Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland.com
Edit: Malbec
Đây là lần đầu tiên Tần Lục Trác thấy trên mặt Úy Lam xuất hiện phản ứng kịch liệt đến như vậy.
Rất rõ ràng, Trần Cẩm Lộ đột nhiên nhận tội khiến Úy Lam thập phần kinh ngạc.
Tuy nhiên, biểu cảm kinh ngạc của Úy Lam cũng không giữ được bao lâu, cô nhanh chóng truy hỏi: “Theo tôi được biết, nạn nhân trước kia làm việc ở tiệm massage, phụ trách việc rửa chân hoặc massage cho khách, cho dù bây giờ sống trong nhung lụa nhưng tôi tin rằng thể lực của cô ta không phải yếu ớt gì mà có thể chỉ một Trần Cẩm Lộ lại dễ dàng chế ngự được cô ta."
Tiếu Hàn khiếp sợ mà nhìn cô: “Làm sao cô lại biết những chuyện này?”
Cậu có thể chắc chắn rằng vừa rồi mình chỉ nói họ tên của người chết, tuyệt đối không để lộ quá nhiều tin tức.
Nếu Úy Lam chỉ bằng mấy câu nói kia liền đoán ra được trước kia nạn nhân từng làm gì thì cũng thật là đáng sợ.
Cũng may Úy Lam không làm cậu kinh ngạc được bao lâu, cô đem câu chuyện ngẫu nhiên gặp ở nhà hàng mấy ngày trước nói cho Tiếu Hàn. Là câu chuyện lúc ấy Trần Cẩm Lộ cùng Đỗ Như Lệ gặp nhau ở nhà hàng.
Trần Cẩm Lộ châm chọc Đỗ Như Lệ một thân đều là mùi nước rửa chân, chứng tỏ Đỗ Như Lệ trước kia quả thật từng làm ở tiệm massage. Đỗ Như Lệ tự mình nói ra cô ta xuất thân làm việc nặng nhọc, cô gái còn mơn mởn thanh xuân như cô ta, đơn giản chính là giúp người rửa chân hoặc đấm bóp.
Tuy đáy lòng Tiếu Hàn đã giảm bớt sự kinh ngạc nhưng mà đối với suy luận của Úy Lam vẫn vô cùng khâm phục.
Cậu nói: “Cô nói không sai, Đỗ Như Lệ đúng là đi ra từ tiệm massage, có lẽ cũng chính là ở nơi này qua lại với Trần Hồng Nguyên, sau đấy được bao dưỡng. Tuy nhiên, sau khi khoa xét nghiệm của chúng tôi kiểm tra đo lường, phát hiện trong máu của Đỗ Như Lệ có thuốc mê, có tác dụng gây mê rất mạnh, đừng nói phụ nữ, một người đàn ông cường tráng cũng có thể lập tức rơi vào trạng thái mê man.”
Cho nên, nếu Đỗ Như Lệ bị hôn mê vậy thì Trần Cẩm Lộ cũng chưa chắc không có cơ hội xuống tay.
Nếu như suy nghĩ theo hướng này cũng xem như thuyết phục.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Lục Trác vẫn luôn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi Tiếu Hàn nói xong, anh quay đầu, nói: “Quan hệ giữa Trần Cẩm Lộ và Đỗ Như Lệ vô cùng căng thẳng, cậu thấy Trần Cẩm Lộ có khả năng hạ thuốc Đỗ Như Lệ không?”
Ngay cả ở nơi công cộng, Trần Cẩm Lộ cũng có thể hạ nhục Đỗ Như Lệ như vậy, Đỗ Như Lệ làm sao mà không phòng bị cô ta được.
Chỉ sợ rằng nếu Trần Cẩm Lộ xuất hiện xung quanh cô ta trong bán kính ba mét, Đỗ Như Lệ đã phải hành động cẩn thận hơn bình thường.
Tiếu Hàn tất nhiên cũng đã suy xét đến mặt này.
Nhưng cậu nói: “Hiện tại mấu chốt nhất là, Trần Cẩm Lộ đã thừa nhận người là do cô ta giết.”
“Nếu cô ấy đang cố bảo vệ hung thủ thật sự thì sao ?” Tần Lục Trác dửng dưng hỏi ngược lại.
Úy Lam: “Hoặc là, cô ta đang bảo vệ người cô ta cho là hung thủ.”
Trong lúc Tiếu Hàn nghe bọn họ nói thì nhìn lại một lần, rốt cuộc thở ra một hơi, gật đầu thừa nhận: “Chuyện quả thật là có khả năng như vậy.”
Chỉ là những lời này vừa thốt ra, mặt Tần Lục Trác hoàn toàn lạnh xuống.
Anh cười lạnh một tiếng, lặp lại: “Chuyện quả thật là có khả năng như vậy?”
“Mạng người là chuyện quan trọng nhường nào, cậu lại dễ bị lừa như thế.”
Tiếu Hàn vội ngẩng đầu lên giải thích: “Đội trường, anh hiểu lầm em rồi. Chúng em không chỉ có khẩu cung, còn có vật chứng, hơn nữa Trần Cẩm Lộ tối hôm qua không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường, những bạn bè tụ họp với cô ta tất cả đều đã xác nhận, tối hôm qua lúc 11 giờ cô ta liền rời khỏi quán bar, cũng điều tra camera theo dõi rồi.”
Còn chứng cứ, cậu ta cũng không nói là cái gì.
Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, Tần Lục Trác trực tiếp nhìn về phía Úy Lam, dừng một chút: “Cô ấy là chuyên gia tư vấn tâm lí của nghi phạm, có lẽ sẽ giúp ích cho các người.”
Uý Lam hơi giật mình, không nghĩ tới Tần Lục Trác thật sự nói chuyện giúp mình.
Trong lúc Tiếu Hàn đang suy xét khả năng này, lại có người gõ cửa phòng.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục tiến vào, sốt ruột mở miệng: “Đội trưởng Tiếu, anh mau ra xem, người nhà của nạn nhân tiếp nhận phỏng vấn ở trên mạng.”
Tiếu Hàn cầm lấy điện thoại, mở đoạn video lên, Úy Lam cùng Tần Lục Trác không đi lại để xem nhưng đều nghe được âm thanh khóc đến khàn cả giọng phát ra từ điện thoại.
“Em gái tôi mới tròn 22 tuổi, cứ như vậy mà bị người khác giết chết. Đến bây giờ cảnh sát cũng chưa cho tôi một lời giải thích tử tế, cha mẹ tôi cũng chỉ có một đứa con gái là con bé, từ bé đến giờ đều coi con bé như hòn ngọc quý trên tay. . .”
Úy Lam cười khinh bỉ, khiến Tần Lục Trác cũng phải đưa mắt liếc nàng một cái.
Tuổi còn trẻ đã làm ở chốn ăn chơi mà là hòn ngọc quý trên tay sao ?
Video phỏng vấn chỉ có vài phút nhưng số lượt xem lại rất cao, chỉ trong chốc lát đã được triệu lượt xem.
Tiếu Hàn xem xong, trực tiếp ném điện thoại, tức giận nói: “Nói hươu nói vượn.”
Trong video phỏng vấn, người xuất hiện là anh trai của nạn nhân, trong lời nói đều ám chỉ rằng trong chuyện này cảnh sát không toàn tâm toàn lực phá án, khẳng định sau lưng còn có thế lực khác, có người muốn một tay che trời.
Viên cảnh sát kia tiếp nhận di động của mình, cẩn thận nói: “Đội trưởng Tiếu, vẫn còn một tin xấu nữa.”
Tiếu Hàn phất tay: “Mau nói đi.”
“Vụ án này đã lên hot search, biệt thự mà nạn nhân ở cũng đã lên hot search của Weibo.”
Tiếu Hàn trợn mắt, vô cùng giận dữ: “Hiện tại đầu óc của cư dân mạng đều bị ngấm nước à, cho rằng án mạng là đùa giỡn cho vui sao? Thậm chí còn xem hăng say đến vậy?”
Vị cảnh sát bày ra vẻ mặt vô tội, cậu cũng có cách gì đâu.
Nhưng trong lúc bị mắng, anh chàng cảnh sát còn không quên trộm ngắm vị Tần Lục Trác huyền thoại đang đứng ở một bên kia.
Đây chính là thần tượng đó.
Thật ra đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, vài giây sau, Tiếu Hàn nhận được điện thoại của cục trưởng. Mặc dù cậu ta không mở loa ngoài nhưng tiếng rống của lãnh đạo phát ra vẫn đủ để cho Úy Lam đang đứng cách xa cậu ta nhất cũng có thể nghe được rõ ràng.
Cục trưởng Phương quát: “Tên nhóc kia, cậu nói xem rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này, tôi mới chỉ đi tham gia một cái hội thảo, cục của chúng ta liền biến thành hang ổ của người xấu rồi?”
Tiếu Hàn nhìn Tần Lục Trác cầu cứu, phải biết rằng trong lòng cục trưởng Phương, đội trưởng Tần giống như con ruột của mình vậy.
Nhưng mà Tần Lục Trác lại dửng dưng đút tay trong túi, thản nhiên mà đứng ở nơi đó, thần sắc nhàn nhã vô cùng.
Không có biện pháp, cậu hấp tấp nói: “Cục trưởng, vụ án này còn chưa qua 24 giờ, chúng tôi cũng đang xuất toàn lực để điều tra.”
Cục trưởng Phương biết, muốn bọn họ lập tức phá án chính là chuyện không thể.
Nhưng mà ông vẫn hung dữ quát: “Là án mạng mà lại ồn ào gây xôn xao như vậy, tôi nói cho cậu biết, nếu không nhanh chóng phá án, đừng nói trên mạng chầu chực xem náo nhiệt không rời mắt, cấp trên cũng sẽ xử đẹp cậu đó.”
Tiếu Hàn duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng đang muốn trả lời, lại có bàn tay bên cạnh lấy điện thoại đi.
Bàn tay thon dài, dưới ánh mặt trời giống như phủ lên một tầng men sứ trắng, trắng tới mức chói loá.
Tần Lục Trác trực tiếp cầm điện thoại lên, a lô một tiếng, cười nhẹ: “Cục trưởng Phương, là con đây ạ.”
Một tiếng này lập tức có tác dụng, ông chú đang nổi giận phía bên kia liền lập tức im lặng.
Cục trưởng Phương có chút không dám tin mà hỏi ngược lại: “Lục Trác ?”
"Thầy vẫn trung khí mười phần như vậy, xem ra thân thể vẫn rất khỏe mạnh.” Giọng nói trầm thấp của Tần Lục Trác chứa ý cười nhẹ nhàng, còn có sự thân mật không nói nên lời.
Úy Lam yên tĩnh mà nhìn bộ dáng cầm di động gọi điện thoại của anh.
Ây da, ngay cả cúi đầu mỉm cười thế mà cũng có thể lộ ra mười phần hương vị đàn ông.
Cục trưởng Phương lại bốc hỏa: “Tên nhóc cậu biết điều thì đâu chỉ nói dễ nghe như vậy, nếu có lòng sao lại không thấy cậu đến nhà thăm tôi?”
“Con sợ đến nhiều quá, thầy lại phải cho người đến kiểm tra kỉ luật của cháu.”
Cục trưởng Phương vừa nghe, thanh âm vỗ đùi qua điện thoại cũng có thể nghe rõ được, ông tức giận nói: "Cậu đừng có mà nói mấy câu bậy bạ như vậy.”
Bất quá vừa mới nói xong, ông liền cảm thấy có gì đấy sai sai, hỏi: "Bây giờ còn đang ở cục của chúng ta?”
Cục của chúng ta, bốn chữ này thành công khiến khuôn mặt tuấn tú của Tần Lục Trác trở nên mềm mại, vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất.
Anh ừ một tiếng, sau đó tiến hai bước lại gần cửa sổ, hạ giọng nói hai câu với bên kia. Đến khi anh nói xong, lại quay về, ném điện thoại cho Tiếu Hàn, nói: “Cục trưởng Phương đồng ý cho cô ấy thân phận chuyên gia cố vấn để tham gia vụ án này, bối cảnh điều tra có thể giản lược toàn bộ."
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Tiếu Hàn vội đưa lên tai.
Không bao lâu sau, bên kia cúp máy, câụ ta cũng thở dài nhẹ nhõm.
Tiểu Hàn đi chuẩn bị tài liệu, Úy Lam và Tần Lục Trác đi đến phòng thẩm vấn trước.
Trên đường đi, Úy Lam đi cạnh Tần Lục Trác, nhìn người đàn ông đang mím chặt môi, cô nhịn không được thấp giọng hỏi: “Tôi mang thân phận chuyên gia cố vấn để tham gia vụ án này, vậy còn anh ?”
Anh dừng lại nhìn cô, khóe miệng hơi thả lỏng: “Trợ lý.”
Úy Lam ngẩn ra, đến khi anh mở miệng lần nữa, nhàn nhạt nói: “Trợ lý của chuyên gia cố vấn.”
Đây cũng là điều kiện của cục trưởng Phương, cục trưởng Phương chưa từng gặp Úy Lam, không tin tưởng cô ấy là chuyện bình thường. Cho nên ông ấy nói muốn Úy Lam tham gia phá án, Tần Lục Trác cũng cần phải tham gia cùng.
“Chỉ có hôm nay thôi sao?”
Tần Lục Trác liếc cô một cái, tầm mắt dừng ở đôi mắt của cô, sau đó quay đầu đi.
Đôi mắt kia quá sáng.
Suy nghĩ của anh thoáng bị nhiễu loạn nhưng Úy Lam thì lại không.
Khóe miệng cô cong lên, đột nhiên duỗi tay chạm vào cánh tay của anh đang ở gần cô, chọc cho Tần Lục Trác một lần nữa phải nhìn về phía này.
Lần này, cô dùng con ngươi đen bóng của mình yên lặng nhìn anh, thanh âm đặc biệt lãnh đạm: “Có muốn cân nhắc làm lâu hơn một chút không?”
Anh ta không lên tiếng, vì thế cô liền được voi đòi tiên.
“Cả đời được không ?”
Tần Lục Trác nhìn về phía cô, thực ra khuôn mặt của Úy Lam đẹp kiểu dịu dàng, đẹp đến mức không có tính công kích. Nhưng mà lúc này đuôi mắt cô cong lên, lại còn đang cười lộ ra vài phần mị hoặc, giống như có lông chim nhẹ nhàng chọc vào lòng người.
Có chút ngứa, cũng có chút si mê.
Vị cảnh sát cùng đi với họ lúc trước sớm đã cách xa họ một khoảng dài.
Tần Lục Trác dứt khoát không thèm nhìn cô nữa, trực tiếp đi theo.
Úy Lam rớt lại ở phía sau, ngược lại bước chân vẫn không nhanh không chậm.
Sau khi bọn họ tiến vào phòng thẩm vấn, thông qua kính pha lê trước mặt thấy Trần Cẩm Lộ đang ngồi bên trong, giờ phút này trên mặt cô ấy lại hiện lên một mảnh mờ mịt.
Tiếu Hàn một lúc sau cũng đến, cậu ta vừa mới đến, mấy người xem lại video thẩm vấn Trần Cẩm Lộ lần nữa.
“Họ tên?"
“Trần Cẩm Lộ.”
Trước đó đều là những thông tin cơ bản nhất dò hỏi được, không tính là hữu dụng, cũng không hoàn toàn vô dụng.
Nhưng đến khi cảnh sát hỏi Trần Cẩm Lộ, tối hôm qua cô ở đâu ?
Trần Cẩm Lộ hơi nâng mí mắt lên: “Đi chơi với bạn.”
“Bạn gì, tên của họ? Nhà ở đâu ?”
Lúc này Trần Cẩm Lộ đã có chút mất kiên nhẫn, cô nói: “Nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể nhớ hết.”
Úy Lam vẫn luôn im lặng, chỉ an tĩnh xem video.
Vị cảnh sát nói cho cô ấy biết thời điểm Đỗ Như Lệ chết ở biệt thự, Úy Lam vẫn khoanh tay trước ngực, không hề mở miệng.
Cho đến khi cảnh sát lấy ra một phần vật chứng ném đến trước mặt, đôi mắt của Trần Cẩm Lộ đột nhiên trợn to, vẻ mặt giống như không thể tin nổi, môi cô ta cũng theo đó mà run rẩy.
Dần dần, cô ta cúi xuống, đưa hai tay ôm đầu.
Một khoảng yên lặng rất lâu, sau đó mới truyền ra âm thanh thống khổ: “Là tôi, là tôi giết cô ta.”
Úy Lam chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tiếu Hàn: “Đội trưởng Tiếu, muốn nghe qua phân tích của tôi chứ?”
Tiếu Hàn gật đầu, tất nhiên là muốn rồi.
Úy Lam cho người lùi video về lúc Trần Cẩm Lộ nghe được nơi Đỗ Như Lệ bị giết, lại cho người chỉnh tốc độ chậm lại phóng to lên: “Chú ý, biểu tình kinh ngạc của cô ấy không quá hai giây, sau đấy, trong ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ, chứng minh tin tức này đối với cô ấy rất bất ngờ, hơn nữa làm cô ấy cảm thấy sợ hãi.”
“Ngay sau đó cô ấy lại hỏi một câu, cô ta thực sự đã chết? Những lời này nhìn qua như đang hỏi cảnh sát nhưng thực ra theo bản năng cô ấy tự hỏi mình. Chứng minh đây là lần đầu nghe được tin tức này, nếu thật sự là cô ấy giết người, cô ấy sẽ không vô thức mà nói ra những lời này, bởi vì trước đó cô ấy nhất định đã biết rằng Đỗ Như Lệ đã chết.”
Tất cả mọi người nhìn theo tay cô, xem biểu tình của Trần Cẩm Lộ trên màn hình.
Ngay sau đó, Úy Lam lại cho người tua video trở về đoạn Trần Cẩm Lộ nhận tội.
“Cô ấy nhìn thấy vật chứng mà cảnh sát lấy ra, sự kinh ngạc ở đây không phải giả bộ, nhưng nhìn kỹ phản ứng của cô ấy lúc sau, rõ ràng là cô ấy đang tự hỏi vấn đề này, mà thời điểm cô ấy nhận tội, cúi đầu, hơn nữa lại lấy tay che lỗ tai, đây là đang tránh né. Nếu cô ấy đã thừa nhận giết người, vì sao lại còn muốn tránh né ?”
“Bởi vì cô ấy đang nói dối.”
Tiếu Hàn kinh ngạc nhìn về phía Úy Lam, tuy rằng cậu không học tâm lý học chính thống nhưng cũng có nhiều năm kinh nghiệm phá án.
Không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt nghi phạm vẫn luôn là phân đoạn quan trọng khi thẩm vấn.
Mỗi biểu hiện, hành vi của nghi phạm trong lúc lấy lời khai sẽ đều có khả năng trở thành điểm đột phá cho việc phá án.
Tiếu Hàn nhịn không được hỏi: “Nếu cô ta thật sự là đang giấu giếm, vậy thì cô ta đang giấu giếm giúp ai?”
“Tống Trầm.” Úy Lam ngẩng đầu, nhìn Trần Cẩm Lộ ngồi đối diện, lúc này chỉ có một mình cô ấy ngồi ở bên trong, trống rỗng vô cùng. Dưới ống kính, vẻ mặt cô ấy trở nên mê mang mà lại bướng bỉnh.
Đối với cái tên xa lạ đột nhiên xuất hiện này, cảnh sát đều hai mặt nhìn nhau.
Lúc bọn họ mang Trần Cẩm Lộ về cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn điều tra quan hệ xã hội giữa nạn nhân và Trần Cẩm Lộ, hiển nhiên cái tên này không hề xuất hiện giữa hai người bọn họ dù ở bất cứ phương diện nào.
“Ba tháng trước, Trần Cẩm Lộ đến văn phòng tư vấn của tôi, nguyên nhân là vì ở trường học, cô ấy đã đẩy chậu hoa từ trên tầng ba xuống làm bị thương một bạn nữ cùng lớp, giáo viên tâm lý ở trường học cho rằng cô ấy cần đến bác sĩ tư vấn chuyên nghiệp, sau đó đề cử đến nơi của tôi.”
Tần Lục Trác: “Chậu hoa không phải do cô đẩy?”
Úy Lam gật đầu.
Tiếu Hàn vẫn không hiểu, hỏi: “Cho dù là như vậy, cũng không thể chứng minh cô ta nhận tội thay cho Tống Trầm, Tống Trầm chắc là bạn học của cô ta, không có quan hệ gì với Đỗ Như Lệ.”
“Phần vật chứng này.” Cằm Úy Lam khẽ nâng, giờ phút này vật chứng đang ở trước mặt cô. Đây là thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ mà cảnh sát tìm được ở dưới ghế sofa tại biệt thự của Đỗ Như Lệ.
“Nếu như một vật chứng mà cô ấy chắc chắn đang ở trong tay người khác lại đột nhiên xuất hiện trong nhà có người chết, anh nói xem, phản ứng đầu tiên của cô ấy sẽ là cái gì?”
Nhận tội, thế chân để người kia không dính hiềm nghi.
Mặc dù cuối cùng không thể thực sự nhận tội thay, ít nhất cũng sẽ khiến tầm mắt của cảnh sát bị quấy nhiễu, kéo dài thời gian phá án.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiếu Hàn lập tức bội phục mà nói: “Bác sĩ Úy, nếu không phải nhờ cô, chỉ sợ chúng tôi còn không thể chạm tới điểm đột phá nhanh như vậy.”
Úy Lam nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi nói rồi, cô ấy cũng có khả năng đang bảo vệ người mà cô ấy tưởng là hung thủ.”
Mặc kệ có phải hung thủ thật sự hay không, ít nhất bọn họ hiện tại đã có manh mối mà không phải suốt ngày theo dõi, thăm viếng điều tra.
Sau khi Tiếu Hàn rời khỏi, Tần Lục Trác cùng Úy Lam vẫn đứng tại chỗ như cũ.
Cũng không biết trải qua bao lâu thì có người đẩy cửa tiến vào, đi tới, thấp giọng hỏi vài câu bên tai Tần Lục Trác, anh gật đầu, người nọ lại xoay người rời đi.
“Đi thôi.”
Tần Lục Trác xoay người chuẩn bị rời đi, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh thì cô vẫn đứng im không nhúc nhích.
Úy Lam bị cảm giác bên hông dọa sợ.
Cô cúi đầu, trông thấy một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang đặt trên thắt lưng áo khoác ngoài của cô.
Cô hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải đôi mắt của người đàn ông kia, trông chính anh ta còn muốn hoảng sợ hơn cả cô.
Tần Lục Trác thực ra muốn kéo cánh tay cô, ai ngờ nơi đặt tay là thắt lưng của cô ấy.
“Thích thắt lưng của tôi sao ?” Úy Lam cười nhẹ.
Thấy anh không nói lời nào, cô hiểu ý gật đầu, tiến về phía trước một bước, nhón mũi chân, ghé vào sát tai anh
“Chắc là anh đang muốn cởi quần áo của tôi à?”
Tác giả có lời muốn nói: Trác gia nhìn thắt lưng, anh thật CMN oan…
: lustaveland.com
Danh Sách Chương: