Mục lục
Bà Xã Em Phải Kết Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi trưa nên đường không đông lắm, chiếc xe sang trọng chạy thẳng đến nhà hàng Kim Vân Bảo Sơn, nhà hàng sang trọng nhất Đế đô.

Kim Vân Bảo Sơn chỉ đón tiếp khách hàng quen thuộc có thẻ hội viên và để được làm thẻ hội viên thì không phải chuyện dễ dàng gì.
Xe dừng trước cửa lớn của nhà hàng, có nhân viên chạy đến mở cửa xe để anh và cô xuống xe.

Ấn tượng đầu tiên của Lý Giai Kỳ về Kim Vân Bảo Sơn đó là một nhà hàng Đông Tây kết hợp.

Kiến trúc mềm mại mang đậm nét truyền thống kết hợp với những đường nét mạnh mẽ hiện đại mang lại cảm giác độc đáo mới lạ.
Chỉ vừa bước chân vào sảnh của Kim Vân Bảo Sơn đã có một ông chú trung niên mặt mày đon đả tiếp đón.
Trầm tiên sinh tốt, phòng của ngài đã được chuẩn bị rồi ạ.

Ông chú vừa chào vừa khẽ cúi đầu chào.
Làm phiền Giám đốc Lương rồi.
Trầm Thiên Phong không đáp lại, mặt anh trước sau vẫn lạnh như băng, chỉ có Tiểu Dương đáp lại ông ta.
Giám đốc Lương là một người đàn ông nhỏ con, Lý Giai Kỳ đoán ông ta cũng phải gần sáu mươi rồi nhưng cử chỉ vẫn rất linh hoạt nhanh nhẹn.

Thấy ông nhìn mình cô cũng mỉm cười gật nhẹ đầu coi như chào hỏi.
Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong cùng với Tiểu Dương đi theo một cô gái, cô ta có lẽ là phục vụ trưởng chuyên phục vụ khách vip.

Cử chỉ hành đồng rất đúng mực, cung kính mà không quá cứng nhắc.
Người phục vụ dẫn đường cho họ đi lên tầng năm của nhà hàng.

Cửa thang máy mở ra, nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng làm Lý Giai Kỳ suýt không ngậm được miệng.

Nói là căn phòng nhưng đúng hơn là sân thượng của nhà hàng, bên trên là mái che có thể thu gọn vì đang là buổi trưa nên nó được kéo ra che bớt ánh mặt trời.

Xung quanh sân thượng đều dùng kính tạo thành bức tường kính trong suốt.

Khắp căn phòng được thiết kế bài trí những tiểu cảnh, giả sơn, cây cảnh, hoa cỏ rất đặc sắc.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ kê có đúng một bộ bàn ghế tròn cỡ lớn còn lại khá rộng rãi.

Ấn tượng nhất với Lý Giai Kỳ có lẽ là con suối nhỏ được thiết kế uốn lượn xung quanh phòng, dọc theo con suối có đình viện, giả sơn, thác nước, cầu đá và rất nhiều hoa cỏ đủ loại như một bức tranh phong cảnh sống động.

Dưới con suối nhỏ là từng đàn cá chép Koi lớn với đủ loại màu sắc.

Nhìn đàn cá bơi lội thong dong dưới làn nước trong vắt tâm tình của Lý Giai Kỳ cũng thả lỏng hơn nhiều.
Nhìn một lượt hết quyển menu mà Lý Giai Kỳ vẫn không biết chọn món nào.

Thứ nhất, cô chưa bao giờ đặt chân đến những nơi sang trọng như Kim Vân Bảo Sơn nên không biết món nào sẽ ngon hơn và thứ hai là món ăn không ghi giá tiền.
Gấp lại quyển menu, Lý Giai Kỳ rụt rè nhìn về Trầm Thiên Phong phía đối diện, giọng nói nhỏ đủ cho anh nghe thấy: Tôi chưa từng đến đây nên Chủ tịch, anh gọi đi ạ.
Trầm Thiên Phong không thay đổi sắc mặt vẫn luôn trưng ra vẻ lạnh lùng, anh khẽ phất tay ra hiệu cho phục vụ: Như mọi lần đi.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, cả một bàn lớn đầy các món ăn vô cùng phong phú.

Mãn Hán toàn tịch gồm ba mươi sáu món bày kín mặt bàn, có món cung đình phương Đông cũng có món âu mang nét sang trọng và tinh tế của phương Tây.
Lý Giai Kỳ trợn mắt há mồm nhìn một bàn bày kín thức ăn, cô đang tính toán xem hai người thì có thể ăn được bao nhiêu mà mang nhiều đến vậy.

Ngó trái nhìn phải không thấy Tiểu Dương, Lý Giai Kỳ rụt rè hỏi.

Tiểu Dương không ăn cùng chúng ta sao?
Trầm Thiên Phong đang chuẩn bị ăn nghe cô hỏi thì ngẩng đầu nhìn cô, đầu mày khẽ nhíu lại.
Người tôi mời là cô.
Nói rồi anh ta cúi xuống tiếp tục dùng bữa, động tác dùng dao nĩa tao nhã như một quý tộc.

Ngụ ý câu trả lời của anh rất rõ ràng nên Lý Giai Kỳ đương nhiên không dại gì hỏi thêm, cô luôn nhớ câu nói nhiều sai nhiều.
Lý Giai Kỳ không nói nữa tập trung chú ý vào bàn ăn, cô bắt đầu khởi động chế độ càn quét thức ăn.

Do không thích món Âu nên phần lớn cô đều ăn các món cung đình.

Trầm Thiên Phong lại gần như chỉ ăn món Âu, anh chỉ uống món canh hầm và một số món nước.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng quỷ dị, hai người ăn cơm không ai nói chuyện mạnh ai nấy ăn không để ý người còn lại.
Trầm Thiên Phong đặt dao nĩa xuống, uống một ngụm nước rồi dùng khăn lau miệng.

Anh không uống rượu, Lý Giai Kỳ cũng vậy nên trên bàn ăn không có rượu chỉ có nước lọc và nước trái cây.

Bên kia Lý Giai Kỳ vẫn đang càn quét thức ăn không hề chú ý đến anh đã ăn xong.

Anh không lên tiếng chỉ im lặng ngồi nhìn Lý Giai Kỳ ăn, dần dần đầu mày anh lại nhíu vào, đôi mắt mở lớn nhìn cô như nhìn sinh vật lạ.

Trầm Thiên Phong tự nhận sức ăn của mình không hề nhỏ, để phù hợp với nhu cầu của cơ thể cao lớn lại thường xuyên vận động nên anh ăn cũng rất nhiều nhưng hiện giờ cũng phải nhìn Lý Giai Kỳ đầy kinh ngạc.


Cơ thể nhỏ nhắn mà có thể ăn được nhiều hơn cả một người đàn ông thuộc diện to lớn như anh, Trầm Thiên Phong không khỏi nghi ngờ cô chính là Dạ dày vương trong truyền thuyết.
Dừng đũa dừng bát, Lý Giai Kỳ uống ngụm nước trái cây rồi lau miệng, cô giật mình phát hiện Trầm Thiên Phong đã ăn xong từ bao giờ đang chăm chú nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.
Ừm, tôi ăn xong rồi.
Trầm Thiên Phong phản ứng nhanh nhẹn, thu lại biểu cảm tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng: Đi thôi.
Chủ tịch, tôi có thể gói phần còn dư....!Cô nhỏ giọng ấp úng hỏi, những chữ còn lại cô không thể nói ra khỏi miệng vì Trầm Thiên Phong không hề để ý đến cô, sải chân dài bước khỏi căn phòng.
Không dám chậm chễ, Lý Giai Kỳ cũng co cẳng đuổi theo kết quả vì chạy quá nhanh không kịp phanh lại cô đâm ngay vào lưng người nào đó đang đứng nghe điện thoại.

Mũi truyền đến cảm giác đau đớn, đưa tay lên quẹt quẹt mũi may không chảy máu, cô lùi lại hai bước cúi đầu xin lỗi anh.
Trầm Thiên Phong vốn dĩ còn một cuộc họp quan trọng vào đầu giờ chiều nên chờ cô ăn xong anh lập tức rời đi, vừa ra khỏi phòng thì có điện thoại nên anh dừng lại móc điện thoại trong túi ra.

Vừa mới áp điện thoại lên tai thì sau lưng bị đập mạnh một cái, quay người lại hoá ra là Dạ dày vương.
Thấy cô cúi đầu xin lỗi anh cũng không làm khó phất tay ra hiệu không có chuyện gì sau đó vừa đi vừa nghe điện thoại.
Trên cương vị người nhân viên tận tuỵ với ông chủ, Lý Giai Kỳ cũng đuổi theo Trầm Thiên Phong, đi phía sau cùng anh ra khỏi nhà hàng.
Tôi còn có việc, Tiểu Dương sẽ đưa cô về.
Bỏ lại một câu, Trầm Thiên Phong bước ngay lên xe rồi đi luôn.

Tiểu Dương lúc nãy không biết đi đâu giờ đang ngồi trong chiếc Roll- Royce Ghost chờ cô lên xe.
Biết rõ Trầm Thiên Phong là người bận rộn nên Lý Giai Kỳ cũng hiểu, có Tiểu Dương đưa về là cô tiết kiệm được một khoản tiền đi xe.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa tiểu khu, Lý Giai Kỳ xuống xe mang theo túi lớn túi nhỏ cồng kềnh như thể cô mang hết cả trung tâm thương mại về nhà.
Để tôi giúp cô mang lên nhà.
Lý Giai Kỳ đang hì hục cầm túi lớn túi nhỏ nghe thấy đề nghị của Tiểu Dương thì cười tươi gật đầu đáp ứng.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất thoải mái.
Cô mua nhiều đồ vậy?
Lúc về nước không mang được bao nhiêu nên giờ phải mua mới, bà ngoại và dì của tôi đã có tuổi mùa đông cần mặc ấm một chút.

Dĩ nhiên còn cả sáu bánh bao nhỏ cũng vậy nhưng lời này Lý Giai Kỳ không nói mà chỉ nhắc nhở trong bụng.

Ra là vậy, cô cũng chu đáo thật.

Tiểu Dương thật tình khen ngợi, hiện giờ có rất ít người tinh tế và chu đáo với trưởng bối trong nhà như vậy.
Là chuyện nên làm mà thôi, hai người họ vất vả nuôi tôi lớn lên lại cho tôi học hành bằng người, lo lắng chăm sóc họ vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
Vừa đi vừa nói chuyện một lát đã lên đến nhà, Lý Giai Kỳ ấn chuông cửa sau đí dì Vi mở cửa.

Trông thấy Tiểu Dương đi cùng Lý Giai Kỳ bà hơi ngạc nhiên một chút nhưng không quá lộ liễu sau đó khẽ gật đầu chào đáp lại anh.
Anh vào trong nhà uống chén trà đã rồi hãy đi.
Tiểu Dương không cự tuyệt mà gật đầu đáp ứng.

Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách không quá rộng rãi nhưng rất ngăn nắp, liếc mắt một vòng quanh nhà Tiểu Dương có chút kinh ngạc vì sự ngăn nắp của ngôi nhà nhưng anh cũng không nói gì hơn.
Nán lại không quá lâu, Tiểu Dương xin phép ra về.

Lý Giai Kỳ biết anh còn công việc nên cũng không giữ lại chỉ tiễn anh một đoạn.

Hôm nay ngoài ý muốn gặp được Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương nhưng cũng thật trùng hợp là sáu bánh bao nhỏ có buổi tham quan viện bảo tàng ở trường nên không có nhà.

Cô vẫn chưa muốn cho đám người Trầm Thiên Phong biết đến con của cô khi chưa chắc chắn điều gì nhưng cô cũng không cố ý giấu giếm, nếu như bị phát hiện cô cũng không có ý định không thừa nhận.
Trầm Thiên Phong có cuộc họp quan trọng nên thân là trợ lý thân cận Tiểu Dương không được phép vắng mặt nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Cuộc họp đang diễn ra, không khí trong phòng họp rất nặng nề.

Tiểu Dương đẩy cửa bước vào sau đó đến ngồi ở vị trí bên cạnh Trầm Thiên Phong, anh nhìn sang Trầm Thiên Phong rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trầm Thiên Phong đang tập trung vào bài báo cáo của một vị Giám đốc chi nhánh nhưng cũng vẫn nắm bắt được hành động rất nhỏ của Tiểu Dương.

Anh không đáp lại vẫn tiếp tục lắng nghe báo cáo..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK