Vài người đi đường nhận ra Lệ Minh Vũ dừng bước săm soi anh, thậm chí có vài thiếu nữ mắt trợn tròn phát sáng.
Nhưng Tô Nhiễm khác hẳn những thiếu nữ đó, thấy anh cô chỉ muốn bỏ trốn lập tức, theo mỗi bước chân đến gần của anh, hai chân cô như đóng đinh tại chỗ.
Mãi đến lúc Lệ Minh Vũ đứng trước mặt, cúi nhìn cô.
Cô ngước nhìn, cần cổ lại nhói dau.
Mùi hổ phách dịu nhẹ lan toả trong không khí, lấp đầy hơi thở Tô Nhiễm, dấy lên nỗi đau trong tim.
“Em tỏ ra không nhìn thấy anh, nhưng lại đứng lặng người trước màn hình.” Lệ Minh Vũ nhìn cô, ngữ điệu dịu dàng thấp thoáng ý cười, “Anh có thể hiểu thành em rất quan tâm anh không?”
Tim Tô Nhiễm đập thình thịch, nhưng cô gắng kiềm chế cảm giác rung động thân quen, lướt mắt qua màn hình rồi dừng trên mặt anh, cất giọng nhàn nhạt, “Đối thủ tái đắc cử nên kích thích mạnh tới anh à?”
Ngụ ý là anh đang nói nhăng nói cụi.
Lệ Minh Vũ hiểu ý của cô, nhếch miệng, “Cứ coi là vậy đi, nhưng kích thích hay không thì chưa biết.”
Tô Nhiễm không đếm xỉa dến anh, xoay người muốn đi.
“Mấy ngày nay anh luôn nghĩ một vấn đề.” Giọng nói thản nhiên của Lệ Minh Vũ truyền đến từ phía sau, khiến Tô Nhiễm đứng lại.
Thấy cô ngoái đầu nhìn mình, anh cười thoả mãn, “Đã ly hôn nhưng muốn quay lại với nhau thì phải làm sao? Anh nghĩ đến nát đầu, cuối cùng cũng nghĩ được một cách.”
Tô Nhiễm chỉ biết lời nói của anh không tốt đẹp gì, cô nổi cáu, nghe anh tiếp tục, cô chắc chắn anh nói chưa dứt câu.
Quả nhiên, đôi mắt đen ngòm ẩn hiện nét cười nhìn Tô Nhiễm, từ tốn nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh theo đuổi em lại từ đầu được không?”
Tô Nhiễm nghe vậy, ngỡ ngàng nhìn anh rồi đảo mắt sang xung quanh. May mà mọi người chỉ đứng nhìn từ xa, nếu không mấy lời này của anh sẽ khiến tất cả bất ngờ.
Cô cáu kỉnh đi đến trước mặt anh, hạ thấp giọng, “Lệ Minh Vũ, anh điên à? Đứng ngoài đường mà nói linh tinh gì vậy?”
“Sao vậy, em sợ anh mất hình tượng à?” Anh mỉm cười.
“Tôi sợ mất mặt vì đi cùng anh.” Cô nhấn mạnh.
Lệ Minh Vũ không giận, anh bật cười, “Nói vậy, em bằng lòng với ý kiến vừa nãy của anh rồi?”
“Đồ bất bình thường!”
“Em đừng quên, em từng gả cho người bất bình thường này đấy.” Anh nói giọng mờ ám, rồi đứng ngoài đường ôm choàng cô vào lòng.
Đám người đứng theo dõi từ nãy đến giờ hét toáng lên, có cô gái còn trợn trừng hai mắt ngóng nhìn.
“Lệ Minh Vũ, anh muốn diễn trò gì vậy?” Tô Nhiễm nghiến răng.
“Trong mắt em, anh làm bất cứ thứ gì cũng có mục đích phải không?” Lệ Minh Vũ hỏi khẽ.
“Ừ.” Cô trả lời rất thẳng thắn.
Lệ Minh Vũ ôm ghì cô, không màng lưu tâm ánh mắt của mọi người xung quanh, “Vậy em nói thử xem, lúc này anh có mục đích gì?”
Tô Nhiễm cười nhạt, “Có thể được bộ trưởng cao quý từ bỏ chính sự, chạy đến đây diễn kịch với tôi, thì chỉ cổ phần Hoà thị mới có sức hút như vậy mà thôi.”
Nghe cô nói xong, anh giả vờ lắc đầu tiếc nuối, “Tô Nhiễm à Tô Nhiễm, em nói xem, chẳng phải em quá hiểu anh hay một chút cũng không hiểu?”
“Nói thật lòng, tôi chẳng hiểu anh chút nào, nếu không sẽ không bị anh lừa.” Tô Nhiễm vô tình lọt vào bẫy của anh.
Lệ Minh Vũ vờ như hiểu ra, anh gật đầu, nở nụ cười, “Đúng là em không hiểu anh thật. Vậy để anh nói em biết mục đích lúc nào của anh là gì, em chịu không?”
Tô Nhiễm giương mắt nhìn anh một cách cảnh giác.
Anh ôm cô chặt hơn. Đối với người ngoài, động tác này hết sức thân thiết. Có vài cô gái hét lên, nước mắt giàn giụa, chắc hẳn đã xem Lệ Minh Vũ thành thần tượng, bắt gặp thần tượng ôm một người phụ nữ khác, lòng người hâm mộ sẽ tê tái một nỗi chua xót khôn cùng.
Tô Nhiễm phát giác ánh nhìn săm soi của mọi người, không kìm được than thầm. Có lẽ cái mọi người quan tâm không phải là thân phận bộ trưởng, dù anh chỉ là một người bình thường, thì ngoại hình xuất sắc của anh cũng thu hút không biết bao ánh nhìn chăng? Hơn nữa đứng ngoài đường phố đông đúc, anh lại còn hành động thái quá!
Tô Nhiễm vùng vẫy, nhưng anh càng ôm chặt hơn, cô bất lực, đành dính sát vào người anh. Bờ môi anh lướt nhẹ qua gò má, rồi ghét sát tai cô, giọng nói trầm trầm ngọt ngào hạ xuống…
“Anh giận không thể muốn em ngay lập tức!” Vẻ mặt anh thong dong vô cùng, nhưng lời nói đen tối ngoài sức tưởng tượng, anh cười nhẹ bổ sung, “Giống đêm đó ở trong xe.”
Tô Nhiễm run bắn, thừa dịp anh thả lòng tay, cô đẩy mạnh anh ra, giận dữ liếc anh.
Anh cười rạng rỡ, nhìn cô bằng ánh mắt trêu tức, “Lên xe.” Giọng anh tuy nhẹ nhàng nhưng hết sức kiên quyết.
Tô Nhiễm đề phòng, “Anh đừng nằm mơ.”
“Em đừng lo, anh vẫn chưa đói khát đến mức vậy đâu. Em lên đi, anh đưa em về.” Ngữ khí của anh ôn hoà cực kỳ. Lạ lùng thật, tâm trạng của anh hôm nay có vẻ như rất tốt.
Tô Nhiễm luôn ôm tâm lý mâu thuẫn, người đàn ông này, có chuyện gì mà không làm được, lỡ cô lên xe rồi anh khoá chặt…
Dường như hiểu thấu tâm tư của cô, anh nhoẻn miệng cười, “Vậy anh để em lựa chọn. Thứ nhất, em chủ động lên xe với anh, thứ hai, anh bồng em lên xe. Em nghĩ cách nào hợp với mình, hmmm?”
“Anh…” Hai cách đều ra cùng một loại kết quả.
Anh đi về phía cô…
“Anh đứng im đó!” Cô vội vàng thốt ra, nhìn anh đăm đăm, nói giọng bất đắc dĩ, “Tôi lên xe với anh.” Cô không muốn bị anh bồng lên xe giữa chốn đông người, lỡ anh làm vậy thật, mặt mũi cô biết giấu ở đâu.
Lệ Minh Vũ cười vui vẻ, đôi mắt sáng bừng lộ vẻ hài lòng.
***
Suốt đường đi, Tô Nhiễm không nói tiếng nào, nhạc Jazz du dương trong xe, tựa hồ đang phối hợp với ánh nắng rực rỡ bên ngoài, người đàn ông chạy xe trông có vẻ rất nhàn rỗi, bàn tay anh nắm tay lái vững vàng, thành thạo chạy xe.
Cô không tài nào hiểu nổi, đối thủ của anh đã tranh cử thành công, thì tại sao anh không dốc lòng vào công việc, mà qua đây quấy rầy cô? Lẽ nào, nhà họ Hoà quan trọng hơn sự nghiệp ư?
Một lát sau, xe đến trước cửa phòng làm việc, Tô Nhiễm dợm xuống xe liền bị người đàn ông ngồi cạnh kéo lại, anh cười, “Em gấp gì chứ?”
Tô Nhiễm thất kinh, “Anh lại muốn gì nữa?”
Lệ Minh Vũ cười tươi rói, hai cánh tay khoẻ mạnh rắn rỏi ôm vòng eo cô, nhốt cô trong phạm vi bản thân, “Rõ ràng em quan tâm anh việc gì phải vội vàng né tránh anh?”
Do ở rất gần anh nên hơi thở đàn ông phả ra càng thanh mát dễ ngửi, tựa như rượu ngon ủ ngàn năm toả hương thơm ngào ngạt xung quang, khiến cô hoang mang. Giọng anh văng vẳng trên đầu, men theo hơi thở lần vào tim Tô Nhiễm, cô như chú chim hoảng hốt mù mịt, hàng mi dài như đang vỗ cánh bất lực, ánh mắt mơ màng tràn đầy cảnh giác nhìn anh.
“Anh nói linh tinh gì vậy? Ai quan tâm anh?” Cô cau mày, dùng ngữ khí sắc lạnh che giấu nội tâm bất an.
Lệ Minh Vũ không lên tiếng, anh chỉ hơi nhếch mày, cười bình thản nhìn cô, “Phụ nữ đều thích nghĩ một đường nói một nẻo chăng?”
Tô Nhiễm bị anh nhìn đến nóng ran, muốn tỏ vè hờ hững nhưng trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết, cô nén cơn giận, cất giọng nhàn nhạt, “Cám ơn anh đưa tôi về, tôi muốn xuống xe.” Không tiếp tục chủ đề ban nãy, bởi vì nó quá mức nặng nề và nhạy cảm với cô. Cô không muốn trải lòng thêm lần nào nữa với anh, cô biết bản thân rất ngốc, biết người đàn ông trước mắt tồi tệ, bụng dạ thâm sâu nhưng cô vẫn cắm cúi lao vào, khiến mình chịu đầy tổn thương giống hệt bốn năm trước.
Lệ Minh Vũ không hề định thả cô, cánh tay càng siết chặt hơn.
Tô Nhiễm phát giác ra điều gì đó khác thường, hai tay chống trước ngực Lệ Minh Vũ, nhướng mắt nhìn anh, cất giọng khó chịu, “Bỏ ra.”
“Đã lên xe của anh, em phải biết là anh không dễ thả em đi.” Anh điềm nhiên cong môi.
Sống lưng cô chợt lạnh buốt, bầu không khí ngột ngạt trong xe dần chuyển lạnh, hệt như chỉnh máy điều hoà xuống mức thấp nhất, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lệ Minh Vũ cúi gằm đầu, trán anh tì sát trán cô, mỉm cười, “Anh chỉ muốn mùi hương của em lưu trên anh lâu hơn thôi.”
“Đừng…” Tô Nhiễm túm chặt một bàn tay không an phận, hốt hoảng nhìn anh, “Đừng đụng tôi, tôi xin anh, đừng gặp tôi nữa.”
“Tại sao đừng?” Anh vừa cười, vừa hỏi, nhưng dường như anh không hề nổi giận, “Anh muốn em, anh chưa che giấu điểm này bao giờ.”
“Tôi…” Tô Nhiễm cứng lưỡi, miệng há hốc, một lát sau cô cụp mi, đôi lông mày cau lại, “Anh làm nhiều chuyện đáng xem thường như vậy, làm sao tôi có thể quay lại với anh.”
Thần sắc Lệ Minh Vũ nặng trĩu, nhưng mau chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh cố hữu, anh hừ một tiếng, nâng mặt cô, “Không muốn anh chạm em. Được rồi, vậy em trả lời anh, em có quan tâm anh không?”
Tô Nhiễm hoàn toàn hoá đá, ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu.
“Anh… nói mơ hồ quá.” Cô nghẹn ngào. Có quan tâm anh hay không, rốt cuộc có ý gì?
Thấy cô cố tình lảng tránh, anh buồn phiền nhíu mày, xoay mặt cô đối diện với mắt mình, ngữ khí nghiêm túc.
“Trả lời anh.”
Gương mặt anh doạ Tô Nhiễm phát hoảng, đôi mắt đó tối tăm như lốc xoáy giữa đại dương, tựa hồ mang theo cơn giận hoặc như cưỡng chế câu trả lời của cô. Bờ môi cô run run, ánh mắt nghiêm khắc đó đả kích mạnh tinh thần của cô, cô kiên trì, “Không quan tâm.”
Nếu như trái tim cô đã trầm luân, vậy cô muốn giữ chút ít tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Ngón tay đang giữ khuôn mặt cô chợt tăng lực, thậm chí cô cảm thấy sự nguy hiểm dần toả ra từ người anh, giây phút này cô lại hối hận vô cùng, cô quên rằng bản thân đã là mẹ, tôn nghiêm dĩ nhiên quan trọng, nhưng không quan trọng bằng con của cô.
Khi đàn ông đối mặt với phụ nữ, cách giải toả cơn giận trong lòng có rất nhiều, nhưng dùng chuyện chăn gối nam nữ là cách trừng phạt trực tiếp nhất, mà anh đến tận bây giờ chưa bao giờ kiêng kị dùng cách thức này. Vì vậy, ngay lúc này cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cô thở gấp gáp, không biết do khẩn trương hay vẻ giận dữ trong mắt anh.
Lệ Minh Vũ luôn giữ chặt gương mặt cô, đôi mắt đen khoá chặt mọi biểu tình trên đó. Ngay khi cô cho rằng anh sẽ bức ép cô lần nữa, giọng anh khản đặc cất lên…
“Nhìn anh.” Anh mềm nhẹ lên tiếng, nhưng ngữ điệu không cho phép làm trái, “Nhìn thẳng vào anh.”
Tô Nhiễm vô ý thức nhìn thẳng đôi mắt đen thẫm, dù không biết anh muốn gì, nhưng ánh mắt cô luôn tràn ngập cảnh giác.
“Tới lúc nào em mới không sợ anh nữa?” Đáy mắt anh đong đầy đau đớn, nhưng rất nhanh tan biến, nhanh đến mức cô còn nghĩ bản thân nhìn lầm.
Chẳng rõ vì sao, ánh mắt của anh khiến cô… xót xa vô ngần.
“Tôi…tôi không sợ anh.” Cô tỏ vẻ nhẫn tâm, nhưng cô phát hiện giọng nói thoát ra khỏi miệng vô lực biết bao, “Tôi chỉ không muốn gặp anh.”
“Nhưng anh muốn gặp em!” Lệ Minh Vũ gắt giọng, khác xa vẻ điềm tĩnh ban nãy một trời một vực, anh híp mắt, tay chuyển sang vai cô, ngón tay ghì mạnh như muốn khảm sâu vào bả vai Tô Nhiễm.
Nỗi đau đớn, xót xa đến tận cùng tràn dâng lòng cô.
Tô Nhiễm nhíu mày, im lặng chịu đựng cơn đau nhức anh gây ra trên cơ thể cô.
“Nhìn anh!” Giọng nói khá gắt gỏng truyền xuống, không khó nhận ra tính nhẫn nại của anh đã tiêu hao hết, vừa nãy anh còn kiềm chế, đến cuối cùng cũng bùng nổ.
Tô Nhiễm ngang bướng, cúi gầm đầu không nhìn anh.
Anh buông vai cô ra, hai bàn tay ôm lấy gương mặt cô, cố định vào ghế xe, “Tô Nhiễm, em muốn bức anh phát điên ư?”
Tô Nhiễm trợn trừng mắt.
“Anh đúng là điên mới ngày ngày đêm đêm nhớ em. Em biết anh nhớ em đến mức nào khi em không ở cạnh anh không?” Thanh âm của anh mãnh liệt tựa hồ cuồng phong đánh mạnh vào màng tai Tô Nhiễm, bàn tay bóp chặt gương mặt cô khiến cô ngộp thở…
“Anh tưởng rằng mình sẽ quên được em, sẽ sống bình thường như trước đây. Nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng như một thằng ngốc, chỉ muốn biết em đang làm gì! Chỉ muốn trông thấy bóng dáng em, dẫu là nhìn từ xa! Tô Nhiễm, anh nhớ em, anh muốn em ở cạnh anh mỗi ngày. Mẹ nó, anh chịu dằn vặt đủ rồi! Chúng ta bắt đầu lần nữa, không được sao em? Nếu không được, anh thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, em muốn anh trở nên xấu xa tồi tệ? Tồi tệ đến tận cùng?”
Tô Nhiễm nghẹn ngào, cô nhìn anh chăm chú, anh đang nói gì? Anh nhớ cô? Ngày ngày đêm đêm đều nhớ cô? Có thật không?
Giờ khắc này, sắc mặt cô trắng đến mức không một chút sắc hồng thức tỉnh Lệ Minh Vũ, cảm xúc kích động và giận dữ như bị nhấn chìm vào nước lạnh tức thì, anh đột nhiên định thần, hiểu ra bản thân đang làm chuyện gì.
Bàn tay Lệ Minh Vũ thả lỏng, lưu lại vết đỏ trên gương mặt trắng ngần của cô, đôi mắt anh sâu hun hút hiện vẻ đau đớn.
Không ngờ anh lại doạ cô phát hoảng.
Một hồi sau, ánh mắt anh đảo qua mặt cô lần nữa, thấy cô vô thức né tránh, lòng anh đau xót khôn nguôi, anh vươn tay dịu dàng sờ vào vết đỏ hằn lại.
Giọng anh có vẻ mệt mỏi cất lên, nhưng chấn động Tô Nhiễm vô cùng!
Anh nhìn thẳng hai mắt Tô Nhiễm, giọng anh nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ từng từ, nghiêm túc đến đỗi cõi lòng Tô Nhiễm nát tan thành từng mảnh vụn trong nháy mắt!
Anh nói, “Em là người anh quan tâm nhất trên cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ thương tổn em nữa. Tô Nhiễm, em tin anh được không?”
Tô Nhiễm run rẩy, đôi mắt trợn tròn ngỡ ngàng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khoé mắt.
“Anh chỉ mong, em và anh quay lại với nhau. Nếu không thể, cũng cho anh một cơ hội theo đuổi em từ đầu.” Anh ve vuốt đôi lông mày run run của Tô Nhiễm, giọng anh thâm tình, “Anh chưa bao giờ theo đuổi bất cứ người phụ nữ nào, cũng chưa bao giờ biết mùi vị nhớ nhung một người là thế nào nhưng bây giờ anh thật sự rất muốn chúng ta trở về bên nhau.”
Nước mắt cô tuôn trào, đọng trên ngón tay nhuốm đầy mùi hổ phách của Lệ Minh Vũ.
“Tô Nhiễm, anh không thể không có em.” Anh hạ thấp tiếng nói, nước mắt cô tuôn như mưa nhưng không xối được nỗi đau đớn vô của anh. Anh giơ tay lau nước mắt cho cô, tựa như quyến luyến chạm vào vật báu vô giá.
Tô Nhiễm oà khóc nức nở, cổ họng cô tắc nghẹn, không tài nào nói nên lời.
Lệ Minh Vũ đau lòng, anh cúi đầu, hôn gò má ướt đẫm nước mắt, rồi phủ môi hôn cô dịu dàng.
Cô lặng người để mặc nụ hôn mềm mại của anh vít chặt môi mình, đôi mắt cô mờ ướt.
Bao nhiêu rung động kéo đến thì bấy nhiêu nỗi niềm đau đớn dấy lên trong lòng cô.
Rốt cuộc Tô Nhiễm cũng đẩy Lệ Minh Vũ ra, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
“Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn gặp tôi thì gặp tôi, muốn có tôi thì tôi phải quay về với anh sao? Tại sao mọi thứ đều là anh quyết định? Chúng ta đã ly hôn, tại sao tôi phải nghe theo anh? Tôi không muốn yêu anh, cũng chẳng muốn hận anh, nhưng tại sao lúc nào cũng khiến tôi vừa yêu vừa hận anh? Anh nói tôi biết đi anh muốn cái gì? Anh muốn tôi phải làm thế nào? Lệ Minh Vũ, người sắp phát điên là tôi, không phải anh!” Cô gào to, sau đó mở cửa xe.
“Tô Nhiễm…”
“Bỏ tôi ra!” Tô Nhiễm hất tay Lệ Minh Vũ, nước mắt giàn giụa chạy vào phòng làm việc.
Tay Lệ Minh Vũ cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác trông theo bóng hình đã khuất sau cánh cửa. Trong không khí vẫn phảng phất hương thơm thuộc về cô, nhẹ nhàng điềm đạm như chính con người cô. Anh hoá đá, đáy mắt ngập tràn vẻ khó tin. Nếu anh không nghe sai, thì vừa rồi cô nói với anh… tại sau lúc nào cũng khiến tôi vừa yêu vừa hận anh?
Thật không?
Anh có nghe lầm chăng?
Cô hận anh, nhưng cũng yêu anh?
Bốn năm sau, cô vẫn yêu anh?
Ý nghĩ này đột nhiên nổ tung lồng ngực Lệ Minh Vũ, trái tim anh đập thình thịch, các mạch máu bỗng xộc thẳng đến cổ họng, mùi vị ngọt ngào ấm áp kích thích mọi dây thần kinh trong cơ thể.
Tô Nhiễm!
Tô Nhiễm!!!
Đầu óc anh không ngừng gào thét tên cô, mỗi lần gào thét anh lại thấy cuộc sống chưa bao giờ vui sướng như lúc này, dường như trời đất vạn vật đều dung hợp tạo nên cảm giác đầy đủ mãn nguyện.
Bàn tay nắm tay lái run run, giây tiếp theo anh liền tắt máy. Đúng rồi, anh phải vào phòng làm việc hỏi rõ, anh muốn chứng minh mình không nghe sai!
Lệ Minh Vũ vỡ oà trong niềm hạnh phúc, anh cầm chìa khoá dợm bước xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua sàn xe…
Một lọ màu trắng nhỏ nằm lăn lốc trên thảm xe, nếu vừa rồi anh không quay người xuống xe sẽ không trông thấy nó. Sự nghi hoặc áp chế niềm vui, anh khom người nhặt lên, cau mày trầm ngâm, đây là cái gì?
Có vẻ là một lọ thuốc.
Anh mở ra xem, bên trong vẫn còn một nửa, đổ vài viên ra tay ngửi thử nhưng không ngửi thấy mùi gì. Anh quan sát một lúc, trên lọ không có nhãn hiệu, tạm thời anh không biết nó là gì nhưng anh chắc chắn nó rơi từ giỏ Tô Nhiễm. Không chừng ban nãy cô đẩy anh ra nên lọ thuốc rớt xuống.
Lệ Minh Vũ nắm chặt lọ thuốc, lia mắt qua phòng làm việc, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi khởi động xe, giẫm ga chạy đi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK