- Lũ tạp chủng Ly Thủy Tông, có gan thì đi lên cho lão tử!
Diệp Chân quơ đầu của Lệ Vân Trùng, điên cuồng hét lên!
Diệp Chân đã bị tức giận che kín!
Thù mới hận cũ, ở thời khắc này hoàn toàn bộc phát ra!
Dưới đài, đệ tử của Tề Vân Tông ở khoảnh khắc này, đối với tràng cảnh máu tanh kia không có sợ hãi, trái lại ở dưới máu tanh kích thích, ở dưới Diệp Chân dẫn dắt, trở nên nhiệt huyết điên cuồng.
- Ngao ngao...
- Ô ô...
Trong miệng rú lên, phối hợp với tình cảnh Diệp Chân quơ đầu đối thủ, tràng diện lập tức nhiệt huyết sôi trào.
Tất cả đệ tử, vô luận đệ tử ngoại môn hay nội môn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đều không giống, một ít nữ đệ tử trong mắt càng lộ ánh sáng mê mẩn. Mấy vị chân truyền xem cuộc chiến, cũng nhìn Diệp Chân khen ngợi.
Thể diện....
Thể diện của Tề Vân Tông, xem như được Diệp Chân bảo vệ!
Trên khán đài, Ly Thủy Tông Ly Thạch trưởng lão đập bàn đứng lên.
- Diệp Chân này, khinh người quá đáng!
Trong mắt phun ra lửa giận, hận không thể lập tức đốt Diệp Chân thành tro bụi.
Nhưng Đại trưởng lão Lộ Trường Xuyên vỗ vai Ly Thạch, ngạnh sanh nhấn Ly Thạch trưởng lão về chỗ ngồi.
- Tiểu oa nhi náo nhiệt, chúng ta nhìn là được rồi!
- Thống soái rất trọng yếu a, một con hùng sư, giống như Diệp Chân, tuyệt đối có thể để một đám cừu non biến thành sư tử!
Đại hoàng tử Chu Huyễn mở miệng.
- Nội tình của Ly Thủy Tông còn chưa đủ sao.
Chỉ một câu liền để sắc mặt của Ly Thủy Tông Ly Thạch trưởng lão cực kỳ khó coi, liên đới lấy Tam hoàng tử Chu Hỗn, sắc mặt cũng có chút lúng túng.
- Đại ca, lời ấy không nên nói quá sớm? Lệ Vân Trùng chỉ là ngoại môn thứ hai của Ly Thủy Tông mà thôi, còn có một ngoại môn đệ nhất chưa lên sân khấu!
Đến lúc này, thái độ của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, cũng đã có chút rõ ràng, Tề Vân Tông, Ly Thủy Tông đều là người của mỗi bên.
Dưới đài, mặt mũi của Sở Quân đã vặn vẹo đến quái dị, bị người ở ngay trước mặt chửi thành tạp chủng, đây là lần thứ nhất.
- Không dám lên sao? Tất cả Ly Thủy Tông đều là gia hỏa không có trứng chim sao?
Diệp Chân vỗ ngực của mình điên cuồng hét.
Trên đài, mặt mũi của Ly Thạch trưởng lão cùng Sở Quân tối sầm lại, Diệp Chân mắng cũng quá độc đi, đây là đang ở trước mặt Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đó.
Không cần Ly Thạch cùng Sở Quân phát tác, ngoại môn đệ nhất của Ly Thủy Tông mặt đã đỏ bừng nhảy lên đài đấu võ.
- Diệp Chân, Sài Lập Sơn ta đến chiến với ngươi!
Sài Lập Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, thời điểm bay người lên đài, Chân Nguyên đã hoàn toàn bành trướng.
- Chân Nguyên tam trọng?
Có người kiến thức rộng rãi thấp giọng hô một tiếng, ngoại môn đệ nhất của Ly Thủy Tông, tu vi vậy mà đạt đến Chân Nguyên tam trọng, phải biết, rất nhiều đệ tử nội môn, cũng chưa chắc có được tu vi Chân Nguyên tam trọng.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm ở trên bệ đá một cái, Sài Lập Sơn như chim lớn đánh về phía Diệp Chân, chưởng ảnh giữa hai tay huyễn hóa ra sóng nước trùng trùng điệp điệp, giống như Thiên Hà chụp vào Diệp Chân.
- Bàn Thủy Miên Chưởng?
Vừa thấy Sài Lập Sơn vận dụng chưởng pháp, Diệp Chân lập tức có xúc động muốn cười, lại dùng Bàn Thủy Miên Chưởng, đây không phải đi tìm chết sao?
Có điều, Diệp Chân không có ý nghĩ lập tức xử lý Sài Lập Sơn này, tâm tư của Diệp Chân lớn hơn rất nhiều.
Phốc!
Không có bất kỳ chiêu thức, nghiêng nghiêng bổ ra một cái Phách Không Chưởng, liền làm cho Sài Lập Sơn ở giữa không trung không thể không liên tục biến chiêu, trong nháy mắt Sài Lập Sơn nhào tới, Diệp Chân nhanh như tia chớp đá vào sơ hở của Bàn Thủy Miên Chưởng một cước, trực tiếp đá Sài Lập Sơn bay ngược mười mét, suýt nữa té xuống đài đấu võ.
- Náo loạn nửa ngày, Ly Thủy Tông liền lên một gia hỏa không có trứng chim? Được rồi, còn có người nào nữa không, đổi một cái, ngươi không phải đối thủ của ta!
Diệp Chân không nhịn được nhìn Sài Lập Sơn phất phất tay.
Dưới đài, ánh mắt của Sở Quân trừng lớn.
Mẹ kiếp, Sài Lập Sơn là Chân Nguyên tam trọng, vậy mà lại bị Diệp Chân dùng một chưởng đánh lui?
Khuôn mặt của Sài Lập Sơn đỏ bừng lên, cuồng hống một tiếng, xông về phía Diệp Chân lần nữa, chỉ là vẫn dùng Bàn Thủy Miên Chưởng!
Rầm rầm rầm!
Mỗi một lần, Sài Lập Sơn đều bị Diệp Chân hời hợt đánh lui, nhưng hắn lại không giết, chỉ nhục nhã một phen, Sài Lập Sơn bị nhục nhã, lại ngao ngao cuồng hống vọt lên.
- Đồ đần, đổi võ kỹ, đừng có dùng Bàn Thủy Miên Chưởng!
Rốt cục, ở dưới Sở Quân nhắc nhở, Sài Lập Sơn thi triển Thập Bát Chàng, lần thứ nhất tiến vào phạm vi ba mét trước người Diệp Chân.
- Đến hay lắm!
Diệp Chân ra quyền như thiểm điện, một chiêu Lôi Báo Điện Quang Quyền trực tiếp nghênh đón tiếp lấy.
Hai nắm đấm giăng đầy Chân Nguyên thuần thanh sắc va chạm.
Nhưng mà, Chân Nguyên của Diệp Chân vô cùng ngưng luyện thuần túy, có thể nói Chân Nguyên ngũ trọng đỉnh phong, Chân Nguyên cũng chưa chắc tinh thuần hơn Diệp Chân.
Chân Nguyên nhìn như giống nhau, nhưng trình độ Chân Nguyên ngưng luyện, lại hoàn toàn khác nhau!
Diệp Chân ngưng luyện Chân Nguyên như đao, Chân Nguyên của Sài Lập Sơn lại nông rộng như thịt.
Trong nháy mắt, Chân Nguyên của Diệp Chân giống như đao bổ vào Chân Nguyên của Sài Lập Sơn, Chân Nguyên của hắn hoàn toàn nghiền nát, trong nháy mắt đánh vào thân thể Sài Lập Sơn.
Thân hình của Sài Lập Sơn như bị điện giật, cả người không tự chủ được bay về phía sau, hiểm lại càng hiểm rơi vào biên giới đài đấu võ, khóe miệng chảy ra máu tươi, có điều, thương thế cũng không nặng, cho nên Sài Lập Sơn còn có dũng khí tiếp tục ác chiến.
Nếu Sài Lập Sơn biết một quyền này của Diệp Chân chỉ vận dụng Lôi Báo Điện Quang Quyền, ngay cả băng kình cũng không dùng, thậm chí vì áp dụng kế hoạch của hắn, Diệp Chân ngay cả thực lực của mình, cũng chỉ thúc giục tám phần, thì Sài Lập Sơn sẽ lập tức không quay đầu lại nhảy xuống đài.
Nếu không phải tâm tư của Diệp Chân càng lớn, thì lúc này Sài Lập Sơn sớm đã chết!
Trên đài, Ly Thạch trưởng lão ở dưới tất cả trưởng lão của Tề Vân Tông nhìn soi mói, mặt mũi đã biến thành màu đỏ tía.
Lúc trước Tam hoàng tử lòng tin tràn đầy với ngoại môn đệ nhất của Ly Thủy Tông, cũng có chút lúng túng cúi đầu uống trà nước, uống cực kỳ chuyên chú, phảng phất như đang uống quỳnh tương ngọc dịch, không để ý chuyện ngoại giới chút nào.
- Đã nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, thay người đi!
Diệp Chân nhìn Sài Lập Sơn nói.
Khuôn mặt của Sài Lập Sơn đỏ bừng, muốn xông lên lần nữa, Diệp Chân đột nhiên lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Đợi một chút, ta nhớ ra rồi, ngươi đã là ngoại môn đệ nhất của Ly Thủy Tông, trong ngoại môn của Ly Thủy Tông, không còn ai mạnh hơn ngươi!
- Đã không có mạnh hơn, vậy các ngươi cùng lên đi! Đúng, nói chính là các ngươi, toàn bộ đi lên, ta khiêu chiến tất cả các ngươi!
Diệp Chân nhìn tám tên đệ tử ngoại môn còn sót lại của Ly Thủy Tông ở dưới đài, ngoắc ngón tay khiêu khích.
Hí!
Một chọi một bầy?
Đệ tử ngoại môn nội môn ở dưới đài lập tức lắp bắp kinh hãi.
Thập đại đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông, tu vi thấp nhất cũng là Chân Nguyên nhất trọng, coi như Diệp Chân càng lợi hại, lấy một chọi chín, đây cũng quá tự đại a?
Trên đài, sắc mặt của cao tầng Tề Vân Tông trì trệ, một vị trưởng lão có chút ngồi không yên.
- Diệp Chân này, thật không biết nặng nhẹ? Loại trường hợp này, thấy tốt thì lấy liền được rồi, cần gì...
Dưới đài, tám tên đệ tử ngoại môn khác của Ly Thủy Tông lại nổi giận!
Gặp qua vũ nhục người, nhưng chưa thấy qua vũ nhục người như thế, đồng loạt đứng lên!
Nhưng mà, lại không một người dám lên đài!
Gánh không nổi mặt mũi đó!
Chín cái đánh một, thắng, tuyệt đối không ai vỗ tay!
Ngộ nhỡ thua, không nói để tiếng xấu muôn đời, nhưng ở trong lịch sử của Ly Thủy Tông và Tề Vân Tông, tiếng thôi trăm năm tuyệt đối là có!
Trên đài, Sài Lập Sơn đánh cực kỳ biệt khuất, giống như xin giúp đỡ nhìn về phía các sư huynh đệ ở dưới đài, nói thật, đối mặt Diệp Chân, hắn thật không có lòng tin thủ thắng.
Nhưng nếu các sư huynh đệ ở dưới đài đi lên giúp một tay, vậy nói không chính xác rồi!
- Thế nào, Ly Thủy Tông các ngươi, tất cả đều là gia hỏa không có trứng sao? Lão tử dám khiêu chiến các ngươi, các ngươi đánh một mình ta, còn không dám lên đài? Gia hỏa không có trứng, cả đám đều không có trứng!
Trong tiếng quát mắng, Diệp Chân còn không ngừng ra tay đánh người, mắng đến người Ly Thủy Tông ở trên đài dưới đài tức đến run rẩy không thôi.
- Lên, con mẹ nó toàn bộ lên cho ta, giết, nhất định phải giết tên hỗn đản Diệp Chân này cho ta!
Không cần các đệ tử của Ly Thủy Tông đấu tranh tư tưởng gì, Sở Quân đã làm thay bọn hắn.
Sở Quân đã bị Diệp Chân làm cho sắp điên rồi, hắn càng hận Diệp Chân, Diệp Chân càng hăng hái, để Sở Quân hận không thể tự mình lên đài động thủ xử lý đối phương!
Thoáng chốc, còn dư lại tám tên đệ tử ngoại môn của Ly Thủy Tông, xoát xoát xoát nhảy lên đài đấu võ, xếp thành một hàng, cùng một thời gian bày ra tư thế công kích Diệp Chân.
- Rốt cục đều lên sao?
Lệ quang từ trong mắt Diệp Chân lóe lên, hắn muốn chính là cái này.
Hắn muốn chơi một vố lớn!
Ly Thủy Tông đuổi giết hắn vạn dặm, cũng nên trả một chút máu.
Nhìn thấy chúng đệ tử lên đài, ánh mắt giận dữ của Sở Quân tự nhiên thanh minh, nhớ tới sự tình của Diệp Chân trước đây.
Ở quận thành Âm Sơn xử lý gần trăm đệ tử của Ly Thủy Tông, ở dưới gần trăm đệ tử cùng mấy trăm đại quân vây giết nhẹ nhõm chạy ra, về sau, vậy mà có thể thiết kế giết chết Kim Thái, lại về sau, lợi dụng Ngân Tuyến Ma Điêu Vương hại hắn thành bộ dáng như vậy.
- Không đúng, Diệp Chân tuyệt đối không phải người không biết nặng nhẹ, ngược lại là một tồn tại làm việc rất có tiến thối, vậy bây giờ Diệp Chân khiêu chiến tất cả mọi người…
Nghĩ tới đây, con ngươi của Sở Quân co rụt lại, đột nhiên cả kinh.
Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Quân đã không còn bình tĩnh nhìn chín tên đệ tử của Ly Thủy Tông ở trên đài điên cuồng hét lên.
- Bày trận, Sài Lập Sơn, ngươi làm trận nhãn, chỉ huy tám người bọn hắn bày Tiểu Ly Thủy Long Xà trận!