Lời Liễu Nhiên nói giống như một quả bom nổ tung cả không gian, khiến mọi người sững sờ, nguyên một đám nhìn chằm chằm về phía Liễu Nhiên.
Cho dù là Ngạo Tuyết cũng không nhịn được mà nắm chặt tay của Liễu Nhiên, gấp giọng hô:
- Liễu Nhiên! Chàng...
Trong lòng Ngạo Tuyết đương nhiên không muốn Liễu Nhiên lánh đời, hơn nữa còn ở Thánh thành không ra. Nếu thực sự như vậy thì kiếp này hai người họ không còn cơ hội ở cùng nhau. Thân phận của nàng, cho dù muốn ở cùng Liễu Nhiên, cũng không có khả năng ở bên trong Thánh thành.
Liễu Nhiên vuốt ve mu bàn tay của Ngạo Tuyết, nhìn về phía hai Thánh cấp hô to:
- Có dám hay không?
Một câu này khiến cho mấy người Tần Y ngừng thở nhìn Liễu Nhiên. Khí thế cưỡng bức và bá đạo thật khiến người ta mê muội. Khó trách ngay cả nữ nhân như mang thân phận kẻ thù truyền kiếp Ngạo Tuyết cũng si mê Liễu Nhiên.
Tần Y không khỏi nhớ tới Nghệ Phong, khóe miệng của nàng cũng mang theo nụ cười mỉm. Hai sư đồ này, đứng trên một góc độ mà xét thì quả thật giống như đúc.
Hai Thánh cấp Tiên Cảnh nhìn chằm chằm vào Liễu Nhiên, không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà dám khiêu chiến như thế? Chỉ bằng lực lượng Thánh cấp của hắn sao. Thế nhưng, Đế Thích Thiên cũng đạt tới Thánh cấp. Lúc trước Liễu Nhiên chỉ thắng hiểm Đế Thích Thiên mà thôi, hiện tại chẳng lẽ chênh lệch lớn như vậy sao?
Tuy rằng trong lòng hai bị Thánh cấp Tiên Cảnh nghi hoặc, nhưng cũng không lập tức quyết định. Với địa vị của họ, mọi hành động suy nghĩ đều phải cân nhắc thật kĩ. Đặc biệt là về Liễu Nhiên và Ngạo Tuyết thì càng không thể qua loa.
Liễu Nhiên đánh với Đế Thích Thiên cũng không thể mặc kệ, đây không chỉ là chuyện hai Thánh cấp tranh đấu.
- Ha ha, đường đường là Tiên Phủ, đừng nói ngay cả đánh cược cũng không dám? Đã như vậy, chúng ta có đánh cũng không có ý nghĩa. Ngạo Tuyết, cùng đi với ta.
Liễu Nhiên quét mắt miệt thị mấy người, sau đó nắm tay Ngạo Tuyết, gật đầu với đám người Tần Y nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, hắn không để ý tới những người này nữa, dẫn theo mấy người Ngạo Tuyết chuẩn bị ra khỏi Tiên Cảnh.
- Đứng lại!
Một tiền bối Tiên Cảnh thấy Liễu Nhiên ngông cuồng như thế, trong lòng dâng lên cơn tức giận. Hắn hừ một tiếng nói:
- Ngạo Tuyết là người của Tiên Cảnh ta, không phải ngươi muốn dẫn đi là có thể.
Liễu Nhiên vẫn không nói gì, Ngạo Tuyết quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái với tiền bối Tiên Cảnh nói:
- Sư tổ, Ngạo Tuyết tự biết cô phụ kỳ vọng của các người, Ngạo Tuyết dập dầu tạ lỗi. Nhưng hôm nay, vô luận như thế nào Ngạo Tuyết cũng muốn ra khỏi Tiên Cảnh. Nếu như sư tổ nhất định muốn bức Ngạo Tuyết thì… Ngạo Tuyết chỉ có thể xông ra.
Nghe thấy lời Ngạo Tuyết nói, sắc mặt đám người Tiên Cảnh trở nên khó coi đến cực điểm. Vị tiền bố Tiên Cảnh hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ ngươi ngây thơ đến nỗi tưởng rằng có thể xông ra được?
Ngạo Tuyết đứng dậy nhìn tiền bối Tiên Cảnh nói:
- Ngạo Tuyết tự biết mình không phải là đối thủ của sư tổ, cũng không muốn động thủ cùng người. Nhưng nếu sư tổ muốn bức ta thì… Cho dù hôm nay phải tự bạo ta cũng quyết ra khỏi Tiên Cảnh.
- Ngươi...
Tiền bối Tiên Cảnh giận dữ, hắn tức giận nói:
- Ý của ngươi là từ nay về sau sẽ đối nghịch với Tiên Phủ?
Ngạo Tuyết lắc đầu, nhìn tiền bối Tiên Cảnh nói:
- Hết thảy những gì ta có đều là do sư môn ban cho. Ngạo Tuyết chưa từng nghĩ sẽ đối địch với sư môn. Hiện tại không, tương lai cũng sẽ không. Chỉ có điều, Ngạo Tuyết không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy nữa. Ngạo Tuyết muốn truy cầu những gì mà mình muốn.
Tiền bối Tiên Cảnh hừ một tiếng, đưa tay chỉ vào Liễu Nhiên:
- Hắn là đối tượng truy cầu của ngươi sao? Hắn chính là đại địch của Tiên Phủ, ngươi nói xem như vậy có phải đối nghịch với Tiên Phủ không?
Ngạo Tuyết nhu tình nhìn thoáng qua Liễu Nhiên rồi nói:
- Ít nhất ta sẽ không đả thương bất kì một người nào trong sư môn, trong tầm mắt của ta, nếu Liễu Nhiên làm tổn thương người trong sư môn, ta sẽ ngăn cản. Đây chính là thái độ của ta.
Liễu Nhiên nghe thấy lời Ngạo Tuyết nói, lơ đễnh nhìn tiền bối Tiên Cảnh nói:
- Điểm này Bản đế có thể xác nhận, chỉ cần các ngươi không đến trêu chọc ta. Bản đế cũng không tìm các ngươi gây phiền toái. Nể mặt Ngạo Tuyết, ta sẽ không làm khó các ngươi.
Nghe thấy câu này, đám người Đế Thích Thiên hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ nếu không có Ngạo Tuyết ở đây, ngươi sẽ đại khai sát giới chắc?
Ngạo Tuyết tự nhiên nghe được ý tứ của Liễu Nhiên, nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì bất mãn. Nàng ngăn Liễu Nhiên ra tay coi như đã trợ giúp Tiên Cảnh rồi. Nếu không có bao nhiêu người có thể cản được Liễu Nhiên. Có nàng đi theo Liễu Nhiên, tối thiểu Thánh thành cũng bớt đi một Thánh cấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Về phần người khác trêu chọc Liễu Nhiên, Ngạo Tuyết tự nhiên cũng sẽ không để ý. Một nam nhân chẳng lẽ vì nàng mà buông bỏ mọi tôn nghiêm sống sao? Nếu dám trêu chọc hắn thì giết cũng đáng. Điểm này, cho dù Ngạo Tuyết cũng sẽ làm như thế.
Nếu Thánh thành có người trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ ra tay.
- Hừ!
Tiền bối Tiên Cảnh hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Hôm nay hai người các ngươi nhất định phải đại náo Tiên Cảnh một hồi sao?
- Không dám!
Mặc dù Liễu Nhiên nói không dám nhưng nét mặt lại chẳng có chút ý tứ rung động nào:
- Chẳng qua bản đế muốn tới tham gia giao lưu hội. Tự nhiên do các ngươi hùng hổ tới dọa người thôi, đã như vậy thì chúng ta chiến một hồi đi. Đổ ước mười chiêu chẳng lẽ không ai ở Tiên Cảnh dám tiếp sao? Các ngươi không phải một mực muốn bức ta lánh đời sao? Đây chính là một cơ hội tốt nhất.
Nghe Liễu Nhiên nói, hai vị Thánh cấp dĩ nhiên không bị phép khích tướng ảnh hưởng. Khí tức của hai người khóa chặt Liễu Nhiên, ý đồ muốn dò xét thực lực của hắn. Nhưng khiến cho bọn họ thất vọng chính là, không thể biết được thực lực chân chính của hắn.
Tuy rằng sớm đã đoán được kết quả này, nhưng bọn họ vẫn cảm giác có chút bất đắc dĩ. Sau khi đạt tới Thánh cấp thì càng khó dò xét thực lực, đặc biệt người tu luyện công pháp không tầm thường như Liễu Nhiên, muốn dò xét đã khó lại càng khó.
- Đi thôi!
Liễu Nhiên không tiếp tục để ý đến họ nữa, hắn gật đầu với mấy người Trình Khải, chuẩn bị vượt qua Đế Thích Thiên rời đi.
- Đứng lại!
Đế Thích Thiên nhìn Liễu Nhiên, trong mắt mang theo một tia âm trầm:
- Trận này, ta tiếp nhận!
- Thích Thiên!
Hai tiền bối Tiên Cảnh thấy Đế Thích Thiên đáp ứng thì hơi nhíu mày. Thế nhưng còn chưa chờ bọn họ nói gì, Đế Thích Thiên đã khom lưng nói với hai người:
- Sư tổ, ta không tin hắn có thể đánh bại ta chỉ trong mười chiêu.
- Khụ…
Nghe thấy Đế Thích Thiên nói, hai vị tiền bối Tiên Cảnh cũng biết hắn đã hạ quyết tâm. Bọn họ thở dài một hơi, cũng không ngăn cản nữa. Trong lòng thầm nghĩ, dù cho Liễu Nhiên có cường hãn đến đâu cũng khó có thể đánh bại Đế Thích Thiên chỉ trong mười chiêu, vì vậy họ không ngăn cản nữa.
Bất quá, nhớ tới điều kiện của Liễu Nhiên, một tiền bối Tiên Cảnh nói:
- Đệ tử Nghệ Phong của ngươi ta không bắt, vì thế không thể đưa hắn ra được.
Những lời này khiến cho Liễu Nhiên nhíu mày, mà Ngạo Tuyết cũng nhanh chóng giải thích mọi chuyện. Sau khi Liễu Nhiên nghe xon, hơi chút sững sờ, sau đó hắn cười phá lên:
- Giỏi! Tiểu tử này giỏi lắm. Ngay cả cấm địa Tiên Cảnh cũng vào được, không hổ là đệ tử của Liễu Nhiên ta.