Ánh mắt cô sáng rực nhìn Tần Lục Trác, thấp giọng hỏi: “Anh thật sự không lừa em?”
Câu nói không tin tưởng này khiến Tần Lục Trác bất đắc dĩ khẽ bật cười, anh nói: “Úy Lam, nhìn anh này.”
Úy Lam thật sự ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt anh đen nhánh trong trẻo rất đẹp, ánh mắt lúc này không sắc bén như bình thường mà lại lộ ra ý cười nhẹ dịu dàng nhìn có chút chói mắt.
Anh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Úy Lam, anh thật sự muốn cưới em.”
Là thật.
Úy Lam nhón chân lên ôm lấy cổ anh, dựa vào cổ anh giống như có thể ôm anh vào trong lòng.
Cảm giác này thật tốt.
Đội phá bom kiểm tra toàn bộ chiếc xe một lần nữa, cuối cùng cũng loại bỏ nguy hiểm. Chỉ là ảnh hưởng của chuyện này khá lớn, không ít phóng viên vẫn đang chờ ở cửa, dù sao ở đây là khu dân cư nhỏ thế mà lại xuất hiện chuyện cài bom.
Nếu bom thật sự nổ, đoán chừng sẽ còn lên tin tức quốc tế.
Mặc dù bên này không sao nhưng mà Tần Lục Trác phải đi cục cảnh sát lấy lời khai, Úy Lam là bạn gái anh nên cũng đi cùng.
May mà bọn họ phối hợp làm ghi chép, Úy Lam mở cửa xe mình ra.
Lúc vừa mới lên xe, Úy Lam không khởi động xe ngay mà quay đầu nhìn về phía người ở ghế phụ lái.
Tần Lục Trác vốn tưởng rằng cô muốn nói chuyện gì với mình, sau khi chú ý tới nét mặt của cô thì vẻ mặt anh hơi nghiêm túc: “Có chuyện gì sao?”
Úy Lam gật đầu.
Anh suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Liên quan tới bom?”
Úy Lam hít vào một hơi, trong phút chốc không biết nên nói gì.
Hồi lâu sau, cô cười khổ nói: "Giờ thì anh giống một bác sĩ tâm lý hơn em.”
Tần Lục Trác nắm lấy bàn tay cô, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Là Minh Hằng.”
Úy Lam kể lại một mạch chuyện hôm qua mình đi gặp Minh Hằng cho Tần Lục Trác nghe, thật ra hôm qua ở cửa trường học cô nên nói với anh. Thế nhưng cô cảm thấy tất cả mọi thứ bây giờ vẫn chỉ là suy đoán của cô, cô không muốn cuốn Tần Lục Trác vào.
Nhưng Minh Hằng làm như thế đã cuốn anh vào.
Tổn thương người thân bên cạnh cô.
Cô không thể chịu đựng được, cũng sẽ không chịu đựng.
Lúc nghe thấy hai chữ Minh Hằng này, sắc mặt Tần Lục Trác cũng không có gì thay đổi.
Hồi lâu sau, anh nhìn Úy Lam, thấp giọng nói: “Chuyện này em định nói với cảnh sát sao?”
Úy Lam gật đầu: “Đương nhiên, hắn ta làm như vậy không chỉ là khiêu khích mà là muốn làm anh bị thương, muốn mạng của anh.” Nói đến đây, bàn tay Úy Lam đột nhiên vỗ xuống tay lái.
Ngay cả Tần Lục Trác cũng rất ít khi thấy được bộ dạng mất khống chế như thế của cô.
Anh đưa tay ôm Úy Lam vào trong lòng, vuốt nhẹ sau lưng cô, thấp giọng nói: “Úy Lam, đừng lo. Anh đã nói, muốn mạng của anh không dễ dàng như vậy. Lúc ở Việt Nam khó khăn như thế nhưng chúng ta cũng đã cố gắng vượt qua.”
Úy Lam đưa tay ôm lấy anh.
Sau khi thoát khỏi một chuyện vô cùng nguy hiểm thì sẽ có loại cảm xúc sợ hãi tràn ngập dưới đáy lòng. Mà vừa rồi lúc cô ôm anh trong lòng đã cảm thấy yên tâm, rất muốn ôm anh. Nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại phát hiện bàn tay mình run lên nhè nhẹ.
Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện...
Úy Lam chôn mặt mình trong lòng anh, thấp giọng nói: “Tần Lục Trác, anh nhất định phải sống khoẻ.”
Em không chịu nổi.
Cuối cùng là Tần Lục Trác xuống xe, đổi vị trí ghế lái với Úy Lam. Thật ra anh lại không có cảm giác gì, lúc ấy khi mở cửa xe còn có thể tỉnh táo gọi điện cho Thẩm Phóng. Lúc này chỉ là lái xe đi cục cảnh sát mà thôi.
Nhưng mà lúc anh nắm tay Úy Lam mới phát hiện bàn tay cô vô cùng lạnh lẽo.
Không chỉ lạnh mà còn hơi run nữa.
Anh mở cửa xe thay cô, đợi cô ngồi xuống xong, anh xoay người hôn một cái lên trán cô.
Khi bọn họ đến cục cảnh sát, Tiếu Hàn liền sắp xếp người cho bọn họ lâý lời khai. Dù sao chuyện này cũng không nhỏ, mối nguy có bom ở khu dân cư, tuy rằng cố ý nhằm vào một người nhưng ảnh hưởng cũng cực kỳ tồi tệ.
Tiếu Hàn vừa mới trở về đã bị Phương Quốc Huy gọi qua.
Tuổi Phương Quốc Huy cũng đã lớn nên không dùng máy tính nhiều, nhưng cố tình lúc này ông ấy đang mở máy tính, Tiếu Hàn vừa mở cửa còn nhìn thấy điện thoại ông cũng đng mở video.
Hai tay Tiếu Hàn đặt sau lưng, ngoan ngoãn đi vào.
Cậu ta đang suy nghĩ, vừa mới chuẩn bị nói chuyện bỗng nghe bịch một tiếng, là tiếng bàn tay đập lên mặt bàn cực lớn. Tiếng động này thật sự dọa Tiếu Hàn lùi về phía sau một bước.
Phương Quốc Huy chỉ vào điện thoại nói: “Đám phóng viên bây giờ thật sự quá không ra gì, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà. Cậu nói xem gây ra khủng hoảng có gì tốt với họ sao?”
Tiếu Hàn sững sờ, nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta bán mạng phía trước, đám người này lại đi theo châm ngòi thổi gió phía sau, thật sự là quá xấu xa.”
Cậu ta gật đầu.
Đúng, chính là quá xấu xa rồi.
Phương Quốc Huy ngẩng đầu, liếc xéo cậu ta, hừ một tiếng, lúc này mới nói: “Tôi cho cậu biết, may mắn lần này không gây ra lộn xộn gì lớn, nếu không tên nhóc nhà cậu cũng không có cơ hội nói chêm chọc cười trước mặt tôi.”
“Cục trưởng Phương, không đến mức đó chứ.” Tiếu Hàn cười haha.
Phương Quốc Huy trừng mắt liếc cậu ta một cái, hỏi: “Tình huống bây giờ sao rồi?”
“Đã phá bom, nhưng mà để loại bỏ tai họa ngầm thì chúng tôi đã kiểm tra một lần các xe và nhà dân xung quanh, trước mắt không phát hiện có gì ngoài ý muốn. Chúng tôi cũng đã xem camera theo dõi, nhưng mà đây là một tiểu khu cũ, rất nhiều camera giám sát đã hỏng.”
Phương Quốc Huy nhất thời tức giận nói: “Thời khắc mấu chốt liền như xe bị tuột xích, không phải đã có quy định về camera theo dõi tiểu khu rồi sao. Trách nhiệm của ai, phải kiểm chứng đến cùng cho tôi, nếu không lần sau vẫn sẽ là tình trạng như thế.”
Tiếu Hàn gật đầu.
Chờ qua một lát, ông mới thấp giọng hỏi: “Lục Trác sao rồi?”
“Lão đại rất tốt, thật không hổ danh là người do ngài bồi dưỡng, gặp nguy hiểm mà vẫn không loạn.”
Tiếu Hàn không phải người hận đời, am hiểu tường tận khi nào và nên vỗ mông ngựa lãnh đạo ra sao. Lựa lúc này nói vài lời tốt một chút, không phải là ông ấy cũng có thể hài lòng thêm một chút sao. Còn phải nói, Tiếu Hàn vừa nói xong, gương mặt Phương Quốc Huy vẫn nghiêm túc nhưng đúng là có thêm ý cười.
Nhưng mà sau đó ông ấy lại xụ mặt nói: “Quan trọng nhất là phải biết ai là người đặt bom, nguồn gốc quả bom, đây cũng không phải là việc nhỏ. Lát nữa tôi cũng phải báo cáo với cấp trên, tiểu tử cậu nhất định phải làm rõ ràng vụ án này cho tôi.”
Thân thể Tiếu Hàn lập tức thẳng tắp, cúi chào với Phương Quốc Huy.
“Vâng, cục trưởng Phương, ngài yên tâm, tôi nhất định cho ngài một kết quả vừa lòng.”
Chuyện này dính đến Tần Lục Trác, tất nhiên Tiếu Hàn sẽ càng để ý thêm.
Cho nên vừa mới ra khỏi phòng Phương Quốc Huy, cậu ta lập tức chạy về phía văn phòng. Chỉ làm ghi chép đơn giản nên không cần đến phòng thẩm vấn.
Lúc cậu ta trở về thì một nhân viên trẻ tuổi trong cục đang lấy lời khai của Tần Lục Trác.
Thái độ một mực cung kính, hỏi một câu đều muốn thêm một chữ mời.
Lúc này cũng đã hỏi xong xuôi, cảnh sát trẻ đang muốn đưa bản ghi chép cho Tần Lục Trác ngồi đối diện, để anh nhìn xem có còn thiếu gì không, ai ngờ lúc đưa tới lại bị Tiếu Hàn một bên cầm lấy.
“Đội trưởng Tiếu.” Cảnh sát quèn bỗng nhiên đứng lên.
Tiếu Hàn phất tay, cảnh sát trẻ nhìn cậu một lát thì cậu mới lên tiếng: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi xem một chút.”
Người đã đi, Tiếu Hàn xem bản ghi chép trong tay thấy không có gì khác biệt lắm. Chỉ tùy tiện lật lật, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Lục Trác: “Lão đại, bây giờ nơi này không có người khác, anh trực tiếp nói thật với em đi.”
Anh không nhắc tới chuyện liên quan với Minh Hằng.
Bởi vì ghi trong bảng lời khai cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi Tần Lục Trác thấy Tiếu Hàn thì tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay gõ lên bàn: “Có thuốc lá không?”
Tiếu Hàn móc một gói thuốc lá loại hai mươi tệ một gói từ trong túi ra, chất lượng không được tốt cho lắm.
Cậu ta rút một cây đưa cho Tần Lục Trác, cười nói: “Cũng chỉ có loại này, lão đại anh đừng ghét bỏ.
“Sĩ diện.”
Tần Lục Trác liếc cậu một cái, thấp giọng nói, lúc trước anh cũng hút loại thuốc này. Chỉ là gần đây anh bị thương, lại thêm có Úy Lam bên cạnh nên Tần Lục Trác bắt đầu có ý thức giảm thiểu số thuốc mình hút.
Tiếu Hàn cười haha, đứng dậy đốt thuốc lá cho anh.
Tần Lục Trác hít một hơi thật sâu rồi phun ra một vòng khói màu xám trắng, anh nhìn Tiếu Hàn: “Giáo sư tâm lý trong vụ án của Lưu Cẩn...”
“Minh Hằng?” Tiếu Hàn lập tức phản ứng.
Tần Lục Trác gật đầu, anh nói: “Người này có vấn đề, lại còn là vấn đề lớn. Cho nên phải nhìn chằm chằm anh ta.”
Rốt cuộc hai người đã làm việc cùng nhau rất nhiều năm, anh nói như thế Tiếu Hàn lập tức gật đầu.
Bên này Tần Lục Trác và Úy Lam vừa ra khỏi cục cảnh sát, Tần Khắc Giang bên kia đã gọi điện tới, không phải thư ký bên cạnh mà là ông tự mình gọi tới.
Ông nói: “Từ hôm nay trở đi chuyển về nhà ở.”
Tần Lục Trác: “Không cần đâu.”
“Vậy được, ta và mẹ con sẽ đến chỗ con ở từ hôm nay.” Giọng nói Tần Khắc Giang lạnh nhạt, lộ ra sự kiên quyết.
Ông thốt ra lời này khiến Tần Lục Trác sửng sốt.
Tần Lục Trác nhìn lại điện thoại, không nhầm số, giọng nói cũng đúng, chỉ là lời này không giống lời ông ấy có thể nói ra.
Nhưng mà cuối cùng anh vẫn nể mặt, thấp giọng nói: “Con không sao.”
“Thế này mà còn nói là không có việc gì? Trả thù dính tới bom, có phải là con chờ ngày mình bị nổ banh xác, để cho mẹ con người đầu bạc tiễn người tóc xanh mới gọi là có việc sao?”
Giọng nói Tần Khắc Giang không nhỏ, Úy Lam bên cạnh cũng nghe thấy.
Trên mặt Tần Lục Trác lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ hiếm thấy.
Anh đưa tay chỉ điện thoại, ra hiệu mình qua một bên nói chuyện. Úy Lam gật đầu, lúc này anh mới chậm rãi đi qua, thấp giọng nói: “Bố nói chuyện này với mẹ con rồi ư?”
“Nếu như nói thì lúc này con đã phải đi bệnh viện gặp bà ấy rôi.”
Tần Khắc Giang suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Tháng trước mẹ con đi kiểm tra sức khỏe, tim có hơi không thoải mái, bà ấy không cho bố nói với con. Nhưng Lục Trác à, bà ấy chỉ có một đứa con trai là con, cho dù đáy lòng con xa lánh chúng ta thế nào cũng không thể phủ nhận công lao dưỡng dục của bà ấy đối với con. Thân thể da tóc thuộc về cha mẹ mình, cha mẹ vẫn còn thì con phải bảo vệ mình thật tốt cho ta.”
Nhiều năm qua, Tần Khắc Giang vẫn cảm thấy có lỗi với Tần Lục Trác.
Cho nên với vấn đề giáo dục thằng bé, Tần Khắc Giang luôn lựa chọn thái độ quan tâm và khoan dung.
Lần này, ông nói thẳng: “Cho con hai lựa chọn, hoặc là con chuyển về nhà, hoặc là chúng ta qua đó ở với con.”
Sau khi ôn nói xong, hai bên trầm mặc hồi lâu.
Đến khi Tần Lục Trác mở miệng.
Anh nói: “Bố, con có thể xin người một chuyện không?”
Tần Khắc Giang nghe thấy nó gọi bố, sửng sốt.
Thật sự là nhiều năm như thế, Tần Lục Trác rất ít khi gọi ông như vậy.
“Con muốn kết hôn với Úy Lam.”
“Bố có thể đi với con đến nhà Úy Lam chính thức cầu hôn không?”