Beta: Thanh Thanh
~~~
Ánh đèn trong quán bar xanh đen u ám, chỉ có ánh sáng ở quầy bar sáng ngời một chút, Phó Tiểu Ngư ngồi ở dưới ánh đèn, nhìn về phía cái bàn cách đó không xa, càng thêm vài phần không rõ ràng.
Thân hình cùng sườn mặt chàng trai vô cùng xuất sắc, không cần cẩn thận đánh giá cũng biết nhất định là một người đàn ông đẹp trai ưu tú, nhưng Phó Tiểu Ngư chú ý tới anh cũng không phải bởi vì anh đẹp trai mà là dáng ngồi cùng khí chất của anh làm cô ẩn ẩn có một cỗ cảm giác quen thuộc.
Phó Tiểu Ngư quay đầu lại, uống một ngụm nước trái cây, nghĩ thầm cô rốt cuộc gặp qua người đàn ông này ở đâu? Sau khi xuyên qua cô xã giao rất đơn giản, mỗi ngày cũng chỉ gặp mấy người kia, chẳng lẽ là nguyên chủ từng gặp? Nhưng cô nỗ lực nhớ lại vẫn không nhớ nổi mình gặp qua người đàn ông này ở đâu, cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến?
Phó Tiểu Ngư vừa suy nghĩ vừa thường thường quay đầu lại nhìn lén chàng trai đẹp trai kia, đối phương cũng không động, tư thái lười nhác ngồi dựa ở trên sô pha, tay trái kẹp thuốc lá, tay phải nâng chén rượu, ngẫu nhiên uống một ngụm.
Trong khoảng thời gian Phó Tiểu Ngư chú ý đến anh thì có hai cô gái đến gần anh này, con gái có thể tới Hoàng Uyển tiêu phí thì gia thế tự nhiên không tầm thường, nhưng hai lần đến gần đều lấy thất bại rời đi, đối mặt với các loại mỹ nữ mà anh chàng đẹp trai này vẫn luôn không nâng mí mắt lên nhìn một cái.
Đây có lẽ cũng là dạng người đi qua vạn bụi hoa không dính một phiến lá, bằng không sao sẽ thờ ơ với mỹ nữ như vậy chứ?
Phó Tiểu Ngư uống xong một ly nước trái cây định tính tiền rời đi, Cố Thanh Vân cũng không ở bên này cô ở lại đây cũng vô dụng. Nhưng không chờ cô đứng lên, có một nhân viên phục vụ bưng một phần thịt nguội ăn vặt lại đây, sau đó đặt tới trước mặt cô.
Phó Tiểu Ngư rất là nghi hoặc, nói: “Tôi không gọi đồ ăn.”
Người phục vụ ý bảo cô xoay người: “Vị tiên sinh kia gọi cho ngài.”
Phó Tiểu Ngư nhìn theo ánh mắt anh ta, đúng là chàng trai mà cô trộm đánh giá kia, sau khi tiếp nhận ánh mắt cô, người đó nhấc ly trong tay, cười nhạt với cô.
Phó Tiểu Ngư nuốt nuốt nước miếng, không tự chủ được mà ngồi thẳng thân thể, duỗi tay cào cào tóc mái, thuận tay vén ra sau tai.
Cô đây là được trai đẹp tiếp cận sao! Lớn như vậy đây là lần đầu đó!!
Làm sao bây giờ, cô nên lưu lại một đoạn phát sinh tình cờ gặp gỡ tốt đẹp với trai đẹp hay là nên quyết đoán đứng dậy chạy lấy người??
Trai đẹp coi trọng cô ư? Bằng không cũng sẽ không vô duyên vô cớ mời cô ăn, nhưng anh coi trọng điểm nào của cô? Chỉ là đơn thuần có thiện cảm với cô hay là muốn tình một đêm?
Cô độc thân từ trong bụng mẹ hơn 20 năm, yêu đương còn chưa từng mà trực tiếp tình một đêm có phải quá kích thích hay không?
Các loại suy đoán không đâu làm tim Phó Tiểu Ngư đập gia tốc, máu sôi lên, cô vội thanh thanh yết hầu, dừng cương trước bờ vực mà ngăn lại sức tưởng tượng của mình, lại nghĩ tiếp thì đoán chừng con cái học trường gì cũng được cô nghĩ kỹ rồi.
“Mỹ nữ, cùng nhau uống một chén?”
Một giọng nam mang theo ý cười vang lên ở bên cạnh Phó Tiểu Ngư, nháy mắt thân thể Phó Tiểu Ngư cứng đờ, tim đập nhanh đến muốn phá ngực mà ra, làm sao bây giờ? Anh chàng đẹp trai đó lại đây!!
“Không ý kiến? Anh đây coi như em đồng ý.” Người đàn ông nói xong thì ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh cô.
Mặt Phó Tiểu Ngư có chút nóng, dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn về phía bên cạnh, vừa thấy thì thẹn thùng gì cũng không còn, dư lại chỉ có kinh hách, bởi vì người đàn ông đến gần cô cũng không phải là chàng trai trên sô pha kia!!
Cô giương mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, rất gầy, cũng không phải rất cao, nhưng ngũ quan miễn cưỡng có thể coi là được, một thân trang phục hàng hiệu miễn cưỡng giúp anh ta có một tia phong lưu.
Có thể là trai đẹp mỹ nữ bên cạnh quá nhiều nên lúc này thình lình nhìn thấy một người diện mạo bình thường, Phó Tiểu Ngư lại có chút không thích ứng.
Phó Tiểu Ngư quay đầu lại, sườn mặt nhìn về phía sô pha cách đó không xa, chàng trai mời cô ăn vặt vẫn đơn độc ngồi ở kia, nhưng lúc này anh đã không còn uống rượu nữa mà là ánh mắt nhìn về phía cô ở bên này, sau đó yên lặng mà hút thuốc.
Người đàn ông xa lạ tự mình cảm thấy tốt đẹp, thấy Phó Tiểu Ngư không cự tuyệt cho rằng mị lực của mình phát huy tác dụng, vì thế giơ tay búng tay một cái với bartender, ý bảo anh ta pha hai ly Margaret.
Phó Tiểu Ngư xuống khỏi ghế nhỏ, bình tĩnh nói: “Vị tiên sinh này, tôi không uống rượu, cảm ơn.”
Cự tuyệt rất rõ ràng.
Người đàn ông xa lạ nhướng mày, cười: “Tôi đều gọi rồi.”
Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, ly anh gọi dư tôi trả tiền, được không?”
Người đàn ông ngây ra, một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn cô, ngũ quan anh ta bình thường, ánh mắt lại có chút hung ác nham hiểm, lúc không cười thì biểu tình lạnh lùng.
“Thú vị.” Anh ta nói: “Nhưng đêm nay tôi đặc biệt muốn mời em uống rượu, làm sao bây giờ?”
Phó Tiểu Ngư chỉ mang theo di động, không có tiền mặt, không cách nào làm được kiểu để lại tiền trực tiếp chạy lấy người, cô không để ý tới người đàn ông, nói với bartender: “Tính tiền.”
Bartender hiển nhiên nhận ra người đàn ông bên cạnh Phó Tiểu Ngư, nghe cô nói như vậy, có chút khó xử mà nhìn hai người.
Người đàn ông gợi lên một bên khóe miệng, lộ ra nụ cười thô bỉ: “Tính tiền cái gì, thời gian còn sớm, uống một chén rồi đi.”
Phó Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn anh ta: “Tôi không muốn uống.”
Người đàn ông híp mắt, hạ giọng uy hiếp nói: “Không muốn uống? Vậy không được, em không uống thì đêm nay đoán chừng không ra khỏi quán bar này được.”
Phó Tiểu Ngư:……
Đây là ác bá từ đâu ra??
“Vậy phải xem anh có bản lĩnh ngăn lại tôi hay không.” Cô luôn luôn không sợ nhất là đánh nhau.
Phó Tiểu Ngư nói xong, xoay người muốn đi, nghĩ thầm giờ không tính được tiền, ngày mai đến trước quầy tính cũng thế, không nghĩ tới cô mới bước ra một bước mà cánh tay đã bị người đàn ông xa lạ bắt lấy.
“Mỹ nữ, đừng cho mặt lại không cần.” Anh ta nói chuyện, trên mặt treo nụ cười nhưng nụ cười lại bắt đầu vặn vẹo.
Phó Tiểu Ngư bị tay anh ta chạm vào tức khắc ghê tởm đến toàn thân nổi da gà, giơ tay muốn chụp bay cái tay kia, kết quả có người động tác còn nhanh hơn cô. Chỉ thấy một bàn tay to của nam sinh duỗi tới từ phía sau cô, nhanh chóng bắt lấy cánh tay người đàn ông xa lạ, lại hung hăng dùng sức siết chặt, đau đớn quá lớn bức người đàn ông xa lạ không thể không buông cánh tay Phó Tiểu Ngư ra.
Phó Tiểu Ngư xoay người quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là chàng trai trên sô pha, chỉ là lúc này trên đầu anh có thêm mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, cơ hồ che đi hai mắt anh chỉ lộ ra cái mũi cao thẳng cùng đường cong hàm dưới rõ ràng.
Chàng trai thu tay lại, môi mỏng giật giật, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Không được động vào cô ấy.”
Tên kia lắc lắc tay bị niết đau, không cam lòng yếu thế mà xuống khỏi ghế nhỏ, kết quả anh ta vừa đứng thẳng thân thể thì tức lộ rõ chiều cao khiêm tốn, không chỉ lùn hơn chàng trai kia một đoạn, thậm chí còn lùn hơn cả Phó Tiểu Ngư một chút.
Dáng người như này cũng không biết xấu hổ đến quán bar cua gái.
“Mày là ai?” Người đàn ông không vui chất vấn.
“Không nói cho mày.” Ngữ điệu chàng trai có chút lười nhác.
Người này không chỉ có đẹp trai, dáng người hoàn mỹ mà ngay cả giọng nói đều dễ nghe! Phó Tiểu Ngư phát hiện, mình quả nhiên là nhan cẩu tiêu chuẩn, vừa rồi chàng trai này mời cô ăn thịt nguội thì cô miên man bất định, sau đó người đàn ông xa lạ muốn mời cô uống rượu, cô lại từ trong lòng cự tuyệt.
Sự thật chứng minh, giá trị nhan sắc quả nhiên rất quan trọng!
Bị nghẹn lại, người đàn ông trừng lớn hai mắt, nói: “Vậy mày biết tao là ai không?”
Chàng trai cười lạnh, nói: “Hạ Vĩnh Hạ.”
Người đàn ông nhướng mày, ngẩng đầu lên, đôi tay giao nhau ôm ở trước ngực, nói: “Biết tao là ai còn dám ở trước mặt tao kiêu ngạo?”
Phó Tiểu Ngư nghĩ thầm, người kiêu ngạo nhất ở đây chính là anh!
Nhưng cái tên Hạ Vĩnh Hạ này nghe rất quen, Phó Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, nhanh chóng nhớ ra lần đầu tiên ở party bể bơi của Cố Thanh Vân, một cô gái tên Hạ Vĩnh Tư quang minh chính đại trào phúng cô, sau đó Hạ Vĩnh Tư bị Cố Thanh Vân trực tiếp đuổi ra ngoài.
Hạ Vĩnh Hạ trước mắt chính là anh trai Hạ Vĩnh Tư.
Khó trách này người đàn ông từ lúc bắt đầu đã rất kiêu ngạo, tuy rằng nhà họ Hạ không phải đỉnh cấp hào môn, nhưng lịch sử làm giàu của bọn họ lại phức tạp hơn so với hào môn bình thường, đơn giản mà nói nhà họ Hạ là hắc đạo tẩy trắng, cho dù bây giờ thoạt nhìn là thương nhân đứng đắn, nhưng trong xương cốt vẫn còn dư lại một chút cách làm của hắc đạo.
“Nhóc con, nếu biết tao là ai còn dám xen vào việc người khác?” Hạ Vĩnh Hạ nói.
Chàng trai lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mày không phải đang điên cuồng theo đuổi Cố Thanh Vân sao? Sao lại ở đây tiếp cận người khác?”
Hạ Vĩnh Hạ đột nhiên lạnh mặt, nói: “Tao thích theo đuổi ai thì theo đuổi, liên quan rắm gì đến mày?”
Chàng trai gật đầu, nói: “Mày theo đuổi ai xác thật không liên quan đến tao, nhưng mày muốn tán tỉnh cô ấy, vậy không được.”
Phó Tiểu Ngư đứng ở giữa hai người, nghe bọn họ đối thoại anh tới tôi đi, đầu óc có chút lơ mơ, nghĩ thầm mình hiếm khi cũng được làm họa thủy, ấy vậy mà khiến hai người đàn ông ở quán bar trước mặt mọi người tranh giành tình cảm vì mình.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng kỳ quái hơn là lại làm cô có chút ngầm vui sướng là như thế nào?
Hạ Vĩnh Hạ ngây ra: “Cô ta là người phụ nữ của mày? Không có khả năng, 2 người vừa rồi rõ ràng không ngồi cùng nhau.”
Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt, ngay sau đó trả lời nói: “Chúng tôi vừa rồi đang nháo tiểu tính tình, cố ý không ngồi cùng nhau!”
Lời này của cô vừa ra, chàng trai sau lưng cười nhẹ ra tiếng, sau đó vươn tay, đáp lên bả vai Phó Tiểu Ngư, kéo cô tới trong lòng ngực, giọng nói dịu dàng: “Bảo bối, không tức giận nữa?”
Tim Phó Tiểu Ngư đập gia tốc, nhưng mặt ngoài vẫn phối hợp nói: “Hừ!”
Chàng trai không để ý tới Hạ Vĩnh Hạ, ôm bả vai Phó Tiểu Ngư muốn mang cô đi.
Hạ Vĩnh Hạ nhìn hai người tương tác qua lại, lập tức nổi giận, anh ta ở đây tán tỉnh nửa ngày, hoá ra đều bị vợ chồng son này coi là khỉ mà chơi đùa, nếu việc này truyền ra ngoài anh ta còn không phải bị người ta chê cười chết sao!
Nghĩ như vậy, Hạ Vĩnh Hạ lập tức trở mặt, nói: “Chậm đã, các người nói là người yêu, có chứng cứ không?”
Người yêu nhau còn muốn chứng cứ cái gì, Hạ công tử này quả thực là càn quấy!
Phó Tiểu Ngư lập tức muốn phát cáu.
Lúc này có giọng nói vang lên: “Hạ thiếu, chúng tôi tìm cậu nửa ngày, sao cậu ở bên này một mình thế?”
Ba người đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh.
Phó Tiểu Ngư liếc mắt một cái đã nhận ra người nói chuyện là Thịnh Vọng, bên người anh ta còn có mấy người, Phó Tiểu Ngư tập trung nhìn vào, ngay sau đó bị dọa nhảy dựng, động tác nhanh chóng kéo tay chàng trai đang đáp ở trên vai cô xuống, sau đó lắc mình một cái trốn đến phía sau chàng trai.
Động tác của cô vô cùng nhanh chóng, linh hoạt đến giống một con khỉ, làm mấy người đàn ông đều sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng lại.
Chẳng qua Phó Tiểu Ngư mới vừa trốn xong đã nghe được một tiếng rống giận tức muốn hộc máu: “Phó Tiểu Ngư, sao em lại ở đây?!”
Phó Tiểu Ngư run run, nhắm mắt làm bộ mình không thấy được, lại theo bản năng mà bắt lấy vạt áo chàng trai, như là bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Người rống giận đúng là Phó Minh Lễ đứng ở bên cạnh Thịnh Vọng, anh ta chẳng thể nghĩ tới cô em gái đi đến phòng của Cố Thanh Vân để ngủ vậy mà sẽ một mình một người xuất hiện ở quán bar, còn cùng hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo!
Phó Minh Lễ ngày thường cũng không dễ tức giận nhưng lúc này nhìn thấy Phó Tiểu Ngư thật sự nổi giận, một đứa con gái nửa đêm chạy đến quán bar, không sợ bị người ta bắt nạt sao? Ngày thường anh ta ở nhà bắt nạt cô đều là tiểu đánh tiểu nháo, chiếm đa số là đùa giỡn với cô, nhưng đàn ông bên ngoài không giống nhau, bọn họ đều là động cơ bất lương!
Phó Minh Lễ càng nghĩ càng giận, bước lên trước vài bước muốn đi kéo Phó Tiểu Ngư, nhưng chàng trai đứng ở phía trước Phó Tiểu Ngư nhanh chóng dịch một bước, lại ngăn anh ta lại.
Thịnh Vọng nhìn tình hình này, cười gượng tiến lên giảng hòa, nói với Phó Minh Lễ: “Phó thiếu đừng tức giận đừng tức giận, con gái đều mê chơi, có thể hiểu được, lại nói bên này là quán bar đứng đắn, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hạ Vĩnh Hạ ở một bên lạnh nhạt nhìn nửa ngày, đột nhiên nói: “Thịnh Vọng, các cậu biết cô gái này?”
Thịnh Vọng quay đầu lại cười nói với Hạ Vĩnh Hạ: “Đây là bảo bối nhà họ Phó, em gái ruột của Phó thiếu Phó Tiểu Ngư!”
“Phó Tiểu Ngư?” Hạ Vĩnh Hạ cảm thấy hứng thú mà lặp lại tên cô.
Phó Minh Lễ bên kia cũng không để ý tới người khác, vẫn muốn kéo Phó Tiểu Ngư từ phía sau chàng trai ra, thử vài lần cũng chưa thể như nguyện, cuối cùng anh ta dứt khoát trút giận đến trên người chàng trai.
“Anh là ai? Anh chắn nó làm gì? Đó là em gái tôi!”
Chàng trai nhìn Phó Minh Lễ, mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy muốn tránh thì tôi giúp cô ấy chống đỡ.”
“Anh biết em gái tôi? Hai người là quan hệ gì?” Phó Minh Nghĩa rất không hữu hảo lấy ánh mắt đánh giá anh, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng lúc này lực chú ý của anh ta đều bị Phó Tiểu Ngư lôi đi, cũng không rảnh lo những thứ khác.
Chàng trai không đáp lại anh ta, Hạ Vĩnh Hạ ở bên cạnh xem náo nhiệt vẫn luôn hoài nghi hai người này vừa rồi là lừa mình, hiện tại thấy Phó Minh Lễ cũng không biết chuyện thì vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Em gái anh nói, bọn họ là quan hệ người yêu.”
“Cái gì?” Phó Minh Lễ khó có thể tin mà trừng lớn mắt: “Phó Tiểu Ngư!!”
Phó Tiểu Ngư vội thò đầu ra từ phía sau chàng trai, lấy lòng cười nói: “Anh hai, anh hai anh nghe em giải thích!”
Phó Minh Lễ thở sâu, cưỡng bách mình bình tĩnh lại, nói: “Vậy em nói đi, người này là ai? Tên là gì? Thật sự có quan hệ yêu đương với em? Vì sao trước nay bọn anh không nghe em nhắc tới?”
Phó Tiểu Ngư thật là khóc không ra nước mắt, vừa rồi vì thoát khỏi dây dưa của Hạ Vĩnh Hạ nên phối hợp với chàng trai diễn một tuồng kịch, nghĩ có thể rời đi là được, thật là người tính không bằng trời tính, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị lật xe.
“Chờ trở về em lại giải thích với anh được không.” Phó Tiểu Ngư cười gượng.
“Không được, phải nói rõ ràng ở đây!” Phó Minh Lễ bắt đầu xắn tay áo.
Chàng trai nhìn Phó Minh Lễ hùng hổ doạ người, lại quay đầu nhìn Phó Tiểu Ngư như một con gà con, mắt đen hiện lên một tia giảo hoạt, gợi lên nụ cười xấu xa, anh nói với Phó Minh Lễ: “Tôi thật sự là bạn trai cô ấy, tôi có thể chứng minh.”
Nói xong tay trái của anh đặt lên eo Phó Tiểu Ngư, tay phải nâng cằm cô, ở dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, cúi đầu hôn môi lên cô.
Thời gian giống như yên lặng……
Xúc cảm trên môi ấm áp mềm mại, như mang theo điện, đi qua môi cô truyền đến khắp người, da đầu Phó Tiểu Ngư từng đợt tê dại, đầu óc đã hoàn toàn tắt máy, không có cách nào suy nghĩ tự hỏi.
Làm sao…… Làm sao lại hôn rồi? Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô aaaa!!!
Nụ hôn rất ngắn, cũng chỉ kéo dài một hai giây, nhưng cảm giác lại bị thả chậm, làm cô có loại ảo giác hôn đến thiên hoang địa lão.
Nhưng mà người bên cạnh yên lặng không đến vài giây thì đã nổi điên, Phó Minh Lễ trừng lớn hai mắt giống như muốn ăn thịt người, một phen nhấc quần áo Phó Tiểu Ngư lên, thô lỗ kéo cô đến bên người mình, tàn nhẫn mà kết thúc cái hôn đẹp mắt này.
Phó Tiểu Ngư còn đang phát ngốc, Phó Minh Lễ đã đấm một cái về phía chàng trai, sau đó bị chàng trai thoải mái tránh thoát.
Mắt thấy sắp đánh nhau, Phó Tiểu Ngư ôm chặt Phó Minh Lễ: “Anh hai, đừng đánh đừng đánh.”
Phó Minh Lễ: “Hôm nay không đánh chết anh ta, anh đây không họ Phó!”
Sau đó trường hợp một lần nữa lâm vào hỗn loạn, Phó Minh Lễ muốn đánh người, một đám hồ bằng cẩu hữu của anh ta ồn ào muốn hỗ trợ, Phó Tiểu Ngư sứt đầu mẻ trán ngăn lại, cuối cùng rốt cuộc kinh động bảo an quán bar.
Kết quả nháo đến một nửa, không thấy đầu sỏ gây tội đâu!
Chàng trai kia lại lặng yên không một tiếng động nhân lúc hỗn loạn rời khỏi, biến mất vô tung.
Phó Tiểu Ngư bị Phó Minh Lễ áp giải về phòng, bị anh ta nhắc mãi một đường, nói đàn ông bên ngoài đều là đồ chó má cả, không được dễ dàng tin tưởng.
Phó Tiểu Ngư nhìn như ngoan ngoãn, kỳ thật hoàn toàn không nghe lọt, trong lòng cô còn nhớ thương cái hôn thình lình xảy ra kia.
Trở lại phòng, phát hiện Cố Thanh Vân chưa trở về, cũng không biết là chạy đi đâu chơi.
Phó Tiểu Ngư không có cách nào, chỉ có thể về phòng ngủ.
Nằm dài trên giường, cô lăn qua lộn lại khó đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại chính là bóng dáng chàng trai mang mũ lưỡi trai, cùng với cái hôn ấm áp mềm mại như điện giật kia.
Sáng hôm sau, Phó Tiểu Ngư bị mắc tiểu nghẹn tỉnh, còn đang buồn ngủ đã từ trên giường bò dậy, để chân trần lung lay mà mở cửa phòng đi ra ngoài.
Mới vừa đi hai bước, cửa phòng ngủ chính đối diện cũng đồng thời mở ra, một người đàn ông thân mình trần trụi trên eo chỉ quấn một cái khăn tắm từ bên trong đi ra, trên người anh mang theo bọt nước chưa khô, vừa đi vừa dùng khăn lông lau tóc, sau khi phát hiện Phó Tiểu Ngư, động tác của anh nháy mắt cứng đờ.
Phó Tiểu Ngư khó tin há to miệng, trừng lớn hai mắt, biểu tình giống như là gặp quỷ.
Sao lại có một người đàn ông đi ra từ trong phòng chị Cố? Anh ta còn không mặc quần áo!!!!
Khăn lông trên tay người đàn ông vừa lúc che một nửa mặt, không chờ Phó Tiểu Ngư thấy rõ ràng, anh nhanh chóng ném khăn lông tới trên mặt cô, che đi tầm mắt cô, sau đó lui lại, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Phó Tiểu Ngư:……
Hết chương 15!