Tình tiết này đều làm mọi người yên lặng.
Cuộc hành trình dài nửa tháng ở trên sa mạc, làm da khô héo, thậm chí có người còn bị bong da, không lúc nào là không ở trong trạng thái mất nước. Có đôi khi cảm thấy đau môi, liếm mấy cái thì lại thấy máu.
Trên người đều là cát bụi, làn da thật sự trần trụi, cả ngày đều bị bao bọc bởi một lớp cát bụi, cuối cùng thứ bị phơi nắng cũng chỉ còn lại hai con mắt.
Tùy tiện buộc tóc lên, mặc một chiếc áo cao bồi màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh thẫm, một đôi giày da trâu ngắn. Cứ như vậy mà đi.
Dẫm trên mặt cát, tạo ra những tiếng động như dẫm trên tuyết. Tôi đi rất cẩn thận, giống như đang đi trên dấu chân của Hải Sinh.
Có đôi khi tôi ngồi trắng đêm trên cồn cát, ngắm nhìn những vì sao tinh khiết trên cao của sa mạc, giống như những giọt nước khảm trên tấm to lụa màu xanh. Tôi nghĩ chắc hẳn Hải Sinh cũng đã nhìn thấy chúng.
Những ngôi sao này, lấp lánh như tâm trạng đang nát bét hiện giờ.
Sa mạc làm người ta yên tĩnh. Cũng làm trái tim thêm trống trải.
Có đôi khi, tôi cũng nhớ tới Cung Phát Thần.
Ngẫu nhiên cũng nhớ tới Trạc Sướng.
Nghĩ tới đêm bão đó, ánh mắt cậu lo lắng lại thuần túy.
Những cũng chỉ đơn giản là nhớ tới mà thôi. Cũng không có suy nghĩ gì cả.
Khoảnh khắc đó, Cung Phát Thần như là ma quỷ. Anh ta hỏi tôi, Điệp Ngữ có cảm giác gì?
Tôi chỉ biết chảy nước mắt.
Tôi nhìn Trạc Sướng, giây phút đó thoải mái mà lại đau thương. Cơ thể của tôi cuối cùng cũng đã không chỉ thuộc về Cung Phát Thần nữa. Giây phút đó, trong lòng cũng có chút đắc ý. Tôi cười khẽ: Trạc Sướng, nói cho tôi biết, là cảm giác gì?
Cậu bé kia mở to hai mắt thuần túy tràn đầy lo lắng, bên trong là tình cảm không hề che lấp, làm tôi không thể tiếp tục xem nữa.
Ấm áp. Cậu nói. Cũng hôn tôi.
Nước mắt của tôi rơi trên ngực cậu.
Có đôi khi tôi thường nghĩ, Cung Phát Thần là một bãi biển mênh mông của tôi. Mỗi người đi qua đều có ý muốn cứu tôi, cuối cùng lại chỉ có Hải Sinh đưa tôi tới chỗ nước cạn.
Trạc Sướng thì sao?
Rất nhiều năm sau tôi mới hiểu được, Trạc Sướng là người đưa tôi lên bờ, cũng xây một ngôi nhà ở trên đất liền cho tôi.
Chỉ tiếc, Chu Điệp Ngữ là người thích phiêu bạt.
********** **********
Nhà thám hiểm Thụy Điển Sven Hedin đã từng tự hào nói khi đến Taklimakan: “Chưa từng có người da trắng nào đặt chân đến nơi này, chỗ nào cũng có dấu chân của tôi.” Nhưng mà đội thám hiểm của ông đã chết hết, chỉ còn lại mình ông, một mình chật vật đi tới một nhánh sông khô cạn của địa khu Hotan, dùng chút nước đó cứu sống chính mình. Từ đó về sau Taklimakan được gọi là “Biển chết”.
Đa số mọi người cũng hiểu Taklimakan là “có vào không có ra”.
Tuy nhiên đối với người nói tiếng Duy Ngô Nhĩ thì lại là —— “Quê cũ”
(Tiếng Duy Ngô Nhĩ (Uyghur) là ngôn ngữ chính thức của người Uyghur với khoảng hơn 10 triệu người nói tại khu tự trị Tân Cương.)
Quê cũ.
Sa mạc Taklimakan, là sa mạc ôn đới khô cằn, vào mùa hè nóng bức nhiệt độ cao nhất có thể lên tới 67,2℃, nhiệt độ ngày và đêm có thể chênh lệch đến hơn 40℃. Điệp Ngữ đã từng nghĩ mình sẽ bị phơi thành cá khô.
Đứng trên đỉnh núi Mazartag nhìn ra xa, biển rất cô đơn.
(Núi Mazartag còn được gọi là núi đỏ và trắng) nằm ở phía nam của sa mạc Taklimakan)
Dưới bầu trời là Taklimakan rộng lớn vô biên, sương mù vô hạn, khiến lòng người kinh sợ.
Dưới ánh mặt trời, Núi Mazartag và rừng cây hai bên bờ sông Hotan vàng vàng xám xám, như những sợi tơ vàng quấn quanh, kéo dài từ đường chân trời phía nam, đến chân trời phía bắc.
Lần đầu tiên khi trông thấy khung cảnh trời đất mênh mông này, toàn đội đều im lặng trong chốc lát.
Sự tuyệt vọng nóng bỏng và vẻ đẹp mê hoặc, sự yên lặng vĩ đại và sự tĩnh lặng tuyệt diệu.
Nước mắt Điệp Ngữ lại chảy xuống.
Một thời gian dài, cô quên giơ máy ảnh lên.
Có đôi khi chen chúc trong xe off-road. Có đôi khi đi dưới đường. Nhưng dù thế nào, thì đều chìm nổi trong một đại dương mênh mông.
Sa mạc cắn nuốt rất nhiều thị trấn, làng mạc, cắn nuốt sự sống, huyền thoại và chi tiết. Chỉ để lại đống đổ nát và hoang tàn, để lại tiếng vang xa xôi, ký ức rời rạc và sự đam mê vô hạn.
Loulan, Niya Oasis, Creek, Milano, Rewake Fosi Relic, Dandan oilik… Đây đều là những thành phố cổ ghi lại thời kỳ phồn hoa, hưng thịnh của con đường tơ lụa. Mà nay khi con người lại đi đến con đường tơ lụa xưa, lại không có chút cảm giác nào. Giống như nghe được ca múa mừng thái bình, giống như nghe được sanh cổ cầm tiêu, tiếng lục lạc vang. Đi trên đỉnh núi văn minh Tây Vực.
Đây là con đường đã có vô số người đi qua, nhưng bây giờ lại đi vào lòng người, vẫn luôn bình tĩnh vẫn luôn tinh khiết, vẫn như lúc ban đầu.
Ở lưu vực sông Hotan, sông Niya, sông Andier Keriya, một trong ba mươi sáu nước Tây Vực đã từng là chiến trường chết chóc.
Điệp Ngữ nghe được từ chết chóc, thì cả người nổi đầy da gà. Nhìn người phóng viên dẫn đầu kia. Anh ta đang say mê kể chuyện, cũng vì vậy mà lãng phí rất nhiều nước.
Từng có một đội quân khai quật được thi thể của một người đàn ông Europa, trên đầu anh ta có một bản đồ hải tặc thần bí. Bản đồ đó giống hệt với bản đồ hải tặc của Bắc Âu. Có lẽ 3800 năm trước, Taklamakan là một vùng biển. Mọi người đoán xem, vì sao anh ta lại đi tới phía Đông xa xôi này?
Mọi người liền thi nhau đoán. Cả vùng đều tràn ngập tiếng cười.
Lưu đày. Tìm kho báu. Theo đuổi người yêu. Theo đuổi giấc mộng. Làm ăn.
Điệp Ngữ đáp, tự mình rời đi.
********** **********
Vì thời tiết, nên máy bay hạ cánh muộn ba tiếng.
Máy bay hạ cánh an toàn, thì đã mười một giờ đêm.
Điệp Ngữ vừa ra khỏi sân bay, đã bị một bó cỏ to không biết tên chặn lại.
Trạc Sướng lộ ra khuôn mặt mỉm cười, trông có vẻ nịnh nọt, “Chị đã về rồi.”
Sau đó đột ngột ném bó cỏ sang một bên, ôm lấy cô.
Điệp Ngữ có chút không thích.
Cô chưa tắm, trên người toàn mùi cát bụi và mồ hôi. Cô không thích bị ôm như vậy, mặc kệ người ôm cô là ai.
Nhưng còn chưa kịp phản kháng, lại cảm thấy một bàn tay Trạc Sướng vuốt một đường từ lưng cô xuống đến mông, rồi để nguyên tại chỗ, không chịu bỏ ra.
“Tay cậu đang làm gì thế?” Cô tức giận hỏi.
Tay Trạc Sướng lại nhéo cô một cái không nặng không nhẹ. Cậu rõ ràng là đang dùa giỡn cô, nhưng miệng lại ủy khuất nói, “Chị nói chị đi 15 ngày, vậy mà lại thành 20 ngày. Còn không thèm gọi một cuộc điện thoại nào cho tôi nữa.”
Mấy người khác đi ra nhìn bọn họ cười.
Mắt Điệp Ngữ sáng lên, không quá thoải mái nói, “Ở sa mạc làm gì có sóng?”
Tay Trạc Sướng để trên mông cô đột nhiên dùng sức, như là ngăn cản cô giãy dụa, ấn cô về phía mình.
Khi Điệp Ngữ phát hiện ra cảm giác khác thường, thì nghe thấy Trạc Sướng nặng nề thở, rồi nhanh chóng đẩy cô ra.
“Tôi rất nhớ chị.” Mặt cậu đỏ lên, lại hơi thở dốc. Cậu còn chưa học được cách khống chế cảm xúc. Ánh mắt như có lửa nhìn cô.
Dù sao, giữa bọn họ đã không giống như trước. Tuy khong có gì phải xấu hổ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh như trước.
Đêm hôm đó như từng đợt sống vỗ vào mặt cô, Điệp Ngữ dưới cái nhìn chăm chú kia cũng nhanh chóng đỏ mặt.
Cô còn tưởng rằng, sau khi mình về, sẽ có thể bình tĩnh xử lý chuyện này.
Kết quả rời khỏi đây 20 ngày, vẫn không đủ để cô suy nghĩ cẩn thận. Ở Taklimakan, cô chỉ lo thưởng thức, mà quên mất việc này. Vừa xuống máy bay, cô lại mơ hồ. Trạc Sướng cũng không cho cô thời gian để chỉnh đốn tâm tình.
Nhìn thấy Trạc Sướng, lòng cô cũng tràn đầy phức tạp. Nhưng vẫn rất vui vẻ, vừa xuống máy bay đã có người ôm cô vào lòng. Cô mệt chết đi được, bắp chân sưng lên, cô cần phải ngâm mình trong nước ấm thơm ngào ngạt, cần nằm trên cái giường lớn mềm mại, ngủ ba ngày ba đêm.
Đợi cô lên xe rồi, mới hiểu được, Trạc Sướng không chỉ không học được khống chế cảm xúc, mà còn cả khống chế
Đợi cho ngồi trên xe sau, cô mới hiểu được, Trạc Sướng không có học được không chỉ có là khống chế cảm xúc. Còn có khống chế qing yu. (không biết qing yu là gì luôn.)
Cô buồn ngủ. Sau đó cảm thấy trên vai có một cái đầu ghé vào. Trạc Sướng ghé đầu lên vai cô, hơi thở nong nóng.
Sau đó cậu dùng lưỡi, liếm cổ cô.
Điệp Ngữ đột nhiên tỉnh lại, gần như là ngồi bật dậy, vẫn còn buồn ngủ, “Cậu làm gì đó!”
“Tôi hôn chị mà.” Đúng lý hợp tình.
Điệp Ngữ liếc lái xe phía trước, nhỏ giọng, “Cậu muốn chết à!”
Trạc Sướng kinh ngạc nhìn cô, có chút tức giận, có chút ngây thơ, có chút ủy khuất, “Tối hôm đó, chúng ta đều như vậy…”
Điệp Ngữ vội vàng che miệng cậu lại, “Không cho nói nữa!”
Trạc Sướng hơi sửng sốt một chút, rồi thức thời gật đầu.
Điệp Ngữ bỏ tay xuống. Dặn mình không được ngủ nữa.
Nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi xe xóc nảy.
Lần này, Trạc Sướng không có vụng trộm hôn cô nữa. Nhưng mà cậu lại vụng trộm thò tay vào áo cô, tìm kiếm một mảnh mềm mại.
Điệp Ngữ phải thừa nhận, cô đã khai phá ra một tên sắc lang.
Véo tai cậu, ánh mắt hai người giằng co trong không trung. Cuối cùng Trạc Sướng đành phải không cam lòng rút tay ra.
Điệp Ngữ buông tay. Nói với lái xe, “Dừng xe.”
Lái xe ngoan ngoãn dừng xe. Bây giờ anh ta đã biết, lời của Chu tiểu thư còn quan trọng hơn của thiếu gia.
Điệp Ngữ giơ một ngón tay lên, “Cậu, xuống xe.”
Trạc Sướng chu miệng.
“Ngồi lên ghế trước.” mí mắt Điệp Ngữ nặng nề.
Trạc Sướng bĩu môi.
“Nếu không tôi sẽ xuống xe.”
“Được rồi, được rồi, biết rồi.” Trạc Sướng nhận thua, mở cửa xuống xe, ngồi lên ghế trước.
Xe lại chạy tiếp. Điệp Ngữ nằm trên ghế sau, nhanh chóng ngủ mất.
Ánh mắt Trạc Sướng nhìn cô gái trong gương đang ngủ ngon lành, lòng tràn đầy vui sướng.
********** **********
Điệp Ngữ cũng không biết mình bị ôm lên lầu từ lúc nào, cũng không biết mình bị đặt lên giường lúc nào, càng không biết mình bị cởi hết từ khi nào.
Trạc Sướng nằm trên người cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Vừa ngọt vừa ngứa.
Đến khi cậu hôn tới gáy cô, thì Điệp Ngữ hoàn toàn tỉnh táo lại. Đá cậu xuống giường.
“Chị làm sao!” Cậu bé đáng thương đứng dậy, nổi giận đùng đùng nhìn cô.
Điệp Ngữ thấy cậu tức giận, thì hơi sợ hãi, nhưng tại sao cô lại bị quấy nhiễu chứ, “Tôi chưa tắm, không thích làm loại việc này.”
Trạc Sướng hơi sửng sốt, cười cười, “Không sao, tôi thích hương vị trên người chị.”
“Nhưng tôi không thích.” Điệp Ngữ tức giận. Căn bản không thể khiến cậu hiểu được.
Giằng co vài giây, rốt cuộc cậu cũng thỏa hiệp, “Được rồi, chị đi tắm đi. Tôi ở đây chờ chị.” Cậu trèo lên giường, hứng thú nhìn cô, “Điệp Ngữ, chị phải nhanh lên đó.”
Sao có thể rõ ràng như vậy. Sao có thể không biết tiết chế như vậy.
Aiz, quên đi, Trạc Sướng là người thế nào chứ…
Cô túm chăn đi vào toilet. Mới phát hiện ra, mình đi một vòng, lại về tới phòng Trạc Sướng.
Cô tắm rất chậm. Bồn tắm thật lớn, thêm chút tinh dầu, mùi thơm ở bốn phía. Cô thỏa mãn thở dài. Trạc Sướng đến gõ cửa vài lần. Điệp Ngữ chỉ bảo chờ một chút.
Đến khi, cô quyết định tắm xong, thì cậu nhóc kia lại nằm trên giường ngủ ngon lành.
Điệp Ngữ vây một cái khăn tắm thật to đi ra, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cậu lúc ngủ.
Điềm tĩnh như những ngôi sao trên sa mạc. Lông mi rất dài., mũi rất cao, miệng rất gợi cảm. Điệp Ngữ không tự giác mà cười lên.
Đi tới trước tủ quần áo thật to của cậu.
Tìm một cái áo phông có thể làm áo ngủ.
Lần này cô đã khôn hơn, chỉ tìm nhãn hiệu nào mình biết, Nike với Adidas gì đó. Ném khăn mặt xuống, mặc vào.
Cotton mềm mại, rộng rãi, mang theo mùi hương của Trạc Sướng, rất thoải mái.
Cảm giác như ở trong ngực Trạc Sướng vậy.
Cô vì sự so sánh này của mình làm mất tự nhiên. Quay đầu, nhìn Trạc Sướng mắt sáng như sao. Không biết cậu tỉnh lại từ khi nào, dựa vào gối đầu, mắt không chớp nhìn cô. Có vẻ là đã không bỏ lỡ cảnh mỹ nhân thay đồ.
Điệp Ngữ thấy hơi phiền. Cậu lại xuống giường, đi đến bên cạnh, ôm cô, lại hôn cô.
Điệp Ngữ liền quên mất mình đang thấy phiền cái gì.
“Điệp Ngữ, phải như vậy mới có thể cảm nhận được chị thật sự đã trở về bên cạnh tôi.” Trạc Sướng nói, “Đàn ông thì sẽ không ép buộc cô gái mình yêu.”
Giọng điệu còn rất thật. Cho nên Điệp Ngữ muốn hỏi cậu một chút, xem mấy thứ đó là học được ở đâu.
Nhưng cô không hỏi ra miệng.
Trạc Sướng rất ngoan ôm cô, không hề quấy rầy.
Điệp Ngữ lần đầu tiên yên tâm thoải mái nằm trong lòng một người đàn ông, nặng nề ngủ mất. Cô thật sự mệt chết đi được.
Không hề nằm mơ. Rất thanh thản.