Mục lục
Ôn Nhu Như Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Yên Chi quay về nhà của nàng, khi nàng mở cửa đi vào nhà, Trương Tĩnh Nhàn từ ở trong bếp nói vọng ra.
_ Yên Hoa, về rồi sao? Mấy ngày này đã đi đâu hả?
Bà ấy bước ra nhìn thấy Cố Yên Chi đang thay giày gương mặt liền biến sắc, Trương Tĩnh Nhàn lúng túng khó xử.
_ Là con sao Yên Chi? Sao về nhà không nói trước với mẹ một tiếng?
Cố Yên Chi bước vào nhà, nàng nhíu mày nhìn biểu hiện mất tự nhiên của Trương Tĩnh Nhàn.

Cố Yên Chi bước đến phòng khách đặt mấy túi quà mà nàng đã mua lên bàn rồi hỏi.
_ Yên Hoa đi đâu sao?
_ Chắc là nó sang nhà bạn chơi thôi.

– Trương Tĩnh Nhàn gượng gạo nói.
_ Yên Hoa thi không đậu vào đại học, mẹ không định cho nó học ở trường cao đẳng hay học nghề gì sao? - Cố Yên Chi ngồi xuống ghế sofa.
_ Vẫn còn đang hè, mẹ định để cho nó suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định.

– Trương Tĩnh Nhàn cười cười.
_ Trương Như đâu? - Cố Yên Chi đảo mắt nhìn xung quanh, dường như chỉ có một mình Trương Tĩnh Nhàn ở nhà.
_ À, Trương Như đi đón bà ngoại và cậu mợ con rồi.

Hôm nay họ sẽ tới đây để vài ngày nữa làm lễ ra mắt.

– Trương Tĩnh Nhàn ấp úng rồi nói.

– Con đừng lo, cứ ngủ ở phòng của con, cậu mợ ngủ ở phòng khách, bà ngoại và Trương Như sẽ ngủ với mẹ, phòng Trương Như để lại cho anh Trương Lộc và chị dâu.

Cố Yên Chi không nói gì, nàng cũng không định sẽ ngủ ở nhà nhưng nàng cũng không muốn bọn họ sử dụng phòng ngủ của nàng.
_ Con đi đường chắc mệt rồi, mau vào phòng nghỉ đi.
Cố Yên Chi gật đầu rồi đi về phòng của nàng, hôm qua các nàng trở về bị kẹt xe suốt mấy tiếng đồng hồ, buổi tối nàng còn bị Hạ Thanh Khê quấy rầy đến khuya.

Cố Yên Chi bước vào căn phòng ngủ có chút xa lạ, nàng mua căn nhà vào đầu năm nay, chỉ quay về ở được một vài ngày đến giờ vẫn còn chưa quen.
Trương Tĩnh Nhàn dọn đến đây, tất cả đồ đạc của nàng bà ấy đều giữ nguyên lại, chiếc bình ước nguyện mà Hạ Thanh Khê tặng cho nàng cũng đang nằm ở cái kệ sách.
Cố Yên Chi bước đến cầm lấy nó, nàng kéo rèm cửa, rồi nằm lên giường ngắm nhìn những ngôi sao ở trong cái bình.

Kể từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết nàng đã bỏ qua thói quen xếp sao, chiếc bình cũng được để ở đây không mang theo đến thành phố N, nàng cảm thấy cuộc sống của nàng đã thay đổi, nàng không cần phải vì người khác mà sống nữa.

Cố Yên Chi suy nghĩ lan man rồi ôm cái bình đi ngủ.
Nàng chỉ lim dim được một chút, bên ngoài liền có tiếng nói ồn ào.
_ Cuối cũng cũng đến, sao lại mua nhà xa như vậy chứ? – Bà ngoại Cố Yên Chi vừa bước vào cửa liền nói.
_ Bà ngoại mau đến đây ngồi đi.

– Trương Như và vợ chồng Trương Lộc cầm lấy hành lý.
_ Ghế này êm quá chắc là rất đắt tiền.

– Bà ngoại và cậu mợ ngồi xuống ghế sofa rồi cảm thán.
_ Mẹ, anh chị đến rồi.

– Trương Tĩnh Nhàn từ bếp bưng nước ra.
_ Nhà mới này rộng hơn nhà cũ rất nhiều, có phải lúc mua rất đắt đỏ không? - Mợ hai hỏi Trương Tĩnh Nhàn.
_ Nhà này là do Yên Chi mua, mọi thứ trong nhà đều là do con bé sắm sửa, em cũng không có hỏi con bé nhưng hẳn là vậy.


– Trương Tĩnh Nhàn trả lời, bà chưa từng thấy tự hào như lúc này, bọn họ nhìn bà ấy bằng con mắt rất khác, lại ngắm nghía căn nhà xinh đẹp này, tất cả đều là Cố Yên Chi mang đến cho bà ấy.
_ Quà nhiều quá, Yên Chi về rồi sao? – Trương Như nhìn thấy rất nhiều quà đắt tiền đặt ở trên bàn liền quay sang hỏi Trương Tĩnh Nhàn.
_ Ừm, con bé đang nghỉ ngơi ở trong phòng.

– Trương Tĩnh Nhàn nói, bà cũng không có ý định đi vào quấy rầy Cố Yên Chi.
_ Sao không gọi nó ra đây? Cũng lâu rồi chúng ta không có gặp nó.

- Mợ hai lại lớn giọng sai bảo Trương Tĩnh Nhàn theo thói quen.
_ Con bé đi đường xa nên để con bé nghỉ ngơi một chút.

– Trương Tĩnh Nhàn khẽ cau mày.
_ Nó đi đường làm sao xa được như chúng ta? - Mợ hai vừa nói vừa nhìn bà ngoại để bà ấy lên tiếng.
Trương Tĩnh Nhàn càng cau chặt mày không muốn làm theo.
Cố Yên Chi bị giọng nói ồn ào của họ đánh thức, nàng đi đến cửa hé mở nhìn ra, bên ngoài Trương Tĩnh Nhàn đang đứng, một đám người ngồi trên ghế sofa lớn tiếng nói chuyện còn có một đứa con nít khoảng 5 tuổi đang leo trèo nghịch phá.
Cố Yên Chi khẽ nhíu mày, dù bọn họ không dám nói nặng nói nhẹ Trương Tĩnh Nhàn như trước nhưng cái thói lớn tiếng sai bảo vẫn còn đó.

Nàng đẩy cánh cửa bước ra ngoài.
_ Mẹ!
Trương Tĩnh Nhàn giật mình quay sang.
_ Yên Chi, làm ồn đến con sao?
Những người ngồi trên ghế đồng loạt nhìn sang nàng.
Đã 7, 8 năm Cố Yên Chi không có trở về quê, bọn họ lúc này còn không nhận ra cô gái xinh xắn, ăn mặc lịch sự và tri thức trước mặt chính là Cố Yên Chi.

Trương Như mấy năm gần đây cũng không gặp Cố Yên Chi, cô ta đi làm rồi quen bạn trai, những ngày lễ Cố Yên Chi về thăm Trương Tĩnh Nhàn, cô ta đều chạy đến nhà bạn trai mình.
Từ khi Cố Yên Chi tốt nghiệp đại học nàng dường như thay đổi hoàn toàn, số tiền mà nàng làm ra rất dư giả để Cố Yên Chi mua sắm cho bản thân.

Nhìn thấy cô gái trước mặt, một thân váy trắng và áo len mỏng, mái tóc dài được uốn xoan nhẹ trông rất xinh đẹp và tao nhã, bọn họ dường như không tin được đây chính là nàng.
Cố Yên Chi bước đến vài bước bên cạnh Trương Tĩnh Nhàn.
_ Bà ngoại, cậu mợ, có khỏe không? - Cố Yên Chi gật đầu chào hỏi.
_ Khỏe! Đương nhiên là khỏe.

- mợ hai cười cười.
_ Lớn như thế này rồi sao? Nếu không gặp ở nhà, còn không biết đây là Yên Chi nhà chúng ta.

- cậu hai cũng cười rồi nói.
_ Đây là con gái lớn của cô sao? Trước giờ chỉ gặp Yên Hoa, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Yên Chi.

- chị dâu của nàng vừa nói vừa săm soi từ đầu đến chân của Cố Yên Chi.
Cố Yên Chi cũng gật đầu với Trương Lộc và cô ta, gương mặt nàng lúc này lạnh lùng giống y như cái cách Hạ Thanh Khê hay đối đãi mấy người xa lạ.

Cố Yên Chi nói với Trương Tĩnh Nhàn.
_ Mẹ cũng ngồi đi, con có chuyện muốn nói.
Phòng khách rộng lớn nên ghế sofa rất to, bọn họ ngồi ở một bên, Trương Tĩnh Nhàn đi đến một bên khác ngồi xuống, Cố Yên Chi đến ngồi bên cạnh bà.
Không biết vì ngại ngùng trước ngoại hình xa lạ của Cố Yên Chi hay bọn họ đang xấu hổ với những việc trước đây bọn họ đã đối xử với nàng nhưng tất cả đều ngồi khép nép im lặng nhìn nhau.
Cố Yên Chi ngồi xuống, nàng bắt một chân này lên chân kia rất lịch sự và nhã nhặn nói chuyện với bọn họ.
_ Mấy ngày trước bà ngoại có gọi đến cho con, nói Trương Như sắp làm lễ hỏi, con cũng biết ở thành phố cái gì cũng đắt đỏ hơn ở quê, mọi người hẳn cũng sẽ chịu không ít tốn kém nên con về sớm vài ngày muốn gửi một chút, xem như là quà mừng cho Trương Như.
Trương Tĩnh Nhàn nghe xong liền cau mày hỏi lại.
_ Mẹ gọi cho Yên Chi, làm sao mấy người có số điện thoại của con bé?
Trương Tĩnh Nhàn tức giận quát lên, lúc này có Cố Yên Chi đang ngồi ở trước mặt, bọn họ cũng không dám có thái độ với bà ấy.
Cố Yên Chi vừa vạch tội chuyện bọn họ không biết xấu hổ mà gọi đến xin tiền nàng, vừa cho họ biết nàng không phải kiểu có thể dễ dàng để họ bắt nạt.


Cố Yên Chi đấy mấy hộp quà đắt tiền về phía bọn họ rồi lấy ở trong túi ra một cái phong bì dày đặt ở trên bàn.
_ Số tiền này hẳn là sẽ đủ cho Trương Như làm một cái lễ cưới nhỏ.
Bọn họ khép nép không dám nhận lấy ngay, Cố Yên Chi xong việc liền quay trở về phòng.
_ Con về phòng nghỉ ngơi.
Cửa phòng của nàng đóng chặt lại, bà ngoại liền cầm lấy cái phong bì mở ra đếm.

Trương Tĩnh Nhàn tức đến độ hét lên.
_ Sao các người dám xin tiền con bé chứ?
_ Chẳng phải con nói nó làm được rất nhiều tiền sao? Chỉ có một chút này làm tiền mừng cho chị nó thì có sao? – bà ngoại vừa đếm tiền vừa nói.
_ Một chút, đây là một chút của các người sao? Các người có làm ra được số tiền như vậy không mà nói là một chút? – Trương Tĩnh Nhàn nhảy dựng lên, tức giận đến gân xanh đều hiện trên thái dương.
_ Lúc trước, chồng của cô mất, anh chị cũng cho cô một số tiền không nhỏ ở thời điểm đó, bây giờ cháu cô lấy chồng, một ít tiền này cô cũng tiếc sao? - mợ hai lớn tiếng với Trương Tĩnh Nhàn.
_ Số tiền các người cho tôi cũng không bằng một phần số tiền này, xem như là tôi vay mượn các người đi, chỉ cần một nửa số tiền này đã là lãi quá cao cho các người rồi.

Đằng này tôi là người mượn, các người lại mặt dày đi xin con gái của tôi? Các người không biết xấu hổ sao? – Trương Tĩnh Nhàn phồng mang trợn mắt lên, bà ấy không nhường nhịn thêm được nữa.
_ Nó cũng là con gái của cô, nó trả thay mẹ mình thì có làm sao chứ?
_ Tôi còn chưa dám mở miệng xin tiền con bé, các người đối xử với con bé tồi tệ như vậy lại dám gọi đến xin tiền của nó, tôi làm sao có người nhà mặt dày như các người chứ? – Trương Tĩnh Nhàn tức đến bật khóc.
Bà ấy không ngờ những người này lại không có liêm sỉ như vậy, còn dám gọi đến vòi tiền Cố Yên Chi để làm đám cưới cho Trương Như.
Cố Yên Chi ở trong phòng đều nghe thấy hết mọi chuyện, Trương Tĩnh Nhàn đến thời điểm này mới biết người nhà của bà ấy xấu xa đến mức độ nào.
Trương Tĩnh Nhàn còn chưa kịp lau nước mắt, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa ầm ầm dồn dập.

Bà ấy dùng tay quẹt nước mắt rồi chạy ra mở cửa.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Ai đó đã nói cuộc sống này quá dễ dàng!
Hà Phương: Không!!!
Tác giả: Tả H thì không biết chứ ngược thì cứ để tôi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK