Nghĩ đến chuyện đã lâu mọi người không cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm, nhẩm tính thời gian thì từ sau bữa cơm tất niên mọi người đều chưa từng ngồi ăn cơm đông đủ với nhau.
Lý Giai Kỳ trở về Hải Thiên Đế Cung lúc còn rất sớm, cô gọi điện thoại cho anh trai Lý Lập Thành đang cùng với Đàm Minh Viễn giúp Trầm Thiên Phong xử lý công việc của tập đoàn Hải Thiên.
Nhận được điện thoại của em gái kêu bốn người bọn họ buổi tối về Hải Thiên Đế Cung ăn cơm, cô đích thân xuống bếp nấu nướng, Lý Lập Thành nhướng nhướng mày với Trầm Thiên Phong muốn khoe khoang với anh rằng trong lòng của Lý Giai Kỳ thì người anh trai này vẫn là có phân lượng nhiều hơn.
Trái lại với suy nghĩ của Lý Lập Thành là Trầm Thiên Phong sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng bực bội vậy mà anh lại làm như không có chuyện gì khiến Lý Lập Thành không khác gì đấm vào bịch bông.
Chính bởi vì có Lý Lập Thành khiêu khích nên dù trong lòng Trầm Thiên Phong đang dậy sóng sục sôi nhưng anh vẫn phải tỏ ra điềm nhiên, bày ra biểu cảm lạnh nhạt không thèm quan tâm.
Chỉ có một mình Trầm Thiên Phong mới biết anh đang khó chịu và tức giận đến mức nào.
Tại sao cô không gọi điện thoại cho anh rồi bảo anh nói với mấy người bọn họ mà lại gọi điện thoại cho Lý Lập Thành để cậu ta lên mặt với anh.
Có phải đúng như Lý Lập Thành nói, anh trong lòng cô không bằng được cậu ta.
Nhìn khuôn mặt đắc chí của Lý Lập Thành lại nhìn vẻ cố gắng trấn định của Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn chỉ biết lắc đầu.
Cặp anh vợ em rể này đều đã hơn ba mươi tuổi, ở bên ngoài dứt khoát, quyết đoán nhưng trong việc hơn thua tình cảm của Lý Giai Kỳ thì vô cùng ấu trĩ.
Ở Hải Thiên Đế Cung là một màn âm thầm so găng của Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành còn ở bệnh viện Hải Thiên lại là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược.
Ngô Việt Bân vừa mới nhận được điện thoại của Lý Giai Kỳ nói rằng cô sẽ nấu cơm còn là kêu anh về ăn, không cần nói cũng biết là anh ta sung sướng đến mức nào.
Gác lại một cuộc họp thường niên của bệnh viện lại bỏ qua hai cuộc hội thảo y khoa online chỉ để về ăn bữa cơm mà anh chờ đã lâu lắm rồi thậm chí còn cố ý về sớm phụ giúp Lý Giai Kỳ nấu cơm.
Vẫn còn thiếu Âu Dương Hào Kiện và Mạc Văn Bác cùng với gia đình bà ngoại Phương nhưng cũng tạm xem là đông đủ.
Dưới sự giúp sức của Ngô Việt Bân, Lý Giai Kỳ nấu ra một bàn đồ ăn hết sức phong phú, Ngô Việt Bân trong lúc Lý Giai Kỳ bận rộn mang món lên đã không nhịn được mà ăn vụng một ít, khuôn mặt rất là thoả mãn.
Ở trên bàn ăn, mọi người đều có chung một thắc mắc về lý do mà đột nhiên Lý Giai Kỳ lại gọi tất cả mọi người về ăn cơm nhưng không ai lên tiếng hỏi.
Thẳng cho đến khi bữa cơm kết thúc, người nào người nấy đều ăn đến mức no căng đặc biệt là sáu bánh bao nhỏ, cái bụng tròn vo, Gia Minh thậm chí còn ợ lên một tiếng rất to khiến cả nhà cười ồ lên.
Có người làm dọn dẹp bát đũa nên mọi người cùng nhau đến phòng khách uống trà, sáu bánh bao nhỏ thì vui vẻ nô đùa chạy nhảy quanh căn phòng.
Lý Giai Kỳ phân phó người làm mang lên số quà mà cô đã mua cho mọi người.
Bắt đầu là Lý Lập Thành sau đó là sáu bánh bao nhỏ rồi Đàm Minh Viễn, Tiểu Dương, Ngô Việt Bân và cả quản gia Lưu, ai cũng có phần chỉ có một mình Trầm Thiên Phong là mặt mày sa sầm ngồi yên trên sô pha.
Kể từ món quà đầu tiên Lý Giai Kỳ lấy ra, Trầm Thiên Phong đã rất mong chờ đó là dành cho mình nhưng nó lại dành cho Lý Lập Thành.
Anh tự an ủi mình rằng đó là do món quà đó được người làm đưa đến trước, món sau nhất định là của mình thế nhưng anh cứ ngóng mãi rồi lại tự an ủi cho đến tận khi quà đều đã tặng hết mà vẫn không có phần của anh.
Ngay cả quản gia Lưu mà cô còn nhớ mua quà cho ông vậy mà người sớm tối kề cận như anh thì cô lại quên mất.
Khuôn mặt sa sầm, đôi mắt ảm đạm, Trầm Thiên Phong cứ lặng im ngồi nhìn cô tặng quà cho từng người rồi lại nhìn cô cười tươi khi mọi người cảm ơn.
Trước giờ vẫn luôn tự lừa mình dối người rằng trong lòng cô anh luôn có một vị trí quan trọng nhưng hôm nay đã cho thấy tất cả chỉ là do anh tự mình đa tình mà thôi.
So với người thân thì anh đối với cô vẫn chẳng là gì cả.
Cũng đúng thôi, ai nói anh đã tổn thương cô nhiều đến như vậy, trước đây thậm chí cô còn kêu Lý Lập Thành cho anh một trận đòn không nhẹ đủ biết được trong lòng cô vẫn còn khúc mắc với anh.
Khuôn mặt của Trầm Thiên Phong bây giờ chỉ còn lại buồn bã, đôi mắt chứa đựng bi thương rất khó phát hiện.
Dưới sự thúc giục của Lý Giai Kỳ, mọi người đều mở quà ra xem, Lý Lập Thành còn rất là ấu trĩ lập tức muốn mặc ngay bộ Âu phục mà cô mua cho.
Nói chung là ai nấy đều rất thích món quà mà Lý Giai Kỳ vừa mới tặng xong.
Trong phòng khách đang rất náo nhiệt thì Lương Thủy Nhu từ đâu chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Giai Kỳ! Hỷ Hỷ đã sinh rồi, bốn chú mèo con rất đáng yêu.
Lý Giai Kỳ đầu tiên là sửng sốt sau đó bình tĩnh lại, cô lấy món quà đã mua cho Lương Thủy Nhu nhét vào tay cô ấy rồi mới vội vàng chạy theo đi về phòng mà Hoan Hoan và Hỷ Hỷ vẫn ở.
Đây đã là lần thứ ba Hỷ Hỷ sinh con, hai lần trước đều là lúc Lý Giai Kỳ không có mặt ở Hải Thiên Đế Cung cho nên đối với lần mang thai này của Hỷ Hỷ, cô đặc biệt dặn Lương Thủy Nhu để mắt đến nó, nếu như nó sinh nhớ phải gọi cho cô.
Lần đầu Hỷ Hỷ sinh ra ba con mèo con, lần thứ hai nhiều hơn gấp đôi, tận sáu con, lần thứ ba này là bốn con.
Cha của mèo con không ai khác chính là Hoan Hoan, hai con mèo đều là giống Golden thuần chủng nên con mà bọn chúng sinh ra đều giống bố mẹ như đúc.
Cũng bởi vì năng lực sinh nở của hai con mèo quá lớn nên Lý Giai Kỳ dự định sẽ triệt sản cho chúng sau lần sinh này.
Hai lứa con trước của Hoan Hoan và Hỷ Hỷ đều đã khá lớn, Lý Giai Kỳ sợ rằng chúng trưởng thành sẽ giao phối lung tung nên quyết định gọi bác sĩ thú y đến sớm ngày triệt sản cho chúng.
Trong căn phòng ở góc của Hải Thiên Đế Cung, bên trong phòng có hơn mười con mèo lớn nhỏ và hai bác sĩ thú y đang chăm sóc cho Hỷ Hỷ sau khi sinh.
Trầm Thiên Phong không thích mèo nhưng lại bị Lý Giai Kỳ kéo đến đây, đến cũng đã đến rồi, anh đành miễn cưỡng nhìn một chút.
Bốn con mèo vừa mới sinh chỉ to như ngón chân cái của anh, mắt vẫn chưa mở nhưng màu lông vàng óng thì rất đẹp.
Hỷ Hỷ vừa mới sinh xong chắc là còn mệt nên nằm trên tấm nệm cho con bú, Hoan Hoan thì liên tục liếm liếm mặt Hỷ Hỷ như là an ủi rồi lại dụi dụi đầu vào cổ của Hỷ Hỷ, tình cảm rất là quấn quýt.
Ở lại xem Hỷ Hỷ và đàn con không lâu lắm thì Lý Giai Kỳ trở về, Trầm Thiên Phong không biết đã rời đi trước từ lúc nào.
Sáu bánh bao nhỏ thì có nói gì cũng không chịu rời đi, chúng nhất quyết đòi ở lại ngắm mèo con nên cô đành kêu bảo mẫu ở đó với chúng một lát sau đó đưa về phòng tắm rửa đi ngủ.
Quà cho Trầm Thiên Phong vẫn còn đang giấu ở trong phòng, Lý Giai Kỳ sợ anh vô tình phát hiện nên bước nhanh hơn nhưng khi vào phòng lại chẳng thấy anh đâu.
Thầm nghĩ bản thân mình quá lo lắng, giờ này anh phải đang ở thư phòng giải quyết nốt công việc hoặc ít nhất cũng đang ở phòng tập hay bể bơi.
Yên tâm hơn một chút, Lý Giai Kỳ cũng nhanh chóng đi tắm rửa, nấu nướng cả buổi tối khiến người cô ám đầy mùi thức ăn và dầu mỡ.
Ngồi chờ Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ liền lấy sách vở ra ôn tập, lịch thi đã có nên cô không thể nào bỏ bê bài vở được.
Trầm Thiên Phong ở phòng tập đến hơn mười giờ khuya mới trở về phòng không nghĩ đến Lý Giai Kỳ vẫn còn đang ngồi chăm chú học bài.
Thấy cửa có tiếng động, Lý Giai Kỳ đang đọc sách chỉ ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Trầm Thiên Phong một cái rồi lại cúi đầu xem sách tiếp.
Trầm Thiên Phong cũng không làm phiền cô chỉ lặng lẽ đi tắm.
Lúc tắm xong đi ra lại không thấy Lý Giai Kỳ đâu, đột nhiên có một vòng tay nhỏ nhắn ôm ngang eo anh.
Nhắm mắt vào đi, em có bất ngờ cho anh.
Giọng nói tinh nghịch của Lý Giai Kỳ vang lên sau lưng anh, cô muốn bịt mắt anh nhưng biết rõ tính cảnh giác của anh nên không muốn vô cớ bị đánh chỉ có thể kêu anh nhắm mắt.
Trầm Thiên Phong không biết cô lại nghĩ ra điều gì nhưng vẫn nhắm mắt theo ý cô.
Lý Giai Kỳ từ sau lưng luồn ra phía trước, vòng tay vẫn ôm chặt lấy eo của anh, cô còn nghịch ngợm cắn nhẹ một cái vào ngực anh.
Trầm Thiên Phong cũng thuận thế ôm lấy Lý Giai Kỳ, trước ngực cảm thấy ngưa ngứa nhưng vẫn không mở mắt ra.
Lý Giai Kỳ chui khỏi ngực anh rồi dắt anh đến bên sô pha, từ trong túi xách lấy ra chiếc hộp nhỏ nhét vào tay anh rồi đứng lên xách túi đồ lớn giấu gần đó đưa cho anh.
Trầm Thiên Phong mở mắt ra liền thấy trên tay nhiều hơn hai món đồ, anh không khỏi nheo mắt nhìn chúng.
Đây là gì?
Chẳng lẽ anh cho rằng em quên quà của anh?
Nhìn biểu cảm chẳng lẽ không phải của Trầm Thiên Phong làm Lý Giai Kỳ cạn lời.
Cô chẳng qua là không muốn mọi người suy nghĩ lung tung mà thôi nhưng vô tình lại khiến cho Trầm Thiên Phong một phen nghĩ ngắn nghĩ dài.
Hoá ra là tôi cũng có.
Trầm Thiên Phong nhìn đồ trên tay rồi cười ngây ngô như tên ngốc.
Tất cả quà của mọi người cộng lại cũng không bằng một góc quà của anh đấy.
Toàn bộ tiền của em đều dùng để mua chúng, em hiện tại còn nghèo hơn cả lúc trước.
Mặc dù Lý Giai Kỳ đang càu nhàu nhưng những lời càu nhàu này vào tai Trầm Thiên Phong lại ngọt hơn cả mật, nụ cười trên khoé môi càng tõ ràng hơn rất nhiều cho đến khi anh không nhịn được cười lên sảng khoái.
Cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ ra trước rồi thật sự vui đến không khéo được miệng, chiếc kẹp cà vạt và khuy măng sét được chế tác từ vàng trắng và kim cương thiên nhiên, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ bảo sao Lý Giai Kỳ lại không dám mang ra tặng anh trước mặt mọi người.
Bộ Âu phục của Lý Lập Thành đúng là không bằng một góc của chiếc măng sét.
Lại mở thêm chiếc hộp lớn hơn, chiếc thắt lưng chế tác thủ công, da cá sấu thượng hạng tất cả đều hoàn hảo.
Tôi rất thích chúng.
Đặt đồ lên bàn, Trầm Thiên Phong ôm lấy Lý Giai Kỳ hôn vào má cô một cái.
Anh không thích thì để em mang trả hoặc bán lại còn có thể lấy lại một khoản.
Đừng hòng.
Trầm Thiên Phong giữ khư khư mấy món đồ giống như báu vật khiến Lý Giai Kỳ bật cười vui vẻ.
Em tưởng anh sẽ không thích chúng.
Tại sao lại là thắt lưng?
Trầm Thiên Phong nghĩ mãi không ra tại sao Lý Giai Kỳ lại tặng mình thắt lưng còn Lý Giai Kỳ thì làm gì có tại sao, chẳng qua là thấy đẹp thì mua thôi thế nhưng dù đánh chết thì Lý Giai Kỳ cũng không nói ra sự thật này nếu không muốn bị người lòng dạ nhỏ nhen kia ghi thù.
Lý Giai Kỳ nheo mắt, sâu xa nhìn Trầm Thiên Phong khiến toàn thân anh căng cứng: Quản cho tốt cái quần của anh.
Đồ em đã dùng thì đừng có hòng mang đi cho nữ nhân khác.
Trầm Thiên Phong càng cười càng lớn, ai mà nghĩ được cô lại nói như vậy cơ chứ.
Không cần cô nói thì anh cũng rất tự giác giữ chặt quần của mình nếu không ba mươi lăm năm qua đã không ăn chay trường như vậy.
Danh Sách Chương: