(Định edit nốt mà đoạn sau ghét cách làm của nữ chính, nên thôi.)
*********** **********
Trạc Sướng cũng mặc áo phông, quần bảy phân, đi giày.
Hai người đi cùng một chỗ, nhìn từ xa rất giống học sinh.
Điệp Ngữ bị kéo tay đi. Cả thời gian cô đều đắm chìm trong suy nghĩ miên man.
Cho đến khi Trạc Sướng gọi cô.
Trạc Sướng nói, “Tôi muốn cái này, cái này và cái này.”
Điệp Ngữ rất ít khi đến nơi này. Giá đắt, lại còn không tốt.
Tràn đầy cả khay.
Điệp Ngữ giơ tay, “Thiếu gia, tiền.”
Trạc Sướng sắc mặt rùng mình, “Chị không trả à?”
Cô trả thì đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng mà cái biểu tình kia của Trạc Sướng đúng là làm người khác tức giận.
“Tôi nợ cậu tiền à mà bắt tôi trả? Là tự cậu muốn ăn cơ mà?”
“Này, sao chị nói to thế.” Trạc Sướng trừng mắt.
Điệp Ngữ lạnh nhạt nhìn cậu, không biết vì sao mình lại nhàm chán như vậy. Mấy người đang xếp hàng ghé mắt nhìn sang, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Quên đi. Không ăn nữa!” Điệp Ngữ xoay người đi ra ngoài.
Trạc Sướng cầm tay cô, “Tôi không mang tiền.” Vẻ mặt cậu có chút xấu hổ, “Hơn nữa nơi này không quẹt thẻ.”
Điệp Ngữ quay người lại, hơi ngửa đầu, cười nhạo, “Một xu cậu cũng không có à?”
Trạc Sướng gật gật đầu.
Điệp Ngữ bày ra bộ dạng đồng tình, sau đó rút tay ra, “Tôi vừa hay có việc phải làm, đi trước một bước. Vậy, hẹn gặp lại.”
Điệp Ngữ kéo thấp vành nón, đẩy cửa đi ra ngoài. Sắc mặt bình thản.
Trạc Sướng đứng ở đó, im lặng nhìn bóng dáng cô.
Mọi người đều rất dễ dàng bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng, mặc kệ người bị bỏ lại có thích hay không. Nhưng mà tư vị nhìn bóng dáng của một người, cũng không tốt đẹp gì.
Nhưng mà Trạc Sướng không thể hiểu được, vừa rồi còn thoải mái như vậy, vì sao đột nhiên lại xoay người bỏ đi rồi.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi điện, “Mẫn Hạo Trung!”
Mẫn Hạo Trung “Ừ” một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trạc Sướng đứng ở quầy, cầm một cái Hamburger, hung hăng cắn một miếng to, “Mua một.” Cậu nói.
Ánh nắng chiều vẫn chói mắt như trước. Trạc Sướng đi trong dòng người. Ánh mặt trời như trận mưa to hắt xuống. Cậu hơi cúi đầu, đi rất nhanh.
Mẫn Hạo Trung yên lặng đi theo sau.
Rất lâu sau, bước chân Trạc Sướng dần dần chậm lại. Vì thế hai người sóng vai. Cả người đều là mồ hôi.
“Sao thế, chiêu đó không dùng được à?” Trong giọng nói của Mẫn Hạo Trung hàm chứa ý cười thản nhiên.
Trạc Sướng dừng chân, quay đầu nhìn anh ta, “Tôi muốn cô ấy, muốn cô ấy! Muốn cô ấy vĩnh viễn đều ở bên cạnh tôi.”
Mẫn Hạo Trung nhìn khuôn mặt hồng do bị mặt trời chiếu của Trạc Sướng. Cũng nhìn thấy nguyện vọng đơn thuần mà mãnh liệt của cậu.
Trạc Sướng, bộ dáng của cậu có phải là bộ dạng ban đầu của nhân loại không? Nguyện vọng chân thật, kịch liệt như vậy. Không hề che dấu. Còn biểu đạt rõ ràng. Cả hành động cũng vậy.
Nhưng mà, thế giới của người trưởng thành có quy tác mà người trưởng thành phải tuân thủ.
“Cho nên tôi mới nói, cậu còn phải tiếp tục học tập.” Anh ta vỗ vỗ bả vai Trạc Sướng, “Cậu phải trở nên lớn mạnh hơn, trở thành người trưởng thành chân chính. Mới có thể có được.”
“Nói đơn giản một chút, luật sư.” Trạc Sướng nói.
“Cậu phải trở thành chủ nhân chân chính của Thịnh Thế.”
“Ý là bây giờ tôi còn không phải à.” Trạc Sướng dừng chân, nhìn Mẫn Hạo Trung.
Mẫn Hạo Trung đứng đó, gật đầu.
Hai người im lặng một lát trong ánh mặt trời. Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên Trạc Sướng cười rộ lên, “Luật sư Mẫn, nếu bọn họ thật sự ly hôn, anh cảm thấy tôi nên đi theo ai thì tốt?”
“Cậu cần phải lựa chọn. Trên pháp luật, cậu cần một người giám hộ.”
“Tôi có thể chọn Chu Điệp Ngữ không?” Trạc Sướng hỏi.
“Có thể. Nếu cô ta đồng ý làm vợ cậu.”
Cái này, bước chân Trạc Sướng thực sự ngừng lại.
Vợ.
Cậu không thể không hiểu rõ ý nghĩa của từ này.
Nó có ý nghĩa ràng buộc cả đời, vĩnh viễn cũng không thể rời đi.
Ít nhất ở Trạc Sướng trong lòng, vợ chính là hàm nghĩa này.
Mẫn Hạo Trung lẳng lặng nhìn biểu tình rõ ràng trên mặt Trạc Sướng. Anh ta biết, Trạc Sướng bị từ này đả động.
“Tôi nghĩ ít nhất ở trong phòng sách báo, tất cả còn thuận lợi chứ.”
Trạc Sướng che dấu ho một chút. Ánh mắt vụt sáng.
Mẫn Hạo Trung khẽ cười đứng dậy, vỗ vai cậu, “Cho nên, cậu phải tin tưởng tôi, cậu phải tiếp tục cố gắng.”
Trạc Sướng đẩy tay anh ta ra, “Tôi muốn ngồi xe. Anh muốn tôi phơi nắng chết à?”
Mẫn Hạo Trung cười cười, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh xe đã tới. Cả quãng đường bọn họ không nói gì.
Thịnh Thế Đại Hạ dần dần xuất hiện trước mắt, khoảng cách càng gần, càng thấy mình nhỏ bé.
“Luật sư Mẫn, vì sao anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi?”
“Cái này rất đơn giản. Bởi vì đây là công việc của tôi —— cậu trả tiền cho tôi, tôi làm việc thay cậu.”
Lại là im lặng.
Đi vào bãi đỗ xe, Trạc Sướng mở cửa xe, “Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần Chu Điệp Ngữ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi. Mời ông nói cho mẹ tôi biết.”
********** **********
“Anh nói giỡn gì đó!”
Đây là câu trả lời Mẫn Hạo Trung nhận được. Lúc này, anh ta cầm di động, ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà cao cao. Sau đó cười cười.
Vài phút sau, Điệp Ngữ mang một gương mặt mẹ kế ra ứng đối với vị khách không mời mà đến này.
“Luật sư Mẫn, tôi chỉ cho anh năm phút thôi, sau đó anh cút đi cho tôi.” Điệp Ngữ ôm lấy hai tay, ngồi trên sô pha.
Mẫn Hạo Trung cười rộ lên, “Thang Cận Huy nói cho tôi biết, trước kia cô là một cô gái rất nhu thuận.”
“Anh nghe anh ấy cái gì!”
Mẫn Hạo Trung cúi đầu cười. Ngẩng đầu lên, đã là bộ dáng ôn hòa, “Việc này đối với cô thật sự là một nguồn thu không tệ.”
“Cả hai con mắt tôi đều không nhìn ra đâu.”
“Ngẫm lại xem, từ nay về sau cô không cần phải bôn ba nữa, có thể làm những gì cô thích.”
Điệp Ngữ cười lạnh, “Một nhiếp ảnh gia mà không bôn ba thì sao có thể chụp được tác phẩm tốt? Luật sư Mẫn anh nói thẳng là tôi có thể thất nghiệp là được.”
Mẫn Hạo Trung thản nhiên cười, “Chu tiểu thư, ý của tôi là, ngài có thể không cần vì thiếu tài chính mà trằn trọc trong đám người —— nhất là cô còn phải bán tiếng cười.”
Điệp Ngữ không lập tức tiếp lời. Sau đó ở trong lòng thừa nhận cái này đúng là có chút hấp dẫn.
Nhưng mà sắc mặt cũng không dễ nhìn. Cô không hề che dấu tâm tư mình bị lung lay.
“Có phải miệng lưỡi luật sư đều lợi hại như ngài không?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn Mẫn Hạo Trung.
“Có quan hệ gì đâu, dù sao Thịnh Thế lớn như vậy, ai chẳng muốn chia một chén canh.”
Ánh mắt Mẫn Hạo Trung phía sau mắt kính lóe sang, “Hơn nữa, cô chỉ là ở cùng cậu ấy một thời gian. Cậu ấy thích cô, cô không thể không biết. Đối với một người tâm trí là trẻ con, cậu ấy sẽ không yêu cầu cô làm việc mà cô đang lo lắng đâu.”
Điệp Ngữ ngồi thẳng người lên.
Sắc mặt của cô càng ngày càng lạnh, “Mẫn Hạo Trung, rốt cuộc anh đứng ở bên nào thế hả? Vì sao tôi càng nghe lại càng hồ đồ. Tuy đây không phải vấn đề tôi nên quan tâm, nhưng ai cũng biết, anh là Gia Cát Lượng mà Lão gia tử để lại cho A Đẩu. Nhưng vì sao tôi càng nghe lại càng thấy anh giống Tư Mã Chiêu hơn thế?”
Mẫn Hạo Trung nghe hiểu lời của cô, đỡ kính mắt, sau đó mỉm cười, “Cô lo lắng cái này sao?”
Điệp Ngữ sửng sốt một chút, ánh mắt lóe sáng.
Mẫn Hạo Trung lại chỉ cười cười nhìn cô. Điệp Ngữ cảm thấy nụ cười kia rất thâm ảo. Ít nhất cô không muốn nhìn nó.
Cô thả chân xuống. Đứng dậy.
“Anh đi đi. Tôi không thích hoàn cảnh phức tạp, cũng muốn làm người phức tạp. Nguyên tắc của tôi là cách chúng nó càng xa càng tốt. Cho nên vĩnh viễn tôi cũng không đồng ý.”
Mẫn Hạo Trung vẫn cười như trước, “Vậy được rồi. Tôi đi trước. Cô có thể suy nghĩ thêm.”
“Không cần. Tôi tuyệt đối không cần nghĩ thêm.” Điệp Ngữ thản nhiên nói. Cô đi đến cửa, mở cửa.
Mẫn Hạo Trung đi ra ngoài, thản nhiên nói, “Tuyệt đối. Vĩnh viễn. Những từ này tuyệt đối phải nói ít nhất có thể. Tốt nhất là vĩnh viễn cũng không cần nói.”
Anh ta nói những lời này làm Điệp Ngữ cảm thấy vô cùng quỷ dị.
“Mẫn Hạo Trung, tôi hiện tại chính thức thông báo cho anh biết, tôi thật sự không thích anh, xin anh tận lực, tốt nhất vĩnh viễn cũng không cần đến đây nữa.”
Cô đóng mạnh cửa lại
Danh Sách Chương: