Mục lục
Hào môn kinh mộng: 99 ngày làm cô dâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Nhiễm từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh cô và Lệ Minh Vũ hẹn hò, nhưng chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên hai người hẹn hò là ở cửa hàng váy dạ hội cao cấp, tuy rằng cô không biết ngày hôm nay có được tính là một buổi hẹn hò không.

Nếu không phải Lệ Minh Vũ dẫn cô tới đây, chắc chắn nhân viên trong cửa hàng này tuyệt đối sẽ không ngó ngàng cô, vì hôm nay cô mặc đồ rất bình thường. Thường ngày nếu có đến cửa hàng này, chắc cũng không ai nghĩ cô đến để mua sắm.

Nhưng với Lệ Minh Vũ thì ngược lại, thân phận của anh quyết định uy nghiêm của anh, quần áo cao cấp trên người anh thuyết minh thay cho địa vị của anh trong tầng lớp thượng lưu. Vì vậy, những nhân viên cửa hàng cười đến vô cùng tự nhiên, tự nhiên tới mức chân thành, nhưng Tô Nhiễm biết, đôi khi tiền tài vật chất có thể mua được nụ cười thật lòng.

"Nghị sĩ Lệ, mời anh xem những mẫu váy dạ hội mới nhất năm nay. Mỗi mẫu đều là giới hạn số lượng, tuyệt đối không có cái thứ hai." Một nhân viên cười dịu dàng, giới thiệu với Lệ Minh Vũ, giọng nói êm ái, ngọt ngào tựa như chim hoàng oanh.

Trái lại, Tô Nhiễm đang bơ vơ đứng yên một bên, rõ ràng váy dạ hội là cô mặc nhưng ánh mắt những người này chỉ biết nhìn trân trân vào người trả tiền, ai nói chỉ có mắt chó mới nhìn người thấp [1] ?

[1] Gốc: 狗眼才看人低 (mắt chó mới nhìn người thấp) chỉ những người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu nhưng dường như không thu được sự chú ý của Lệ Minh Vũ. Anh thư thả ngồi trên sofa, chân trái thon dài bắt chéo qua đùi phải, nhìn anh lúc nào cũng hòa nhã, trầm tĩnh như vậy. Anh nhìn Tô Nhiễm, bình thản hỏi, "Em thích mẫu nào?"

Những chiếc váy dạ hội rực rỡ đến hoa cả mắt, tựa như bướm bay trong bụi hoa, Tô Nhiễm choáng váng, cô chưa từng đến cửa hàng cao cấp loại này, cũng chưa bao giờ mặc cái gọi là váy dạ hội, bỗng chốc cô không biết chọn mẫu nào.

"Em không biết chọn..." Cô vốn muốn nói thêm rằng những mẫu này đều rất đẹp, nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi. Cô sợ nói vậy Lệ Minh Vũ sẽ hiểu lầm cô là một người phụ nữ ham hư vinh. Những tình tiết tỷ như sau khi nam chính nghe nữ chính nói thích tất cả, không chút chần chừ mà gói lại hết, chuyện đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Tô Nhiễm cũng không tin Lệ Minh Vũ sẽ làm chuyện có ảnh hưởng tiêu cực đến kết quả tranh cử của anh.

Nhân viên đứng bên cạnh nhạy bén, cười tươi, vội vã giới thiệu, "Thực ra mấy mẫu này chị mặc đều rất đẹp, chị xinh đẹp diễm lệ, nước da lại trắng, mặc cái gì cũng hợp. Chị xem mẫu váy dài đến gối màu oải hương này đi ạ. Vạt váy viền ren không đối xứng, nhẹ nhàng mà tôn dáng. Còn mẫu màu bạc may bằng vải satin này, điểm nhấn của váy chính là phần viền ren đen, nhún nhiều tầng, mang lại vẻ nữ tính, thoanh thoát. Còn mẫu váy trong tay chị là theo phong cách Hy Lạp cổ, mẫu thiết kế này gần đây rất thịnh hành trên thế giới, thông thường mẫu này đều dựa theo chất liệu vải để dập ly, nhưng mẫu mới của năm nay có đôi chút khác biệt. Váy được dập ly bằng tay, nhìn vừa đẹp lại tự nhiên hơn, thiết kế hở vai và lưng có thể tôn thêm vóc người cao gầy, làm bật chiếc cổ và bờ vai đẹp của chị."

Phong cách giới thiệu chuyên nghiệp mê hoặc Tô Nhiễm. Đương nhiên sau khi nghe, mẫu nào cô cũng yêu thích, quyến luyến khó chọn. Giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao các cô gái đều thích đi dạo những cửa hàng cao cấp nổi tiếng, bởi vì ở đây rất biết cách tiếp đón khách hàng, đương nhiên là ví tiền của bạn nhất định phải đủ dầy hoặc là tìm một đại gia cam tâm tình nguyện vì bạn mà chi tiền.

Mỗi một mẫu đều là tâm huyết của những bậc thầy thiết kế nổi tiếng quốc tế, tựa như món quà đẹp nhất mà ông trời tặng cho cô.

Tô Nhiễm mất hết chủ ý, quay đầu nhìn Lệ Minh Vũ.

Lệ Minh Vũ đang ngồi trên sofa lật tạp chí, bao giờ nhìn anh cũng nhẫn nại như vậy, dường như anh không nghĩ rằng chuyện đàn ông cùng phụ nữ chọn quần áo là chuyện mất mặt.

Thấy Tô Nhiễm khó lựa chọn, anh liền để tạp chí trong tay sang một bên, hơi cúi người về trước, hai cánh tay đặt trên đùi, ngón tay thon dài đan vào nhau, ánh mắt sắc sảo nhìn lướt qua những chiếc váy dạ hội tinh tế, sang trọng. Cuối cùng chỉ chính xác một mẫu trong số đó, giọng nói cực kỳ khẳng định, "Lấy cái này."

Tô Nhiễm cúi đầu nhìn, chính là cái cô đang cầm bên tay phải.

Giữa những chiếc váy rực rỡ màu sức, mẫu váy màu đen tuyền này sang trọng mà chững chạc.

"Cái màu đen này?" Lần đầu tiên, Tô Nhiễm nảy sinh nghi vấn với anh, có lẽ là do tuổi tác nên cô rất khi mặc màu đen.

Nhưng Lệ Minh Vũ rất kiên định, trầm giọng nói lần nữa: "Đúng vậy."

Tô Nhiễm thỏa hiệp, buổi tiệc này chắc là rất quan trọng với anh, nếu không thì cần gì phải dẫn theo người nhà? Mỗi khách mời trong buổi tiệc không giàu thì cũng quý, ăn mặc quá sặc sỡ đúng là không thích hợp. Khẽ gật đầu, đưa những chiếc váy còn lại cho nhân viên cửa hàng xong, cô liền lên lầu.

Mười phút sau, Tô Nhiễm từ trong phòng thử đồ đi ra, nhưng vẫn đứng ở cầu thang, vẻ mặt cô có chút cứng ngắc, bàn tay nhỏ nhắn liên tục che chắn trước ngực, lần lữa không buông.

Tất cả nhân viên cửa hàng đứng dưới lầu đều trợn tròn mắt nhìn.

Nhân viên giúp Tô Nhiễm thử váy đứng bên cạnh nói nhỏ, "Phu nhân, chị mặc váy dạ hội này thật sự rất đẹp, chị mau cho nghị sĩ Lệ nhìn đi."

Vẻ mặt Tô Nhiễm khó xử, nhìn dưới lầu hỏi, "Minh Vũ...cái này, váy này không hợp?"

Lệ Minh Vũ đang yên lặng đọc tạp chí, nghe cô gọi, ngẩng đầu nhìn hướng trên lầu, thoáng chốc ngây người vài giây, đôi mắt đen láy ánh lên nguồn sáng không tên, anh để tạp chí sang một bên, thân hình cường tráng dựa vào sofa, anh nhìn Tô Nhiễm thật lâu.

Tô Nhiễm bị anh nhìn đến bối rối, sợ bộ dáng của mình lúc này làm anh mất mặt, lật đật nói: "Em, hay là em đi thay cái khác." Cô chưa từng mặc váy nào mà cổ áo và phần lưng phía sau lại khoét lớn như vậy.

Không đợi cô xoay người, Lệ Minh Vũ liền nói, "Xuống lầu." Giọng nói trầm thấp, dễ nghe nhưng lại như đang ra lệnh.

Tô Nhiễm đành phải thuận theo, sợ giẫm phải váy, cô chậm rãi vén lên, bàn tay còn lại liều mạng che chắn trước ngực, rồi bước từng bước một xuống lầu.

Ánh mắt anh cố định, nhìn dõi theo cô. Cạnh tay vịn cầu thang màu trắng, Tô Nhiễm dè dặt với chiếc váy dạ hội dài màu đen đang mặc, mái tóc xoăn dài dịu dàng, xõa bồng bềnh trên vai, phụ họa cho động tác bước xuống lầu còn có phần cổ áo khoét trước ngực nhẹ nhàng đung đưa, cô tựa như ma quỉ đêm tối bước ra từ thế giới đồng thoại, đôi mắt đẹp thoáng run sợ như bị bên ngoài quấy rối mộng đẹp, vẻ đẹp này, đẹp đến mức rung động lòng người.

Tô Nhiễm băn khoăn đi xuống lầu, thấy Lệ Minh Vũ còn đang chăm chú nhìn, cô vội vàng cụp hàng mi dài, che khuất sự tự ti trong mắt, khuôn ngực vì đập kịch liệt mà phập phồng nhấp nhô.

Người đàn ông ngồi trên sofa đứng dậy, đi về phía Tô Nhiễm, cô bất ngờ, vô thức lùi về sau.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nhìn cảnh này, đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.

Thấy cô lui về sau, Lệ Minh Vũ hơi kinh ngạc, cau mày không vui. Anh tiến lên, kéo cô đến trước gương.

"Bỏ tay xuống." Anh đứng đằng sau cô, giọng nói trầm trầm ra lệnh.

Tô nhiễm nào dám bỏ tay, vẻ mặt lúng túng năn nỉ, "Minh Vũ, váy này thật sự..."

Nói chưa hết câu, Lệ Minh Vũ trực tiếp nắm tay cô kéo xuống, một bàn tay khác khẽ vuốt xuôi theo đường cong trên cơ thể cô, sửa lại dáng váy.

Như có sự tiếp xúc vô hình chạm vào, khiến Tô Nhiễm đỏ bừng hai má. Cô có thể cảm thụ được độ nóng ấm từ lòng bàn tay anh, ủi qua từng lớp vải một trên da thịt cô. Trời ơi! Anh đang ở rất gần cô, gần đến mức chỉ hơi nhích nhẹ liền có thể tựa ngay vào vòm ngực rắn chắc của anh, cô bất giác ưỡn thẳng lưng, trái tim không ngừng đập mạnh. Nhưng Lệ Minh Vũ dường như đang rất tập trung sửa váy. Tô Nhiễm cảm thấy hơi thở của anh rót vào bên tai cô, rồi thẳng tiến vào nơi sâu nhất trong trái tim.

"Em mặc váy đen này rất hợp." Lệ Minh Vũ lên tiếng, giọng nói thản nhiên, ẩn chứa cả sự tán thưởng.

Tô Nhiễm ngẩng đầu nhìn vào gương, bối rối nhìn thoáng qua rồi nhìn kĩ lại mới biết cô gái hai má đỏ bừng trong gương chính là bản thân.

Nhân viên cửa hàng liền bước lại, vẻ mặt tràn đầy ao ước, nói, "Phu nhân, nghị sĩ Lệ rất có mắt nhìn, chi mặc váy này rất hợp."

Tô Nhiễm ở trong gương nhu hòa thanh nhã, ngay cả cô cũng không nhận ra mình.

Màu đen thường không dành cho thiên sứ nhưng mặc chiếc váy này trên người lại tràn đầy vẻ đẹp thần thoại. Cổ váy chữ V khoét sâu quyến rũ mọi ánh nhìn, tôn lên khuôn ngực đẹp, căng tròn của Tô Nhiễm, làn váy nhiều lớp buông lửng càng tăng thêm khí chất thần tiên. Chiếc váy dài thướt tha này đòi hỏi người mặc phải có chiều cao thích hợp mới tôn được nét đẹp của váy.

Thiết kế váy trước ngực và sau lưng đối lập nhau. Đằng sau váy được cắt may hở lưng hoàn toàn. Tô Nhiễm mang vẻ đẹp rạng rỡ của loài bướm, lưng ong nõn nà hoàn mỹ. Vì vậy, cô hoàn toàn phù hợp với chiếc váy này.

Nhìn bản thân trong gương, Tô Nhiễm quả thực kinh ngạc, kỳ thực, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể xinh đẹp như vậy.

"Thích không?" Giọng anh trầm thấp lần nữa vang lên phía sau cô, tựa như rượu vang đỏ thơm mát và tinh khiết,hơn nữa mùi hương hổ phách khi anh đứng gần, hoàn toàn khiến cô say đắm.

Tô Nhiễm đỏ mặt, khẽ gật đầu, cảnh đẹp như đồng thoại hiện ra trong gương.

Người đàn ông cao lớn cùng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đồ vest giầy da lịch lãm cùng váy dạ hội thướt tha, thành thục chững chạc cùng ngây thơ e ấp, đây...là cô và Lệ Minh Vũ sao?

Nhưng phải công nhận, mặc váy dạ hội này cô mới hiểu câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" là hoàn toàn đúng, chính cô nhìn mình cũng thấy thích. Tô Nhiễm len lén liếc nhìn Lệ Minh Vũ trong gương, không ngờ ánh mắt người đàn ông này rất độc đáo, vừa rồi anh không như những người đàn ông khác, kêu cô thử hết cái này đến cái khác, mà vô cùng quả quyết chọn ngay chiếc váy dạ hội này. Có lẽ, việc này cũng liên quan đến tác phong làm việc thường ngày của anh.

Thấy cô đồng ý, Lệ Minh Vũ buông tay, lãnh đạm nói với nhân viên cửa hàng, "Được rồi."

Mùi hổ phách dịu nhẹ xa dần chiếc váy Tô Nhiễm đang mặc, cô lạc lõng. Nhân viên đi tới, cười nói: "Phu nhân, để em dẫn chị lên lầu thay lại quần áo."

Tô Nhiễm gật đầu.

"Khoan đã." Phía sau, Lệ Minh Vũ đột nhiên lên tiếng.

Tô Nhiễm quay đầu nhìn anh.

Sắc mặt nhân viên cửa hàng thoáng ngưng trọng, sợ anh đổi ý hoặc là có ý kiến khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK