- Diệp Chân ca ca, huynh xem, bóng người kia lại bắt đầu xoay ở trên trời kìa.
Theo ánh mắt của Mông Tiểu Nguyệt nhìn qua, bên ngoài hơn mười dặm, một bóng người bắt đầu xoay quanh tìm kiếm, phạm vi tìm kiếm không lớn, cũng chỉ hơn trăm dặm, nhưng phạm vi hơn trăm dặm này lại hoàn toàn bao trùm con đường rời đi Âm Sơn sơn mạch của Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt.
- Nhất định là người của Ly Thủy Tông!
Diệp Chân nện một quyền lên gốc cây, gương mặt phiền muộn.
Hai ngày, bóng người kia, lại gắt gao đuổi bọn họ hai ngày.
Từ hai ngày trước xử lý Kim Thái, bóng người kia vẫn tìm kiếm bọn hắn ở trên bầu trời, hơn nữa người kia cực kỳ cao minh, tuyệt không xâm nhập Âm Sơn sơn mạch, chỉ ở biên giới của Âm Sơn sơn mạch cùng lối ra có khả năng tuần tra qua lại, thỉnh thoảng có Yêu thú phi hành đi tìm người kia phiền toái, cũng bị một kiếm chém giết, Yêu thú ở trong tầng trời thấp hoạt động phi hành cấp bậc cũng không cao.
Hơn nữa mỗi ngày người nọ chỉ chuyển dời hơn mười dặm, ngẫu nhiên còn giết hồi mã thương, cứ như vậy, Diệp Chân liền bị khóa chết, bởi vì ở trong Âm Sơn sơn mạch nguy hiểm nặng nề, mang theo Mông Tiểu Nguyệt, mỗi ngày Diệp Chân chỉ có thể đi khoảng mười dặm đường.
Cứ như vậy liền để Diệp Chân lâm vào tình thế lưỡng nan tiến không thể tiến, lui không thể lui.
Lui, Âm Sơn vô cùng hiểm trở, mang theo Mông Tiểu Nguyệt, Diệp Chân càng không có quá nhiều lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn địa phương thế núi bằng phẳng rời Âm Sơn, nhưng mà một khi rời đi, bóng người tuần tra qua lại giữa bầu trời kia, xác định vững chắc có thể phát hiện bọn hắn.
Tiến, đi vào trong xa hơn thì phải bước vào dải đất trung tâm của Âm Sơn sơn mạch, đến địa giới nơi này, Diệp Chân cũng không dám thâm nhập Âm Sơn hơn nữa.
Diệp Chân cảm giác, những ngày qua hắn xâm nhập Âm Sơn, giống như khiêu vũ trên mũi đao, xâm nhập địa bàn của Yêu thú Địa giai hạ phẩm, Địa giai trung phẩm nhiều lần, đứng ở giữa bờ vực sinh tử, mặc dù có thể lắng nghe thú ngữ, để hắn tránh đi Yêu thú cao giai.
Nhưng nếu vận khí kém một chút, đụng phải một Yêu thú Địa giai đang kiếm ăn, như vậy chờ đợi Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt là tử vong.
Diệp Chân cảm thấy không thể kéo dài được nữa, nếu lại kéo dài thời gian, gia hỏa trên bầu trời kia lại gọi đến mấy viện binh, Diệp Chân cùng Mông Tiểu Nguyệt liền có chạy đằng trời.
- Xem ra, chỉ có thể binh đi nước cờ hiểm.
Mang theo Mông Tiểu Nguyệt, Diệp Chân hối hả chạy trong núi rừng, tìm kiếm mục tiêu, đột nhiên, một con Thiểm Điện Điêu chợt lóe lên ở trước mắt hắn.
Xoát!
Thân hình của Diệp Chân như nước chảy mây trôi chúi xuống bắn ra, như tia chớp đuổi theo, lập tức bắt Thiểm Điện Điêu ở trong tay.
Thần sắc vui vẻ, Diệp Chân đưa tay lên vòng tay trữ vật, như trước có chút do dự.
Biện pháp của Diệp Chân có chút đơn giản, là muốn lợi dụng khuyên tai ngọc mà Ly Thủy Tông có thể truy tung Mông Tiểu Nguyệt, treo cái khuyên tai ngọc này lên người một Yêu thú nào đó, để Yêu thú này dẫn dắt truy binh trên bầu trời rời đi.
Mặc dù phương pháp này nhất định có thể có hiệu quả, nhưng có một khuyết điểm trí mạng.
Cái kia chính là tốc độ của Diệp Chân kém xa người Ly Thủy Tông đuổi giết.
Truy binh của Ly Thủy Tông có thể bay, hơn nữa tốc độ phi hành của bóng người trên bầu trời rõ ràng còn nhanh hơn Kim Thái, coi như Diệp Chân có thể dùng khuyên tai ngọc dẫn dắt truy binh rời đi nửa canh giờ, một canh giờ thậm chí hai ba canh giờ.
Nhưng hai ba canh giờ, Diệp Chân có thể chạy bao xa?
Trong núi rừng, hai ba canh giờ, coi như Diệp Chân thi triển Phong Thần Bộ toàn lực chạy như điên, dù trong Âm Sơn không có Yêu thú qua lại, nhiều nhất cũng chỉ chạy trăm dặm.
Nhưng mà, một khi kẻ đuổi giết ở trên bầu trời phát hiện mắc lừa, không dùng được nửa canh giờ, là có thể tìm khắp phương viên trăm dặm, đến lúc đó, Diệp Chân vẫn bại.
Trừ khi vận khí của Diệp Chân nghịch thiên, Thiểm Điện Điêu này có thể kéo dài kẻ đuổi giết một ngày trở lên, mới có thể may mắn đào thoát.
- Không được, khả năng thành công thoát hiểm quá nhỏ!
Suy tính nửa ngày, cuối cùng Diệp Chân vẫn bác bỏ nước cờ hiểm của mình, tiếp tục mang theo Mông Tiểu Nguyệt thận trọng tiến về phía chỗ sâu trong Âm Sơn.
Đột nhiên, thời điểm Diệp Chân bò lên một ngọn núi, Thiểm Điện Điêu ở trong tay gào rít bất an, âm thanh vô cùng gấp, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Diệp Chân khẽ giật mình, cẩn thận lắng nghe.
- Ngân Tuyến Ma Điêu Vương... Ngân Tuyến Ma Điêu Vương... Đây là lãnh địa của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương...
Nghe xong, sắc mặt của Diệp Chân biến đổi.
Ngân Tuyến Ma Điêu, bản thân là Yêu thú phi hành Địa giai hạ phẩm, mà cấp bậc của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương cao tới Địa giai trung phẩm. Nhưng lợi hại nhất là, mặc dù Ngân Tuyến Ma Điêu Vương này chỉ có Địa giai trung phẩm, nhưng mà chiến lực, lại thẳng bức Yêu thú Địa giai thượng phẩm.
Thậm chí, chiến lực của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương còn mạnh hơn Yêu thú Địa giai thượng phẩm một đường.
Có điều, trọng yếu nhất lại là quan niệm lãnh địa.
Ngân Tuyến Ma Điêu Vương là một loại Yêu thú quan niệm lãnh địa cực mạnh, ở trong lãnh địa, coi như là đồng loại của nó mạo muội xâm nhập, cũng sẽ bị nó lập tức giết chết.
Những chuyện này, đều ở trong Yêu Thú kỳ mà Tề Vân Tông cung cấp đệ tử quan sát ghi lại, phía trên ghi lại đặc điểm, nhược điểm, phương pháp ứng phó của các Yêu thú thường thấy trên Chân Huyền đại lục.
- Ngân Tuyến Ma Điêu Vương... Ngân Tuyến Ma Điêu Vương...
Lẩm bẩm tên Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, trong mắt Diệp Chân vụt sáng kỳ quang, một ý nghĩ to gan lóe lên.
Có nên lợi dụng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương này, hố kẻ đuổi giết của Ly Thủy Tông một lần hay không?
Nếu hố được, chỉ sợ tên kia không chết cũng trọng thương?
Diệp Chân rơi vào trầm tư.
Diệp Chân muốn lợi dụng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương hố kẻ đuổi giết, nhưng trên thực tế, Diệp Chân chỉ là một Chân Nguyên nhị trọng, vậy mà dám lợi dụng Yêu thú Địa giai trung phẩm ngay cả Hóa Linh cảnh cũng không dám va chạm, chưa chắc không phải chơi với lửa.
Sơ ý một chút, hắn sẽ xong đời.
Người còn chưa vào bẫy, mình đã góp vào trước.
Diệp Chân rất rõ ràng nguy hiểm trong này, nhưng ý nghĩ này vừa ra, lại không thể ức chế sinh sôi, có lẽ đây là cơ hội duy nhất mà Diệp Chân có thể thuận lợi thoát thân, nói không chừng, còn có thể hung hăng trút giận.
Nhưng mà, độ khó trong đó, cũng không tầm thường.
Có điều, Diệp Chân là nửa chúa sơn lâm mà.
Đã có ý nghĩ, Diệp Chân cẩn thận suy nghĩ, đầu tiên sắp xếp Mông Tiểu Nguyệt đến một chỗ cực kỳ bí mật, Diệp Chân mới chậm rãi bước vào lãnh địa của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, đi một bước liền dừng lại, cẩn thận lắng nghe.
Một số thời khắc, ngôn ngữ của những động vật nhược trí trong núi có thể cho Diệp Chân rất nhiều tin tức trọng yếu.
Tỷ như mấy con rắn nhỏ nói chuyện cho Diệp Chân biết một sự kiện... Ngân Tuyến Ma Điêu Vương coi trọng nhất là không phận. Nếu có bất luận sinh vật phi hành nào dám xông vào không phận của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, dù cho mạnh yếu, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương đều sẽ giận tím mặt, lập tức xuất kích.
Cho nên ở hơn mười dặm xung quanh, không có một con chim bay.
Đối với quyền lãnh địa mặt đất, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương nhìn rất nhạt, cơ hồ rất ít đi quản. Như những con rắn nhỏ này thậm chí một ít Yêu thú cấp thấp sống lâu ở đây, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương sẽ không để ý tới, đương nhiên, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ biến thành đồ ăn của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương.
Hoặc nói, những Yêu thú cấp thấp trong phạm vi lãnh địa, đều bị Ngân Tuyến Ma Điêu Vương coi là đồ ăn.
Ngẫu nhiên có chút Yêu thú cường đại có thể làm cho Ngân Tuyến Ma Điêu Vương cảm thấy uy hiếp xâm nhập lãnh địa của nó, Ngân Tuyến Ma Điêu Vương mới có thể xuất kích.
Nói cách khác, trên mặt đất, chỉ cần Diệp Chân thu liễm khí tức, dưới tình huống vận khí không quá kém, sẽ rất an toàn.
Từ trong miệng những thú nhỏ kia, Diệp Chân cũng nghe ra sào huyệt của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương, một hang động ở dưới đỉnh núi.
Hiện tại vấn đề đến rồi, Diệp Chân làm sao mới có thể lợi dụng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương này hố kẻ đuổi giết của Ly Thủy Tông?
Nói một cách khác, là làm cho người Ly Thủy Tông truy tung khuyên tai ngọc, đến phụ cận nơi trú ngụ của Ngân Tuyến Ma Điêu Vương?