Một buổi sáng sớm, thời tiết ẩm ướt và lạnh, cây cối ngoài vườn còn vươn lại những gọt sương lóng lánh, Cố Yên Chi đi dạo phía sau nhà cho những con dê tham ăn một ít cỏ khô.
Kiều Gia Ý ngồi cạnh bà chủ ở một cái bàn gỗ uống cà phê, Đồng Sở đang chụp ảnh để ghi lại những cảnh đẹp.
_ Cô ở đây một mình không cảm thấy cô đơn sao?
Kiều Gia Ý thổi thối vào ly cà phê nóng trên tay, nàng ta ung dung vừa uống cà phê vừa trò chuyện, bà chủ trang trại cười dịu dàng.
_ Nếu sợ cô đơn tôi đã không một mình đến đây!
_ Ở đây quả thật rất yên bình nhưng có chút vắng lặng, cô cũng không có quảng cáo cho khách hàng biết đến?
_ Mục đích tôi xây dựng nơi này là để thư giãn, người đến đây cũng phải là người đang cần sự bình lặng, tôi không có mục đích kinh doanh.
Kiều Gia Ý gật gù, quả thật cùng là con người như nhau nhưng mỗi cá nhân đều là riêng biệt, hầu hết mọi người đều rất thích không khí hào nhoáng, những nơi tấp nập và vui vẻ, cũng có những người chỉ muốn tách mình ra khỏi thế giới này, đối với họ không phải thế giới này không tốt đẹp, chỉ đơn giản là trái tim của họ đã đủ ồn ào.
Bên ngoài cổng có tiếng xe, Kiều Gia Ý quay sang hỏi bà chủ.
_ Có khách sao?
Cô ấy lắc đầu.
_ Tôi không nhận được điện thoại đặt phòng trước, để tôi đi xem sao?
Kiều Gia Ý gật đầu, bà chủ đứng lên đi ra phía cổng, cô ấy nhìn thấy một chiếc xe màu đen ghé trước cổng, nhìn thấy bà chủ một nữ nhân trên xe mở cửa bước xuống, cô ấy mỉm cười với người kia, rất lịch sự nói.
_ Xin lỗi, chỗ chúng tôi đã có khách, các vị có thể để lại thông tin cho lần sau.
_ Chúng tôi đến tìm những vị khách của cô.
Cô gái đứng trước mặt có ngoại hình cao ráo, trông xinh đẹp sắc sảo, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, trên người mặc quần jean và áo thun đơn giản.
Nghe những lời cô ấy nói, bà chủ khẽ nhíu mày ngờ nghệch.
_ Khương Hữu Thiện! Cậu đến đây làm gì? Sao cậu tìm ra chỗ này?
Bà chủ quay đầu nhìn, phía sau cô ấy là Kiều Gia Ý đang hậm hực nhìn Khương Hữu Thiện chất vấn.
Khương Hữu Thiện nhìn thấy nàng ta, hai mắt liền sáng rực lên chạy đến bên hàng rào hét lớn.
_ Gia Ý, quả nhiên, tìm được cậu rồi, lần này đứng có trốn tôi nữa.
_ Không được mở cửa cho cậu ta!
Kiều Gia Ý nhìn thấy Khương Hữu Thiện đứng ngoài cổng rào liền hét lên, cô ấy nghe vậy rất tức giận liên tục lắc cổng gỗ.
_ Cậu không trốn được tôi đâu!
_ Khương Hữu Thiện cậu đúng là phiền phức, mau cút đi cho tôi!
Bà chủ trang trại chỉ biết cười trừ đứng ở giữa nhìn hai người bọn họ tranh cãi như đứa trẻ 3 tuổi, Khương Hữu Thiện phát cáu, cô ấy leo qua hàng rào bằng gỗ cao ngang bụng, Kiều Gia Ý tức tốc bỏ chạy.
Hai người bọn họ kẻ đuổi người chạy trông chẳng khác gì hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt.
Bà chủ mở cổng cho chiếc xe lái vào trong, Hạ Thanh Khê đỗ xe ngay ngắn rồi bước xuống, cô gật đầu chào bà chủ.
_ Xin hỏi...
_ Hai người kia ở phía sau, các cô cứ tự nhiên.
Không đợi Hạ Thanh Khê nói hết, bà chủ đã hiểu ý, cô ấy cười cười chỉ ra sân sau của căn nhà gỗ, Hạ Thanh Khê nhẹ cười cảm ơn rồi đi tìm Cố Yên Chi, Giản Minh Nguyệt cũng đi theo sau cô ấy.
_ Đồng Sở hình như có tiếng la hét, là của Gia Ý sao? Còn có một giọng rất quen.
Cố Yên Chi đang ngồi xổm bên cạnh một chú thỏ nâu, nàng nghe tiếng ồn ào liền ngẩng lên hỏi Đồng Sở, cô ấy đang chăm chú chụp ảnh khi nghe nàng hỏi mới kịp để ý.
_ Hình như tôi cũng nghe thấy.
_ Là ai vậy chứ?
_ Giản...!Giản Minh Nguyệt!
_ Giản Minh Nguyệt?
Cố Yên Chi nghe Đồng Sở gọi tên Giản Minh Nguyệt, nàng nhíu mày quay đầu lại nhìn.
Hạ Thanh Khê đứng từ xa nhìn chằm chằm vào nàng, trái tim Cố Yên Chi như bay nhảy khỏi lồng ngực của nàng.
Hạ Thanh Khê chỉ đứng đó nhìn nàng, Cố Yên Chi mím môi do dự, nàng không nghĩ Hạ Thanh Khê sẽ tìm ra nơi này, càng không nghĩ cô sẽ đến tận đây tìm nàng.
Tiếng hét của Kiều Gia Ý làm Cố Yên Chi giật mình.
_ Đồng Sở, cái tên phản bội này!
Kiều Gia Ý vừa hét vừa chạy đến, Khương Hữu Thiện đuổi theo phía sau nàng ta, Đồng Sở bỏ chạy, ba người họ rượt đuổi nhau trong khu vườn rộng lớn.
Cố Yên Chi nhìn theo bọn họ, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Thanh Khê kéo tay ôm vào lòng, cái ôm chứa đựng sự nhớ nhung và ấm áp, Hạ Thanh Khê ôm chặt đến mức nàng cảm thấy nghẹt thở nhưng nó thỏa mãn sự mong mỏi của nàng, cũng thỏa mãn sự trống rỗng trong lòng Hạ Thanh Khê những ngày qua.
_ Yên Chi, cậu là đồ tàn nhẫn! Sao cậu lại bỏ nhà đi chứ? Cậu biết tôi lo lắng cho cậu như thế nào không, cậu có biết tôi nhớ cậu như thế nào không?
Lời nói của Hạ Thanh Khê, vừa là ý tứ trách móc nàng, cũng là dỗ dành nàng và nói lên nỗi uất ức của cô.
Cố Yên Chi biết bản thân nàng không đúng nhưng ngay lúc này, ở trong vòng tay của Hạ Thanh Khê nàng thật sự cảm thấy ủy khuất, nàng muốn khóc, muốn làm nũng, cũng muốn được cô nuông chiều mình.
Nước mắt nàng rơi khỏi khóe mắt, giọng nói run rẩy và nức nở.
_ Là cậu bỏ đi trước, cậu đi mà không nói với tôi một câu, cũng không nhắn tin hay gọi điện đến cho tôi!
Hạ Thanh Khê nghe thấy giọng nói yếu ớt và hờn dỗi của nàng, trái tim cô như đang tan chảy, một chút chua xót xen lẫn với sự ngọt ngào, cô vỗ nhẹ vào lưng nàng để dỗ dành.
Hai người lặng lẽ đứng ôm lấy nhau, như thể thế giới này chỉ có nàng và cô, mặc kệ những người kia đang bát nháo ầm ĩ chạy nhảy xung quanh.
Một lúc sau, Hạ Thanh Khê buông nàng ra, cô bắt lấy vai nàng, nâng cằm nàng để đôi mắt xinh đẹp như mặt hồ mùa thu ấy nhìn vào cô.
_ Yên Chi, cả hai chúng ta đều sai? Tôi không nên bỏ đi mà không nói với cậu một tiếng, cậu cũng không nên trốn tránh tôi như vậy.
Chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, chỉ khi không còn cách nào để xử lý, người ta mới bỏ cuộc mà quay đi.
Tôi hứa với cậu sau này sẽ không như vậy nữa, cậu cũng phải hứa với tôi, không được trốn tránh tôi, có được không?
Cố Yên Chi khẽ gật đầu, Hạ Thanh Khê đưa tay lau nước mắt trên má nàng, lại ôm nàng vào lòng.
Cố Yên Chi vùi đầu vào cổ Hạ Thanh Khê, nàng vòng tay ôm lấy eo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ, thút thít.
_ Thanh Khê, tôi xin lỗi, tôi không nên che giấu cậu chuyện quan trọng như vậy.
Hạ Thanh Khê không nói gì, cô chỉ dịu dàng vỗ vào lưng nàng để an ủi.
Mặt trời khuất bóng sau những đám mây dày đặc, cơn mưa rào lại kéo đến.
Bốn người kia ngồi ở ghế sofa vẫn đang ồn ào tranh cãi chưa có điểm dừng.
_ Sao cậu lại đem Sở Sở theo?
Giản Minh Nguyệt đập tay xuống bàn chất vấn Kiều Gia Ý.
_ Chúng tôi cãi nhau, cậu là bạn thân của Khương Hữu Thiện và Hạ Thanh Khê cũng nên đồng cảm.
Kiều Gia Ý khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói.
Giản Minh Nguyệt híp mắt nhìn nàng ta.
_ Ai là bạn thân của Khương Hữu Thiện?
_ Này!
Khương Hữu Thiện nhíu mày lườm Giản Minh Nguyệt một cái sắc bén như kẻ thù.
Cố Yên Chi tựa đầu vào vai Hạ Thanh Khê, hai nàng đang ngồi bên cạnh khung cửa sổ gỗ.
_ Mỗi tháng cậu đều sẽ chuyển tiền cho Cố Yên Hoa sao?
Hạ Thanh Khê nâng cốc trà mật ong còn ấm nóng trong tay nhâm nhi, khi này Cố Yên Chi đã bình tĩnh trở lại, cô đã có thể nói chuyện thẳng thắng với nàng.
_ Nói đúng hơn là tôi chuyển tiền để cô ta lo cho Tiểu Niệm.
_ Cậu thích con bé sao?
_ Không phải, tôi thấy đứa trẻ đó đáng thương, nhìn thấy nó lại nhớ đến bản thân mình lúc còn nhỏ.
Tôi không nỡ nhìn nó còn bé đã phải sống cảnh thiếu thốn như vậy.
Có Yên Chi lắc đầu rồi giải thích, Hạ Thanh Khê im lặng lắng nghe, cô biết tuổi thơ của nàng đã để lại một vết sẹo tâm lý trong lòng Cô Yên Chi, Hạ Thanh Khê thở dài, hỏi nàng.
_ Con bé đó, bao nhiêu tuổi rồi?
_ Đã 6 tuổi!
_ Cậu có thường gặp nó không?
_ Không có, tôi không có thời gian về đó nhưng Cố Yên Hoa nói con bé đi chơi cùng bạn, có lúc thì đã đi học nên cũng không gặp được.
Hạ Thanh Khê khẽ nhíu mày khi nghe thấy mấy lời nói này của Cố Yên Chi, cô mím môi lại hỏi.
_ Cậu chắc chắn con bé ở cùng với Cố Yên Hoa chứ?
Cố Yên Chi bất ngờ, nàng ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Khê.
_ Ý cậu là sao?
Hạ Thanh Khê do dự một lúc, cô chậc lưỡi quyết định nói thẳng với nàng.
_ Yên Chi, tôi biết cô ta là em gái cậu nhưng tôi không tin cô ta, nếu Tiểu Niệm ở cùng với cô ta, vậy tại sao cậu lại không gặp được? Chưa kể, mỗi tháng đều là cậu chuyển tiền đến cho cô ta, ít nhiều gì, cô ta cũng phải đưa con bé đến thăm cậu một lần chứ?
Nghe Hạ Thanh Khê phân tích, trong lòng Cố Yên Chi có một dự cảm không tốt, nàng vừa lo sợ vừa bối rối.
_ Nhưng...!đó là con ruột của cô ta!
Cố Yên Chi vẫn có một hi vọng nhỏ nhoi rằng đứa trẻ là do Cố Yên Hoa sinh ra, cô ta làm sao có thể bỏ rơi nó? Hạ Thanh Khê im lặng, đôi mắt u buồn nhìn vào nàng, cô thật sự không muốn nhắc đến chuyện quá khứ đau thương của nàng, chỉ biết dùng ánh mắt để nói với nàng.
Cố Yên Chi dường như hiểu được, ánh mắt nàng dần tối sầm lại, chân mày cau chặt thành một đường.
Hạ Thanh Khê bắt lấy hai vai của nàng, cô dịu dàng trấn an nàng.
_ Yên Chi, đừng lo lắng, ngày mai chúng ta trở về thành phố T, đến tìm Cố Yên Hoa xác minh chuyện này, có được không?
_ Nếu...!nếu thật sự cô ta bỏ rơi con bé, chúng ta phải làm sao?
Mi mắt Cố Yên Chi ươn ướt, nàng bắt đầu sợ hãi, sợ đứa trẻ đáng thương kia sẽ giống như nàng, mang theo một vết thương không bao giờ lành lại mà lớn lên.
_ Yên Chi, nếu thật sự là vậy...!cậu có muốn gia đình chúng ta...!có thêm một thành viên không?
Hạ Thanh Khê ấp úng vừa hỏi ý kiến của nàng, vừa tính cho nàng một đường lui, nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm lúc nào cũng kiên định của cô.
Cố Yên Chi bật khóc, cảm ơn ông trời đã ban cho nàng ân điển này, cảm ơn đã mang đến cho nàng một người dịu dàng và ấm áp như Hạ Thanh Khê.
Nàng ôm lấy Hạ Thanh Khê nức nở ở trong vòng tay cô, từng bước đi của hai người đều là Hạ Thanh Khê tỉ mỉ tính toán, cô lại còn tính cho nàng cả một đường để lui.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Khương tổng xin hãy đền tiền hàng rào đã bị cô làm hư!
Khương Hữu Thiện: Là do hàng rào không tốt, tôi chỉ chạm nhẹ thôi!
Bà chủ trang trại: Tôi còn muốn cả tiền tổn thất tinh thần cho vật nuôi của tôi đã bị cô làm ồn đến hoảng loạn.
Khương Hữu Thiện: Tất cả tội lỗi đều là tôi sao?
Danh Sách Chương: