Sau những buổi đi săn hay giết chết quái vật, Thánh Âm mới nhận thấy một điều. Chậc chậc, Đường Ám là con quái vật đẹp nhất nha.
Tại vì những con khác không có ba đầu sáu tay thì cũng sẽ có thân hình biến dạng, làn da thối rữa hay một đặc điểm gì đó kinh dị, nhìn thế nào trông cũng rất cổ quái. Chỉ có mỗi duy nhất người biến thái là ưa nhìn. Cô nhìn quái vật khác thì rất muốn ói đấy, nhưng khi nhìn Đường Ám, cô lại hiếm khi muốn ói hơn. Ừm...Vẻ ngoài giống con người của anh đã thành công đánh lừa rất nhiều những con quái vật ngu xuẩn khác. Đứa nào đứa nấy có mắt không tròng đến khiêu chiến, hậu quả liền bị Đường Ám coi thành củ cải mà băm vụn.
Củ cải thứ n chính thức gục ngã. Đường Ám cúi người xuống xác quái vật loay hoay. Xong việc, anh quay mình, ôm con cá nọ vào ngực. Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ hiểu lời anh nói, nhưng ít nhất cô cũng có thể mơ hồ đoán được ý của anh hay tâm trạng anh.
Anh đang vui? Có lẽ thế.
Thánh Âm trợn tròn mắt nhìn anh ta, trông cô luôn luôn ngon miệng, trắng trẻo mềm mềm dụ dỗ người ăn như vậy. Vẫn là kìm lòng không nổi, gã đàn ông biến thái bèn cúi mình vươn lưỡi, liếm liếm cô vài cái cho đỡ thòm thèm.
"Thơm."
Cá Âm: "..." Không hiểu.
...
Không biết đã trôi qua năm nào tháng nào rồi, thời gian Thánh Âm ở bên Đường Ám càng ngày càng nhiều. Thời tiết vẫn không có gì chuyển biến, song bệnh tình của cô lại dần trở nặng hơn. Nhiều lúc cô bị khó thở đến độ tưởng như sắp chết vậy, bình ô xi đã không còn tác dụng với cô nữa.
Ở thế giới Tinh Tế hiện đại, làm gì còn nạn ô nhiễm môi trường hay biến đổi khí hậu đâu chứ. Cũng không có sáng hay tối nốt, bầu trời chỉ toàn là vũ trụ cùng các vì sao luân chuyển. Tuy bị hen suyễn bẩm sinh, nhưng tiểu yêu tinh chưa bao giờ rơi vào tình trạng yếu đuối như bây giờ cả. Tại vì không khí Tinh Tế trong sạch, y học lại thuộc hạng nhất. Chỉ cần cô ho nhẹ một cái, tức khắc sẽ có bác sĩ người máy gia đình đến khám cho cô rồi.
Nhưng ở hành tinh này thì không, sống nơi đây một ngày thì không sao. Nhưng sống nhiều ngày, ắt hẳn sẽ có lắm vấn đề xảy ra. Khí hậu ô nhiễm tràn vào phổi quá nhiều, thân thể lại chưa thích nghi nổi với môi trường của hành tinh. Cá Âm ngã bệnh rồi, cô sốt rất cao, nhiều khi còn ôm ngực ho ra máu. Máu cô ho nhiều kinh khủng, thậm chí còn thấm ướt một vệt hoa đỏ thắm trên vạt áo bờ lu trắng tinh của Đường Ám.
Đầu óc mơ màng, Thánh Âm dường như thấy được thiên đường, nơi toả ra hào quang của Đức Phật, cùng với những chú cá vui vẻ lặn trên mây.
Trong cơn mê sảng, cô mỉm cười, thoạt nhìn có chút thiểu năng.
Đường Ám ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, anh muốn ăn đồ tươi, chứ không phải đồ sắp chết.
Thế là ngay trong hôm đó, Đường biến thái đành phải xách quả trứng luộc nhà mình đi chữa trị.
...
Thánh Âm khó chịu mở mắt, khẽ nghiêng đầu. Chiếc khăn ướt trên trán cô liền rớt xuống. Liếc gương mặt đỏ ửng do ốm bệnh của đồ ăn, Đường Ám đưa bàn tay mát lạnh của mình ra, thoa thoa mặt cô. Xúc cảm mát mẻ xoa dịu cơn đau, con cá sung sướng híp mắt, tiếp tục chìm vào cơn mê.
Qua những sợi tóc loà xoà, đáy mắt của người đàn ông tràn đầy sự nghiền ngẫm. Bỗng dùng anh lấy đâu ra một bát nước thuốc, thô bạo đút vào miệng cô gái. Động tác thiệt chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả, hại cho Thánh Âm sặc nước mấy lần.
Khi con cá tỉnh lại, mọi chuyện đã khác.
Chăn ấm, nệm êm, hương thơm thanh mát vương bên sống mũi, thật khiến con người ta lưu luyến mà lại. Ngủ một giấc sâu dậy, tâm trạng của tiểu yêu tinh cũng dễ chịu hơn nhiều. Người biến thái từ đằng cửa đi vào, anh cúi đầu, lạnh nhạt nhìn cô, miệng lại lầm bầm thứ tiếng khó hiểu gì đấy. Anh ta đang rất khó chịu sao?
Cô không bận tâm nhiều, nằm xuống ôm chăn êm thêm hồi nữa. Tuy chăn nệm không dễ nằm như lúc ở Tinh Tế, nhưng xem ra nó còn dễ chịu hơn so với nằm trong lòng anh.
Vừa nghĩ vậy, anh ta đã vươn tay ôm cô tiếp rồi. Thánh Âm chán nản, không buồn phản kháng, chỉ là cô vẫn muốn nằm trong chăn cơ.
Khi được anh bồng bế ra ngoài, cô mới để ý với những dụng cụ và kệ sách cũ kĩ trong căn phòng này. Con cá khẽ suy đoán, lẽ nào đây là một căn phòng làm việc?
Nhìn thiết kế có chút quen, nhưng do mới ốm tỉnh, Thánh Âm không thể nhớ rõ được là cô đã nhìn qua nó ở đâu. Không nhớ được, cô cũng không cố nhớ nữa.
Ngoài phòng có tiếng láo nháo xôn xao lạ kì, Thánh Âm giật bắn mình, bởi vì tự dưng có kẻ ngoài cửa xông vào. Vốn muốn nhảy khỏi lòng người đàn ông, ai dè anh ta bèn rất ngang ngược đưa tay chặn ngang eo cô lại, không cho đồ ăn lăn khỏi vòng tay mình. Đường Ám mặc kệ phản ứng muốn đánh người từ đồ ăn, anh nhìn đến tên nam nhân mặc bộ quân phục đứng ngoài cửa, ôm Thánh Âm đứng dậy, nói với hắn: "Cô ấy bị ốm. Để tôi bế."
Thân hình anh tuy cao song lại gầy, sao có thể ôm một người con gái vững chãi đến thế được?
Nam nhân mặc quân phục đứng ở cửa, biểu cảm kinh ngạc của hắn xuất hiện, rất nhanh liền trở về bình thường. Ánh mắt tò mò của hắn không khỏi lén lút liếc người phụ nữ trong lòng Đường tiến sĩ mấy cái. Nhưng cô ấy bị Đường Ám ép vùi mặt vào ngực anh ta thật sâu, hắn sao có thể thấy rõ.
Cơ mà thân hình người phụ nữ này rất đẹp, làn da lại trắng như tuyết vậy. Thời điểm tận thế, sao vẫn còn người chưa bị đen da nhỉ?
Đường Ám không màng đến suy nghĩ của nam nhân mặc quân phục, thản nhiên bế cá dạo bước ra khỏi phòng.
___________________________________
Trẫm mới để ý, hình như trẫm chưa bao giờ viết vị diện thanh xuân vườn trường thì phải?
Ừm...còn gì nữa nhỉ? À, vào chủ đề chính nha.
**Đây là < Góc phán xét** >.
Là nơi mà chúng khanh có cơ hội để đánh giá truyện trẫm một cách chân thực nhất. Thế nên có gì đó không hay, chúng khanh cứ comt đi, trẫm đọc =)))).
Để trẫm phán xét trước nha. Vị diện nào nam9 cũng trâu bò quá thì phải. Sẽ cho vị diện biến thái yếu gà vậy, kiểu gió thổi phát là bay luôn mới được.