Tin Tô Nhiễm vào ban giám đốc và chủ động kiến nghị sản xuất ‘Đào Tuý’ lan truyền khắp nội bộ cổ đông Hoà thị. Họ gật đầu nghe theo đề xuất của cô với nhiều tâm trạng khác nhau. Có cổ đông coi thường, còn có cổ đông chờ mong kỳ tích.
Tô Nhiễm không quan tâm đến suy nghĩ của họ, cô chỉ muốn đồn hết tâm sức suy nghĩ cách điều chế ‘Đào Tuý’.
Sau khi họp xong, cô về thị trấn Hoa Điền.
Thị trấn Hoa Điền vẫn thanh bình như mọi khi. Mùa này muôn hoa héo hắt, khác xa vẻ rạng rỡ của mùa thu. Tô Nhiễm đi vào thị trấn Hoa Điền, trông thấy Tiêu Quốc Hào cần cù làm việc, cô cảm động khôn xiết. Cô tới hỏi thăm ông. Tiêu Quốc Hào không ngờ cô lại về đây, ông mừng không thốt nên lời. Ông lật đật dẫn cô về nhà.
Tô Ánh Vân ở Phật đường, tiếng gõ mõ theo tiết tấu đều đặn vang vọng ra ngoài. Tô Nhiễm đứng ngoài cửa một lát, rồi mới rón rén đi vào ngồi xuống đệm cói cạnh mẹ. Cô nhắm hai mắt, nghe tiếng mõ giòn tan. Mọi muộn phiền trong lòng cô đều tan biến hết.
Thoáng chốc sau, cô mở mắt bùi ngùi nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của Tô Ánh Vân. Từ nhỏ tới lớn, cô không hiểu tại sao mẹ tin Phật. Sau khi ly hôn với ba, mỗi ngày bà đều đến Phật đường thành tâm tụng kinh. Tới hôm nay Tô Nhiễm mới biết mẹ làm vậy là vì cô.
Tô Nhiễm thở dài, lòng cô chua xót khôn cùng. Tô Ánh Vân ngừng lại, bà đặt mõ sang bên, quay đầu nhìn Tô Nhiễm bằng ánh mắt yêu thương.
“Sao con lại về đây?”
Tô Nhiễm nhìn tượng Phật thờ cúng trên cao, cô tĩnh tâm quỳ lạy, rồi trả lời bà, “Mẹ, con muốn điều chế ‘Đào Tuý’.”
Tay Tô Ánh Vân phát run, mặt bà thoáng bối rối.
“Mẹ?” Tô Nhiễm nhìn bà. Cô hiểu tại sao vẻ mặt bà lại biến hoá.
Tô Ánh Vân cũng phát hiện vẻ mặt mình thay đổi quá rõ ràng, bà đằng hắng, “Con phải biết lúc ‘Đào Tuý’ có mặt trên thị trường, con vẫn chưa ra đời.”
“Mẹ, cái con muốn làm là ‘Đào Tuý’ đời sau.” Tô Nhiễm sửa lại lý do khước từ của bà. Cô hiểu mẹ đang cố tình dời sang đề tài khác.
Tô Ánh Vân vô thức cau mày, bà buột miệng hỏi, “Minh Vũ biết chuyện này không?”
Tô Nhiễm cố ý hỏi, “Tại sao phải để anh ấy biết?”
Một câu hỏi của Tô Nhiễm khiến Tô Ánh Vân cứng miệng, không trả lời được. Bà gượng gạo viện cớ, “Chẳng phải con sống chung với cậu ấy ư? Mẹ thấy cậu ấy rất lo cho con, con làm gì cũng nên bàn bạc trước với cậu ấy.”
Tô Nhiễm cụp mi, lòng cô đau nhói. Mẹ và Lệ Minh Vũ đã quyết định giấu hết mọi sự thật, làm sao cô không hiểu nổi khổ tâm của hai người? Tô Nhiễm thở dài, “Con tin anh ấy sẽ không phản đối.”
Ánh mắt Tô Ánh Vân lộ vẻ ngần ngừ.
“Dạo này con đang tìm tại liệu về ‘Đào Tuý’ đời sau, một số người từng dùng kể lại đại khái con cũng biết sơ sơ công thức. Mẹ xem thử, góp ý cho con.” Tô Nhiễm rút một tập tài liệu đưa cho Tô Ánh Vân.
Tô Ánh Vân hiểu tính Tô Nhiễm, bà đành cầm lấy mở ra xem, mắt bà loé vẻ kinh ngạc nhìn Tô Nhiễm, “Gần được rồi.”
“Mẹ, nếu con đúng thì công thức này còn thiếu một loại hương liệu.”
Tô Ánh Vân lắc đầu buồn bã, “Đáng tiếc nó không còn trên đời.”
“Con biết đó là Long Diên Tử, chỉ có nó mới giúp hương cuối của ‘Đào Tuý’ trở nên hoàn mỹ.”
Một tia kinh hãi quét qua mắt Tô Ánh Vân, “Vì vậy cứu Hoà thị có rất nhiều cách, hà tất gì phải tìm hiểu về ‘Đào Tuý’. Con và chị con nên nghĩ cách khác.”
“Lúc nãy chú Tiêu nói đã tìm ra hương liệu tương tự có thể dùng cho hương cuối. Con muốn làm thử.” Tô Nhiễm nói giọng kiên định.
Thần sắc Tô Ánh Vân u tối, “Tiểu Nhiễm, tương tự không có nghĩa là giống hệt. Con hãy bỏ cuộc đi.”
“Mẹ…” Tô Ánh Vân nắm lấy tay bà, “Con hiểu nỗi lo của mẹ. Nhưng mẹ yên tâm, con không bao giờ liều lĩnh đưa thứ con không chắc chắn ra ngoài thị trường. Mẹ phải giúp con đánh giá ‘Đào Tuý’ do con làm có đạt chuẩn hay không.”
Tô Nhiễm đã nghĩ rất kỹ. ‘Đào Tuý’ chính là mấu chốt trong hận thù của hai nhà. Cô sẽ dùng chính nó để cởi bỏ mọi khúc mắc. Lệ Minh Vũ là người hết sức nhạy cảm. Nếu hỏi quá nhiều, anh sẽ nghi ngờ cô ngay. Cô chỉ còn cách khai thác từ mẹ, tìm đường điểu chế ra ‘Đào Tuý’ đời sau.
Tô Ánh Vân che giấu vẻ lo âu, bà nhẹ nhàng gật đầu.
***
Cuối cùng Tô Nhiễm cũng bước vào phòng làm việc. Cô không ngờ căn phòng dùng làm phòng em bé, chất chứa biết bao hy vọng trông mong đã khôi phụ về hình thái ban đầu, tựa hồ như chưa từng thay đổi.
Tô Nhiễm như thể đã quên hết mọi thứ. Cô đứng tựa ngay cửa nhìn vào trong phòng, cô phảng phất thấy cảnh Lệ Minh Vũ đang sung sướng bày trí đồ dùng em bé. Cô nhớ nụ cười của anh khi ấy là xuất phát từ nội tâm.
Sau quá nhiều chuyện, Tô Nhiễm mới nhận ra giữa cô và Lệ Minh Vũ, người đau khổ nhất không phải là cô, mà là anh.
Trong tích tắc đau đớn bỗng lan tràn khắp tim cô. Tô Nhiễm hít sâu đè nén chua xót, cô dợm xoay người thì đôi cánh tay đàn ông lại bất ngờ ôm eo cô, mùi hổ phách dìu dịu lặng lẽ toả ra…
Tô Nhiễm không cần quay đầu cũng biết là ai. Hơi thở của anh đã dung hợp vào máu thịt cô từ lâu. Có lẽ từ rất sớm, cô đã không thể nào rời bỏ anh. Cô tựa lưng người vào ngực anh, cảm nhận tiếng trái tim anh đập mạnh, lòng cô dâng lên muôn vàn cảm xúc yêu thương. Tô Nhiễm không kìm được, xoay người ôm thắt lưng của anh, áp mặt vào ngực anh.
“Sao anh lại tới đây?” Giọng cô khẽ khàng nhưng chan chứa tình yêu say đắm.
Anh mỉm cười, “Sợ bà xã bỏ trốn, anh phải bám theo mới yên lòng.”
Tô Nhiễm hạnh phúc vô bờ, cô ngước lên nhìn anh chăm chú, giả vờ trách cứ, “Nghe hay quá, ai là bà xã của anh?”
Lệ Minh Vũ cười, anh ôm xiết eo cô, buông một tiếng thở dài, “Em thích dằn vặt anh lắm phải không?”
“Ai kêu anh ngốc, nghĩ có một cách mà nghĩ hoài không ra.” Tô Nhiễm chòng ghẹo anh.
Tô Nhiễm muốn xoay người đi, anh lại kéo lấy. Hơi thở ấm áp của anh phả vào mũi cô, vẻ mặt anh trông như đang năn nỉ, “Nhiễm, hay chúng ta đi đăng ký trước, rồi anh từ từ nghĩ cách, được không?”
Tô Nhiễm nháy mắt tinh nghịch với anh, “Anh đường đường là bộ trưởng, mà bày đặt bắt chước người khác mặc cả à? Anh coi việc cầu hôn em là đi chợ mua đồ ăn ư?”
“Nhiễm…” Lệ Minh Vũ lắc đầu lia lịa, anh vừa định nói tiếp thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Tô Nhiễm đi tới bên khác, để anh nghe điện thoại.
Lệ Minh Vũ nhìn cô, rồi nhận điện thoại. Chẳng biết đối phương nói gì với anh nhưng Tô Nhiễm thấy vẻ mặt vui cười của anh thay đổi, đôi mắt trầm tĩnh trở nên lạnh như băng. Suốt quá trình nghe điện thoại, anh không nói bất cứ câu nào. Đến khi gác máy, anh chỉ cất giọng nhàn nhạt, “Đợi xem tình hình rồi tính tiếp.”
Cô bất giác giật thót tim, thấy anh cúp điện thoại, Tô Nhiễm vội hỏi anh, “Chuyện gì vậy anh?”
Lệ Minh Vũ nhìn xa xăm như đang suy tư. Rõ ràng anh không nói tiếng nào nhưng quanh người anh lại toả ra giá rét, không gian xung quanh cũng như phủ thêm lớp băng lạnh buốt.
Anh nhìn Tô Nhiễm, xoa đầu cô, anh dặn dò, “Em ở đây, anh giải quyết xong công việc sẽ đến đón em.”
Tô Nhiễm vô thức gật đầu, “Anh đi mau đi, đừng lo cho em.”
Lệ Minh Vũ nhìn cô thật lâu như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra. Anh giữ lấy mặt cô, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô, rồi vội vã bỏ đi.
Tô Nhiễm đứng thừ người. Đến khi xe Lệ Minh Vũ đi xa, cô mới thất thần đi vào phòng điều chế nhưng không cách nào tập trung làm việc. Dựa theo nét mặt của Lệ Minh Vũ, cô chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Liệu có liên quan tới công việc của anh không?
Cô không dám suy đoán lung tung. Tô Nhiễm cố dằn xuống nỗi bất an nhưng nó cứ như cơn nước thuỷ triều lấn lướt đầu óc cô…
***
Trời sẩm tối, Tô Nhiễm không ở phòng làm việc chờ Lệ Minh Vũ, mà chủ động đến văn phòng chính phủ tìm anh. Nhưng nào ngờ vừa gần đến cửa, cô đã thấy đầy người đứng vây ngoài sảnh văn phòng.
Trông thấy tình hình bất thường, cô bèn kêu tài xế dừng xe ở đằng xa. Cô đi lại nhìn, mới biết đám đông này là phóng viên!
Nỗi bất an của cô càng sâu đậm, Tô Nhiễm vào văn phòng chính phủ bằng cửa sau.
Cô đi thang máy thẳng lên phòng làm việc của Lệ Minh Vũ. Trên tầng này rộn rã tiếng bước chân, điện thoại đổ chuông liên tục, còn ầm ĩ hơn cả bên ngoài. Những nhân viên nhìn thấy Tô Nhiễm đều lúng túng gật đầu chào, rồi lại loay hoay giải quyết công việc. Ánh mắt quá mức lạ lùng của họ khiến cô càng bồn chồn không yên. Bắt gặp thư ký của Lệ Minh Vũ đi tới, Tô Nhiễm vội chặn lại, “Bộ trưởng có trong phòng không?”
Thư ký đang cúi gằm đầu xem tài liệu bị âm thanh đột ngột doạ hoảng hốt. Cô ta giật mình, tay bất giác thả lỏng, tài liệu rơi lác đác xuống sàn. Cô ta định nổi cáu, lại thấy người đó là Tô Nhiễm thì nén xuống, mặt mày cô ta cũng bối rối như những đồng nghiệp khác, “Dạ, bộ trưởng đang họp.”
Tô Nhiễm thấy cô ta có vẻ khác thường, cô hơi nhíu mày, muốn khom người nhặt tài liệu lên giúp, thư ký lại lật đật cúi xuống lượm lên, cô ta cười nói, “Chị vào phòng làm việc của bộ trưởng chờ đi ạ. Bộ trưởng còn đang họp, chưa biết lúc nào mới xong.”
Tô Nhiễm gật đầu, muốn hỏi tiếp nhưng thư ký đã vội vã rời đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Nhiễm thở dài, đành vào phòng làm việc của anh ngồi đợi.
***
Khi Hoà Vy ngồi ngẩn người trước máy tính, Giang Dã cũng vừa vặn tắm xong đi ra. Thấy Hoà Vy thừ ra, anh hiếu kỳ đến gần xem thử. Có điều vừa lướt mắt qua màn hình, vẻ mặt anh đã biến sắc rõ rệt.
Đột nhiên phát hiện Giang Dã ở sát bên mình, Hoà Vy đang dồn hết lực chú ý vào máy tính giật bắn mình, cô đứng phắt dậy nhìn anh.
“Anh lặng lẽ đứng sau lưng em làm gì? Anh hù em sợ hết hồn.” Hoà Vy vỗ ngực, cô oán giận nói với Giang Dã.
Giang Dã cũng mất hết phong độ ngày xưa, anh cáu kỉnh nhìn máy tính chòng chọc.
Ánh mắt Hoà Vy cũng trở nên thiếu tự nhiên, cô đứa tay toan tắt máy tính, Giang Dã lại kéo cô vào lòng.
“Anh…”
“Tới giờ vẫn không quên được anh ta?” Giọng Giang Dã trầm xuống, mắt anh lộ rõ không vui.
Hoà Vy thấy anh mất hứng, cô thở dài, “Em vô tình nhìn thấy trên mạng, không muốn em chú ý cũng khó.”
Giang Dã xoa đầu cô, “Em muốn giúp anh ta?”
Hoà Vy cười khổ, “Anh ấy là một người cao ngạo, anh nghĩ anh ấy cần em giúp ư? Sợ rằng em không có khả năng giúp anh ấy. Đối phương rõ ràng muốn dí anh ta vào đường cùng.”
“Em đau lòng?” Giang Dã nhìn Hoà Vy trân trân.
“Nếu em có đau lòng thì cũng là vì Tiểu Nhiễm, không phải vì anh ấy.” Hoà Vy thong dong nhìn thẳng vào mắt anh.
Thấy Hoà Vy nói thật lòng, Giang Dã ôm ghì đầu cô hôn nhẹ lên khoé miệng cô, “Anh nghĩ em không tiện ra mặt. Nhưng em đừng lo, nếu anh ta cần, anh sẽ nghĩ cách giúp đỡ anh ta. Coi như anh trả ơn anh ta.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK