Cho dù không đào thành vòng thì cũng có thể đào thành mê cung hay đào ra một nơi kỳ kỳ quái quái nào đó thì biết làm thế nào? Có khi lúc tới nơi người ta đã đi hết từ lâu rồi biết không?
Cậu do dự mở miệng: “Đại ca, chúng ta đi qua đó kiểu gì?”
Tống Minh Uyên liếc thời gian, phát hiện vẫn dư dả, liền quay lại nhìn cậu: “Muốn biết?”
Bạch Thời ngoan ngoãn dạ.
Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, bình tĩnh nói: “Em nói cho anh biết trước kia từng nghe tên của Phượng Tắc ở nơi nào, và biết gì về hắn, anh sẽ nói cho em làm sao để đi qua bên kia.”
Giờ em nói có khi trong tương lai em sẽ đè hắn xuống lật qua lật lại mà giày vò một đêm, anh tin không? Bạch Thời mặt liệt: “Em chưa từng nghe qua.”
Tống Minh Uyên hơi tăng thêm chút lực tay: “Ha?”
Bạch Thời biết rõ đại ca thông minh, có lẽ do phản ứng lần trước của mình quá rõ rệt đã khiến anh nghi ngờ, im lặng thật lâu, thầm nghĩ, dù sao lão đầu cũng liên quan tới bọn họ mà, vì vậy rất xấu tính lôi ông ra làm bia đỡ đạn: “Ông nội của em… Trước khi đi mấy ngày, ông đã từng đề cập tới.”
Tống Minh Uyên nhìn cậu. Bạch Thời đối mặt với anh, ánh mắt kiên định, thầm nghĩ có chết cũng không thể nói mấy chuyện phát rồ như thế được. Tống Minh Uyên đã điều tra về cậu, cũng biết cậu luôn đi theo ông nội mình, trên thực tế bản thân Trì Hải Thiên có rất nhiều vấn đề, mà người này muốn biết chuyện gì cũng chỉ có thể biết thông qua ông nội mình thôi, liền hỏi: “Ông không nói những thứ khác?”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên lại nhìn cậu vài lần, bình tĩnh ừ một tiếng. Bạch Thời không rõ liệu thế này có được coi là đã được thông qua kiểm tra không, yên lặng nhìn anh. Tống Minh Uyên liếc bạn nhỏ ngốc manh nào đó, nói: “Đợi đấy.”
“Đợi gì?”
“Đợi người của anh tới.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, lập tức kích động, mẹ nó, thời buổi này có tiểu đệ thật dễ làm việc, đại ca huyễn khốc thế này quả nhiên là hình tượng nam chính lý tưởng, cậu quyết định trong tương lai phải coi đại ca thành mục tiêu mà phấn đấu!
Cậu đã chuẩn bị tinh thần kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, xoay xoay cổ tay: “Anh gọi tới bao nhiêu người?”
“Một người.”
Bạch Thời ngơ ngác mất một lúc: “Cái gì?”
Tống Minh Uyên nghe xong là biết bạn nhỏ này nghĩ sai rồi, không nhịn được lại vuốt vuốt tóc cậu, ánh vừa mắt chậm rãi liếc xéo qua đã nhận ra cái gì đó, liền nắm chặt cằm Bạch Thời xoay về phía trước.
Bạch Thời nhìn qua, chỉ thấy phía chân trời có một phi thuyền tư nhân loại nhỏ đang bay tới, phi thuyền nhanh chóng đáp xuống một nơi gần cái hố lớn kia, kích thích cho cát bụi mù mịt, tên phụ trách canh gác lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm về hướng đó.
Khói bụi tan hết, người trên thuyền cũng đi xuống, người nọ đi quanh khí cầu mấy vòng, còn hậm hực đạp cho nó một cước, hiển nhiên là xảy ra vấn đề. Bạch Thời nhìn rất rõ, nhạy bén hỏi: “Là người của anh?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, yên lặng quan sát.
Sao số 8 là một ngôi sao chết, bình thường căn bản sẽ không có người tới, đối phương vừa phát hiện thuộc hạ của anh hạ cánh nhầm, cảnh giác trong lòng đã tan hơn một nửa.
Vào lúc này, thứ bọn chúng không muốn nhất là bị quấy rầy, cho nên bất kể là để phòng ngừa vạn nhất, xác nhận phi thuyền liệu có hư thật không, hay là không cho người kia nhìn thấy cái hố sâu, hoặc ngăn cản người nọ liên hệ với người khác tới cứu viện, tên canh gác đều phải chủ động đi qua, đến lúc đó chính là cơ hội của anh và Bạch Thời.
Phía bên kia có tầm nhìn rất khoáng đạt, khí cầu chỉ cách hố sâu có hơn hai đến ba trăm mét, có vẻ tên canh gác đang liên hệ với người của tổ chức, đứng im tại chỗ một lát mới lái xe cơ khí tới gần phi thuyền.
“Chúng ta đi.” Tống Minh Uyên nói xong thì tóm chặt lấy hai tay Bạch Thời kéo dậy, cũng điều chỉnh vị trí trong quá trình di chuyển, cố gắng để những đống cát chồng chất quanh miệng hố che khuất bóng dáng họ.
Bạch Thời có chút căng thẳng, vô thức dùng lực, nắm tay anh thật chặt. Tống Minh Uyên rất hài lòng, tay cũng tăng thêm một chút lực, bước nhanh về phía trước. Bạch Thời nhìn chằm chằm vào bên kia, hỏi: “Đại ca, anh nói liệu bọn chúng có cử thêm một người đi lên không?”
“Không có khả năng, càng nhiều người tới, càng khiến người khác sinh nghi.” Tống Minh Uyên phân tích, “Xét theo tính huống này, rất có thể bọn chúng sẽ cảm thấy thuộc hạ của anh là người bình thường, nhiều lắm là cử một người thường xuyên chú ý tới động tĩnh bên ngoài.”
Bạch Thời lo lắng hỏi: “Vậy chúng sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”
“Không, lúc gã đi tới nhất định sẽ nghe thấy thuộc hạ của anh đang trò chuyện với người khác, nói cứ thử tự sửa trước xem sao, nếu không được thì lát nữa họ sẽ tới sao số 8 đón về, dù sao cũng rất gần.” Tống Minh Uyên liếc nhìn cậu một cái, “Cho nên nếu như là em, em sẽ lựa chọn giao thiệp với người này, hay để cho bạn hắn tìm tới, tăng nguy cơ bị phát hiện?”
Bạch Thời hiểu rồi, đầu nghĩ đại ca thật cơ trí, cũng không nhiều lời nữa, nhanh nhẹn đi theo anh tới miệng hố, tìm được một nơi ẩn núp để nhìn xuống phía dưới. Hố này sâu khoảng trăm mét, dưới đáy còn lóe lên ánh đèn cấp cứu, khiến cảnh tượng xung quanh được chiếu sáng rất rõ ràng.
Tống Minh Uyên không biết chi tiết về tổ chức, càng không muốn nảy sinh xung đột với họ, kế hoạch ban đầu của anh là để thuộc hạ phân tán sự chú ý đối phương còn mình thì tìm hiểu mục đích của chúng rồi đi ngay, nhưng vừa nhìn xuống, Tống Minh Uyên không khỏi sững sờ.
Dưới đáy hố là một cái hang đen như mực được đào sâu vào trong lòng đất, trong tầm mắt hoàn toàn không có nửa bóng người, chắc đã đi vào bên trong hết rồi. Hai người nhìn nhau vài giây, lập tức quyết định, nhanh nhẹn leo xuống miệng hố.
Bạch Thời vững vàng đáp xuống, phát hiện trên mặt đá có rất nhiều lỗ thủng, là biết ngay trước kia bọn họ không phải muốn đối lập số liệu, mà là muốn tìm chỗ thích hợp để đào hang.
Tống Minh Uyên nhìn xung quanh một vòng, không thấy trang bị theo dõi, trong lòng hơi yên tâm, tiếp tục cầm tay Bạch Thời thật chặt, kéo cậu tới sau lưng để che chở, chậm rãi tiến tới, cũng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phía dưới nhưng lại phát hiện không hề có âm thanh nào, chắc đã đi xa hết rồi.
Hai người nhanh chân đi tới miệng hang, ngồi xổm xuống nhìn qua, đèn ở nơi này rất sáng, nổi bật lên phía trong hang rất đen, chỉ có thể nhìn rõ một phạm vi rất nhỏ, Tống Minh Uyên quan sát một lát, thấy bề mặt bên dưới hang rất trơn nhẵn, hoàn toàn không giống một hang đá, mà càng giống những nơi như mật thất hơn.
Bạch Thời cũng phát hiện ra vấn đề này, chậm rãi nhích nhích tới bên cạnh đại ca, thì thào hỏi: “Chẳng lẽ là huyệt?”
Mợ nó, mấy thứ như trộm mộ có tí khủng khiếp à nha, đọc tiểu thuyết thì không sao, nhưng cậu không muốn đích thân làm đâu.
Tống Minh Uyên liếc cậu: “Em lên trên đợi anh.”
Đã đi tới nước này, cậu không muốn lui mà chẳng làm được gì, hơn nữa nếu như mình mà là đám người kia, chắc chắn trước khi rời đi sẽ cho nơi này nổ tung luôn, lần sau cậu có tới tìm cũng vô dụng.
Bạch Thời yên lặng nhìn anh, mọi người là anh em mà, sao em có thể để anh mạo hiểm một mình được, huống chi em cũng là nam chính, có cả hào quang luôn nha, lơ mơ lại cần dùng tới em thì sao, không thể chạy được, cậu giãy dụa hai giây: “Không.”
“Anh vào xem rồi sẽ quay lại ngay.”
“Em giúp anh.”
Tống Minh Uyên sững sờ vài giây, không tốn thời gian chần chừ, anh đứng dậy ôm Bạch Thời vào lòng, sau đó thấy bạn nhỏ này chỉ đẩy mình rất nhẹ, nói khẽ: “Đừng động, anh ôm em theo, anh sợ lúc rơi xuống em sẽ phát ra âm thanh quá lớn.”
Bạch Thời vừa định nói sẽ không có việc gì đâu, nhưng người này đã ôm cậu nhảy xuống mất rồi, cậu vô thức tóm chặt lấy áo đại ca, mãi tới khi bị buông ra mới thả tay.
“Theo sát anh.” Tống Minh Uyên dặn dò, kéo Bạch Thời đi về phía trước.
Hai người chậm rãi rời khỏi phạm vi của ánh đèn, để cho mắt thích nghi với bóng tối, dò xét xung quanh, phát hiện đây là một căn phòng.
Nói chính xác hơn thì đây là một phòng làm việc, nhưng có vẻ nó đã từng hứng chịu động đất dữ dội, cả ghế và giá sách đều đổ chỏng chơ, trên vách tường còn có vài vết nứt rất rõ ràng, tảng đá xuyên qua cửa sổ sát đất, thủy tinh vỡ rơi đầy đất.
Trên mặt đất có rất nhiều văn bản tài liệu, Tống Minh Uyên nhặt lên một tờ soi dưới ánh đèn, ngay sau đó chuyển ánh mắt tới ngày viết, đồng tử hơi co lại.
Bạch Thời nhìn thấy, âm thầm hít khí: “Đây là…”
Tống Minh Uyên ừ, để văn kiện lại, nhìn qua căn phòng này nhả từng chữ một: “Di tích.”
Mặc dù Bạch Thời có cơ giáp của thời kỳ văn minh mà lão đầu cho, nhưng giờ phút này chính cậu cũng không nén nổi kinh hãi, nghĩ thầm, mẹ nó chứ, rốt cuộc thì đây là tổ chức quỷ quái gì vậy, không chỉ có cơ giáp thuộc hàng trâu bò, mà còn đào được cả di tích, làm sao họ biết được chỗ này?
Tống Minh Uyên nhìn cái hang trên đỉnh đầu, đoán chừng gian phòng này là tầng cao nhất, cầm tay dắt Bạch Thời đi về phía cửa phòng, đồng thời chậm rãi nheo mắt lại, càng ngày càng tò mò về tổ chức này.
Bên ngoài là hành lang, càng rời xa lối vào, ánh sáng càng khó len lỏi tới, xung quanh đen kịt một màu, quả thực đã đến tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón rồi đó, nhưng họ không thể bật đèn trên máy truyền tin, bởi vì làm vậy rất dễ bị phát hiện, nhất là trong bóng tối thế này.
Tống Minh Uyên sờ lên không gian cầm tay, lấy kính ra rồi đeo lên, nhấn qua mấy nút, chuyển nó từ hình thức kính viễn vọng sang hình thức nhìn vào ban đêm. Lúc trước anh không ngờ lại gặp Bạch Thời trên chiến hạm vận tải, cho nên chỉ chuẩn bị có một cái, bây giờ Bạch Thời không có kính, tầm mắt có phần mờ mịt.
Anh đưa tay vuốt tóc cậu, thì thào nói: “Đừng sợ, đi theo anh.”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên nhìn xung quanh một vòng, nơi này cũng bị động đất làm cho hỗn loạn, có rất nhiều cột đã sụp xuống, trần nhà và đất cát rơi xuống nền, nghiêng ngả chặn đường.
Anh quan sát một chút, thấy một bên có dấu vết đã được dọn dẹp là đoán ngay người của tổ chức đã đi qua nơi này, vì vậy nhìn về hướng ngược lại, thấy ở một vị trí khá xa đằng kia cũng có thang đi xuống, liền dẫn Bạch Thời qua.
Bạch Thời nhắm mắt đi theo đại ca, ngoại trừ ngẫu nhiên nghe thấy anh nói chú ý những thứ dưới chân thì phần lớn thời gian họ đều trầm mặc, dường như còn có thể nghe được tiếng bước chân của nhau trong bóng tối tĩnh lặng này, bây giờ hai bàn tay nắm lấy nhau đã biến thành xúc cảm rõ nét duy nhất, Bạch Thời vô thức nắm tay anh chặt hơn.
Tống Minh Uyên cẩn thận che chở cho cậu, vừa tiến lên vừa tìm kiếm những tin tức hữu dụng xung quanh, sau đó phát hiện cầu thang, anh từ từ dẫn Bạch Thời bước xuống, chợt dừng lại khi nhìn thấy một thứ ở góc cầu thang, quay lại ôm Bạch Thời lên, đi qua vài bước mới buông cậu xuống, tiếp tục dò dẫm xuống lầu.
Bạch Thời giật mình, không hiểu lắm: “Làm sao thế?”
“Em không cần biết rõ.”
“Ha?”
Tống Minh Uyên nhắc nhở: “Nhấc chân, có hòn đá, bước một bước nhỏ về bên trái.”
Bạch Thời ngoan ngoãn dạ, tránh khỏi chướng ngại, lại hỏi: “Đến cùng thì lúc nãy có cái gì?”
Tống Minh Uyên nhìn cậu một cái: “Thật sự muốn biết?”
Bạch Thời do dự nửa giây: “… Ừm.”
“Trong góc có hai bộ xương.”
Bước chân Bạch Thời dừng lại, một chân vẫn đang nhấc lên chưa kịp dậm xuống, ngay sau đó lập tức lảo đảo vì trọng tâm bất ổn, Tống Minh Uyên đứng ngay bên dưới, vội vàng ôm lấy bạn nhỏ nào đó, đồng thời nghiêng người về phía trước, nhanh chóng bịt kín mờ bôi khẽ nhếch của cậu.
Trong bóng đêm, khi các giác quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, trên môi đột nhiên truyền tới cảm giác ấm áp và mềm mại, hô hấp hòa vào làm một, Bạch Thời giật mình nhận ra đây là một nụ hôn.
Tống Minh Uyên không hôn sâu, dừng lại một chút mới buông cậu ra, đỡ Bạch Thời đứng ngay ngắn, giọng điệu vẫn bình tĩnh như ban đầu: “Đã sớm nói là em không cần biết rồi mà.”
Ông đây không sợ, chỉ là lúc anh nói em đang định đặt chân xuống, vì chần chừ một giây nên mới dẫm hụt có được không? Bạch Thời thẫn thờ nghĩ, đại não trống rỗng, máy móc đi theo anh hai bước mới mở miệng: “Lúc nãy anh…”
“Ừm, anh sợ em hét lên.”
“… Thực ra anh có thể dùng tay.”
Tống Minh Uyên nhắc nhở: “Một tay của anh phải đỡ em, một tay khác vẫn đang bị em nắm chặt.”
“… Ồ.” Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục đi theo anh, đại ca à, anh có thể ngừng bình tĩnh và tự nhiên như vậy không hả, ông đây cong đó, nam nam cũng phải thụ thụ bất thân có biết không? Mịa, đối với anh thì hành động kia không có gì, nhưng với tui thì nó rất mập mờ được không hả? Nếu ông đây thật sự thích anh thì ai chịu trách nhiệm đây?
Trong bóng đêm, Tống Minh Uyên có thể dò xét Bạch Thời không chút băn khoăn, thấy nét mặt cậu không thay đổi, đáy mắt không giấu nổi ý cười, nhanh chân dẫn cậu đi hết cầu thang.
Tầng này cũng được bài trí giống tầng trên, thời điểm bước xuống bậc thang cuối cùng, Tống Minh Uyên nhìn thấy tấm biển được gắn trên vách tường phía đối diện, bước chân dừng lại.
Trong lòng Bạch Thời vẫn còn sợ hãi: “Có chuyện gì thế?”
Tống Minh Uyên thu ánh mắt, bình tĩnh đáp: “Đây là một sở nghiên cứu cơ giáp.”
_________________