Mục lục
Mị Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
Viện trưởng Trạm Lam và lão đầu tử nghe Quái lão nhân nói vậy, cũng thoáng có chút phòng bị, cũng không thể trách lão nhân thoải mái như vậy. Ở trước mặt Phệ Châu, Nhiếp Hồn Sư có ưu thế tuyệt đối.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Không lấy được!
Lão đầu tử biến sắc, nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Bị đoạt?
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
- Thứ gì vào trong tay ta, sao có thể bị người đoạt được.
Lão đầu tử thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn hãm hại Nghệ Phong là muốn khiến Tĩnh Vân Tông không thể yên ổn, nhưng đồng dạng cũng có ý muốn rèn luyện Nghệ Phong. Dù sao tuy rằng Nghệ Phong trưởng thành không tính là quá chậm, nhưng hắn vẫn cảm thấy thực lực Nghệ Phong quá thấp. Liễu Nhiên lại không muốn dựa vào ngoại lực khiến thực lực Nghệ Phong nâng cao, cho nên chỉ có thể kích thích tiềm lực của bản thân Nghệ Phong.
Ít nhất Liễu Nhiên đã ba lần trọng tố kinh mạch cho Nghệ Phong. Khi đó đã biết, Nghệ Phong rất kỳ lạ, tiềm lực bản thân hắn thực sự không thể đoán được.
- Nếu không bị đoạt, vậy vì sao ngươi không lấy Phệ Châu ra được?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Phệ Châu bị ta dung hợp. Ta nghĩ muốn lấy ra nữa trừ phi là hoàn toàn nắm giữ toàn bộ Phệ Châu mới có thể có hi vọng. Nếu không cũng không có khả năng!
- Cái gì? Ngươi đã dung hợp?
Cho dù ba người lão đầu tử có định lực, cũng mạnh mẽ đứng lên kinh hãi nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai, cũng không giải thích. Tuy nhiên Nghệ Phong nhanh chóng cảm giác được một áp lực thật lớn. Cho dù hắn trải qua truyền thừa Tà Đế, cũng có chút cảm giác không ngăn cản được. Mồ hôi lạnh phía sau lưng lập tức tuôn ra.
Bởi vì Nghệ Phong là hậu bối. Khi Nghệ Phong vừa mới vào, tuy rằng thấy được khí tức của Nghệ Phong dồi dào hơn rất nhiều, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao thực lực của Nghệ Phong trưởng thành cũng không phải chuyện quá kỳ lạ.
Nhưng khi bọn hắn điều tra thực lực Nghệ Phong, một đám bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được từ trong mắt đối phương chút kinh ngạc. Tất nhiên bọn họ đã nhìn ra thực lực Nghệ Phong đã bước vào Vương cấp. Vương cấp là cánh cửa thấp nhất của cường giả đại lục, Nghệ Phong đã bước vào bên trong cánh cửa thấp nhất này!
Viện trưởng Trạm Lam điều tra được trong cơ thể Nghệ Phong quả thật có một lực lượng khiến hắn cũng phải cực kỳ kiêng kỵ. Cuối cùng hắn tin tưởng lời Nghệ Phong nói. Sau khi điều tra ra lực lượng khổng lồ này mấy người bọn họ mới thu hồi.
Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thiếu chút nữa thì co quắp ngồi phịch xuống. Ba người trước mặt là nhân vật gì chứ? Với loại cấp bậc của lão quái vật và lão biến thái, ý niệm ba người đồng thời tập trung ở trên người hắn, nếu Nghệ Phong không phải trải qua truyền thừa Tà Đế, sợ là đã bị uy áp đè chết.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi từ trong mắt đối phương thấy. Ba người bọn họ gặp nhau tại đây, chính là để trợ giúp Nghệ Phong dung hợp Phệ Châu. Liễu Nhiên và Viện trưởng Trạm Lam có thể chưa bắt đầu dung hợp, nhưng bản thân Quái lão nhân có được Phệ Châu lại có thể dư sức trợ giúp rất lớn cho Nghệ Phong.
Hơn nữa dung hợp Phệ Châu vốn là là chuyện cực kỳ nguy hiểm đáng sợ. Một khi vô ý có thể lấy tính mạng của người đó. Cho dù lấy thực lực của Quái lão nhân, phối hợp với trợ giúp của Phệ Châu hắn, cũng chỉ có thể cho Nghệ Phong nâng cao 1 phần tỷ lệ thành công mà thôi.
Liễu Nhiên và Viện trưởng Trạm Lam ở đây, chính là muốn khi Nghệ Phong dung hợp thất bại, cứu hắn một mạng.
Nhưng thật sự không ngờ được chính là, có một người to gan lớn mật một mình dung hợp Phệ Châu. Hơn nữa còn bị hắn dung hợp thành công.
Viện trưởng Trạm Lam không khỏi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Liễu Nhiên nói:
- Nghé con mới sinh không sợ hổ!
Liễu Nhiên nghe Viện trưởng Trạm Lam nói vậy, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước khi hắn còn trẻ, càn rỡ trực tiếp đụng vào Phệ Châu, thiếu chút nữa bị thôn phệ sạch sẽ. Sắc mặt hắn bắt đầu thoáng có chút đỏ bừng.
- Tiểu tử ngươi không có ai hộ pháp, lại cũng có thể may mắn dung hợp thành công, thật đúng là một kỳ tích!
Nghệ Phong lại chưa từng cảm thấy đây là một kỳ tích. Nếu không phải có Yêu Ngọc trợ giúp, sợ là hắn đã bị thôn phệ sạch sẽ.
- Tuy nhiên, tiểu tử ngươi dung hợp thành công, cũng không tránh được khiến chúng ta lo lắng đề phòng. Mấy lão già chúng ta không sợ trời không sợ đất, hết lần này tới lần khác lại cảm thấy sợ hãi rất lớn đối với Phệ Châu. Nếu có thể, cũng không muốn tái kiến!
Viện trưởng Trạm Lam cười khổ, nhớ tới lúc trước khi giúp quái trưởng lão thu phục Phệ Châu, trong lòng hắn liền có bóng ma.
- Cho ngươi!
Quái lão nhân vứt bản ghi chép kia cho hắn, sảng khoái đến mức khiến Nghệ Phong cũng có chút kinh ngạc.
- Ngươi không cần sao?
Nghệ Phong nhìn Quái lão nhân nghi hoặc hỏi. Nếu hắn coi trọng chủ nhân của bản ghi chép này như vậy, không có đạo lý nào hắn lại không nghiên cứu.
Quái lão nhân thản nhiên nói:
- Mỗi Nhiếp Hồn Sư đều có tác phong riêng của Nhiếp Hồn Sư. Tuy rằng bản ghi chép của hắn khai sáng một tông phái. Nhưng cũng không thích hợp với ta. Ta xem nhiều sẽ ảnh hưởng tới ta.
Nghệ Phong nghe Quái lão nhân nói mơ hồ như vậy, hắn nhún nhún vai nói:
- Ta không quan tâm, cái gì đến cũng không cự tuyệt.
Quái lão nhân mỉm cười, cũng không nói nhiều nữa. Lúc này Nghệ Phong còn thuộc về quá trình điên cuồng thôn phệ tri thức. Tất cả còn không có hệ thống của riêng mình. Khi hắn trưởng thành đến trình độ như bọn họ, tự nhiên sẽ hiểu được đạo lý này.
- Nếu ngươi đã thu phục Phệ Châu, về sau ngươi đi theo ta cố gắng học Nhiếp Hồn Thuật đi. Hiện tại ngươi cũng miễn cưỡng có chút cơ sở có thể học được. Về phần này rất cao sâu, chờ ngươi đạt tới lục tinh sẽ nói sau!
Quái lão nhân nói.
Quái lão nhân nói những lời này không chỉ khiến Nghệ Phong cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Viện trưởng Trạm Lam và Liễu Nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc.
Quái lão nhân nhìn thấy ánh mắt hai người, bỗng nhiên hắn có chút cảm thán nói:
- Nếu ta không thể đột phá cực hạn, có lẽ không còn sống ở trên đời này lâu nữa. Nhiếp Hồn Thuật của ta chung quy không thể có người nối nghiệp. Nếu tiểu tử này có thể dung hợp Phệ Châu, miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu truyền thụ thấp nhất của ta.
Viện trưởng Trạm Lam nghe Quái lão nhân nói vậy, ánh mắt hắn đồng dạng có chút hoảng hốt. Đúng vậy, bọn họ đã sống rất lâu. Nếu không thể đột phá cực hạn. Sợ là chỉ có thể sống được khoảng trăm năm nữa mà thôi.
Thời gian trăm năm đối với người thường mà nói có thể chính là rất lâu, nhưng đối với những cường giả bọn họ mà nói, thời gian trăm năm không đáng kể chút nào.
- Nếu sợ chết! Vậy sẽ chết sớm hơn!
Liễu Nhiên nghe bọn họ cảm thán, thản nhiên nói một câu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thân thể Quái lão nhân và Viện trưởng Trạm Lam chấn động mạnh mẽ, bọn họ dường như đã tỉnh ngộ, nhìn Liễu Nhiên mỉm cười nói:
- Chúng ta không bằng lão gia hỏa ngươi, không thành công liền xả thân, vì có thể tấn cấp, ngay cả Phệ Châu đều muốn hung hăng đập lên hai quyền.
Liễu Nhiên không cho là đúng nói:
- Nếu năm đó các ngươi cũng có loại dũng khí này, sợ là đã sớm đột phá cực hạn!
Quái lão nhân và Viện trưởng Trạm Lam cười khổ một tiếng, tuy rằng chế nhạo Liễu Nhiên, nhưng hai người lại không thể không thừa nhận, bọn họ quả thật không bằng Liễu Nhiên. Liễu Nhiên được gọi là người đứng đầu trong những người đồng lứa với bọn họ, không chỉ vì thiên phú, còn vì loại khí thế quyết chí tiến lên này.
Liễu Nhiên thấy Viện trưởng Trạm Lam và Quái lão nhân trầm mặc không nói lời nào, hắn lại nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đạt tới Vương cấp, vậy ngươi cũng phải học lăng không phi hành, nhân lúc ta có thời gian, đi theo ta!
Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:
- Chờ ngươi dạy ta, đồ ăn hoa cúc đều lạnh. Ta đã học xong!
- Ngươi học xong?
Liễu Nhiên kinh ngạc nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Có người dạy ta.
- Có người dạy?
Liễu Nhiên cổ quái nhìn Nghệ Phong, Nghệ Phong đi Tĩnh Vân Tông chuyến này, bình thường Vương cấp khẳng định không thể dạy Nghệ Phong, người có thể có dạy Nghệ Phong nhất định là Tôn giai.
Sắc mặt Liễu Nhiên biến đổi cực kỳ khó coi:
- Lăng Ngọc Nhã?
- Ha ha!
Nghệ Phong cười to hai tiếng, nghênh ngang rời đi. Cuối cùng hắn đã trả thù được.
Liễu Nhiên thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Viện trưởng Trạm Lam và Quái lão nhân cũng có chút nghiền ngẫm nhìn Liễu Nhiên. Nhớ tới chuyện năm đó, bọn họ cảm thấy cực kỳ thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK