- Tại hạ vào Xuân Hương cốc, nơi ẩn cư của vợ chồng Phạm lão đệ, hai vợ chồng mới thuật lại cho tại hạ nghe, tại sao lại tìm đến nơi này ẩn cư. Thì ra trong thời gian Phạm lão đệ tuyệt tích trên giang hồ là thời gian bị Hoán Hoa yêu nữ bắt về Bách Hoa cốc, dùng mọi biện pháp buộc Phạm lão đệ phải vầy duyên với mụ ta. Phạm lão đệ nhất mực từ chối, yêu nữ bỏ đói bỏ khát, cung nữ Hương Lăng có phận sự chu cấp ăn uống hàng ngày cho Phạm lão đệ, thấy thế bất nhẫn, mới tìm cách đưa lão đệ trốn đi, chính nàng cũng bỏ cùng đi theo. Cả hai mến nhau vì tài, cảm nhau vì ân, trở thành đôi vợ chồng rất tương đắc. Họ ngán võ công của yêu nữ nên phải sống ẩn cư chốn núi sâu, chỉ đến đêm mới xuất ngoại tầm thực vật, còn ban ngày thì đóng cửa, giấu mặt, giấu mày, khổ sở biết bao nhiêu.
Lão nhân mặt trẻ chặn lại :
- Nhưng Bang chủ nói rằng hắn đã chết?
Hắc Thánh Du Long gật đầu :
- Phải, ba năm sau Phạm lão đệ chết! Ba năm sau là cách đây mười lăm năm, tại hạ đang ở tại nhà Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão tại Nhạc Ly sơn...
Hắc Thánh Du Long đưa tay chỉ Phó bang chủ rồi tiếp :
- Không rõ tại sao tại hạ vụt nhớ đến Phạm lão đệ và nhất định phải đi Quý Châu, gặp Phạm lão đệ mới yên lòng.
Tiết Thiếu Lăng bây giờ mới biết Phó bang chủ là Nhất Bút Âm Dương Trương Quả Lão.
Lão nhân mặt trẻ giục :
- Bang chủ thuật gấp đi!
Hắc Thánh Du Long thở dài :
- Tại hạ đến Quý châu thì mọi sự đã rồi.
Lão nhân mặt tía vội hỏi :
- Đã rồi là làm sao? Xuân Hoa chết?
Hắc Thánh Du Long rơi lệ :
- Phạm lão đệ nằm dài nơi ngưỡng cửa mặt biến sắc xanh hai mắt lồi ra, bên cạnh có thanh cương kiếm, thân kiếm gãy, chừng như bị một loại chỉ công chạm vào, Phạm lão đệ đã chết, không lâu lắm trước khi tại hạ đến.
Lão nhân mặt trẻ hỏi gấp :
- Hắn chết làm sao?
Hắc Thánh Du Long đáp :
- Trúng một chưởng nơi ngực tâm mạch đứt.
Lão nhân mặt trẻ lại hỏi :
- Bang chủ biết hung thủ?
Hắc Thánh Du Long cứ thuật tiếp :
- Tại hạ lấy làm lạ, sao chẳng thấy vợ Phạm lão đệ đâu cả, vội vào nhà sau, mới phát giác ra Hương Lăng cũng chết, nằm trên giường, bên cạnh có một hài nhi lên ba, mang thương thế trầm trọng. Kiểm soát qua tình trạng của Hương Lăng, tại hạ nhận thấy nàng bị chưởng kình đánh từ sau lưng tới, có lẽ lúc đó nàng dùng lưng che chở cho hài nhi, nàng bị hung thủ dùng một loại âm nhu chưởng pháp đánh chết, dư lực của chưởng kình đi xuyên qua ngực nàng gây thương thế cho hài nhi hết sức trầm trọng.
Lão nhân mặt tía giật mình lẩm nhẩm :
- Trong thiên hạ chỉ có Huyền Âm chưởng pháp là có thể xuyên ngang qua người làm thương tổn luôn đến hài nhi trong lòng nàng! Kẻ nào độc ác thế, luôn đến một đứa trẻ mà chẳng biết thương xót?
Tiết Thiếu Lăng kêu lên :
- Có phải sư phó đang thuật lại việc của song thân đệ tử chăng?
Hắc Thánh Du Long gật đầu :
- Phải! Và hài nhi đó chính là người!
Tiết Thiếu Lăng rú lên một tiếng, ngã ra bất tỉnh.
Phạm Thù kinh hãi, lướt nhanh tới bế xốc chàng lên gọi :
- Đại ca! Đại ca!
Hắc Thánh Du Long vội bước tới điểm gấp vào mấy huyệt đạo trên người chàng, chàng tỉnh lại mở mắt ra khóc thê thảm.
Lão nhân mặt trẻ an ủi :
- Có hai anh em ta đây, nhất định kẻ nào gây nên thảm tử cho song thân của người kẻ đó phải đền tội! Ngươi cứ yên trí!
Tiết Thiếu Lăng rít lên :
- Chính tay tôi phải tự tay moi gan, cắt đầu kẻ đó mới hả giận!
Hai lão nhân gật đầu.
Hắc Thánh Du Long kể tiếp :
- Tại hạ chẳng còn làm gì được hơn, đành đào huyệt mai táng thi hài vợ chồng Phạm lão đệ trước ngôi nhà đá rồi bế hài nhi đi tìm thầy chữa trị. Trong thiên hạ chỉ có Tiết thần y là có thể chữa trị thương thế đó, mà Tiết thần y thì ở tận Cô Tô, đường xa vạn dặm, từ Quý Châu đến Cô Tô ít nhất cũng phải mất chín mười hôm. Khốn nỗi hài nhi thì có thể chết bất cứ lúc nào. Dù sao thì tại hạ cũng đành phải tận dụng sức mình, mong cứu sống giọt máu của Phạm lão đệ. Tại hạ bế hài nhi khởi hành ngay, dọc đường còn phải luôn đặt tay nơi hậu tâm của hắn, chuyền công lực cầm hơi thở, bảy ngày sau tại hạ đến Cô Tô, trong bảy hôm đó tại hạ chỉ uống nước cầm hơi, tuyệt nhiên chẳng ăn một thức gì...
Ai nghe cảnh đó mà chẳng đau lòng?
Dừng lại một chút lắng dịu cơn xúc động trào dâng, Hắc Thánh Du Long kể tiếp :
- Đến nơi tìm gặp Tiết thần y, nhưng Tiết thần y từ chối không chịu chữa trị mặc dù đoán đúng thương thế.
Tiết thần y vội thốt :
- Tiểu đệ thọ ơn Tang huynh cứu mạng, hằng mong gặp gỡ để đáp đền, nếu lúc đó Tang huynh nói thật lai lịch mình, thì tiểu đệ đâu từ chối? Tại Tang huynh giỏi thuật cải sửa dung mạo nên tiểu đệ chẳng nhận ra.
Trước kia Tiết thần y có chữa trị cho Thiết Diện Thần Phán Nam Cung Vô Kỵ hiện đang sung chức Tổng giám trong Phân cung Quân Sơn. Vì chữa trị cho Nam Cung Vô Kỵ nên Tiết thần y bị bọn Long Môn ngũ quái oán thù, tìm lão sanh sự may nhờ Hắc Thánh Du Long giải cứu, thoát chết nơi tay bọn Ngũ quái.
Phần Tang Cửu thì luôn luôn xuất hiện trên giang hồ với nhiều gương mặt giả, nên Tiết thần y chẳng nhìn ra.
- Trong cơn cấp bách, tại hạ có viết một chứ Cửu trên mặt bàn, mong Tiết huynh nhớ lại việc xưa, nhưng Tiết huynh không chữa.
Tiết thần y gật đầu :
- Mãi đến khi Tang huynh đi rồi, tiểu đệ mới phát hiện ra.
Hắc Thánh Du Long tiếp :
- Vừa lúc đó lịnh ái chập chững bước ra, tại hạ bỗng nảy sinh một ý kiến, đổi người, vội bế xốc lệnh ái đặt hài nhi lên bàn, dõng dạc bảo Tiết huynh chữa trị cho hài nhi, năm sau tại hạ mang lịnh ái lại trả.
Tiết phu nhân hấp tấp hỏi :
- Rồi con gái già ra sao?
Hắc Thánh Du Long vòng tay :
- Vì để mất lịnh ái tại hạ không còn mặt mũi nào trở lại nơi hẹn bên Thiên Tân kiều trong thành Lạc Dương! Và tại hạ phải giả dạng lão tưới hoa vào làm việc trong quý gia đình để truyền thụ võ công cho hài nhi!
Tiết thần y kêu lên :
- Vậy ra lão tưới hoa là Tang huynh?
Tiết phu nhân rít lên :
- Con gái già mất tích! Trời!
Hắc Thánh Du Long lại vòng tay :
- Tại hạ xin tạ lỗi với lão tẩu. Sau khi bồng lệnh ái trên con đường về, tại hạ gặp một nữ lang, vận cung trang, đón chặn, hỏi tại hạ có phải từ Xuân Hương cốc đến chăng. Tại hạ giật mình, nàng ấy lại nói là có đọc dòng chữ do tại hạ lưu lại trên vách nhà của Phạm lão đệ, đó là mấy chữ: mười năm sau sẽ báo mối thù này.
Nàng nhân đọc dòng chữ đó, nên theo dõi tại hạ, nàng thấy lịnh ái trong tay tại hạ, định ninh là máu huyết của Phạm lão đệ nên định sát hại luôn cho tuyệt hậu hoạn.
Tự nhiên có khi nào tại hạ chấp nhận cho nàng thi hành thủ đoạn đó, hơn nữa rất có thể nàng là thủ phạm kia mà. Tại hạ đặt lệnh ái nơi cội cây, cho rảnh tay, rồi cùng nàng giao chiến. Tại hạ vì mất quá nhiều công lực sau mấy ngày đêm chịu đói khát, vượt dặm dài, cuối cùng bị nàng đánh ngã bất tỉnh nhân sự. Đến khi mở mắt ra, thì lịnh ái đã mất dạng rồi, mà bên cạnh mình thì lại có hoàn thuốc Tuyết Sâm đơn.
Tiết phu nhân rít lên :
- Nàng ấy đã sát hại con gái của già?
Rồi bà khóc òa lên.
Tiết thần y không yếu lòng như vợ, vội vàng hỏi :
- Rồi sau đó?
Hắc Thánh Du Long tiếp :
- Trong khi hôn mê chừng như tại hạ có nghe tiếng niệm Phật và khi tỉnh lại thấy có hoàn thuốc, tại hạ uống liền. Nhìn qua cội cây thấy mất lịnh ái tại hạ hết sức kinh hoàng, tìm mãi chung quanh vùng song chẳng gặp ai. Tại hạ nhớ rõ nữ lang sử dụng kiếm pháp Bách Hoa, và tại hạ bị nàng đánh trúng một Huyền Âm Cửu Chuyển chưởng.