Từ sau chuyện của Đại Nữu, tuy rằng cô lại thuê mấy phụ nữ về làm, nhưng rốt cuộc không ai dám bước vào nhà trúc nữa. Cô say rượu rối tinh rối mù, cuối cùng lại để Ô Vũ chăm sóc cô với sắc mặt bình tĩnh.
Thấy thần sắc của chàng vẫn như thường, Bạch Dực lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô không biết tật xấu dễ để lộ cảm xúc trên mặt của mình đã khiến Ô Vũ cười thầm muốn lật trời từ lâu. Có điều người ta dù gì cũng là sát thủ cao cấp, khống chế biểu cảm còn dễ hơn ăn cơm, cô gái thiếu tinh tế như Bạch Dực tất nhiên không thể nhận ra rồi.
Đến khi cơn say váng vất của Bạch Dực tan hết, cô lại phấn khởi nhảy nhót. Cô dậy mặc đồ rồi chuẩn bị thức ăn, bưng trà nấu cơm, đối xử cực kỳ tốt với Ô Vũ.
Chàng cũng vui vẻ thoải mái, hào phóng nhận sự đối đãi này. Chàng chỉ giúp đỡ trong phòng bếp, sửa rào tre kiểm tra nóc nhà phòng trước phòng sau, rảnh rỗi thì chẻ củi ở sân sau, làm tất cả những chuyện một người chủ gia đình nên làm.
Ở chung hai năm, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chàng vẫn hiểu rõ tính tình của Bạch Dực. Nhưng cô khóc lớn một trận rồi lại ân cần như thế, điều này làm chàng hơi chơi vơi. Chàng tưởng cô có việc muốn nhờ, nhưng cô gái này thật sự rất ngố, nói bóng nói gió mãi mà vẫn ngớ ra không hiểu, làm chàng không biết nên khóc hay nên cười, bèn hỏi thẳng luôn.
Chàng nghĩ bụng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Vinh hoa thì khó, chứ phú quý có thể lên tới tiêu chuẩn tôn thất, chỉ cần cô nguyện mở miệng thôi.
Lại nói tiếp, Ô Vũ cũng là một anh chàng rắc rối. Người khôn ranh nhiều mánh, chàng ngại ranh quá lại gian; con gái giang hồ, chàng chê mang nòi cục súc; đoan trang hiền thục, chàng cảm thấy y như khúc gỗ; kiên cường thì e đanh đá, yếu ớt lại ghét vô dụng.
Người muốn chàng, chàng ghét họ hèn nhát. Không quan tâm chàng, chàng lại cảm thấy là giả thanh cao.
Cũng tại chàng lăn lộn cả đời trong âm mưu quỷ quyệt, đàn bà con gái trong tộc đều có 7-800 tâm hồn, cay nghiệt còn hơn cả rắn rết bò cạp. Đám con gái bên ngoài, cô phú quý thì bận hục hặc trong nhà đấu đá trong cung, cô bần cùng thì tính cách mưu mô, dùng hết sức lực để leo lên cao, cô nào không biết tính toán thì chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng khóc sướt mướt… khiến chàng cảm thấy rất phiền.
Nhưng những sự bắt bẻ ấy, gặp phải Bạch Dực, chàng gần như quên cả. Chàng chỉ cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng. Gặp chuyện cô cũng không cậy chàng, chàng cho cô thứ gì, cô còn nhớ kỹ từng cái, ghi lại chỉnh tề ngay ngắn, không tính sai đồng tiền nào.
Nuôi heo cũng chẳng được an tâm thế này, cô ngốc này ở đâu ra không biết.
Bạch Dực nghe chàng hỏi thế, lại ngượng ngùng thật lâu. Thấy Ô Vũ dần nhíu mày, cô mới lắp bắp nói, “… Trước kia tôi… rất hay nói câu “sau này”. “Sau này” tôi sẽ tiết kiệm tiền mua nhà, đón ông bà lên Đài Bắc, để bố mẹ ở chung với tôi, báo hiếu họ đủ đầy…” Vẻ mặt cô dần trở nên buồn khổ, “Thật ra, lấy đâu ra “sau này” nữa? Tôi còn chưa rót một cốc nước cho bố mẹ tôi, còn chưa nấu một bữa cơm cho ông bà tôi…”
Cô nghẹn ngào, giọng mang theo tiếng nức nở khe khẽ, “Không hề có “sau này” gì cả. Tôi, tôi… Tôi thà rằng bây giờ đối xử tốt với anh, đỡ để không có “sau này”… Nghề nghiệp của anh lại nguy hiểm như thế… Tôi không muốn nghĩ tới chuyện không có “sau này”…”
Ô Vũ khó chịu.
Nếu bảo không vui, thì Bạch Dực để tâm đặt chàng lên hàng đầu như thế, miêu tả là vui như nổ pháo là còn nói giảm. Nhưng nếu bảo vui, chưa bàn đến chuyện cô tự giác coi mình là quả phụ từ sớm, chỉ riêng việc cô xếp chàng cùng hàng với trưởng bối thôi… thì nói dở khóc dở cười vẫn còn ít.
Tâm trạng phức tạp quá, cuối cùng chỉ có thể chuyển thành buồn bực.
Thấy cô vẫn còn khóc, chàng càng tức mà không có chỗ xả, phải nói liên tục mười mấy lần từ “Đần” mới hả giận. Nhìn cô khóc tới mức mặt nhăn lại như cái bánh bao, mà vẫn còn ngơ ngác, chàng thật sự thấy đau đầu.
Sao mình lại thích một cô gái ngốc nghếch như vậy nhỉ? Chàng thở dài thườn thượt, đưa khăn cho cô, “Được. Ta biết rồi.” Chàng bất đắc dĩ nở nụ cười, xoa xoa đỉnh đầu cô.
Ngờ nghệch tới mức nào cơ chứ… Ngẫm lại mà lưng chàng túa mồ hôi. Khi đó chàng vứt cho cô 20 lượng bạc rồi bỏ mặc cô tận một năm, cô không mất tay mất chân, cũng không chết đói, càng không thành ăn mày hay bị ai bán mất, đúng là số may thật. Đây chỉ có thể nói là “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ”…
Rõ ràng cô biết chữ biết tính, những tờ giấy tính tiền của cô rất khéo léo tài tình. Cuốn sách kia cũng rõ ràng đâu đấy, cứ rảnh là chàng lại thích mở ra xem, cân nhắc sau này sẽ viết một quyển sách về độc dược theo cách của cô. Nhưng làm sao lại ngớ ngẩn thế này, có cảm giác như một con mọt sách vậy.
“Đừng khóc, ta sẽ không bỏ mặc nàng đâu.” Chàng dịu dàng hiếm thấy, “Nàng là bạn gái của ta mà.”
Mỗi lần nhắc tới hai chữ này, mặt Bạch Dực lại đỏ lên, hoang mang rối loạn, khiến chàng cười thầm trong bụng. Áo hồng theo gót, áo xanh cận kề? Lừa ai chứ…
Tuy rằng chàng không rõ phong tục ở nước ngoài, nhưng cũng đoán được đại khái, có lẽ nó từa tựa như hôn ước. Cô ngốc này vụng trộm cho mình vào tròng, còn tưởng là mình không biết.
“Vậy thì ta là gì của nàng?” Mặt chàng bình tĩnh, nhưng lại trêu chọc cô có chút ác ý.
Bạch Dực xấu hổ quá chẳng biết để tay chân đi đâu, mắt hơi dại ra, “… Bạn, bạn trai…”
“À thế à…” Ô Vũ nghiêm túc kéo dài âm điệu, gật gật đầu, “Hóa ra ta là bạn trai của Bạch Dực.”
“Em, em em em…” Bạch Dực nhảy dựng lên, “Em đi nấu cơm!” Cô xoay người chạy thẳng.
Vừa mới ăn cơm trưa, còn nấu nướng gì nữa?
Cuối cùng Ô Vũ không nhịn được nữa, cất tiếng cười to.
***
Chàng ngồi trong nhà trúc với Bạch Dực, để tập sách tranh thực vật đầu tay Bạch Dực vừa hoàn thành trên đùi. Trước kia khi bản thảo còn chưa xong, chàng rất có hứng lật xem, giờ sách đóng xong xuôi, rất lâu rồi chàng lại chẳng lật lấy một tờ.
Bạch Dực vừa hát ngâm nga khe khẽ, vừa vẽ một chiếc lá quá to không in lên giấy được. Thi thoảng cô lại cầm thước đo đạc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thật sự phải bỏ cô ngốc này lại đây ba năm ư?
Chàng vừa nhận được một đơn hàng lớn, mục tiêu rất khó, làm xong trong ba năm đã là giỏi lắm rồi. Nhưng những người khác không nhận nổi đơn này, đành phải chuyển qua chàng.
Chung quy, chàng vẫn là con cháu của dòng họ Lỗ giỏi giang tận trời, không thể cự tuyệt được.
Dòng tộc đã cực kỳ bất mãn với sự ngạo mạn của chàng, nhưng chàng là sát thủ cao cấp nhất, gần như chẳng ai có thể chèn ép nổi chàng. Chàng ngang nhiên từ chối làm thân, dòng tộc lại chẳng có cách nào khác để bắt thóp chàng. Ngoài sáng không dám động, thì họ liên tục ngấm ngầm ra tay. Hình như có một số người đã loáng thoáng biết được sự tồn tại của Bạch Dực.
Ẩn Kỳ đi theo chàng gần như toàn là hộ vệ chạy việc, ai nấy đều hiểu rõ chàng toàn giết người một mình, Ẩn Kỳ này chỉ là đồ trang trí, chàng cũng không cố ý dạy dỗ. Một hai lần, Ẩn Kỳ vẫn chống đỡ được, ba bốn lần thì sao? Năm sáu lần rồi thế nào? Nhiều người đánh vào thì biết đâu?
Sắp xếp từ xa chắc chắn là không được.
“Bạch Dực,” chàng gọi.
Cô ngẩng đầu, cười tươi roi rói, “Chuyện gì thế?”
“Đi theo ta đi.” Chàng đã chuẩn bị kỹ trong lòng nên nói thế nào cho cô hiểu, chàng còn nghĩ cẩn thận cả lý do và cách khuyên bảo dụ khị.
“Được.” Cô gật đầu, cúi xuống vẽ lá cây của cô tiếp.
Ô Vũ buồn bực.
Chàng không khỏi mắng, “Được cái gì mà được? Nàng cũng phải hỏi sẽ phải đi đâu với ta chứ, nhỡ ta mang nàng đi bán thì sao?!”
Cô hơi sốc, “Chàng sẽ làm vậy ư?” Cô tự lắc đầu, “Sao lại thế được, suýt thì bị chàng hù rồi. Em bán không được giá đâu…”
“Đần lắm!” Ô Vũ càng tức hơn, “Đần đần đần!”
“Đang êm đẹp sao tự dưng chàng lại mắng em?” Bạch Dực cũng nổi cáu, “Chàng mới đần ý! Cả nhà chàng đều đần!”
“………………”
[HẾT CHƯƠNG 15]