sáng chói mắt liên tiếp nổ tung trên mặt đất, xé rách cả một trời đêm tối, từng lớp sóng nhiệt lan tỏa ra xung quanh, cho dù nhìn qua màn hình cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự rung động này.
Mọi người không nhịn được mà thốt lên, đưa mắt nhìn Lam đáp xuống, vô cùng hồi hộp.
Bạch Thời đoán đối thủ đã bị thương sau đòn công kích vừa rồi, đại khái thì không bao lâu nữa Lam sẽ chiến thắng. Có điều hiện tại tầm mắt bị bụi mù che mất, khung cảnh còn là ban đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một phần bóng dáng, cậu kiên nhẫn chờ đợi, không đến mười giây sau đã nghe thấy âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống, Bạch Thời biết mình đã đoán đúng.
“Trận đấu kết thúc, người thắng là chiến đội Phượng Hoàng, điểm tích lũy: hai.”
Mọi người lập tức kích động: “Mẹ nó, thế là xong rồi hả, không hổ là đội trưởng đại nhân của chúng ta, động tác trôi chảy, gọn gàng hết sức luôn! Ngô vương, mời nhận của thần một lạy!”
“Tui cảm thấy là vì thực lực của đối thủ cũng bình thường, nếu như đổi thành đội trưởng Ngân Nhạc Sinh thì không đời nào thắng dễ như thế đâu, a a a, thật hy vọng lúc đấu đoàn đội có thể thấy họ chạm trán!”
Mọi người vừa phát biểu ý kiến, vừa xem tranh tài.
Lam đã lễ phép bắt tay đối phương xong, lúc này đang đút tay vào túi quần mỉm cười bước xuống đài. Phi Minh đứng chờ ở bậc thang, thấy hắn đi tới thì tiến lên, lạnh nhạt đeo kính, đăng nhập vào hệ thống.
Phi Minh được sắp xếp vị trí số ba, Trì Tả và Địch Cổ Nguyên sẽ tổ đội đấu vòng thứ hai, đây là kế hoạch lúc trước họ thương lượng được, nếu đối thủ đã mạnh ở khoản tác chiến đơn, vậy thì họ sẽ cử đội viên có kinh nhiệm phong phú ở phương diện này, ngay khi bắt đầu sẽ đánh cho đối phương không kịp trở tay, tranh thủ đánh phủ đầu bằng khí thế. Mà trong những trận trước, Trì Tả đều xuất hiện ở vòng đầu, Lam muốn để đội viên phát triển ở nhiều phương diện, liền để cậu đánh trận thứ hai, có lẽ lần sau Bạch Thời cũng thử đánh vòng hai xem sao.
Bạch Thời nhìn về hướng đối diện, chỉ thấy có một người với mái tóc trắng bạc bước lên đài, đúng là đội trưởng của Tinh Diệu – Ngân Nhạc Sinh. Người này khá là đặc biệt, ID giống với tên thật, độc nhất Liên Minh, bởi vậy để lại cho người ta ấn tượng rất sâu. Thực lực của hắn rất mạnh, fan cũng đông, vừa bước lên đài đã nghe âm thanh hò hét không thể khống chế vang lên khắp khán phòng, trên mạng cũng vui mừng rộn ràng.
Lam đi tới ngồi xuống, cười khẽ: “Chắc là một trận chiến gian khổ đây.”
Bạch Thời gật gật, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Đây là bản đồ đồng bằng, tầm mắt là khá thoáng, đồng hồ đếm ngược đã tiến vào giây cuối cùng, hai người tấn công gần như cùng lúc, họ có rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí quá trình công kích liên tục cũng không hề có động tác dư thừa, trận đấu nhanh chóng tiến vào đối kháng cường độ cao, đạn pháo mang theo thuộc tính khác nhau gào thét lướt qua cơ thể, ầm ầm nổ tung sau lưng, mỹ lệ phi thường.
Ngân Nhạc Sinh thấy một kích không trúng thì nhanh chóng thu pháo đồng, ngay sau đó liền rút kiếm bổ xuống.
Phi Minh nghiêng người né tránh, thuận thế bắt lấy cổ tay hắn, thuận theo lực ném bay đối thủ, sau đó quay người nhanh chóng tiến lên. Ngân Nhạc Sinh dừng lại, trong giây lát đã xoay người thay đổi một lộ tuyến rất khó, lúc này Phi Minh vừa áp sát, chỉ lát nữa là sẽ lướt qua, Ngân Nhạc Sinh lập tức tóm lấy cổ tay Phi Minh, dùng sức quăng y thật mạnh, nắm kiếm nhảy lên đâm thẳng xuống.
Thời điểm Phi Minh bay ngược đã liếc đối thủ một cái, băn cản không đợi giữ vững cơ thể, bàn tay khẽ chống xuống mặt đất, nhấc chân lên lia qua cổ tay đối thủ, hai tiếng bang bang vang lên, hai người cùng ngã xuống đất.
Trong quá trình này, kiếm của Ngân Nhạc Sinh đã bay mất, nhưng bị hắn nhanh tay bắt lấy, lui về phía sau vài bước đứng dậy, tiếp tục xông lên. Phi Minh đã rút kiếm đứng vững từ lâu, thấy thế lập tức chống đỡ.
Khí lưu mãnh liệt bay lên, dùng hai người làm tâm điểm mà ầm ầm tán ra xung quanh! Một giây này, gần như tất cả mọi người đều vô thức nín thở, chăm chú nhìn họ.
Hai người nhìn nhau, động tác không ngừng, tiếp tục lao vào chiến đấu, bóng người từ mặt đất nhảy lên không trung, mỗi lần giao chiến đều mang tới tia lửa chói mắt, tình thế vô cùng kịch liệt.
Khán phòng hoàn toàn yên lặng, tất cả sự chú ý đều bị màn hình thu hút, mặc dù người xem trên mạng có mở diễn đàn, nhưng thời điểm này cũng chỉ có thể vội vàng đánh vài chữ: Mẹ nó!
Từ khi thi đấu cho đến nay, bình thường Phi Minh đều đánh vòng hai, trong lúc thi đấu đoàn đội mọi người cũng chỉ chú ý tới hai đội trưởng là nhiều, hơn nữa xưa nay tác phong của y rất khiên tốn, trong lúc đối chiến không hề có động tác dư thừa, đã vậy đối thủ cũng chẳng mạnh là bao, bởi vậy biểu hiện của Phi Minh từ đầu mùa tới giờ chỉ giữ ở mức thường thường, ai cũng biết thực lực của y không tệ, nhưng lại không thể đoán được không tệ như thế nào, giờ phút này nhìn trận chiến, tất cả không khỏi nói thầm, mẹ nó, người này thật sự không thua kém đội trưởng Lam chút nào!
Đội viên của Phượng Hoàng đều ngửa đầu nhìn, Lam cười nói: “Chắc lát nữa sẽ phân ra ưu khuyết ngay thôi, em trai, cậu nói ai sẽ thắng?”
Bạch Thời im lặng một lát, lắc đầu.
Mặc dù Phi Minh là song A, nhưng trước kia họ đã điều tra tư liệu về Ngân Nhạc Sinh, biết được người này cũng là song A, không chỉ có thế, trước kia hắn còn là lính cơ giáp, nghe nói bị thương lúc làm nhiệm vụ, bởi vậy phải xuất ngũ khi tuổi còn trẻ. Có điều, lính cơ giáp bình thường đều ở trong đơn vị, thực ra cũng không có nhiệm vụ nguy hiểm gì, cho nên người ngoài giới đều suy đoán: thật ra Ngân Nhạc Sinh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, chỉ là mãi tới bây giờ vẫn chưa chứng minh được.
Hôm nay, Ngân Nhạc Sinh đã đánh hai mùa giải, qua mùa đầu tiên đã leo lên tới vị trí đội trưởng. Mùa trước, cho dù hắn đấu đơn với người của chiến đội Hoàng Gia cũng không hề yếu thế. Bởi vậy, thời khắc Ngân Nhạc Sinh bước lên đài, họ đều biết đây sẽ là trận đối kháng giữa song A, hơn nữa còn là hai người song A được huấn luyện trong hoàn cảnh khác nhau, một hắc một bạch, ai biết kết quả sẽ như thế nào.
Tống Minh Uyên phát hiện máy truyền tin đã vang lên, cúi đầu nhìn lại thấy người nào đó gửi tin nhắn: “Cậu đã xem Phượng Hoàng thi đấu chưa? Bây giờ tớ bắt đầu phát hiện họ cũng có nhiều hi vọng đoạt giải quán quân lắm, lần này chiến đội Hoàng Gia không có tớ và cậu, cậu nói đội ngũ mà người nào đó mới dựng lên sẽ đánh đấm ra sao?”
“Không ra sao.”
Đối phương yên tĩnh một lát, đáp: “Cũng phải, hắn ấy mà.”
Tuy người bên kia chưa nói hết câu nhưng Tống Minh Uyên lại hiểu được ý của y, đang muốn đáp lại đã thấy y nói tiếp: “Nói thật, cậu vào Tinh Diệu đi, cộng thêm tớ và Sinh ca, nhất định chúng ta sẽ giành được quán quân, tiện thể tớ cũng giới thiệu Sinh ca cho cậu luôn.”
“Ai thế?”
“Bộ đội đặc chủng, cậu phái người điều tra thêm sẽ biết, nhớ phải điều tra từ bên trong.”
Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát, cuối cùng đáp lại một câu: đợi về rồi nói sau. Đối phương không nén nổi tò mò mà hỏi: “Lại nói sau? Cuối cùng thì cậu nghĩ thế nào? Bây giờ đang làm gì đấy? Thật sự huấn luyện ma quỷ hả?”
“Ở bên vợ.”
Người đối diện: “…”
Tống Minh Uyên đóng máy truyền tin, quả nhiên, hai giây trôi qua, bên kia bắt đầu điên cuồng oanh tạc tin nhắn, anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn tên kia đang hỏi là ai. Bạch Thời ngồi cạnh anh, nghe được âm thanh tích tích không ngừng, không khỏi để ý tới anh: “Sao thế, không xem à?”
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu: “Ừ, không phải chuyện quan trọng.”
Bạch Thời ồ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía màn hình. Tống Minh Uyên cũng nhìn chiến cuộc, Phi Minh và Ngân Nhạc Sinh đều bị thương nhưng vẫn không ngừng công kích, đồng bằng bát ngát đã xuất hiện mấy cái hố sâu, không biết kiếm của ai đang cắm trên mặt đất, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
Ngân Nhạc Sinh nhanh chóng né đòn, đáp trả lại ngay cận thân, Phi Minh bị đạp bay, thuận thế quay người rút kiếm, Ngân Nhạc Sinh thấy rõ, nâng khủy tay nện thẳng vào trước ngực y.
Hộ giáp của Phi Minh đã có vết nứt, giờ phút này hoàn toàn vỡ vụn, lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó lại lỡ chân đạp vào miệng hố sâu, mất thăng bằng, lập tức ngã ngửa xuống dưới, hắn giương mắt liếc qua, thấy Ngân Nhạc Sinh đang theo sát, hiển nhiên là muốn bồi thêm một cước. Phi Minh dùng sức ném kiếm, nhanh chóng dựng pháo lên.
Hai người quá gần, Ngân Nhạc Sinh không kịp né tránh, đầu gối trúng đạn, có điều lúc hắn né tránh cũng đã đáp trả một pháo, hiện tại, Ngân Nhạc Sinh cố ý lờ đi thông báo bộ phận bị hư hại nào đó của hệ thống, dùng sức nhấn nút bắn.
Hai tiếng ầm ầm nhức óc, cả hai thành công né tránh đạn pháo của đối phương, phát pháo của Phi Minh bắn thẳng lên trời, còn của Ngân Nhạc Sinh thì rơi vào hố sâu, một giây sau, từng trận nổ tung xuất hiện, sóng nhiệt khủng khiếp cuốn họ lên không trung. Ngân Nhạc Sinh nhìn Phi minh không rời mắt, thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, bèn mượn xung lượng này để nhảy tới bên cạnh y, giơ tay ngang nhiên đập vào vết nứt trước ngực đối thủ.
Phi Minh đã phải nhận lấy đa phần của đòn tấn công ban nãy, lúc này không né tránh, rơi xuống thẳng xuống đất, hệ thống lập tức vang lên âm thanh nhắc thở, tuyên bố trận đấu chấn dứt.
Toàn trường đứng dậy, bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, hai người rời khỏi hệ thống: “Cậu không tệ, lâu lắm rồi tôi không đấu tới mức này, không biết lần sau còn có thể thắng được không.”
Phi Minh vẫn lạnh lùng như trước, gật đầu, không nhiều lời, quay người đi xuống, Lam đã sớm đứng dậy, mỉm cười hỏi y cảm giác thế nào. Phi Minh đáp: “Rất lợi hại.”
“Thực ra em cảm thấy anh và người nọ không khác biệt lắm, có điều anh ta được huấn luyện từ hệ thống chính quy, sau này em sẽ tìm chút tài liệu, anh luyện thử xem?”
Phi Minh gật đầu đồng ý, đương nhiên là không có ý kiến. Lam liền bảo y đi nghỉ ngơi, nhìn về phía Địch Cổ Nguyên và Trì Tả, mỉm cười đưa mắt nhìn họ bước lên đài, lúc này mới trở về chỗ ngồi. Bạch Thời nhìn về phía đối diện: “Nhân vật số hai của Tinh Diệu lên đài rồi.”
Mùa giải này Joshua mới góp mặt, hiện tại thì địa vị của y cũng gần như dự bị, thỉnh thoảng sẽ đánh một trận theo sở thích, trước khi y gia nhập vào Tinh Diệu, ngoại trừ Ngân Nhạc Sinh, trong Tinh Diệu có một nhân vật số hai, trận này do gã và một đội viên khác xuất chiến
Lam cười nói: “Đám tiểu Tả không yếu, cứng đấu cứng đều không tốt.”
“Ừ.”
Bản đồ trong vòng hai là một bãi đá hỗn loạn, quái vật ẩn giấu trong lòng đất, bốn người đứng ở điểm xuất phát nhìn về phía màn hình, đợi đồng hồ đếm ngược chấm dứt, lập tức hành động ngay, hai người của Tinh Diệu lần lượt lao về phía đội viên của Phượng Hoàng, không biết định dùng cách này để chiến đấu hay là có ý định khác.
Trì Tả và Địch Cổ Nguyên đã bàn với nhau, lao thẳng vào bãi đá không chút chần chừ, thấy đối phương đuổi theo thì nhanh chóng nhảy lên không trung, đột ngột bắn một pháo xuống phía dưới.
Viên đạn pháo này mang theo ánh sáng đặc thù của thuộc tính Phong, đội viên của Tinh Diệu biến sắc, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc, trên mặt đất đang nổi lên từng trận gió lốc mạnh, xen lẫn là những tảng đá lớn, gào thét cuốn về phía này, hắn thật sự không né kịp, lập tức bị đánh bay.
Trì Tả đứng giữa không trung nhắm bắn, lại nã một pháo xuống khoảng đất trống trước mặt.
ẦM——
Vòi rồng lại tiếp tục cuốn đá bay lên!