Nghèo đối với một nữ sinh viên mà nói là chuyện khó mở miệng biết bao.
Lúc này vẻ mặt mọi người đều coi như thả lỏng, dù sao vụ án này cũng đã được phá nhanh chóng. Mặc dù nguyên nhân là bởi vì người trong cuộc tỉnh lại, nhưng chỉ cần có thể phá án thì mặc kệ nguyên nhân gì đều được.
Úy Lam đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiếu Hàn đang ăn cơm hộp bên cạnh.
"Tiếu đội trưởng, tôi có thể nói chuyện với Trang Giai không?"
Tiếu Hàn đang vùi đầu ăn cơm hộp thì ngẩng đầu nhai hai cái rồi mờ mịt hỏi: "Cô muốn nói chuyện với cô ta?"
Hiện tại có lời khai của Giang Hiêu Nghiên nên tội danh của Trang Giai không thể thay đổi được nữa. Cho nên sau khi mang người về bọn họ cũng không vội thẩm vấn. Dù sao hiện tại cô ta cũng chắp cánh khó thoát.
Úy Lam gật đầu, "Tôi muốn nói chuyện với Trang Giai."
Tiếu Hàn thấy cô kiên trì thì cũng không phản đối.
Không bao lâu sau, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Trang Giai ngồi bên trong chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt của cô ta rơi trên người Úy Lam, bình tĩnh giống như mặt hồ không gió.
Úy Lam đi đến đối diện cô ta rồi ngồi xuống ghế dựa.
Lần này, cô nghiêm túc đánh giá cô bé đối diện, Trang Giai lớn lên không được xem là thanh tú, có lẽ so với bình thường còn hơi khó coi hơn, mặt mũi cô bé dài nhỏ, trên mặt có tàn nhang nhàn nhạt, mũi tẹt, môi hơi dày.
Tóm lại, đây không phải là một cô bé có thể hấp dẫn nam sinh ở đại học.
"Trang Giai." Úy Lam nhìn cô bé.
Trang Giai ngẩng đầu, lần này môi cô bé đang run rẩy.
Úy Lam hỏi: "Tại sao em phải làm như thế?"
Tại sao?
Đây đúng là một vấn đề.
Trang Giai nhìn Úy Lam, ánh mắt hơi trống rỗng, rốt cuộc cô bé há to miệng th/ở dốc, khẽ nói: "Chị biết em bị những nam sinh kia đặt biệt danh gì ở cấp ba không?"
Một lát sau, cô lắc đầu.
Cô bé nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Úy Lam, sao lại có người phụ nữ xinh đẹp như thế này, dung mạo quả thật như vẽ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo thật xinh đẹp. Trong mắt cô bé lướt qua tia hâm mộ nhưng không có ghen ghét, người như cô bé ngay cả ghen ghét cũng không xứng.
Cô bé nói: "Dung mạo chị xinh đẹp như thế chắc chắn không thể hiểu được xót xa của loại người như em. Lúc cấp ba, những nam sinh kia có thể không chút do dự ở trước mặt em gọi em là yêu quái. Thậm chí lúc nam sinh đánh cược cũng coi em là tiền đặt cược, nếu ai thua thì phải tới nói chuyện với em. Không ai bằng lòng ngồi cùng bàn với em, ngay cả con gái cũng không ai sẵn lòng chơi với em."
Một cô bé dáng dấp không được đẹp lắm, tính cách lại trầm mặc kiệm lời, khó tránh khỏi sẽ trở thành sự tồn tại không được hoan nghênh trong lớp.
Cho nên cô bé chỉ có thể liều mạng học tập, không ngừng học tập, đặt tất cả tinh lực của mình vào việc học.
May mà ông trời đền bù cho người chăm chỉ, cô bé thi đại học được điểm số coi như không tệ, đậu vào Đại học Bắc Kinh. Sau khi vào đại học, cô bé cùng ba nữ sinh khác trở thành bạn cùng phòng, quan hệ của mọi người khi đó coi như không tệ.
Trang Giai cũng cho là tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu.
Úy Lam nhẹ giọng hỏi: "Giang Hiêu Nghiên đối xử không tốt với em sao?"
Trang Giai hơi chớp mi mắt, giống như đang tiêu hóa vấn đền này. Qua hồi lâu, cô bé đột nhiên nở nụ cười, "Tốt, làm sao lại không tốt chứ."
Mắt cô bé nhìn ra phía sau Úy Lam, dường như là đang hồi tưởng lại gì đó.
"Sau khi vào đại học, cậu ấy là người bạn đầu tiên của em. Vốn cậu ấy cũng có quan hệ tốt với Hạ Đan Dương và Lưu Cẩn, sau đó mới qua lại với em nhiều hơn. Em tưởng rằng bởi vì em thường xuyên giúp cậu ấy những chuyện nhỏ nhặt như lên lớp điểm danh, còn giúp cậu ấy lấy thức ăn ngoài nên cậu ấy bằng lòng làm bạn với em. Sau đó em mới biết được là bởi vì cậu ấy có mâu thuẫn với đám Hạ Đan Dương." Nói đến đây, Trang Giai cười cười, cô bé nói: "Thật ra cũng không sao, mặc kệ cậu ấy vì lý do gì, dù sao cậu ấy cũng bằng lòng kết bạn với em."
"Thế nhưng em ấy lại xem thường em khắp nơi?"
Giọng nói của Úy Lam rất dịu dàng nhưng lời nói lại khiến cho đôi mắt Trang Giai bỗng nhiên co rụt lại.
Cô bé nhìn Úy Lam chằm chằm.
Đến lúc Úy Lam khẽ mở đôi môi đỏ, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe mà nói: "Làm sao em lại ngốc như thế chứ."
Câu nói này giống như một cái chốt mở, bỗng nhiên Trang Giai thoáng chốc định đứng lên, may mắn hai tay của cô bé bị trói trên ghế, nhưng cho dù là như vậy, ánh mắt cô bé vẫn rất ác độc nhìn về phía Úy Lam, "Cô dựa vào cái gì nói tôi như thế? Cô không có tư cách nói tôi như thế, tôi nói cho các người biết, tôi không sợ các người, tôi có thể, tôi có thể chiến thắng tâm ma của mình."
Lúc này cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, Tiếu Hàn dẫn theo Tề Hiểu chạy vào.
Hai người hợp lực đè Trang Giai ngồi trở về ghế, Trang Giai lại giống như không có cảm giác mà nhìn chằm chằm Úy Lam, vừa nghiến răng vừa hung tợn nói: "Tôi không ngu ngốc, tôi có thể. Tôi có thể chiến thắng các người."
Tiếu Hàn quay đầu nhìn về phía Úy Lam.
Mãi đến lúc Úy Lam chụp tay lên mặt bàn, bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt sắc bén cũng nhìn thẳng vào Trang Giai.
"Cho nên cô nói chiến thắng chúng tôi, chính là thừa dịp người khác không chú ý đẩy cô ấy xuống lầu? Hay là từ phía sau dùng máy tính công kích đối phương sao? Cô ngay cả chính diện phản bác các cô ấy cũng không dám, chỉ có thể vụng trộm hạ độc thủ, ai nói với cô, cô có thể chiến thắng các cô ấy?"
Trang Giai bị cô quát lớn một trận, mắng đến thể hồ quán đỉnh*.
*Thể hồ quán đỉnh: giác ngộ nhanh chóng gì đó.
Cô bé vẫn lăng lăng nhìn Úy Lam, lắc đầu, "Không phải, tôi có thể chiến thắng các cô ấy, tôi một chút cũng không chênh lệch hơn so với ai khác."
"Ai nói với cô, ai nói cho cô, cô một chút cũng không kém với người khác? Tôi cho cô biết, dung mạo cô không dễ nhìn, thành tích cũng không tính là nổi trội, trong nhà còn nghèo, ai nói cô một chút cũng không kém người khác?"
Trang Giai không ngờ Úy Lam sẽ nói như vậy, cô ta giống như bị điên quát lên với Úy Lam.
"Giáo sư Minh đã nói, tôi không kém chút nào so với các cô ấy, giáo sư nói như thế, giáo sư đã nói như thế."
Giống như muốn chứng thực lời mình nói không phải giả, Trang Giai liên tục hô nhiều lần câu "giáo sư nói".
Úy Lam vốn đang nghiêng thân thể về phía trước lại chậm rãi đứng thẳng lên, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn thẳng tắp. Cô nhìn Trang Giai, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được, tôi biết rồi."
Cô đã có được đáp án mình muốn.
Lần này hai người Tiếu Hàn cùng Tề Hiểu ấn Trang Giai ngồi xuống ghế một lần nữa.
Úy Lam đi ra ngoài, Tiếu Hàn thở dài một hơi, vội vàng đuổi theo. Đến lúc hai người đi ra khỏi cửa, Tiếu Hàn mới hỏi: "Bác sĩ Úy, cô đây là..."
"Nếu tôi nói những hành vi này của Trang Giai là do bị người khác ảnh hưởng, anh tin không?"
Tiếu Hàn lập tức nghiêm mặt nói: "Ý của cô là phía sau chuyện này còn có chủ mưu?"
Úy Lam nhíu mày sau đó cười khổ lắc đầu, "Có lẽ tôi nói lời này anh sẽ cảm thấy tôi điên rồi. Nhưng loại ảnh hưởng này là từ phương diện tâm lý, nói đúng hơn là trạng thái tâm lý của Trang Giai không được tốt, rồi mới có người luôn ám thị tâm lý của cô ấy, từ đó để cô ấy làm ra chuyện như vậy."
Thấy vẻ mặt của Tiếu Hàn, Úy Lam giơ tay lên, "Được rồi, anh coi như tôi chưa nói qua câu này đi."
Úy Lam quay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Tiếu Hàn ở phía sau lại mở miệng nói: "Cô nói là, có người vẫn luôn can thiệp vào tâm lý của Trang Giai nên cô ấy mới có thể làm chuyện như vậy sao? Cô có chứng cứ không?"
Úy Lam ngừng lại, hồi lâu sau, giọng nói của cô vang lên.
"Đây chính là phần đáng sợ nhất."
"Tôi chỉ có thể phỏng đoán nhưng không có một chút chứng cứ nào."
Úy Lam sải bước rời đi.
Tần Lục Trác đang đi sắp xếp nơi ở của Lưu Cẩn, có lẽ lực ảnh hưởng của chuyện này mấy ngày nay sẽ không giảm. Bên kia Trần lão sư vẫn luôn có phóng viên gọi điện thoại cho cô ấy. Cha mẹ Hạ Đan Dương đã chạy tới Bắc Kinh, cha mẹ Lưu Cẩn đêm nay mới có thể đến.
Cho nên anh tự mình thuê một phòng cho Lưu Cẩn.
Cũng may Trần lão sư đồng ý trước khi cha mẹ Lưu Cẩn đến Bắc Kinh sẽ ở lại chỗ này với cô ấy.
Sau đó, Tần Lục Trác mới có thời gian chạy về.
Nhưng mà anh lái xe về cục cảnh sát, chạy lên lầu tìm một vòng không thấy Úy Lam. Anh mới tìm Tiếu Hàn hỏi: "Úy Lam đâu?"
"Cô ấy không đi tìm anh à?" Tiếu Hàn còn kinh ngạc hơn anh.
Tần Lục Trác nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi sắp xếp chuyện chỗ ở cho Lưu Cẩn, để cô ấy ở lại Cục cảnh sát chờ tôi quay lại đón."
Tiếu Hàn ơ một tiếng, nhanh chóng nói nội dung câu chuyện của Úy Lam với Trang Giai trước đó cho anh.
"Câun nói là, sau khi cô ấy kí/ch thích Trang Giai thì rời khỏi Cục cảnh sát?" Tần Lục Trác nhíu mày, hiển nhiên chuyện này nằm ngoài dự liệu của anh, anh nhớ tới lời nói của Úy Lam lúc buổi chiều ở trường học.
Thật ra lúc đầu anh cũng muốn trò chuyện với cô, chỉ là Lưu Cẩn được thả ra, trước tiên anh cần phải sắp xếp bên này trước.
Tần Lục Trác lấy điện thoại di động ra gọi cho Úy Lam.
Nhưng đầu bên kia chỉ là tiếng tút tút, không hề có ai bắt máy.
Cho đến lúc điện thoại tự động cúp máy.
Úy Lam không nhận.
Anh không biết là sau khi Úy Lam đón xe thì đã chạy về trường đại học. Lúc ngồi trên xe taxi, cô lấy điện thoại di động ra, bấm gọi dãy số mà cô cho là mãi mãi cũng sẽ không bao giờ gọi.
Cô nhìn điện thoại, gần như không cần chờ đợi, màn hình đã biến thành trạng thái đang trò chuyện.
"Anh đang ở đâu?" Cô hỏi.
Minh Hằng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm đồng hồ cát trước mặt, từng hạt cát mịn màu lam chảy thong thả xuống dưới, giống như thời gian đang trôi đi từng chút một.
"Phòng phụ đạo tâm lý của trường đại học, anh có văn phòng chuyên môn, em hiểu mà."
Ba chữ cuối cùng như đã đụng chạm đến bóng ma dưới đáy lòng Uý Lam.
Cô nghiến răng, thấp giọng nói: "Anh chờ đó."
Cố tình là sau khi cô cúp điện thoại, tài xế ngồi chỗ điều khiển xe taxi thế mà còn tiếp lời với cô, thoải mái hỏi: "Cô gái cãi nhau với bạn trai hả?"
Úy Lam bỗng nhiên nhìn về phía ông ta.
Một lát sau, cô thấp giọng nói: "Không, là với một ác ma."
Lái xe nở nụ cười haha, giống như cảm thấy sự miêu tả của cô thật thú vị.
Úy Lam lại không cười, bởi vì cô biết cô phải đối mặt chính là một ác ma.
Một ác ma có thể khống chế lòng người.
Thậm chí lúc cô đến cổng trường học thì điện thoại của cô có một tin nhắn tới, lại là Minh Hằng gửi cho cô, chỉ con đường chính xác đi đến phòng làm việc của anh ta.
Lúc này trường học vẫn náo nhiệt như cũ, cho dù trong sân trường đã phát sinh chuyện như vậy.
Nhưng đại đa số sinh viên vẫn không bị ảnh hưởng, phần lớn mọi người còn đang nghiêm túc chuẩn bị đối mặt với kì thi cuối kỳ kế tiếp.
Hôm nay thời tiết vô cùng lạnh, gió thổi qua, áo khoác bành tô màu xám nhạt của Úy Lam bị thổi bay một góc vạt áo.
Cô đi rất nhanh đến toà nhà nhỏ chỗ phòng làm việc, chung quang trồng không ít cây cối, cho dù ở trong ngày mùa đông vẫn có màu xanh biếc dạt dào như cũ. Đợi cô đi vào trong toà nhà đã nhìn thấy bản chỉ dẫn treo trong đại sảnh, phòng làm việc của giáo sư phụ đạo tâm lý Minh Hằng.
Đánh dấu rõ ràng như vậy, có thể thấy được trình độ coi trọng của trường học đối với Minh Hằng.
Úy Lam vào thang máy đi lên lầu ba, vừa vào cửa đã có một cô gái giống như sinh viên bước lên đón. Cô ta đánh giá Úy Lam, hơi do dự hỏi: "Bạn học, xin hỏi bạn có hẹn trước không?"
Bởi vì phòng làm việc tâm lý của Minh Hằng mang tính chất công ích, trợ giúp tâm lý miễn phí dành cho sinh viên của trường học.
Cho nên trường học muốn giảm bớt công việc của anh ta mà đặc biệt nhận mấy sinh viên tới hỗ trợ, bởi vì có thể nhận được điểm số hoạt động ngoại khóa nên lúc trước tuyển người, sinh viên báo danh quả thật không ít.
Huống hồ sau khi Minh Hằng vừa vào trường học, cũng bởi vì một tiết tọa đàm mà có chút danh tiếng.
Một vị giáo sư anh tuấn lại rắn rỏi, mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen đứng trên bục, giơ tay nhấc chân cũng đủ khiến cho người ta điên cuồng.
Cho nên lúc đó sinh viên đến báo danh đặc biệt nhiều, đến mức Minh Hằng tự thân xuất mã tuyển vài sinh viên, lúc này mới có thể ngừng lại oán niệm của những người báo danh mà không được tuyển chọn.
Úy Lam: "Tôi tới gặp Minh Hằng."
Bạn học nữ nghe xong lời này, hơi kinh ngạc: "Cô với giáo sư Minh có hẹn?"
Vừa hỏi xong lời này đã thấy cánh cửa phòng làm việc được mở ra, Minh Hằng mặc áo len màu xám nhạt xuất hiện ở cửa ra vào. Anh ta nhìn Úy Lam, lại nhìn về phía sinh viên nữ nói: "Tiết Giai, vị tiểu thư này là tới tìm tôi."
"Dạ, giáo sư Minh."
Sinh viên nữ vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi Úy tiểu thư. Tôi không biết cô có hẹn với giáo sư Minh."
Dù sao thì lịch hẹn của Minh Hằng ở phòng làm việc đều đã đầy.
Úy Lam lắc đầu không nói chuyện, trực tiếp đi vào văn phòng của Minh Hằng.
Lúc này Minh Hằng vẫn đứng ở cửa chờ cô, lúc cô đi ngang qua, ánh mắt hoàn toàn không nhìn về phía anh ta.
Diện tích phòng làm việc này không coi là nhỏ, đặc biệt là cửa sổ thủy tinh to lớn sát đất bên cạnh đón lấy ánh sáng, khiến cho cả căn phòng vô cùng sáng sủa. Trang trí văn phòng lấy gam màu ấm làm chủ đạo, lại có thêm một bức hoạ với màu sắc nổi bật trên tường.
Để cho người ta có loại cảm giác vừa đi vào sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Mà bày ở sát cửa sổ là một chiếc ghế sô pha thoải mái vừa người, là chuẩn bị theo nhu cầu của người cần tư vấn.
Hiển nhiên đây là một văn phòng đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
Nhưng càng tỉ mỉ như vậy càng khiến Úy Lam cảm thấy buồn cười. Cô cũng không phải dễ dàng bị người ảnh hưởng nhưng cô nhìn trang trí của văn phòng này, quay đầu nhìn về phía Minh Hằng, thấp giọng hỏi: "Mỗi ngày anh ở chỗ như vầy chính là để làm loại chuyện này sao?"
Minh Hằng nhíu mày, mở miệng hỏi lại: "Muốn uống chút gì không?"
"Loại chuyện này", anh ta biết rất rõ ràng vì sao Úy Lam đến đây nhưng lại quan tâm là cô muốn uống cái gì.
Úy Lam nhìn anh ta.
"Con mẹ nó, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
Lời nói thô tục vừa ra khỏi miệng có lẽ cũng chính là lời mà Uý Lam vẫn luôn muốn nói với Minh Hằng.
Vẻ mặt Minh Hằng ở đối diện không lộ ra chút tức giận nào, ngược lại còn nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt mang theo một chút cưng chiều, ý kia giống như đang nói, em nhìn em xem, lại nghịch ngợm không đúng rồi.
Anh ta cười nhẹ, nói: "Úy Lam, anh muốn cái gì chẳng phải em vẫn luốn biết sao."
"Buồn nôn."
Úy Lam nhìn anh ta, nói không chút do dự.
Gương mặt ấm áp kia của Minh Hằng rốt cuộc cũng lộ ra một chút dao động, anh ta nhìn Úy Lam, "Anh thích em khiến em cảm thấy buồn nôn sao?"
"Anh thích tôi? Anh là bác sĩ tâm lý của tôi lại muốn dẫn dắt tôi, khiến tôi yêu anh, đó chẳng lẽ còn không đủ buồn nôn ư?"
Thật ra cô vẫn luôn biết điều Minh Hằng muốn là gì.
Giữa bác sĩ tâm lý và người tư vấn phát sinh tranh chấp tình cảm cũng không quá hiếm thấy. Rất nhiều người tư vấn sẽ trong quá trình trị liệu không tự chủ được mà yêu bác sĩ tâm lý, bởi vì về tâm lý, người này có thể cho cô ấy cảm giác an toàn lớn nhất.
Úy Lam xưa nay không giấu bệnh sợ thầy.
Nhưng trong lúc cô trị liệu tâm lý ở chỗ Minh Hằng thì phát hiện anh ta sẽ không tự giác ám chỉ một chút tâm lý cho mình. Mà những cái này vốn không nên xuất hiện.
Nếu như cô không có tính chuyên nghiệp của bác sĩ tâm lý thì cô cũng sẽ không phát hiện điều đó.
Bởi vì Minh Hằng dẫn dắt cô rất chậm rãi, thay đổi một cách vô tri vô giác.
Giống như Trang Giai hôm nay, cho tới bây giờ cô bé cũng không cảm thấy mình làm ra chuyện như vậy là bởi vì chịu ảnh hưởng của Minh Hằng. Thậm chí cô bé còn cảm thấy mình làm như thế là bởi vì bản thân muốn thay đổi.
Thật là đáng sợ.
Rốt cuộc sắc mặt Minh Hằng cũng lạnh xuống.
Úy Lam nhìn anh ta: "Cô bé là sinh viên của anh, tại sao anh lại muốn làm như thế?"
Minh Hằng: "Sinh viên của anh? Anh cũng không nhớ đã làm cái gì với sinh viên của mình."
Bộ dáng dù bận vẫn ung dung của anh ta khiến Úy Lam càng thêm nổi nóng.
Nếu như không phải vì cuộc điện thoại kia, cô còn chưa biết mối liên hệ giữa Trang Giai với anh ta. Thế nhưng anh ta gọi điện thoại tới, rõ ràng chính là để khiêu khích cô.
Cô cười lạnh nói: "Anh dám nói anh không tiến hành dẫn dắt Trang Giai? Anh lợi dụng chuyên ngành của mình, tài năng của mình đi ảnh hưởng một người, giống như là một người lớn ra tay với một đứa con nít tay trói gà không chặt."
Bản thân Trang Giai bởi vì tự ti mà bị thiếu hụt tâm lý nghiêm trọng.
Minh Hằng thân là một người am hiểu tâm lý học sâu sắc lại tiến hành can thiệp tâm lý người khác như vậy.
Thế nhưng bị cô nói ra, Minh Hằng không chỉ không có phủ nhận mà ngược lại còn cười khẽ, hai tay anh ta giơ lên giống như làm động tác đầu hàng. Nhưng sau khi làm xong động tác này, anh ta thấp giọng nói: "Mỗi lần anh với sinh viên tư vấn tâm lý đều có ghi âm ghi chép lại. Nếu như em cảm thấy anh làm sai chỗ nào thì cứ việc khiếu nại anh, thậm chí là báo cảnh sát. Chỉ cần em có thể lấy được chứng cứ điều tra, anh nguyện ý giao ghi âm ra để làm chứng cho sự trong sạch của mình."
"Anh..." Úy Lam chán ghét nhìn anh ta.
Minh Hằng khẽ cười nói: "Anh biết Trang Giai mà em đang nói tới, chính là sinh viên nữ hôm nay bị dẫn đi. Thật đáng tiếc, trước đó đúng là cô bé đã đến tư vấn tâm lý ở chỗ anh. Nhưng do chủ nhiệm lớp của cô bé đề cử tới, quan hệ của mấy cô bé trong ký túc xá không tính là hòa hợp, chủ nhiệm lớp bọn họ hi vọng anh có thể tư vấn tâm lý cho bốn người họ, kịp thời trợ giúp bọn họ."
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Xem ra, mặc dù anh làm tư vấn tâm lý cho cô bé, lại không thể kịp thời trợ giúp..."
Một tiếng chất vang lên thanh thúy.
Lúc Úy Lam đánh một cái tát này tới, vẻ mặt Minh Hằng hiện lên một ít kinh ngạc.
Anh ta nở nụ cười, thấp giọng nói: "Anh cho là em sẽ vĩnh viễn đối xử với anh một cách tỉnh táo, xem ra cũng không phải như vậy."
Cô không phủ nhận mình quả thật bị Minh Hằng chọc giận.
Nhưng cô không hối hận khi tát một tát này, cô nhìn anh ta: "Cũng bởi vì muốn tranh hơn thua với tôi mà anh phá hủy cuộc sống của một người sao?"
Mặc dù hành vi của Trang Giai không đáng giá để đồng tình, thế nhưng nếu như Minh Hằng không can thiệp, có lẽ cô bé sẽ luôn tự ti nhu nhược. Cô bé như Trang Giai quả thật vừa bình thường lại tầm thường. Nhưng cô bé đậu một trường đại học không tệ, với tính cách lúc đầu của cô bé, có lẽ cô bé sẽ còn tiếp tục tự ti nữa.
Nhưng tối thiểu cô bé sẽ không đẩy bạn cùng phòng mình xuống lầu, sẽ không vì vậy mà ngồi tù.
Cuộc sống của một người đã bị thay đổi hoàn toàn chỉ trong một ý nghĩ của anh ta.
"Có liên quan gì đến anh chứ?" Minh Hằng nói xong, cười một tiếng đầy khinh miệt.
Úy Lam nhìn vẻ mặt của đó liền biết nh ta nhìn người như Trang Giai có lẽ cũng không quan trọng hơn nhìn thấy một con kiến ở ven đường là mấy. Chỉ tùy vào tâm tình của anh ta là muốn giẫm chết hay muốn buông tha.
Úy Lam: "Người như anh, dựa vào cái gì mà làm người tư vấn tâm lý chứ? Anh có biết các cô ấy ôm tâm tình như thế nào đến tìm kiếm trợ giúp của anh không?"
Cô làm một chuyên gia tư vấn tâm lý từ trước tới nay, mặc dù không cảm thấy nghề nghiệp của mình cao cả như thế nào.
Nhưng cô cũng vẫn muốn trợ giúp những người lâm vào trong hoàn cảnh khó khăn kia, hi vọng các cô ấy có thể thoát khỏi và chiến thắng vấn đề tâm lý của mình.
Sự tồn tại của loại người như Minh Hằng này làm sao có thể không khiến cô chán ghét đây.
"Anh nói rồi, những người này có quan hệ gì với anh sao?"
Minh Hằng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt hời hợt như cũ, thoạt nhìn giống như Úy Lam đang cố tình gây sự.
"Anh tuyệt đối đừng để cho tôi nắm thóp, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nhìn chằm chằm anh."
Úy Lam nói một cách không khách khí.
Nói xong, cô cũng không nói nhảm nữa mà xoay người muốn bỏ đi.
Ai ngờ lúc cô rời đi, Minh Hằng lại lên tiếng.
"Rời khỏi cái tên họ Tần kia đi."
Úy Lam đã đi tới cửa, duỗi tay nắm tay nắm cửa kéo ra, ngay cả đầu cô cũng không quay lại, cứ thế chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng Minh Hằng lại nói một câu, anh ta nói: "Tần Lục Trác, hắn ta nhất định sẽ không có được em."
Cửa phòng đã bị kéo ra, bước chân Úy Lam cuối cùng cũng dừng lại, cô cười lạnh: "Chờ đến lúc anh xứng nói câu này thì lại quơ tay múa chân với chuyện của tôi."
Hết lần này tới lần khác, âm thanh khiến cô chán ghét của người phía sau kia cứ như bóng với hình.
Anh ta cười khẽ, "Ừm, anh sẽ làm cho em hiểu."
…..
Úy Lam bước ra ngoài, lấy di động ra thì mới phát hiện Tần Lục Trác gọi điện thoại cho mình.
"Em đang ở đâu?" Lúc cô gọi lại, Tần Lục Trác vừa nhận liền vội vàng hỏi.
Úy Lam: "Lập tức trở về liền."
Tần Lục Trác: "Đang ở đâu? Anh đi đón em."
Úy Lam cười khẽ: "Cũng được, anh tới đón em đi."
Lúc Tần Lục Trác đến cửa trường học đón Úy Lam, anh mở cửa ghế phụ để cô lên xe, lại ngay cả một câu cũng không hỏi, trực tiếp lái xe rời khỏi đó.
Mãi cho đến dưới lầu tiểu khu, anh mới dừng xe lại.
Hai người cũng không xuống xe, Tần Lục Trác cầm tay lái, suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: "Em đi tìm Minh Hằng?"
Úy Lam gật đầu.
"Em hoài nghi chuyện Trang Giai có liên quan đến hắn?"
Úy Lam lắc đầu, Tần Lục Trác nhìn cô, đã nghe cô nói: "Không phải hoài nghi mà là khẳng định."
Thật ra, từ khi Minh Hằng gọi cú điện thoại kia thì đáy lòng cô đã có đáp án. Về sau mặc kệ là ở trong phòng thẩm vấn tra hỏi Trang Giai hay đi trường học tìm Minh Hằng thì đều chỉ là vì chứng thực chuyện này mà thôi.
Cô nói: "Anh có thể giúp em một chuyện không?"
Tần Lục Trác nói: "Em nói đi."
"Em cần danh sách những sinh viên từng đến chỗ Minh Hằng ở trường đại học làm tư vấn tâm lý, em hoài nghi Trang Giai cũng không phải là sinh viên duy nhất bị ảnh hưởng."
Tần Lục Trác nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Hắn làm như thế rốt cuộc là có mục đích gì?"
"Có một số người làm việc cũng không cần mục đích. Có lẽ chẳng qua là hắn cảm thấy thú vị, giống như sát thủ giết người liên hoàn cũng không phải vì tiền, thậm chí bọn hắn chỉ vì tìm niềm vui mà thôi."
Tần Lục Trác nghe cô nói câu này.
Đột nhiên vỗ tay xuống tay lái, nhỏ giọng chán ghét nói câu, "Thật con mẹ nó bi/ến thái."
Nhưng hiện tại bọn họ vẫn không có cách nào bắt tên bi/ến thái kia.
***
Ngày hôm sau, Tần Lục Trác liên lạc với Tiếu Hàn, chuẩn bị đi trường đại học lấy danh sách. Bởi vì chuyện của Trang Giai nên cảnh sát có lý do chính đáng để vào phòng làm việc tâm lý trong tình huống này.
Úy Lam lái xe của mình ra khỏi cửa.
Anh bởi vì muốn cho Tần Tiểu Tửu ăn nên xuống lầu trễ hơn cô mấy phút.
Trước khi anh lên xe đã gọi điện thoại cho Thẩm Phóng, nói cho cậu ấy biết hôm nay mình vẫn không có thể đến công ty. Điện thoại vừa kết nối, anh mở cửa xe rồi mới dừng lại.
"Lão đại, sao anh không nói gì?" Thẩm Phóng khó hiểu nhìn thoáng qua điện thoại, không có cúp máy nhà.
Sau đó, âm thanh tỉnh táo của Tần Lục Trác ở phía bên kia vang lên.
"Thẩm Phóng, đợi chút nữa sau khi tôi cúp điện thoại, thì cậu gọi cho Tiếu Hàn, bảo cậu ấy tới nhà tôi một chuyến."
Thẩm Phóng tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao? Anh bảo em đi làm là được rồi."
"Xe của tôi bị người ta động tay chân, cậu gọi điện thoại bảo cậu ấy đến, tốt nhất là dẫn theo chuyên gia phá bom."
Thẩm Phóng vừa muốn nói chuyện nhưng rồi ý thức được anh đang nói cái gì, lập tức quát: "Động tay chân? Động tay chân gì?"
"Không biết, có thể là bom, có thể chỉ là sửa lại phanh xe."
Giọng nói của Tần Lục Trác vẫn tỉnh táo như cũ.
Thẩm Phóng vẫn như chìm trong mộng, cho đến khi Tần Lục Trác hạ giọng, "Mẹ nó, còn thất thần làm gì."
"Gọi điện thoại."
Ai ngờ anh vừa cúp máy thì Úy Lam lại gọi điện thoại tới, cô hỏi: "Anh còn chưa đi ra ngoài sao? Nếu không ngày mai em đến chăm sóc Tần Tiểu Tửu nhé."
Hôm nay cô có một bệnh nhân đặc biệt, đã hẹn 8 giờ rưỡi sáng.
Tần Lục Trác cười nhẹ, giọng nói không có gì thay đổi.
Anh nói: "Không sao, anh đã xuống lầu rồi, không trễ đâu."
Bây giờ Úy Lam mới yên tâm, cô nhìn thoáng qua đèn đỏ trước mặt, thấp giọng nói: "Vậy em cúp máy đây."
"Úy Lam." Tần Lục Trác gọi cô một câu, Úy Lam ừ một tiếng, sau đó anh cười nói: "Anh yêu em."
Mới sáng sớm đã nghe được câu này, Úy Lam nhịn không được cười lên.
Cô cắ/n môi dưới, "Vâng, em cũng thế."
"Em cũng cái gì?" Tần Lục Trác giống như cố ý gây chuyện.
Úy Lam cười, dỗ dành anh nói: "Em cũng vậy, em cũng yêu anh."
Ừ, vậy là tốt rồi.
Tần Lục Trác cúp điện thoại.