Lễ giáng sinh các nàng không được nghỉ, trong nhóm chat của các nàng, Hà Phương đã chủ động rủ mọi người ngày tết dương lịch sẽ đi xem phim, Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi cũng đồng ý.
Hôm đó các nàng hẹn nhau tại một trung tâm thương mại, Lý Tiểu Trân vừa nhìn thấy Cố Yên Chi liền nhảy chân sáo chạy đến đón nàng.
Hà Phương và Đường Tuệ cũng đã đến.
Các nữ sinh khác hầu như đã không còn hứng thú với bạn học cũ nữa, ngay cả Lam Hà dù là học chung trường và chung lớp với Hạ Thanh Khê nhưng nàng ta sớm đã tìm được bạn mới.
Các nàng mua vé xem phim cùng bắp rang rồi di chuyển vào rạp, Cố Yên Chi vẫn bị kẹp giữa Hạ Thanh Khê và Lý Tiểu Trân.
Hạ Thanh Khê thấy từ khi lên cao trung Cố Yên Chi chưa từng vui vẻ và nói nhiều như lúc này, tâm tính cô liền rất ôn hòa hẳn ra.
Xem phim xong thì cả bọn kéo nhau đến quán trà sữa ngồi nói chuyện bát quái.
Đường Tuệ khoe Hà Phương mới vào học mà đã có bạn trai, Lý Tiểu Trân cười ha hả chọc ghẹo nàng ta.
Hà Phương thì lại mách chuyện Lý Tiểu Trân vừa nhập học đã là học sinh cá biệt vì mang giày cao gót đi học.
Cố Yên Chi ngồi đó nghe các nàng bát quái đủ loại chuyện mà cười đến híp mắt, cuộc sống của bọn họ ở cao trung so với nàng hẳn là tốt hơn rất nhiều.
Giữa tháng 1, kỳ thi cuối học kỳ diễn ra, mặc dù trong lớp điểm kiểm tra của Cố Yên Chi không tốt nhưng những bài thi do trường ra đề thì nàng vẫn có thể dễ dàng vượt qua, chỉ là dù cố gắng thì nó vẫn không thể kéo điểm trung bình của nàng lên được.
Hôm nhận được điểm thi cũng là ngày cuối cùng đến trường trước khi nghỉ Tết Nguyên Đán, buổi chiều hôm đó Hạ Thanh Khê nhận lấy giấy báo điểm từ trên tay Cố Yên Chi, hạng rất thấp, điểm cũng rất thấp.
Ngay cả Hạ Thanh Khê cũng chưa từng tưởng tượng ra có một ngày điểm số của Cố Yên Chi lại thê thảm như vậy.
Cô nhíu chặt mày nhìn Cố Yên Chi, gương mặt của nàng bình thản đến mức làm Hạ Thanh Khê đau lòng.
Người ta đã phải thất vọng bao nhiêu lần trước khi có thể bình tĩnh mà đối điện với thất bại chứ?
Hai nàng ngồi trên xe buýt, từ đầu đến cuối Cố Yên Chi không nói gì cả.
Trước khi nàng xuống xe Hạ Thanh Khê nói nhỏ.
_ Yên Chi, mùng 3 tôi lại đến nhà cậu, có được không?
Cố Yên Chi nghiêng đầu sang nhìn cô, nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt Hạ Thanh Khê dao động, cô rũ mi, sự buồn bã hiện rõ trên mặt.
Cố Yên Chi vội vàng giải thích.
_ Năm nay tôi sẽ về quê cùng mẹ, đã lâu rồi không về nên...
_ Tôi biết rồi!
Hạ Thanh Khê gượng cười, xe buýt dừng ở trạm trước nhà Cố Yên Chi, nàng tạm biệt Hạ Thanh Khê rồi đi xuống xe.
Lúc này Hạ Thanh Khê mới thở dài thành tiếng, tựa lưng vào ghế trầm tư suy nghĩ.
Mấy ngày cận tết Ôn Noãn Noãn đưa Hạ Thanh Khê và Hạ Thiên San đi sắm quần áo và mua quà để biếu họ hàng.
Vẫn như mọi năm mấy ngày tết Ôn Noãn Noãn sẽ đưa cô đi thăm họ hàng nhà nội nhà ngoại.
Ngày mùng ba của cái tết năm đó, buổi sáng Hạ Thanh Khê tỉnh dậy, cô tự hỏi những ngày này không có Cố Yên Chi ở đây mình nên làm gì? Hạ Thanh Khê đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, giữa trưa bạn của Ôn Noãn Noãn đến nhà, một người phụ nữ ở tầm tuổi của Ôn Noãn Noãn đưa theo một thiếu nữ trạc tuổi Hạ Thanh Khê.
_ Thanh Khê, trước giờ con chưa có gặp qua con gái của dì Dương, con bé cũng học ở Lâm Hoa.
Dì Dương bạn của Ôn Noãn Noãn nhìn Hạ Thanh Khê mỉm cười, nữ sinh bên cạnh cũng cười lễ phép nói.
_ Dì Ôn, con và Thanh Khê là bạn cùng lớp.
_ Thật sao? – Ôn Noãn Noãn bất ngờ liền quay sang nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Con cũng không nói cho mẹ biết.
– Dì Dương nói với con gái.
_ Bọn con cũng không biết hai người là bạn.
Dương Dung dịu dàng mỉm cười, rồi quay sang cười với Hạ Thanh Khê.
Hạ Thanh Khê một chút cảm xúc chào đón cũng không có.
Dì Dương đã quá quen với sự lãnh cảm của Hạ Thanh Khê nên cũng không để ý.
Ôn Noãn Noãn vui vẻ mời hai người vào nhà.
Dương Dung học cùng lớp với Hạ Thanh Khê, là lớp phó học tập của lớp cô.
Có thể nói tính cách và học lực người này rất giống Cố Yên Chi trước đây, chỉ khác một điểm, Cố Yên Chi ôn nhu nhưng trầm lắng, Dương Dung gần gũi và hoạt bát.
Trong lớp Hạ Thanh Khê rất lạnh lùng với các đồng học nên cô và Dương Dung cũng không có giao tiếp nhiều với nhau.
Ôn Noãn Noãn và hai người họ dắt nhau vào phòng trà nói chuyện, Hạ Thiên San ngồi ở phòng khách xem TV, Hạ Thanh Khê không thích nói chuyện phím nên cũng ra sofa ngồi xem cùng.
Hạ Thiên San liên tục liếc nhìn Hạ Thanh Khê, đến một lúc cô bé lại liếc sang liền nhìn thấy Hạ Thanh Khê đang nhìn mình chằm chằm, cô bé có thể cảm nhận được tóc gáy mình nhảy dựng lên, da gà cũng nổi khắp hai cánh tay.
Hạ Thanh Khê dùng ánh mắt lạnh lùng và lời nói hời hợt nói với cô bé.
_ Sao?
Thấy Hạ Thanh Khê nhíu mày, Hạ Thiên San hoảng sợ, cô bé cúi đầu, lấy tay mân mê cái gối đang ôm trong lòng, một lúc sau Hạ Thiên San đưa đôi mắt long lanh lên nhìn Hạ Thanh Khê, nhỏ giọng hỏi.
_ Chị không đến nhà Yên Chi?
_ Yên Chi? Gọi người lớn như vậy sao? - Hạ Thanh Khê cau mày, lạnh lùng chất vấn.
Hạ Thiên San lại cúi mặt vùi vào trong cái gối, cô bé cắn môi hai tay nắm chặt bao gối, chị gái của mình còn đáng sợ hơn cả mẹ lúc tức giận.
Hạ Thanh Khê tuy không vui khi nghe Hạ Thiên San gọi thẳng tên Cố Yên Chi nhưng vừa nhắc đến nàng Hạ Thanh Khê không nhịn được muốn nói.
_ Yên Chi phải về quê.
Hạ Thiên San nghe Hạ Thanh Khê nói lại lén lút đưa đôi mắt to tròn ra nhìn chằm chằm Hạ Thanh Khê, cô cũng nhìn cô bé, hai người bốn mắt nhìn nhau.
_ Yên...!chị Yên Chi có quê sao? - Hạ Thiên San tò mò hỏi.
_ Ừm, ở tỉnh M.
- Hạ Thanh Khê gật đầu.
_ Khi nào thì chị Yên Chi về?
_ Không biết.
- Hạ Thanh Khê nhìn chằm chằm vào cô bé khiến Hạ Thiên San lại trốn vào cái gối, Hạ Thiên San rất ít khi dám nói chuyện với cô nhưng chỉ cần là có liên quan đến Cố Yên Chi nó đều rất tò mò.
Lần trước Hạ Thiên San còn hỏi tại sao không thấy Cố Yên Chi lại đến chơi.
Hạ Thanh Khê chớp chớp mắt rồi hỏi.
– Thích Yên Chi lắm sao?
Hạ Thiên San ở trong gối khẽ gật gật đầu, Hạ Thanh Khê nhẹ cong khóe môi lên cười, cô dựa vào ghế sofa bắt chéo chân nói.
_ Thích ở chỗ nào?
Hạ Thiên San kéo cái gối xuống lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hai tay đan vào nhau hai ngón cái xoay tròn, cô bé ngượng ngùng nói.
_ Làm bánh rất ngon.
_ Vậy là muốn ăn bánh chứ không phải muốn gặp Yên Chi? - Hạ Thanh Khê cười cười, nhìn bộ dạng của Hạ Thiên San liền muốn chọc ghẹo.
_ Không có, muốn cả hai.
- Hạ Thiên San xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Hạ Thanh Khê híp mắt nhìn, đứa trẻ này học đâu ra cái thói khôn lỏi như vậy, muốn có đồ ăn ngon lại còn muốn có người nấu ăn? Hạ Thanh Khê giữ vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói.
_ Chỉ được chọn một!
Hạ Thiên San cắn môi, cô bé rất thích Cố Yên Chi, không giống người vừa hung dữ vừa lạnh lùng là Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi rất dịu dàng và hay cười.
Nhưng mà bánh của Cố Yên Chi làm cũng rất ngon, Hạ Thiên San băn khoăn câu hỏi này thật sự rất khó, còn khó hơn phép nhân 3 chữ số mà cô bé vừa được học ở trường.
Một tiếng cười giòn tan vang lên, Hạ Thanh Khê nghiêng đầu nhìn, Hạ Thiên San cũng quỳ lên ghế sofa quay lại phía sau nhìn.
Dương Dung đứng ở cửa phòng khách lấy tay che miệng cười.
_ Xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén đâu, chỉ là hai người nói chuyện rất đáng yêu..
Danh Sách Chương: