Nghệ Phong không quên mục đích chuyến đi này, đặt Linh Nhi xuống đất, quay sang Tử Âm hỏi:
- Tử Âm tỷ có "Nhiễu hồn hoa" hay không?
- Nhiễu hồn hoa? Chính là loại hoa trắng có chứa kịch độc sao?
Tử Âm nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong gật đầu:
- Chính là thứ đó! Nếu Tử Âm tỷ tổ chức bán đấu giá thì có thể tìm được không?
- Hẳn là có thể tìm được! Chỉ là, ngươi muốn cái đó làm gì?
Tử Âm nghi hoặc hỏi, trong lòng mơ hồ có cảm giác sợ hãi. Nghệ Phong sẽ không lớn gan đến mức ngay cả chuyện này cũng dám làm chứ?
Nghệ Phong nhìn ánh mắt hoài nghi và kinh hãi của Tử Âm, gật gật đầu khẳng định suy nghĩ của nàng:
- Chỉ bất quá cho thêm chút gia vị vào trong giải dược của hắn mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả!
Câu này của Nghệ Phong khiến Tử Âm kinh hãi không thôi. Nàng trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy kinh khủng: Điên rồi! Trời ạ! Nghệ Phong sao có thể có suy nghĩ điên cuồng như vậy! Không ngờ dám hạ độc hoàng đế của một quốc gia. Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả của việc này sao?
Tử Âm không dám tiếp tục tưởng tượng thêm nữa. Hạ độc đế vương là cái khái niệm gì? Mặc dù nàng vẫn biết lá gan Nghệ Phong rất lớn, nhưng thật không ngờ hắn lại dám có suy nghĩ kinh thiên động địa như vậy.
Tử Âm há hốc miệng, thanh âm có chút run run nói:
- Nghệ Phong, ngươi có biết suy nghĩ không vậy?
Nghệ Phong cũng hiểu rõ, đế vương đối với những người ở thế giới này mà nói, có uy phong như thế nào, cũng không phải ai cũng như mình, không xem đế vương vào trong mắt. Nghe mình nói muốn hạ độc hoàng thượng, tư tưởng thâm căn cố đế của Tử Âm khiến nàng cảm thấy kinh khủng.
- Ha ha, ta chỉ trộn vào trong giải dược một chút gia vị hỗn tạp mà thôi, căn bản không ai có thể phát hiện ra điểm gì bất thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong nhìn Tử Âm nói.
Nghệ Phong thực sự cũng không nói sai. Loại độc dược mà hắn phối chế này cũng là kiệt tác đỉnh cao của ngũ trưởng lão. Trong tình huống bình thường, nó có tác dụng bổ dưỡng cơ thể, đối với thân thế không có chút tác hại gì. Nhưng chỉ cần tiếp xúc với một loại thuốc dẫn nào đó, nhất thời nó có thể biến thành kịch độc, trong nháy mắt khiến người dùng mất mạng.
Nghệ Phong nghĩ thầm, trời đã cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải khống chế tính mạng của Hoàng đế Trạm Lam trong tay. Về vấn đề có bị người khác phát hiện hay không, hắn căn bản không hề lo lắng. Trước tiên, độc này bề ngoài chính là thuốc bổ, người khác muốn phát hiện là rất khó! Đương nhiên, nếu trường hợp có người điều tra ra, mình cũng hoàn toàn có lý do phản bác.
Cho nên, mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng đổi lấy khả năng có thể khống chế tính mạng Hoàng đế Trạm Lam trong tay, tất cả đều đáng giá!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như thế cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Đối với hành động điên cuồng này của Nghệ Phong, nàng còn có thể có biện pháp nào nữa.
- Một ngày nào đó ngươi sẽ kéo ta vào địa ngục mất!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong, có chút bất đắc dĩ nói.
Nghệ Phong cười cười, quay sang Tử Âm, rất nghiêm túc nói:
- Tử Âm tỷ yên tâm! Ta sẽ đưa nàng tới thiên đường! Cho dù ta phải vào địa ngục, cũng quyết sẽ đưa nàng tới thiên đường!
Câu nói này khiến cõi lòng Tử Âm tràn ngập nhu tình, khuôn mặt tản mát ra vẻ phong tình dụ hoặc. Nghệ Phong nhìn vào không khỏi có chút si mê.
Tử Âm thấy Nghệ Phong nhìn mình đắm đuối, trừng mắt liếc lại hắn. Nàng đón Linh Nhi từ trong tay Nghệ Phong nói:
- Ngươi muốn lấy thứ này ngay bây giờ hay ngày mai quay lại lấy?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút nói:
- Lấy luôn giờ đi. Ngày mai ta còn luyện chế giải dược cho Hoàng đế Trạm Lam.
Tử Âm gật đầu cười khổ nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!
Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Tử Âm, cười cười nói:
- Tử Âm tỷ không cần quá thần bí hóa hoàng đế như vậy. Hắn cũng không khác gì chúng ta, cũng chỉ là con người. Nàng hoàn toàn có thể coi hắn như một quý tộc có quyền lực cao nhất mà thôi!
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Hoàng đế và quý tộc có thể giống nhau sao?
Nghệ Phong thờ ơ nhún nhún vai nói:
- Hoàng đế chỉ là người có xuất thân tốt một chút. Nếu như Tử Âm tỷ nguyện ý, nàng cũng có thể trở thành nữ hoàng!
- Biến!
Tử Âm không thèm phản ứng lại mấy lời xằng bậy của Nghệ Phong.
Hoàng đế trong cảm nhận của Tử Âm là vô cùng thần bí và uy nghiêm, nhưng trong miệng Nghệ Phong lại biến thành không khác gì rau cải trắng ngoài chợ!
Nghệ Phong thấy thái độ của Tử Âm như vậy chỉ cười cười. Đối với người đã từng tiếp thu giáo dục Khoa học Chủ nghĩa xã hội như hắn mà nói, thật đúng là không thấy Hoàng đế có gì thần bí và quy nghiêm, chỉ hâm mộ hậu cung ba nghìn mỹ nữ của hắn mà thôi.
…
Tử Âm giao Linh Nhi cho thị nữ chiếu cố, mặc Linh Nhi chu miệng phản đối, đưa Nghệ Phong tới phòng bán đấu giá.
Rất nhanh, Tử Âm lục lọi trong đống dược liệu cao cấp tìm được Nhiễu hồn hoa, đưa cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong ngồi trên ghế trong phòng, thấy Tử Âm ngay cả việc hạ độc Hoàng đế không có lối thoát vẫn tình nguyện giúp mình, trong lòng hắn cũng trào dâng tình cảm mãnh liệt.
Hắn nhìn dung nhan kiều diễm, xinh đẹp phong vận mười phần cùng dáng vẻ thướt tha yêu kiều đầy dụ hoặc của Tử Âm trước mắt. Đôi môi hồng nhuận mang theo hơi thở thơm tho và ấm áp, tạo nên mị lực mê hoặc lòng người.
Nghệ Phong đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tử Âm, kéo nàng vào trong ngực mình. Thân thể kiều diễm mềm mại không xương của nàng dán sát vào trong lòng hắn.
Tử Âm cũng thật không ngờ Nghệ Phong lại làm như vậy. Nàng hơi kinh hoảng, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, khuôn mặt nép sát vào lồng ngực hắn. Trên cần cổ trắng nõn hiện lên rặng mây đỏ say lòng người.
- Tử Âm tỷ!
Nghệ Phong lại thổi nhiệt khí bên tai Tử Âm, khẽ gọi.
Tử Âm cảm giác thân thể mình mềm nhũn lại. Nàng hơi có chút run rẩy, đưa tay ngăn trở bàn tay Nghệ Phong đang thâm nhập vào trong quần áo mình, nói khẽ:
- Đừng nhúc nhích! Cho ngươi ôm một cái!
Nghệ Phong nhìn đôi môi tươi thắm hé mở của Tử Âm, há miệng từ từ hôn xuống.
- Ô…Ư…
Tử Âm không kịp tránh né, bị Nghệ Phong siết chặt, đôi môi đỏ mọng mềm mại bị Nghệ Phong ngậm lấy. Nàng nhất thời cảm giác cả người như có dòng điện chạy qua, toàn thân càng thêm vô lực dựa hẳn vào trong lòng Nghệ Phong.
- Oan gia…
Đáy lòng Tử Âm cảm thán một câu, chỉ đành bắt đầu phối hợp với Nghệ Phong.
- A… Đừng!
Tử Âm giữ chặt bàn tay Nghệ Phong đang muốn thâm nhập vào trong quần áo mình, nhìn hắn có chút mê ly, lắc đầu nói:
- Đừng…
- Tử Âm tỷ!
Nghệ Phong hơi dấn thêm một chút, nhìn Tử Âm tha thiết kêu lên.
Tử Âm có chút không chống đỡ được ánh mắt của Nghệ Phong, hơi nghiêng đầu qua một bên nói:
- Ta cảm giác mình rất xấu!
Nói tới đây, Tử Âm đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Nghệ Phong nói tiếp:
- Ta biết rõ một nữ nhân có sức dụ hoặc thế nào đối với nam nhân, nhưng ta trước sau lại không chú ý giữ khoảng cách với ngươi. Ngươi có trách ta đã câu dẫn ngươi hay không?
Câu nói này của Tử Âm nhất thời khiến Nghệ Phong xấu hổ vô cùng. Hắn chưa từng nghĩ đến Tử Âm phải chịu dằn vặt như vậy. Không ngờ nàng cho rằng mình câu dẫn hắn.
- Có phải ta rất xấu xa hay không? Biết rõ thân thể mình có sức dụ hoặc thế nào với ngươi, nhưng luôn luôn không muốn giữ khoảng cách. Cho dù có đôi khi ngươi giả vờ vô ý chiếm tiện nghi của ta, ta cũng xem như không biết.
Những lời này nhất thời khiến Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh: Thì ra Tử Âm sớm biết mình giả vờ vô ý chiếm tiện nghi của mình. Mình còn tưởng những việc mình làm rất kín đáo cơ đấy! Nghĩ vậy, Nghệ Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Tử Âm tỷ, ta chưa bao giờ cho rằng có nữ nhân nào thuần khiết hơn so với nàng. Lại càng không nghĩ rằng nàng xấu xa. Tử Âm tỷ có thể mắng ta háo sắc, cũng có thể mắng ta bá đạo, thậm chí có thể mắng ta tham lam. Nhưng ta thích Tử Âm tỷ chỉ vì thích, không vì lý do gì cả. Ở quê ta có một câu: Một khi tình cảm sâu đậm, không cần phải kiềm chế!
Nghệ Phong nhìn Tử Âm nghiêm túc nói.
Tử Âm cảm thấy trong lòng xúc động vô cùng. Bàn tay vốn đang giữ chặt tay Nghệ Phong cũng hơi buông lỏng ra, tùy ý để tay Nghệ Phong đặt lên bộ ngực mềm mại nhô cao của mình.