Cô giống như một con rắn ngủ đông, không nghĩ gì cả, không quan tâm gì cả.
Ba ngày sau tỉnh lại.
Sau đó bắt đầu làm spa. Từ đầu đến chân.
Nhưng mà lần này có chút khác là, cô không cần động tay, cũng không cần chạy tới thẩm mỹ viện. Ở ngay trong phòng Trạc Sướng, mấy cô gái mặc đồ làm việc màu hồng.
Điệp Ngữ vui vẻ hưởng thụ.
Không phải là cô không chịu được khổ. Nhưng cô không thể từ chối việc thoải mái, có lẽ đó là khuyết điểm của Điệp Ngữ.
Trạc Sướng rất chu đáo mang nước trái cây tới. còn rất ngọt ngào đứng nhìn cô uống hết.
Điệp Ngữ nhìn cậu bé đang yêu này. Áy náy.
Cô cảm thấy mình đang lợi dụng sự đơn thuần của cậu. Lợi dụng tình cảm của cậu.
Mẫn Hạo Trung báo cáo với cậu, cậu lại chỉ quay đầu nhìn cô. Mẫn Hạo Trung cười cười, bỏ tài liệu xuống, cũng bê một ly nước trái cây lên uống.
Điệp Ngữ không dám nhìn anh ta.
Luôn cảm thấy mình trong suốt ở trước mặt anh ta. Cô rất sợ Mẫn Hạo Trung cũng cho cô một cái tội danh xâm phạm trẻ vị thành niên. Vì thế bỏ hết tính cách vốn có, cười cười ứng đối.
Anh ta rất lễ phép, rất phong độ, rất bình tĩnh, rất lý trí, cũng rất anh tuấn. Làm việc rất nhanh, trước khi bạn suy nghĩ xong thì anh ta đã làm xong rồi. Không nói quá nhiều, tâm tư kín đáo, mở miệng là có thể biện luận.
Theo suy nghĩ của Điệp Ngữ, thì chính là quản gia kim bài của pháp luật và tội phạm.
Điệp Ngữ rất sùng bái những người như vậy. Nhưng phương thức cô biểu đạt sùng bái có chút đặc biệt, chính là thi thoảng lại biểu hiện ra là mình chán ghét họ. Lấy việc đó để mình cách xa bọn họ một chút. Bởi vì bọn họ quá thông minh.
Gió nhẹ thổi qua bể bơi, chiếc ô to nhẹ nhàng lay động dưới ánh mặt trời.
Điệp Ngữ nhìn có vẻ đầy tâm sự. Cô vội vàng trốn tránh. Trạc Sướng lại nhìn cô, “Điệp Ngữ còn muốn uống gì nữa, tôi đi lấy.”
“Không cần.” Điệp Ngữ hơi xấu hổ.
Trạc Sướng nịnh nọt đi tới ngửi tóc cô, “Vẫn có mùi của sa mạc, tôi chị ép một ly nước hoa quả cho chị.”
Cậu lại giống như một người hầu nhỏ, vui vẻ bỏ đi.
Chỉ còn lại hai người bọn họ. Bể bơi trong suốt làm Điệp Ngữ hơi hoảng hốt.
Mẫn Hạo Trung thản nhiên cười. Ánh mắt trong suốt như nước.
Điệp Ngữ không thể chịu được cảnh im lặng của hai người, liền cười cười nói, “lsm gần đây không bận sao?”
Mẫn Hạo Trung nhìn về phía cô, trả lời, “Vẫn tốt.” Dừng lại một chút, rồi hỏi, “Taklamakan đẹp không?”
Điệp Ngữ cười nhạt, gật đầu, “Đứng trước mặt nó, cảm thấy con người vô cùng nhỏ bé, căn bản không có gì phải lo lắng.”
Nói tới đây mới nhớ tới còn chưa xử lý ảnh.
Mẫn Hạo Trung cười cười, đột nhiên nói một đoạn tiếng anh. Thật bất hạnh, Điệp Ngữ lại nghe hiểu.
“The mighty desert is burning for the love of a blade of grass who shakes her head and laughs and flies away.”
Là một câu thơ trong《 Stray Birds 》của Tagore:
“Bãi sa mạc hùng vĩ đang cháy lên bởi tình yêu của một ngọn cỏ đầu lắc lư, vừa cười, vừa vỗ cánh bay xa.”
Điệp Ngữ yên lặng.
Cho nên mới nói, cô không thích nhất là loại người này. Bọn họ quá thông minh, lại thích vạch trần người khác.
Sắc mặt Điệp Ngữ không tốt lắm, “Trông tôi giống sa mạc lắm sao?”
“Có chút.”
Chán nản, “Giống ở đâu chứ?”
Mẫn Hạo Trung nhìn cô từ trên xuống dưới, “Từ đầu đến chân đều giống.”
Điệp Ngữ càng tức giận hơn, cho anh ta một ánh mắt xem thường, “Tôi và anh hoàn toàn không hợp nhau. Sau này chúng ta nhìn thấy đối phương thì đi đường vòng thôi.”
Mẫn Hạo Trung thản nhiên cười, “Cô để ý anh ta như vậy sao?”
“Tôi không giống anh, động vật máu lạnh.” Điệp Ngữ đột nhiên đứng dậy. Rồi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, nhưng vẫn muốn giải thích cho mình một chút, “Một cái gai ở trong trong lòng quá lâu, muốn rút ra cũng không dễ.”
“Đúng vậy, quả thực là đau muốn chết.” Mẫn Hạo Trung uống một ngụm nước trái cây, cũng không nhìn cô. Tầm mắt nhìn về phía xa, “Nhưng nó không thể trở thành lý do làm tổn thương người khác.”
Điệp Ngữ thê lương nhìn anh ta. Cô đã áy náy muốn giết chết mình luôn rồi, đột nhiên bị lên án như vậy, càng làm cô thấy khó chịu.
“Tôi tổn thương ai chứ?” Cô hơi điên cuồng, đứng bên bể bơi chất vấn anh ta.
Lòng bàn chân trơn trượt, ngã ra sau.
Còn chưa kịp kêu lên, thì một cánh tay khỏe mạnh đã ôm lấy eo cô, đẩy cô về phía trước, cô liền chạm vào một lồng ngực rắn chắc, còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Anh ta nhanh chóng đứng vững, đưa cô rời xa bể bơi, rồi nhanh chóng buông tay.
Mắt Mẫn Hạo Trung, ở đằng sau kính mắt, vẫn lạnh lùng như trước.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, rồi thản nhiên dời đi.
Điệp Ngữ muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Ngay cả cảm ơn cũng không nói nổi.
Lại thấy Trạc Sướng bê một ly nước trái cây màu xanh lá đi tới. Vẻ vui sướng trên mặt cậu có chút nhạt đi, bình tĩnh.
Mẫn Hạo Trung theo bản năng đi tới bên bàn, bê chén nước trái cây kia lên, uống hết, rồi cầm tài liệu đi mất.
“Tám giờ tối có hẹn trước, đừng đến muộn.” Anh ta nói với Trạc Sướng.
Điệp Ngữ không nói nổi lời nào, hơi thở dốc. Đáy mắt vẫn là bóng dáng của Mẫn Hạo Trung. Anh ta đi rất nhanh, nhưng cũng rất vững vàng.
“Hai người đang nói gì đó?” Trạc Sướng hỏi. Giọng nói trầm trầm.
Điệp Ngữ quay đầu nhìn cậu, để mình cười lên, “Một ít việc trên sa mạc.”
Trạc Sướng để nước trái cây lên bàn. Sau đó ngồi xuống ghế, còn vắt chéo chân lên, nhìn cô, “Sa mạc đẹp sao?”
“Ừ.” Cô trả lời, có chút không yên lòng.
Trạc Sướng cười khẽ, cũng nặng nề không nói gì.
“Điệp Ngữ, trong lòng chị đang nghĩ cái gì?”
“Hả?” Điệp Ngữ đứng bên cạnh cậu, nhìn thấy đôi mắt cậu nhìn mình chằm chằm, giống như một cái hồ nước sâu thẳm. Sao Trạc Sướng lại có ánh mắt như vậy được. Lòng cô hơi kinh hãi, “Tôi không nghĩ gì cả.”
Trạc Sướng đứng dậy, giống như một tòa tháp, đứng sừng sững trước mặt cô. Khoảng cách gần như vậy, làm cô hơi hoảng hốt. Đã chứng kiến bộ dáng tức giận của Trạc Sướng, nên trong lòng luôn không yên.
Môi Trạc Sướng tiến lại gần. Điệp Ngữ lại nghiêng đầu, tránh sang một bên.
Trên mặt cậu biểu hiện sự tổn thương sâu sắc, “Chị căn bản không hề yêu tôi chút nào đúng không?”
Nội tâm Điệp Ngữ rối loạn. Bởi vì lời Mẫn Hạo Trung vừa nói. Đúng là cô đang làm tổn thương Trạc Sướng.
Tham lam sự ấm áp của cậu, nhưng lại không thể dùng tình yêu để hồi báo, làm cho cậu càng lún càng sâu, đây là sự tổn thương nghiêm trọng nhất.
Trạc Sướng giữ chặt vai cô, làm cô đau đớn.
Điệp Ngữ ngẩng đầu nhìn cậu, “Trạc Sướng, ngay từ đầu tôi đã nói với cậu, là chúng ta không có khả năng rồi. Tôi không có cách nào đi yêu người khác.”
“Vì sao chứ?” Mắt Trạc Sướng đỏ lên, “Mấy ngày nay chúng ta vẫn tốt cơ mà… Tôi yêu chị như vậy…” Giongj nói kịch liệt hơn, “Tối hôm đó, không phải chúng ta còn…”
“Cái đó không là gì hết!” Điệp Ngữ cắt lời cậu.
Nước mắt Trạc Sướng rơi xuống.
Trái tim Điệp Ngữ bắt đầu đau đớn. Sao cô có thể không đau lòng cơ chứ, đứng trước mặt cô là một cậu bé không nhiễm một hạt bụi, cậu dùng sự đơn thuần nhất của mình đi yêu cô, đơn thuần khiến cô không thể nghi ngờ.”
Giống như không thể nghi ngờ chính mình năm mười chín tuổi, đứng trước mặt Cung Phát Thần.
Câu chất vấn không hề khác nhau. Cho nên câu trả lời nhận được cũng không thể khác đúng không?
Cái này không hề khó. Sao cô có thể quên lời Cung Phát Thần nói chứ, mỗi câu mỗi chứ cô đều khắc trong lòng, cho nên khi Hải Sinh cho cô nhiều ấm áp như vậy, nhưng cô vẫn không thể quên được.
Cô không nhận nổi tình cảm của Trạc Sướng.
Mẫn Hạo Trung nói rất đúng. Nếu không thể hồi báo, vậy thì đay sẽ là sự tổn thương rất lớn đối với Trạc Sướng. Một ngày nào đó sẽ không thể vãn hồi.
Cô cũng không hy vọng một ngày nào đó, Trạc Sướng sẽ giống như cô. Cả người đầy vết thương, không thể tiếp tục yêu nữa.
Vết thương đầy người? Mày thật là coi trọng chính mình đấy, Chu Điệp Ngữ.
Cô kìm nén nước mắt.
“Trạc Sướng, tôi không phải một người tốt, tuy rằng từng gặp bất hạnh, những vẫn luôn thoải mái sáng sủa. Nhưng hai năm trước khi gặp cậu, tôi vẫn luôn sống mơ mơ màng màng, đối đãi bản thân như đối đãi súc vật. Cậu biết không, Cố Hải Sinh, anh ấy chết rồi, anh ấy vì tối mà chết. Tôi vĩnh viễn cũng không thể đáp lại tình yêu của anh ấy, vì vậy vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình. Nhưng đây không phải trọng điểm, việc tôi đau khổ nhất là, cho dù Hải Sinh chết, tôi vẫn còn yêu một người đàn ông không yêu tôi…”
“Đừng nói nữa!” Trạc Sướng quát lên. Tay cậu không khống chế được, trong nháy mắt Điệp Ngữ bị đẩy ra ngoài.
Cô chỉ cảm thấy mình đang rơi xuống, còn thấy cả vẻ mặt lo lắng hối hận của Trạc Sướng, cậu vươn tay muốn giữ cô lại.
Vì thế bể bơi bắn nước tung tóe.
Điệp Ngữ biết bơi, rơi xuống nước thì nhanh chóng nổi lên. Nghe thấy tiếng kêu cứu của quản gia và người hầu trên bờ, thì nhớ tới Trạc Sướng, hình như cậu có chứng sợ nước. Lại nhanh chóng lặn xuống nước, di động như cá.
Trạc Sướng rõ ràng là rơi xuống nước cùng cô, nhưng bơi xung quanh vẫn không thấy cậu. Bể bơi rất lớn, hình chữ “S”, đáy bể trong suốt, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước.
Điệp Ngữ lo lắng, nhưng cô không cho phép mình nghĩ nhiều, nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ tìm được cậu. Một cái bể bơi mà thôi, cũng không phải là biển lớn, sao có thể không tìm được chứ.
Cô nổi lên mặt nước, hít sâu một hơi, lại lặn xuống. Áp suất dưới nước làm mắt cô chua đi, tim và phổi đau đớn. Cô chỉ lo tìm kiếm.
Cuối cùng cũng thấy một bóng đen ở chỗ góc. Cô bơi qua, đúng là Trạc Sướng. Trong lòng vui mừng, một tay túm áo cậu, kéo lên. Mặc dù có sựu hỗ trợ của nước, nhưng đối với cô, thì Trạc Sướng cũng rất cao lớn, mất rất nhiều sức lực mới bơi được ra ngoài.
Có người bơi đến, mạnh mẽ như cá mập, nhanh chóng đến gần. Nhận lấy Trạc Sướng trong tay cô, rồi tiện tay kéo cô theo. Điệp Ngữ mượn lực lao ra khỏi mặt nước, thở dồn dập.
Mẫn Hạo Trung vì đẩy cô lên mà chìm xuống đáy ao, chân đạp xuống, mang theo Trạc Sướng bơi lên, nhanh chóng ra khỏi mặt nước.
Mọi người xúm lại giúp đỡ, kéo bọn họ lên.
Điệp Ngữ ngồi bên bể bơi, bình tĩnh lạ thường, nhanh chóng đi tới, để Trạc Sướng nằm sấp lên đùi, để cậu phun nước ra. Sau đó lại đặt cậu nằm thẳng, hô hấp nhân tạo. Động tác của cô rất thành thạo, ánh mắt trong trẻo. Không biết là nước mắt hay là nước bể.
Mười ngón tay đan vào nhau, đè lên ngực cậu.
Mẫn Hạo Trung hơi sững sờ.
“Mẫn Hạo Trung, anh không gọi bác sĩ à!”
Trạc Sướng lại phun ra ra một ngụm nước, bắt đầu hô hấp.
Trạc Sướng bị mang đến chỗ bác sĩ Trương làm kiểm tra. Điệp Ngữ ngồi trên mặt đất, khóc lên. Vừa nước mũi, vừa nước mắt.
Cô khóc rất đau lòng.
Mẫn Hạo Trung nhìn cô một cái, nói với bác sĩ mấy câu, rồi quay lại.
Ngồi xổm bên cạnh cô, “Yên tâm đi, Trạc Sướng không sao đâu.”
Điệp Ngữ hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta, lắp bắp, “Nếu Trạc Sướng cũng chết thì tôi làm sao bây giờ?”
Mẫn Hạo Trung biết cô nhớ tới Cố Hải Sinh, trong lòng cũng chua xót. Liền ngồi xuống, ôm cô gái này vào trong ngực. Anh nghĩ anh chỉ muốn an ủi cô một chút. Chỉ an ủi cô một chút mà thôi.
Điệp Ngữ lại ôm lấy eo anh ta, dán sát vào trong ngực, tiếp tục khóc.
Có lẽ, Cung Phát Thần là một cây gai trong lòng cô, Cố Hải Sinh cũng là một vết sẹo trong lòng cô.
Chu Điệp Ngữ, rốt cuộc cũng được coi như có tình cảm.
Sức mạnh của tình yêu cho dù có lớn, cũng khó chống lại với cái chết. Nhưng mà chết, dù sao cũng chỉ là chết. Cung Phát Thần là một cái nhà giam, Cố Hải Sinh lại chỉ là một đoạn đường.
Mối tình đầu đáng thương của Trạc Sướng, là một cuộc hành trình đầy nguy hiểm.