Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
- Diệp Chân, ngươi cho bản vương kinh hỉ khá lớn!
Lúc Tam hoàng tử Chu Hỗn đi ra khỏi đại điện đột nhiên dừng bước lạnh như băng nói với Diệp Chân.
- Phi thường vinh hạnh!
- Hi vọng sau này ngươi còn có thể cười được!
Hừ lạnh một tiếng, Tam hoàng tử Chu Hỗn nhanh chân ra khỏi điện, sớm rời khỏi yến hội.
- Sẽ, nhất định sẽ!
Thanh âm Diệp Chân kiên định khiến cho thân hình Tam hoàng tử Chu Hỗn lảo đảo một cái, sau đó tăng tốc rời đi.
Chu Hỗn ngươi cứ nhất định phải đưa thủ hạ Liệt Cuồng Sa của ngươi vào chỗ chết, ta không cho ngươi kinh hỉ cho ai kinh hỉ?
Bởi vì Diệp Chân biểu hiện quá sáng chói làm cho hào khí yến hội hôm nay xuất hiện một lần chuyển hướng.
Lúc đầu, yến hội này bởi vì Tam hoàng tử Chu Hỗn đến gây sự làm cho tâm tình của vương công quý tộc và thủ lĩnh khắp nơi có chút tâm thần bất định.
Nhưng Diệp Chân bạo lực giết Liệt Cuồng Sa lại làm cho tâm tình thấp thỏm của những người này trong nháy mắt an định.
Bởi vì từ loại nào trình độ nào đó mà nói, Diệp Chân bạo lực giết Liệt Cuồng Sa đại biểu cho Tề Vân Tông ra tay đả kích Tam hoàng tử Chu Hỗn, đại biểu cho thái độ của Tề Vân Tông kiên định ủng hộ Đại hoàng tử Chu Huyễn.
Cho người ủng hộ Đại hoàng tử Chu Huyễn một viên thuốc an thần.
Sau khi Tam hoàng tử Chu Hỗn rời đi, nhóm vương công quý tộc lúc trước đều có chút coi thường Diệp Chân, từng người đứng dậy thay phiên mời rượu, nhất là sau khi biết Diệp Chân vẫn chưa tròn mười tám tuổi thì đã gọi thẳng là thiên tài.
Diệp Chân cũng người đến không sợ, chén chén ẩm thắng, đại hiển bản sắc hào sảng.
Thậm chí ngay cả An Xương Quận Vương Chu Thiên Thụ có chút căm thù Diệp Chân cũng bị buộc theo đại lưu đi mời Diệp Chân một ly rượu.
Ai cũng không chú ý tới Hoa Dương công chúa vẫn luôn ngồi quỳ bên cạnh Diệp Chân hầu hạ rượu và thức ăn. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đã hoàn toàn không giống với lúc trước.
Trong đôi mắt đó hình như chỉ còn lại một mình Diệp Chân.
Có đôi khi rót rượu lại quên rót cho Hắc Thủy Đan Vương, mà chén rượu của Diệp Chân thì chén rỗng lập tức rót vào.
Hắc Thủy Đan Vương cũng không để ý, bưng cái chén trống không tự rót đầy cho mình, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía bát nước lớn dưới bàn.
Cái kia bát to bên trong càng ngày càng nhiều nước bọt hổ mới là thứ Hắc Thủy Đan Vương yêu nhất.
- A, đầy rồi. Ngươi cất kỹ đi!
Diệp Chân từ dưới bàn lấy ra đã cái bát đã tràn đầy nước bọt hổ đưa cho Hắc Thủy Đan Vương,
- Sau này nếu ngươi còn cần cái đồ chơi này thì cứ tới lấy, chỉ cần gia hỏa này còn có thể nôn ra thì ta sẽ cho ngươi.
- Được. Được!
Hắc Thủy Đan Vương vẻ mặt tươi cười nhận lấy, sau đó tiện tay lấy ra bốn năm viên Yên Đan Nhân Giai Thượng phẩm đút cho Vân Dực Hổ nhìn qua uể oải không chịu nổi,
- Tiểu gia hỏa. Khổ cực...
Ngửi ngửi mùi vị, ực một cái, Vân Dực đã nuốt một viên Thanh Yên Đan vào bụng, Diệp Chân thấy vậy giật mình không thôi.
- Yên tâm đi, năng lực chịu đựng của Yêu Thú cường đại gấp mười mấy lần võ giả. Huống hồ chỉ là Yên Đan Nhân Giai Thượng phẩm mà thôi.
- Đúng rồi, nếu sau này tiểu tử ngươi lấy tới Yên Đan Địa Giai, hoặc muốn luyện đan dược khác thì cứ việc đến tìm lão phu, lão phu cũng không phải người không phóng khoáng. Ha ha, lão phu đi trước!
Cười to mấy tiếng, Hắc Thủy Đan Vương chắp tay sau lưng, cả điện vương công quý tộc lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Trên mặt Hoa Dương công chúa và Bao trưởng lão bên cạnh Diệp Chân đồng thời hiện lên vẻ chấn kinh.
So với biểu hiện đêm nay của Diệp Chân, cái hứa hẹn của Hắc Thủy Đan Vương lúc gần đi cho Diệp Chân mới gọi là kinh người.
Toàn bộ Hắc Thủy Quốc, đạt được Hắc Thủy Đan Vương đồng ý như thế, Diệp Chân là người đầu tiên!
Hắc Thủy Đan Vương rời đi, yến hội hôm nay cũng đã đến hồi kết.
Đại hoàng tử Chu Huyễn tâm tình thật tốt tự mình hộ tống từng vị vương công quý tộc đi ra cửa phủ, cực kỳ ưu quang vinh.
Có điều, Diệp Chân và Bao trưởng lão lại bị giữ lại.
- Bao trưởng lão, Diệp thiếu hiệp, Tiểu Vương chuẩn bị một phần lễ mọn, còn mời hai vị vui lòng nhận cho.
Đại vương tử Chu Huyễn vừa nói chuyện thì có hạ nhân bưng hai phần lễ đến trước người Diệp Chân và Bao trưởng lão.
Một vạn lượng kim phiếu, một trăm viên Hạ phẩm Linh Tinh.
Phần này lễ này không nặng cũng không nhẹ.
Đương nhiên, đây là đối với người mang gần bốn ngàn Hạ phẩm Linh Tinh cự phú như Diệp Chân thì là như thế.
Nhìn nhau, Diệp Chân và Bao trưởng lão đồng thời tiếp nhận lễ, quơ bàn tay qua, kim phiếu và Hạ phẩm Linh Tinh đã biến mất không thấy.
Phần này lễ, Diệp Chân và Bao trưởng lão nhận cũng yên tâm thoải mái.
Ba ba!
Theo tiếng vỗ tay của Đại hoàng tử Chu Huyễn vang lên, bốn cung trang thiếu nữ khuôn mặt thanh tú nhưng nhìn qua có chút ngây ngô được dẫn tới trước mặt Diệp Chân và Bao trưởng lão.
- Bao trưởng lão, Diệp thiếu hiệp, đêm dài đằng đẵng khó khăn, Tiểu Vương đặc biệt chuẩn bị một đôi mỹ nữ cho hai vị, bầu bạn đêm nay.
Vừa nghe thấy lời của Đại hoàng tử Chu Huyễn, bốn thiếu nữ chia thành hai cặp, riêng phần mình đi đến bên cạnh Bao trưởng lão và Diệp Chân.
- Ha ha, tốt, Vương gia có lòng.
Trong tiếng cười lớn, Bao trưởng lão có chút tùy tính nhận lấy một đôi mỹ nữ này.
- Ý tốt của Vương gia, Diệp Chân tâm lĩnh, nhưng cái này, ta thật không thể nhận!
Vừa rồi bên trong tiệc rượu, cử chỉ của Diệp Chân quả thật có mấy phần ngả ngớn, nhưng chỉ là bản tính của người tuổi trẻ mà thôi.
Giống như trên đường nhìn thấy mỹ nữ sẽ không tự chủ được nhìn nhiều hai mắt, sau đó chỉ tán thưởng cảnh đẹp, không sai biệt lắm.
Nhưng chỉ là tán thưởng cảnh đẹp mà thôi.
Vừa nghe Diệp Chân nói vậy, sắc mặt hai thiếu nữ vừa đi đến bên cạnh Diệp Chân thảm biến, Đại hoàng tử và Bao trưởng lão đều tỏ vẻ ngoài ý muốn.
Chỉ có Hoa Dương công chúa làm bạn bên cạnh Đại hoàng tử Chu Huyễn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
- Diệp thiếu hiệp, ngươi có cái gì không hài lòng? Là chê bọn họ tư sắc bình thường?
- Không phải, không phải...
- Vậy thì Diệp thiếu hiệp? Úc, Diệp thiếu hiệp yên tâm, các nàng mặc dù xuất phát từ Vương phủ, nhưng tuyệt đối là xử nữ không thể nghi ngờ....
- Vương gia, ta một lòng tu luyện, hảo ý của Vương gia, Diệp mỗ xin nhận.
- Vương gia, Diệp Chân chí ở võ đạo, bây giờ không muốn bị nữ sắc ràng buộc bước chân!
Đối mặt với thịnh tình của Chu Huyễn, khi Diệp Chân không biết nên từ chối như thế nào thì Bao trưởng lão tức thời lên tiếng, mới giúp Diệp Chân từ chối đi phần đại lễ này.
- Diệp Chân này, ngày sau tuyệt không phải vật trong ao! Xem ra, hôm nay phần lễ này, vẫn là nhẹ..... Ta ngược lại được thật tốt an bài một chút....
Ngoài cửa phủ, nhìn Diệp Chân leo lên xe ngựa, Đại hoàng tử Chu Huyễn đột nhiên lên tiếng.
- Ánh mắt của đại ca chắc chắn sẽ không sai....
Một bên, Hoa Dương công chúa khẽ lên tiếng, một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn chằm chằm xe ngựa của Diệp Chân, thẳng đến khi xe ngựa biến mất ở cuối tầm mắt mới hồi phục tinh thần.
Lúc này, Hoa Dương công chúa mới phát hiện, Đại hoàng tử Chu Huyễn đã nhìn nàng chằm chằm thật lâu.
- Ha ha, không ngờ, một hồi yến hội mà đã dẫn động xuân tâm của cửu muội nhà ta.
- Cửu muội, muội yên tâm, hoàng huynh ta nhất định tác hợp chuyện này cho muội!
Nói xong, Đại hoàng tử Chu Huyễn cười ha ha hồi phủ. Khuôn mặt của Hoa Dương công chúa trong nháy mắt trở nên đỏ hồng!
...
Mặc dù nhiệm vụ đòi nợ Bao trưởng lão bố trí đã kết thúc mỹ mãn. Nhưng nhiệm vụ tông môn là đóng giữ Hắc Thủy đạo tràng một tháng, cho nên, thời gian một tháng nhất định phải chờ đủ.
Trong lúc đó, Diệp Chân nhiều lần đi qua Linh Vũ phường thị, đều không mua được Yên Đan Địa Giai.
Yên Đan Địa Giai quá hiếm thấy, giá trị lại cực kỳ to lớn, nếu luyện chế thành Yêu Linh Đề Nguyên Đan, ngay cả Dẫn Linh cảnh phục dụng thì ít nhất cũng có thể tiết kiệm nửa năm khổ tu.
Thường thường vừa xuất hiện đã bị người cướp sạch.
Sau khi viết lên đồ mình mong muốn ở chỗ Vạn Bảo Các, Diệp Chân chỉ có thể quay về đạo tràng khổ tu.
Càng làm cho Diệp Chân buồn bực là sau khi tu vi đột phá đến Dẫn Linh cảnh, tác dụng của Yên Đan Nhân Giai đối với hắn trở nên cực nhỏ, phục dụng một viên tu vi gần như không thấy tăng trưởng.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là lực lượng phẩm chất khác nhau.
Yêu Thú Địa Giai đều có thể dẫn động Thiên Địa nguyên khí, Yên Đan chủ yếu do Linh Lực tạo thành, mà trong Yên Đan ẩn chứa lực lượng của Nhân Giai Yêu Thú là cùng loại với lực lượng Chân Nguyên tinh nguyên, tự nhiên vô dụng đối với Diệp Chân.
May mà trong tay Diệp Chân còn có rất nhiều Hạ phẩm Linh Tinh có thể tiêu hao, có thể giúp cho tu vi hắn tăng lên.
Lấy tu vi Dẫn Linh trung kỳ của Diệp Chân, mỗi đêm thôi động thiên phú huyết mạch hấp thu luyện hóa hết tám viên Linh Tinh.
Diệp Chân âm thầm trao đổi tốc độ tu luyện với Nhâm Tây Hoa.
Nhâm Tây Hoa với thiên phú huyết mạch lục mạch thượng phẩm, nếu như có Linh Tinh sung túc tu luyện, cả đêm ước chừng có thể tiêu hao hết bảy viên Hạ phẩm Linh Tinh.
Đương nhiên, chuyện này đối với Nhâm Tây Hoa mà nói là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Theo Nhâm Tây Hoa, mặc dù sau lưng của hắn có gia tộc ủng hộ, tăng thêm tài nguyên của tông môn, một ngày có thể có một viên Hạ phẩm Linh Tinh cung cấp hắn sử dụng cũng không tệ.
Căn cứ tốc độ tiêu hao khi Nhâm Tây Hoa tu luyện, Diệp Chân lần nữa kết luận, chính mình chú thành thần thông nửa mạch kia xác thực có tác dụng to lớn đối với tốc độ tu luyện.
Từ loại trình độ nào đó mà nói, Diệp Chân là đệ nhất thiên tài Tề Vân Tông hiện nay!
Một ngày này, Diệp Chân đang tu luyện Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết, khi nếm thử phi hành tầng trời thấp, chấp sự Lưu Năng đột nhiên tìm đến Diệp Chân, nói cửa ra vào đạo tràng có một đám người đến tìm.
Khi Diệp Chân đuổi tới cửa đạo tràng, ngừng lại thất thần, có mấy chục người tụ tập ở cửa ra vào, trong đó có cả già trẻ lớn bé, phụ nữ và trẻ em nhi đồng, hơn nữa Diệp Chân không quen biết bất cứ ai.
- Đây là Diệp Chân Diệp thiếu hiệp mà các ngươi muốn tìm!
Mọi người tập trung ở cửa ra vào Đạo tràng vốn cả kinh, sau đó lập tức đồng loạt hướng về Diệp Chân quỳ xuống.
- Lão hủ dập đầu Diệp đại hiệp, đa tạ Diệp đại hiệp báo thù huyết hận cho nhi tử ta!
- Nhanh dập đầu!
Một thiếu phụ lôi kéo nhi tử năm sáu tuổi cũng dập đầu về phía Diệp Chân:
- Nhớ kỹ, vị ân nhân này đã giết Liệt Cuồng Sa báo thù cho cha con...
Trong lúc nhất thời, mấy chục người đồng loạt quỳ xuống, dập đầu đối với Diệp Chân, âm thanh bái tạ vang thành một mảnh, sau khi bái tạ nước mắt tung hoành, già trẻ lớn bé vừa khóc thành một mảnh.
- Bọn hắn là người nhà của những võ giả bị Liệt Cuồng Sa tìm tới cửa khiêu chiến chém giết, không biết thế nào mà biết ngươi giết Liệt Cuồng Sa, lại tới....
Sau lưng Diệp Chân, Lưu Năng nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Bận rộn hơn nửa ngày, Diệp Chân mới đưa đám mẹ goá con côi đến thăm nói lời cảm tạ này đi, còn lễ vật bọn hắn đưa lên, Diệp Chân không nhận một món, còn đưa ra không ít bạc.
Mấy ngày liền, chuyện này một mực quanh quẩn trong đầu Diệp Chân, chuyện nào đó khó nói lên lời nảy sinh hình như đang sinh sôi.
...
Nửa tháng sau, thời hạn một tháng đóng giữ đạo tràng đã đến, ngay khi Diệp Chân thu thập bọc hành lý chuẩn bị trở về núi, Nhâm Tây Hoa đột nhiên gõ cửa phòng.
- Diệp sư huynh, ngươi phải về núi?
- Hả? Thế nào, có việc?
Do dự một chút, Nhâm Tây Hoa mới nói.
- Diệp sư huynh, là như vậy, ta có người bằng hữu, một lần tình cờ phát hiện một chỗ bí cảnh.
- Bí cảnh?
Diệp Chân ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tinh quang.
- Không sai biệt lắm, có lẽ là bí cảnh, có lẽ là một động phủ của võ giả, hiện tại còn không rõ ràng lắm. Sau đó hắn thăm dò mấy lần, nhưng bởi vì lực lượng cá nhân quá yếu kém nên không cách nào tiến vào.
- Hắn mời ta cùng đi thăm dò bí cảnh, nhân thủ vẫn hơi yếu kém, nên ta đã nghĩ đến ngươi!
Nhâm Tây Hoa nói.