Nhưng...để không gây nghi ngờ cho người đàn ông này, chiêu thức đầu tiên cần dùng là tỏ ra án binh bất động. Cứ giả ngu sau đấy đùng một cái đột ngột trốn đi sẽ thông minh hơn nhiều so với làm ầm lên để rồi bị bắt lại.
Thánh Âm lại gọi hệ thống chủ, dẫu đoán trước là nó sẽ không trả lời: "Ngươi tự dưng giúp ta ư? Hôm nay mặt trời sắp mọc đằng Tây à?"
Nàng vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện bảng nhiệm vụ: [ Tìm mọi cách giết chết Yến Đà Lôi cùng Vân Khinh.]
Thánh Âm:"..." Hối hận vcl!
Đừng nói là phải đi đè chết Yến quận vương, đến là Vân Khinh là ai nàng còn chẳng biết.
"Đây là..."
[ Nhiệm vụ phụ tuyến. Túc chủ cố hoàn thành thật tốt, không thì nhiệm vụ chính tuyến cũng đừng mong hoàn thành.]
"Thế Vân Khinh là ai? Không quen biết tự dưng đi giết người ta?"
[... ] Hệ thống chủ trầm mặc, sau đó nó không buồn trả lời luôn. Đúng là não cá vàng, cái cần nhớ thì cô ta không thèm nhớ. Cái không cần nhớ thì cô ta khắc ghi thật sâu.
Chả hiểu kiểu gì!
Hoá ra là vì nhiệm vụ phụ tuyến này. Nếu nàng không dời khỏi đây thì làm sao có thể tìm cơ hội lấy dép đập bẹp Yến Đà Lôi đây? Thánh Âm buồn bực bò trở lại trên giường.
Hôm nay thức thế là quá đủ rồi, ngủ thôi!
...
Sáng hôm sau quả là một sáng đẹp trời, là một sáng rất thích hợp để trốn khỏi căn viện nhỏ này. Như mọi ngày, Thánh Âm uể oải ngồi trên nệm bông, lười biếng không muốn lăn khỏi giường. Và tí nữa thôi, Yến Đà Lôi sẽ mò vào phòng đưa đồ ăn sáng cho nàng.
Ngày nào cũng thế, chàng ta tận tình quá mức, Thánh Âm từ sợ dần quen, cũng học cách ngồi hưởng thụ sự đãi ngộ siêu cấp này.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ." Giọng nữ a hoàn phục vụ vang lên sau bức bình phong. Ở đây không ai biết nàng là Hoàng hậu cả, có mỗi Yến quận vương. Thế nên hầu hết đám người làm thuê chỗ này đều gọi nàng hai chữ "tiểu thư".
Ban đầu là do không buồn nghĩ, giờ nghĩ lại đúng là thấy có nhiều vấn đề khả nghi thật. May là chân nàng giờ có thể đi lại rồi, phải nhanh chóng quay lại hoàng cung bảo vệ Hành nhi và hoàn thành nhiệm vụ.
"Ừ, vào thay y phục cho ta."
"Vâng ạ."
...
Hai canh giờ sau.
Khi đã thành công trốn khỏi tai mắt của Yến Đà Lôi, Thánh Âm nhanh chóng dời khỏi căn biệt viện chơ vơ trên đỉnh đồi. Đúng vậy đó, nơi đây là một ngọn đồi nhỏ lạ hoắc lạ hơ. Để đề phòng dễ dàng bị bắt lại, giữa đường Thánh Âm đã dùng bạc mang bên mình đổi lấy một bộ y phục đơn giản. Nhưng hậu quả của việc con gái con đứa ăn mặc xinh xẻo, mang theo lắm tiền đi một mình giữa rừng xanh đó là nàng vô tình gặp phải đám người hái hoa tặc.
Quá tuyệt vời. Tiểu yêu tinh nghĩ là mình sẽ tốn kha khá thời gian để ra khỏi ngọn đồi này. Ai ngờ giữa đường lại gặp được chó dẫn đường.
Dùng âm công đánh vào chỗ hiểm là có thể quật ngã đám người này.
Nhưng rồi Thánh Âm lại thở dài...
Nàng quên mất, không có đàn, không có sáo, không có nhạc cụ để tạo ra âm nhạc. Đến cả những mảnh lá ở đây cũng khô quắt khô queo, nàng lấy gì đâu ra âm công để quật ngã hái hoa tặc?
Tấm thân ngàn vàng khó giữ.
Đành phải xuất ra đại chiêu cuối cùng.
Buồn ghê cơ.
"Tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, ngoan ngoãn phục vụ gia thật tốt. Gia liền yêu thương nàng." Người mở lời là một ông chú có thân hình cao lớn đồ sộ. Gương mặt vuông chữ điền, đuôi mắt gian xảo, nhìn qua thật khiến người ta có cảm giác không an toàn.
Ông ta có vẻ như chính là lão đại ở đây.
Tiểu yêu tinh nghe lời ổng nói, sắc mặt không hề dao động. Đùa chứ, ngày xửa ngày xưa ở chốn lầu xanh phong hoa tuyết nguyệt, những lời nàng từng nghe còn có câu dâm đãng hơn.
Thế này là còn nhẹ.
"Công tử..." Thánh Âm bẽn lẽn đi đến gần tên lão đại, phun khí vào mặt ông. Đó là một mùi hương đê mê huyễn hoặc, nhấn chìm con người ta vào cơn mộng mị. Hương thơm quỷ dị ngọt ngào khẽ khàng lan tỏa, ánh mắt của tên lão đại dần trở nên sâu thẳm, ám nhiễm khát dục cầu hoan.
Lão đại trúng phải mê hương, ông ta bèn gấp gáp cởi quần áo. Mềm mại nằm trên mặt cỏ, uốn éo nũng nịu nói với đám đàn em. Chỉ là...A khụ khụ, thật mẹ nó buồn nôn: "Công tử, công tử...Mau tới đây chà đạp tiểu nữ đi."
Hội đàn em cũng không ngoại lệ, không may hít phải mùi hương kì dị của tiểu yêu tinh. Tầm mắt dâm dật đáng khinh của bọn chúng không hướng về phía Thánh Âm nữa. Chúng nghe mỹ nhân lão đại xin xỏ, bèn húng chí cởi quần đè lên người ông ta...
Ây da, cảnh sau khó nói.
Thánh Âm che mắt nhanh nhẹn vọt lẹ. Trước khi thuốc mê hết tác dụng, nàng phải dời khỏi ngọn núi này.
À, loại mê dược đó khá đặc biệt. Đám hái hoa tặc kia nhìn vào Thánh Âm sẽ tưởng là lão đại chúng và ngược lại.
Lũ đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới này...Có biết người người mà bọn chúng đang đè là lão đàn ông mặt vuông chữ điền không?
Thánh Âm cảm thấy...nàng ác độc quá đi. Để cho một gã lão đại bị đàn em hiếp dâm...Chắc ổng hận chết nàng mất.
__________________________________
**Truyện từ 5 sao còn 4,9 **