Tựa đầu vào gối thở hụt mất mấy hơi, Thánh Âm muốn ngay bây giờ, nàng phải giết chết Yến biến thái!
Giết chàng! Mẹ kiếp! Tên này thực sự khinh nhục bản cung. Sống trong chốn lầu xanh năm xưa mà tiểu yêu tinh cũng chưa bao giờ bị người ta nhục mạ thân thể đến vậy.
"Nương nương tức rồi kìa." Yến Đà Lôi dường như rất thích chí bóp cằm Thánh Âm: "Người đang muốn giết thần lắm hả?"
"Ngươi câm mồm! Chết tiệt! Tốt nhất đừng để bản cung có cơ hội hạ thủ với Ngươi." Hải yêu căm giận trừng mắt với chàng ta, tiếp nhận ánh mắt đó của nàng, giọng Yến biến thái bỗng tràn đầy vui vẻ: "Thần rất mong chờ."
"Được rồi, câu hỏi thứ hai. Nương nương, Người có thích vị trí Hoàng hậu này không?"
Câu hỏi này mới phun ra khỏi mồm, Yến Đà Lôi liền bị Thánh Âm ban tặng cái nhìn dành cho những thằng thiểu năng.
Bị ngu lắm thế?
Nàng rất thích, so với làm Hoàng hậu, thì thực chất nàng thích làm Yêu hậu hơn...
Yến biến thái trầm ngâm quan sát vẻ mặt của tiểu yêu tinh, sau đó cắn nhẹ cái vào một bên ngực nàng, trầm giọng thều thào: "Thần hiểu rồi."
Ngươi hiểu thì mắc mớ gì phải cắn chỗ đấy?
Biến thái! Thánh Âm lại chửi tục tiếp.
"Âm Âm..." Yến Đà Lôi ngân dài giọng nói ra tên thật của nàng, ngón tay cầm lên một lọn tóc dài của thiếu nữ, hạnh phúc ngửi ngửi: "Thần muốn trói Người đi quá."
"..." Giờ hẳn không phải là trói, chỉ là buộc thôi. Nàng nhíu mày: "Không cho ngươi gọi tên bản cung như thế."
"Không cho gọi, thế kêu bảo bối vậy."
".... Gọi Âm Âm cũng được." Kêu như thế nghe còn xuôi tai hơn nhiều.
Thánh Âm không dám cựa quậy hai tay, tại vì cứ mỗi khi nàng làm điều này là hai chiếc gò bồng đảo kia sẽ lắc lư nhè nhẹ. Người ta nói ngực to là một lợi thế lớn, nhưng con yêu tinh này chỉ cảm thấy đây là một phiền phức lớn.
"Yến Đà Lôi, tay bản cung khó chịu." Nàng đang nói thật, hai tay bị xách lên với tư thế này khiến nàng cảm thấy thật không an toàn, cổ tay cũng tê dại hẳn rồi.
Thế là Yến biến thái rất hiểu lòng người tháo dây trói ở giường ra. Sau đó trói tay kiểu tư thế khác cho Thánh Âm. Nhân lúc chàng ta đang chuẩn bị thắt lại dây vải, sống mũi bèn xộc vào một mùi hương kì dị...
Thoang thoảng xíu xiu, mà y như cơn lôi điện chạy thẳng xuống bụng dưới của Yến Đà Lôi...
Con cá phát hiện ra tình thế của mình có xu thế sắp lật kèo thì rất rất hứng khởi. Bèn nhân lúc mê huyễn phấn của mình đang khiến gã đàn ông mê man, nhanh nhẹn lăn khỏi vòng tay chàng ta. Đã vậy, nàng ấy còn rất tận tâm đá thêm cái gối bông to mà Lưu Tổ Đế hay dùng cho chàng nữa chứ!
Đó, dùng nó mà giao lưu gián tiếp với nòi giống Hoàng thượng đi!
Nhíu mi nhìn phản ứng không bình thường của Yến Đà Lôi, Thánh Âm gấp gáp muốn tháo hết trói buộc trên cơ thể. Nhìn xem, hai cái chân của nàng cần được giải phóng ngay. Tiểu yêu tinh dùng hai tay giựt giựt, khó khăn lắm mới cởi trói được một bên chân.
Lưng nàng bị còng sắp mỏi rồi.
Tiếp, còn cái chân còn lại nữa!
Trong bóng tối, nàng không cảm nhận được gì cả, chỉ biết dựa vào bản năng của chính mình để giải thoát bản thân. Bên tai vang lên tiếng vải ma sát sột soạt cùng hơi thở thô nặng của người đàn ông, điều này càng khiến nàng ấy sợ hãi. Yến Đà Lôi là một kẻ mang độ nguy hiểm siêu max, không hiểu sao vì cái gì mà nàng bị chàng ta để mắt tới.
Tháo được, tháo được một chân cuối cùng rồi!
Thánh Âm hạnh phúc dùng hai chân rời khỏi giường, dùng miệng cắn cắn nốt chỗ vải buộc trên tay.
Thế là xong.
Trong không gian đen tối mù mịt, tiếng sột sà sột soạt vẫn liên tiếp kéo dài không ngừng. Tiểu yêu tinh nhanh nhẹn mò đâu ra hộp diêm, quẹt nhẹ một cái, châm lên chiếc nến nhỏ.️Phạm vi chiếu sáng của cái nến không quá sáng nhưng vẫn khiến con người ta có cảm giác an toàn. Nhưng khi tầm mắt chiếu đến...
Ôi cha mạ ơi! Truyền thái y!
Thánh Âm âm thầm tự vả mặt mình mấy cái. Nàng khốn nạn quá! Sao có thể chảy máu mũi vì thân hình đẹp đẽ của Yến Đà Lôi đây!!!
Nhưng mà nó đẹp thật...Đây chính là nam thần đẹp trai khoai to, cơ bụng sáu múi có trong truyền thuyết nè.
Hải yêu chợt có xúc động muốn đem gã đàn ông này cưỡi. Tuy lúc trước đúng là chàng khinh mạ nàng, nhưng sống ở cái kiếp này...hiếm có người đàn ông nào đẹp từ mặt đến khoai vậy để nàng mờ - lem.
Phiền não cúi đầu giơ một tay ôm trán, Thánh Âm nghĩ. Có lẽ là do kiếp này sống chung với Lưu Tổ Đế bụng mỡ lâu năm quá, mới khiến nàng đói khát đến thế.
Lẽ ra bữa trước nàng nên nghe lời Lão Tú Ông, để sư phụ giới thiệu cho vài nam kỹ đẹp trai mới đúng.
Từ xưa đến nay, đều là Hoàng thượng nằm trên giường ngọc của Hoàng hậu rên rỉ a a hự hự. Bây giờ đang chứng kiến một người đàn ông khác không phải lão ta quả là một trải nghiệm mới mẻ. Con cá này thật biết hưởng thụ, đi đến bàn trà trong phòng, tùy tiện rót cho mình một ly trà hoa cúc và thưởng thức đông cung sống phiên bản "Ta và chiếc gối năm ấy."
Phải là "Ta cùng chiếc gối bây giờ" mới chuẩn.
Thánh Âm ngàn vạn lần không tính tới, tiếng rên rỉ của Yến Đà Lôi quá mạnh, hoặc có thể do cổ đại không có tường cách âm. Điều này đã đánh thức Hà Ngâu cùng ma ma canh phòng bên cạnh.
Một Hoàng hậu mà dám cắm sừng Hoàng đế...
Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ hậu quả rồi.
___________________________________
< **Góc ban chiếu chỉ >
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Trẫm từ trước đến nay đều tự nhận mình là Minh quân lòng mang thiên hạ, phổ độ chúng sinh. Ngày ngày luôn cố gắng chăm chỉ thiết triều, duyệt tấu chương...v...v...để chăm no cho dân chúng, phát triển cho đất nước. Nhưng hôm qua trẫm ngắm nhìn lại góc tối của giang sơn, mới phát hiện ra có quá nhiều cẩu lương rải rác khắp nơi. Đây là điềm báo...
Một điềm báo xấu mà các thần linh đưa ra cho chúng ta về ngôi vị Hoàng đế của trẫm cũng như an nguy về sau của đất nước.
Điều này cần được thanh trừ!
Thế nên mấy đứa à! Vị diện này SE nhá ."
Ko sao đâu, SE này không khiến chúng khanh buồn, chỉ mỗi Yến Đà Lôi buồn thôi. ** =)))