Beta: Thanh Thanh
~~~
Ánh mắt trong trẻo của Cố Thanh Vân nháy mắt ảm đạm xuống, anh nhìn Phó Tiểu Ngư, mím môi, bộ dáng trông đáng thương vô cùng.
Trong lòng Phó Tiểu Ngư lộp bộp một cái, cô nghĩ lời nói vừa rồi của mình có phải đã quá nặng rồi hay không, quá tổn thương người khác?
Nhưng lời nói ra giống bát nước hất đi, cô dứt khoát không nhìn anh, cúi đầu buồn bực ăn sáng.
Ăn được hai miếng, cô nghe Cố Thanh Vân nói: “Tiểu Ngư, trong lòng em tức giận thì trút với anh này, chờ em trút giận đủ thì tha thứ cho anh, có được không?”
Phó Tiểu Ngư không trả lời, cô chỉ tiếp tục vùi đầu há to miệng ăn mì.
Cố Thanh Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể ăn sáng trước.
Một lúc sau, di động ở trên bàn của Phó Tiểu Ngư vang lên, là Phó Minh Lễ gọi đến, sau khi nhấc máy đã nghe được thanh âm tức muốn hộc máu của Phó Minh Lễ: “Em không ở trong phòng sao? Anh gõ cửa cả nửa ngày rồi!”
“Em dậy rồi, giờ đang ở nhà ăn ở dưới lầu ăn bữa sáng.”
“Chờ!” Phó Minh Lễ dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.
Phó Tiểu Ngư cạn lời, cô còn chưa kịp nói với Phó Minh Lễ là Cố Thanh Vân cũng ở đây, cũng không biết lát nữa hai người gặp mặt sẽ là tình huống gì.
Do dự hai giây, Phó Tiểu Ngư vẫn quyết định nhắc nhở Cố Thanh Vân một chút để anh chuẩn bị tâm lý, vì thế cô ngẩng đầu, mặt không cảm xúc, lạnh giọng nói: “Anh hai tôi đang xuống.”
Khó có khi được Phó Tiểu Ngư chủ động nói chuyện với mình, tuy rằng thái độ không quá tốt gì, nhưng Cố Thanh Vân vẫn cảm thấy rất vui vẻ, gật đầu nói: “Anh biết rồi.”
Phó Tiểu Ngư thấy bộ dáng anh hân hoan nhảy nhót như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghe thấy anh trai cô sắp xuống anh lại vui vẻ đến như vậy sao?
Phó Minh Lễ cúp điện thoại xong, không đến năm phút đã xuất hiện ở trước bàn ăn của bọn họ.
Làm Phó Tiểu Ngư ngoài ý muốn chính là Phó Minh Lễ nhìn thấy Cố Thanh Vân một chút cũng không ngoài ý muốn, còn rất có hứng thú sỉ nhục anh: “Cố thiếu, hôm nay trang điểm không tồi đấy, hợp với anh lắm, rất đẹp.”
Khóe miệng Cố Thanh Vân nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm ơn đã khen.”
Phó Minh Lễ ngồi vào vị trí bên cạnh Phó Tiểu Ngư nói tiếp: “Bây giờ đều lưu hành dạng này sao? Giả thành phụ nữ theo đuổi phụ nữ sao?”
Vừa rồi Cố Thanh Vân ở trước mặt Phó Tiểu Ngư còn có chút không được tự nhiên, nhưng trước mặt Phó Minh Lễ lại cảm thấy bình thường, một dáng vẻ bình tĩnh mà đáp: “Người khác tôi không biết, nhưng Tiểu Ngư thích kiểu này, anh xem hôm nay cô ấy không động thủ đánh tôi.”
Phó Minh Lễ cười nhạo: “Không bị đánh mà anh rất đắc ý?”
Cố Thanh Vân làm như thật mà nói: “Đây là tiến bộ.”
Phó Tiểu Ngư:…
Phó Minh Lễ gọi phục vụ tới, gọi cho mình một phần bữa sáng, một chén hoành thánh và một đĩa sủi cảo chiên, Phó Tiểu Ngư nghe thấy sủi cảo chiên cũng muốn ăn nên cô gọi thêm một phần.
“Anh, anh nhìn thấy anh ấy không kỳ quái sao?” Phó Tiểu Ngư nhịn nửa ngày, vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
Phó Minh Lễ ngáp dài, lại duỗi thân vươn eo mới nói với Phó Tiểu Ngư: “Em cho rằng anh rất dễ bị lôi kéo ư? Nếu không phải anh cố ý để lộ cho anh ta, anh ta sao có thể tìm ra được?”
Thì ra đây mới là chân tướng! Phó Tiểu Ngư thở phì phì duỗi tay nhéo lấy cánh tay anh mình tức giận nói: “Anh, sao anh lại bán đứng em như vậy!”
Phó Minh Lễ xoa xoa cánh tay bị nhéo đau trả lời: “Không phải anh sợ một mình mang theo trẻ con không chăm sóc tốt hay sao? Thế nên mới tìm thêm bảo mẫu tới trông em.”
“Em mới không phải trẻ con!” Phó Tiểu Ngư tức giận nói.
Cố Thanh Vân ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, lấy tính cách giảo hoạt của Phó Minh Lễ, sao có thể dễ dàng cho anh chỗ tốt, nhưng sao cũng được, chỉ cần có thể để anh gặp Tiểu Ngư là được: “Cảm ơn anh hai đã thành toàn.”
Phó Tiểu Ngư: …
Phó Minh Lễ nghẹn họng nhìn anh: “Cái gì mà thành toàn? Anh phải hiểu rõ vị trí của mình, anh hiện tại chỉ mang thân phận bảo mẫu xuất hiện ở chỗ này thôi, hiểu không?”
Cố Thanh Vân gật đầu: “Hiểu.”
Phó Tiểu Ngư: …
Từ người theo đuổi biến thành bảo mẫu, người này thật đúng là co được dãn được.
Đoán chừng là Phó Minh Lễ cũng xem không nổi bộ dáng nịnh nọt của anh, lải nhải: “Hôm nay tôi mới phát hiện, da mặt anh thật sự rất dày.”
Cố Thanh Vân mang dáng vẻ đao thương bất nhập, trấn định mà nói: “Anh hai quá khen.”
Phó Tiểu Ngư: …
Bữa sáng của Phó Minh Lễ được đưa lên, hai đĩa sủi cảo chiên không chỉ tỏa ra hương thơm bốn phía, lại còn rất nhiều. Phó Minh Lễ ăn một chén hoành thánh và một đĩa sủi cảo đã no rồi. Nhưng mà Phó Tiểu Ngư vốn dĩ đã gọi chén canh gà trước, bây giờ lại thêm một đĩa sủi cảo chiên, rõ ràng là ăn không hết.
Cố Thanh Vân thấy vẻ mặt cô buồn rầu thì nói: “Em đừng ăn mì, ăn sủi cảo chiên đi.”
Phó Tiểu Ngư nhìn tô mì mới ăn được một chút, lại cảm thấy như vậy không khỏi cũng quá lãng phí.
Giây tiếp theo, Cố Thanh Vân duỗi tay dài, lấy chén mì trước mặt cô đi: “Phần còn lại anh giúp em ăn hết, em ăn sủi cảo chiên đi.” Nói xong không chút để ý đổ chén của Phó Tiểu Ngư vào trong chén sắp ăn hết của mình.
Phó Tiểu Ngư xem đến choáng váng, đến lúc phản ứng lại thì bên tai nhanh chóng đỏ lên, hành động này của anh thật sự quá thân mật, nếu không phải người thân mật khăng khít, sao có thể không hề khúc mắc mà ăn đồ ăn thừa của đối phương như vậy.
Rõ ràng còn đang giận anh, rồi lại bởi vì một ít động tác nhỏ của anh mà tim đập nhanh, Phó Tiểu Ngư cảm thấy mình sắp chia thành hai nửa.
Phó Tiểu Ngư mơ màng hồ đồ ăn xong bữa sáng, lại mơ màng hồ đồ lên con xe Land Rover của Phó Minh Lễ, chờ phục hồi tinh thần mới phát hiện mình và Cố Thanh Vân đều ngồi ở hàng ghế sau rồi.
“Sao anh cũng đi cùng?” Phó Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.
Cố Thanh Vân nháy mắt với cô, cười nói: “Không ai phản đối nên anh đi theo.”
Phó Tiểu Ngư: …
Cố Thanh Vân lại nói: “Em cho rằng anh trai em sẽ vô duyên vô cớ để anh đi theo sao?”
Phó Tiểu Ngư ngây người: “Nếu không thì sao?”
Cố Thanh Vân cười khẽ, cảm thấy cô thật là quá đáng yêu, rất muốn xoa bóp gương mặt cô, nhưng vẫn nhịn xuống, giải thích: “Nhất định là anh ấy có chỗ cần anh giúp đỡ, ví dụ như điều tra tin tức gì đó.”
Gặp đèn đỏ, Phó Minh Lễ dừng xe lại, nhướng mày nói: “Cố thiếu nói không sai, tôi thật sự có việc cần anh hỗ trợ.”
Sau đó anh ta nói một cách đơn giản việc mình tìm mẹ với Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân nghe xong nhíu mày, phân tích: “Tin tức quá ít, đi tìm sẽ tương đối phiền toái.”
Phó Minh Lễ nói: “Hôm nay đi một chuyến, hy vọng có thể có chút thu hoạch.”
Bọn họ cho xe chạy đến giao lộ nào đó đón A Huy, sau đó chạy tới địa điểm cần đến.
A Huy trừ bỏ ngoại hình tương đối dọa người, trên thực tế chính là tên đàn ông cộc lốc, không chỉ giọng to lại còn hay lảm nhảm, ngồi vào ghế phụ miệng liền lải nhải lẩm bẩm nói không ngừng, những người khác trong xe cũng chỉ có thể nghe.
A Huy nói nửa ngày, rốt cuộc phát hiện trong xe có thêm một người tối hôm qua không thấy, không nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn Cố Thanh Vân vài lần, sau đó nói ra lời nói kinh người với Phó Minh Lễ: “Ngày hôm qua tôi nhận sai người, hôm nay dù thế nào cũng sẽ không nhận sai nữa, đại mỹ nữ này là bạn gái của cậu có đúng không!”
Phó Tiểu Ngư: …
Cố Thanh Vân: …
Phó Minh Lễ cũng bị chọc mà cười nhẹ ra tiếng đáp: “Anh vẫn nhận sai rồi, anh ta không phải bạn gái tôi, anh ta và em gái tôi mới là một đôi.”
Phó Tiểu Ngư xù lông phản bác: “Em không phải một đôi với anh ấy.”
Cố Thanh Vân ngồi bên cạnh cô, nhanh chóng vuốt lông nói: “Đúng đúng đúng, em với anh không phải một đôi, anh chỉ là bảo mẫu của em thôi.”
A Huy có chút ngây ngốc, cảm thấy mình giống như nghe được một chuyện gì đó rất vi diệu, chỉ là nhất thời không có cách hiểu rõ.
Ông ta quay đầu lại nhìn Phó Tiểu Ngư.
Lại quay đầu lại nhìn Cố Thanh Vân.
Lại quay đầu lại nhìn Phó Tiểu Ngư.
Lại quay đầu lại nhìn Cố Thanh Vân.
“Răng rắc” một tiếng, bởi vì ông ta xoay cổ quá nhiều, xương cổ phát ra âm thanh cảnh cáo ông ta.
“Phó thiếu, cậu không nói giỡn chứ, đây là hai em gái mà!” A Huy xác nhận với Phó Minh Lễ.
Phó Minh Lễ cười nhạo một tiếng, thẳng thừng đâm một đao: “Ai nói hai em gái không thể là một đôi?”
Bên tai A Huy giống như vang lên một tiếng “Đùng” lớn!
Đó là thanh âm thế giới quan của ông ta sụp xuống.
Mục đích đi chuyến này của Phó Minh Lễ là tìm được chủ nhà lúc trước cho mẹ anh ta thuê nhà, sau đó hỏi thăm một ít tin tức về việc năm đó.
Bởi vì Phó Dũng làm công tác bảo mật quá tốt, bây giờ ba đứa con nhỏ biết rất ít tin tức của mẹ của mình, sau khi lớn lên tuy có năng lực tra, nhưng tư liệu có thể tra được cũng vô cùng ít.
Nói là ba người vợ, kỳ thật chân chính đăng ký kết hôn với Phó Dũng cũng chỉ có một, đó chính là mẹ của Phó Minh Nghĩa, Quản Tiểu Mai, hai người vợ khác đến tên cũng không có ai nhắc tới.
Sau này Phó Minh Lễ điều tra khắp nơi, rốt cuộc tìm được một người phụ nữ năm đó làm giúp việc ở nhà họ Phó, đối phương chỉ đến nhà họ Phó làm công mấy ngày, sau đó lại bởi vì ở quê có việc nên đi luôn, bà ấy nhớ rõ ở biệt thự lúc ấy có người phụ nữ tên là Điền Kiều Kiều, lại thông qua những gì bà ấy miêu tả, biết được một chút diện mạo, những thứ khác thì hoàn toàn không biết gì cả.
Phó Minh Lễ chính là dùng chút tin tức gần như bằng không này tìm được chỗ này.
Cuối cùng A Huy đưa bọn họ tới một tiểu khu rất cũ, thoạt nhìn chắc khoảng ba mươi bốn mươi năm tuổi đời, tạo thành từ mấy tòa nhà đơn chín tầng cao. Dưới lầu bởi vì các loại kiến trúc bất hợp pháp nên hầu như không có đất trống, trên lầu các loại dây điện rắc rối khó gỡ, vừa thấy có cảm giác như đi vào Động Bàn Tơ.
Tiểu khu không có thang máy, cửa lớn tòa nhà cũng không khóa, mở lớn, không chỉ nghênh đón hộ gia đình mà còn nghênh đón cả ăn trộm.
A Huy dẫn ba người bọn họ đi vào một trong những tòa nhà đơn đó, ánh sáng trong cầu thang rất mờ, có đèn cảm ứng nhưng đèn ở vài tầng đều hỏng rồi.
A Huy đi ở đằng trước, Phó Minh Lễ đi thứ hai, Phó Tiểu Ngư đi thứ ba, Cố Thanh Vân đi ở phía sau, nhưng bởi vì quá mức tối, đi tiếp đi tiếp, Cố Thanh Vân đã biến thành sóng vai với Phó Tiểu Ngư, còn duỗi tay nắm tay Phó Tiểu Ngư ở chỗ rẽ tầm mắt không thấy rõ.
Phó Tiểu Ngư ném hai lần cũng không ném được tay anh ra, hơn nữa cầu thang thật sự rất tối, cô cũng mặc kệ anh nắm.
Vốn dĩ Cố Thanh Vân chỉ là nắm nhẹ cổ tay của cô, thấy cô không phản kháng, bàn tay liền được một tấc lại muốn tiến một thước mà đi xuống, sau đó nắm lấy bàn tay cô.
Lòng bàn tay ấm áp truyền lại nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, làm tim đập gia tốc.
Chủ nhà mà bọn họ muốn tìm ở tầng tám, đoàn người leo lên trên, chỉ có một mình A Huy thở như chó.
Gõ cửa cả nửa ngày, một ông cụ thân hình mảnh khảnh hơn bảy mươi tuổi ra mở cửa, hẳn là A Huy trước đó có liên hệ với ông cụ, nhìn thấy bọn họ tới, cũng không ngoài ý muốn, không hỏi một tiếng đã mở cửa cho bọn họ đi vào.
Phó Minh Lễ đi vào trước, nhìn nhìn khắp nơi, hỏi ông cụ: “Đây là phòng năm đó Điền Kiều Kiều thuê sao?”
Chân cẳng ông cụ không tốt, sau khi vào phòng đã ngồi lại trên sô pha gỗ, nghe được Phó Minh Lễ hỏi như vậy, xua xua tay, dùng tiếng địa phương trả lời: “Không phải, là ở cách vách.”
Thấy ba người bên ngoài đều nghe không hiểu, A Huy phụ trách công tác phiên dịch.
Sau đó bọn họ mới biết được, phòng ở ông cụ cho Điền Kiều Kiều thuê lúc ấy là căn hộ đơn cách vách, hai phòng một sảnh có diện tích hơn năm mươi mét vuông, sau lại bởi vì Điền Kiều Kiều qua đời ở bên trong, phòng ở trở thành nơi xui xẻo trong lời đồn. Bởi vì lúc ấy không ít người biết việc này, truyền qua truyền lại nên phòng ở không thể cho thuê được, tất nhiên cũng không ai tới mua, vẫn luôn để trống.
“Tôi có thể đi sang đó nhìn không?” Phó Minh Lễ trầm giọng hỏi.
Phó Tiểu Ngư liếc anh ta một cái, lúc này anh ta không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, nghiêm túc đến mức giống như đã thay đổi thành một người khác.
Ông cụ gật gật đầu, chống tay vịn đứng dậy, đi đến trước tủ bên tường, kéo ra một cái ngăn kéo, tìm nửa ngày mới tìm ra một chìa khóa thiếu chút nữa bị lãng quên đi.
Khi nhận chìa khóa, Phó Minh Lễ phát hiện nó có chút rỉ sắt, anh ta gắt gao siết nó ở trong tay.
Đi đến nhà cách vách, Phó Minh Lễ cự tuyệt những người khác theo sau, chỉ để cho bọn họ ở dưới lầu chờ, Phó Tiểu Ngư không yên tâm muốn đi theo cũng bị Phó Minh Lễ ngăn cản.
Vì thế ba người ở dưới lầu chờ, A Huy vẫn không cách nào tiếp thu sự thật hai người phụ nữ lại là một đôi, thường thường nhìn lén bọn họ một cái, Phó Tiểu Ngư bị nhìn đến ngượng ngùng, dứt khoát quay đầu đi, tìm chuyện khác dời đi lực chú ý.
Qua một khoảng thời gian, ra ra vào vào tiểu khu chỉ là một vài người già mua đồ ăn trở về, khi đi qua mấy người Phó Tiểu Ngư, đều sẽ trộm đánh giá bọn họ vài lần, khi nhìn đến cánh tay xăm trổ của A Huy kia, lại chạy đi giống như dưới chân có gió vậy.
Cố Thanh Vân đưa mắt ra hiệu với Phó Tiểu Ngư, ý bảo cô đi cùng với mình, Phó Tiểu Ngư không muốn để ý đến anh, bĩu môi quay đầu đi, làm bộ mình không thấy được ánh mắt anh.
Cố Thanh Vân thở dài trong lòng, lúc trước sợ tối còn nguyện ý để cho anh nắm tay, bây giờ dùng xong thì ném đi!
Hết cách rồi, Cố Thanh Vân chỉ có thể tự mình đi đến đất trống bên trong, kia hẳn là khu đất trống khá lớn duy nhất của tiểu khu, trên đất trống còn đặt mấy dụng cụ tập thể hình, bên cạnh có một bà lão đang chơi với cháu gái.
Cố Thanh Vân đi qua, trên mặt mang theo nụ cười, chào hỏi bà lão, sau đó bắt chuyện với đối phương, ban đầu bà lão còn rất cảnh giác, kiểu gì cũng không mở miệng, lúc sau không biết Cố Thanh Vân nói gì, bà lão cũng chịu nói chuyện với anh.
Phó Tiểu Ngư ở cách đó không xa nhìn anh, nhanh chóng hiểu ra là Cố Thanh Vân đang hỏi thăm tin tức, vì thế cô cũng chạy chậm qua.
Vừa mới đến đã nghe Cố Thanh Vân nói: “Cháu với em gái muốn thuê một căn hai phòng một sảnh, cháu nghe bạn nói bên này có rất nhiều phòng trống.”
Bà lão chỉ vào căn phòng Phó Minh Lễ vừa đi lên rồi nói: “Căn nhà kia là hai phòng một sảnh, hai người muốn đi xem không? Đúng lúc tôi có một căn chưa cho thuê.”
Đây là một bà lão nói tiếng phổ thông vô cùng lưu loát.
Phó Tiểu Ngư ngây ra, nghĩ thầm người lớn tuổi nơi này hình như đều có rất nhiều phòng ở.
Chỉ nghe Cố Thanh Vân hỏi: “Là tầng mấy ạ?”
“Ở tầng ba, độ cao vừa tốt, không quá cao cũng không quá thấp, lầu một lầu hai có rất nhiều chuột, hai người muốn đi xem không? Nếu muốn xem thì tôi về lấy chìa khóa.”
Phó Tiểu Ngư phát hiện sự trùng hợp, phòng bà lão muốn cho thuê ở tầng ba, mà phòng năm đó mẹ Phó Minh Lễ thuê phòng ở tầng bốn.
Phó Tiểu Ngư vừa định nói muốn đi xem, lại nghe Cố Thanh Vân nói: “Vậy thì trùng hợp quá, bạn cháu giới thiệu chúng cháu đi thuê ở tầng bốn.”
Bà lão nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm nói: “Tầng bốn chỉ có một căn chưa cho thuê, nhưng căn kia… Đã rất nhiều năm không ai thuê, bạn của cô thật là không đáng tin cậy, giới thiệu cho các cô căn phòng kia.”
Phó Tiểu Ngư làm bộ tò mò hỏi: “Phòng ở kia bị làm sao vậy?”
Cũng không biết là xuất phát từ lòng tốt hay vẫn là xuất phát từ cạnh tranh trong nghề, bà lão hạ giọng nói: “Phòng ở kia rất nhiều năm trước có người chết, một nữ, mặc quần áo đỏ tự sát, quả thật rất dọa người!”
Phó Tiểu Ngư: …
Cố Thanh Vân: …
Bà lão lại nói: “Căn phòng kia của tôi lúc ấy cũng cho một người phụ nữ từ nơi khác đến thuê, nghe nói là bạn của người phụ nữ đã chết, sau này còn bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện rất nhiều lần.”
“Bạn?” Cố Thanh Vân nhanh chóng bắt lấy trọng điểm: “Sau đó người khách này đi đâu rồi?”
“Đã dọn đi từ lâu rồi, ở quán bar làm bồi rượu như bọn họ thì gả cho được người giàu thì đi luôn.”
Hai chữ bồi rượu vừa nói ra, Phó Tiểu Ngư và Cố Thanh Vân đều thất thần, thì ra mẹ Phó Minh Lễ là tiểu thư bồi rượu sao?
Tâm trạng Phó Tiểu Ngư trở nên nặng trĩu, nghĩ thầm anh hai cô gì cũng chưa biết.
Phó Tiểu Ngư vội hỏi: “Vậy bà còn có phương thức liên hệ của người này không?”
“Đã bao nhiêu năm rồi làm gì còn nữa, hai người rốt cuộc có thuê nhà không?” Bà lão lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Phó Tiểu Ngư gãi gãi đầu, cười gượng vài tiếng nói: “Bọn cháu tò mò mà.”
Bà lão nói: “Thời gian lâu rồi nên tôi cũng nhớ không rõ lắm, chỉ biết hai người bọn họ tới từ thành phố lớn, ở thành phố lớn kia làm bồi rượu, lúc đến chỗ này gì cũng không biết làm, lại tiếp tục làm bồi rượu, không bao lâu, người phụ nữ tầng bốn kia tự sát, chết hai ba ngày rồi mới được phát hiện.”
Bà lão nói xong, phát hiện mình nói hơi nhiều chuyện vô nghĩa, vội ngừng, lại nói: “Hai người ở chỗ này chờ, tôi về nhà lấy chìa khóa, phòng kia năm trước mới sửa chữa, vừa mới vừa sạch sẽ.” Nói xong bà lão ôm cháu gái đi.
Phó Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn về phía Cố Thanh Vân, nghĩ thầm thế này làm sao đã xong việc được?
Cố Thanh Vân nhướng mày, kéo tay Phó Tiểu Ngư, sau đó mang theo cô nhanh chóng chạy ra phía ngoài tiểu khu.
Phó Tiểu Ngư há hốc mồm, chỉ có thể ngơ ngác cất bước chạy theo.
Khi đi qua trước mặt A Huy, người đàn ông cộc lốc vốn đang ngồi xổm trong góc hút thuốc, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, ném tàn thuốc trên mặt đất, cũng chạy theo, vừa chạy vừa hỏi: “Làm sao vậy? Hai người chạy gì đó?”
Hai người phía trước cũng không trả lời ông ta, chạy một mạch đến bên con Land Rover đang ngừng ở đường lớn bên ngoài tiểu khu mới dừng lại.
Phó Tiểu Ngư chống nắp xe rồi thở phì phò, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Vân, phát hiện anh cũng hơi chút thở hổn hển, đôi mắt hàm chứa ý cười, đang nhìn cô, Phó Tiểu Ngư mím môi, sau đó quay mặt đi.
A Huy nhanh chóng đuổi kịp tới, không hiểu ra sao hỏi: “Làm sao vậy, sao hai người lại chạy nhanh vậy?”
Cố Thanh Vân nói: “Không có gì, đột nhiên muốn chạy mấy bước.”
A Huy: …
Phó Tiểu Ngư lấy di động gửi tin nhắn cho Phó Minh Lễ, nói bọn họ chờ anh ta ở bên ngoài chỗ đậu Land Rover, Cố Thanh Vân thấy cô đang nghịch di động bèn tiến lại gần, nghiêm trang đưa di động của mình qua: “Có thể quét mã không?”
Phó Tiểu Ngư ngước mắt trừng anh: “Không thể.”
Cố Thanh Vân thở dài, cũng không lì lợm dây dưa, ngoan ngoãn cất di động đi.
Không lâu sau, Phó Minh Lễ mang một gương mặt âm trầm trở về, nhìn ba người đứng ở cạnh xe một cái, gì cũng không nói, lập tức ngồi vào ghế điều khiển, biết tâm tình anh ta không tốt, những người khác cũng không dám hỏi lúc lên lầu anh ta đã nhìn thấy cái gì, chỉ vội mở cửa xe lên xe theo.
Xe đi một đoạn đường, Phó Minh Lễ nói với A Huy trên ghế phụ: “Còn phải phiền anh Huy lại giúp tôi chút chuyện.”
A Huy hào khí xua xua tay: “Có việc cứ việc phân phó.”
“Tôi muốn mua căn hộ kia, anh giúp tôi nói chuyện với chủ nhà một chút, giá cả không thành vấn đề.” Phó Minh Lễ nói.
A Huy liên tục gật đầu, nói chuyện này cứ giao cho ông ta.
Sau đó Phó Minh Lễ không mở miệng nữa, chờ đến khi A Huy xuống xe, Phó Minh Lễ mới quay đầu lại hỏi Phó Tiểu Ngư: “Vừa rồi khi anh xuống lầu, có một bà lão ở đó hùng hùng hổ hổ nói bị hai mỹ nữ lừa, bà ấy mắng hai người đúng không? Hai người lừa bà ấy cái gì?”
Phó Tiểu Ngư le lưỡi, nhìn Cố Thanh Vân bên cạnh một cái, Cố Thanh Vân an ủi nhìn cô cười cười, ý bảo cô không cần lo lắng, sau đó anh nói với Phó Minh Lễ: “Chúng tôi giả làm người thuê nhà, hỏi thăm tin tức từ bà ấy.”
Phó Minh Lễ ồ lên một tiếng, nhắc tới đây không khỏi có hứng thú hỏi: “Nghe được cái gì?”
Tâm trạng Phó Tiểu Ngư có chút phức tạp, ngã người lên trên lưng ghế, duỗi cổ nói với Phó Minh Lễ: “Bọn em nghe được một người bạn của mẹ anh, ở ngay dưới phòng mẹ anh thuê.”
Phó Minh Lễ nhíu mày: “Bạn? Bạn nào?”
Cố Thanh Vân bổ sung nói: “Bà lão kia nói, khách thuê của bà ấy là bạn của mẹ anh khi ở thành phố lớn, lúc ấy bọn họ ở quán bar cùng nhau làm tiểu thư bồi rượu.”
Có thể là bốn chữ “tiểu thư bồi rượu” này đã kích thích tới Phó Minh Lễ, ngón tay anh ta nắm chặt tay lái, lại gắt gao cắn chặt răng.
Cố Thanh Vân liếc anh ta một cái, tiếp tục nói: “Thời đó cũng không có nhiều quán bar, tra ra hẳn là không khó.”
Phó Minh Lễ bỗng nhiên thấp giọng cười ra tiếng: “A, tiểu thư bồi rượu? Xem ra khẩu vị ba của chúng ta rất đặc biệt.”
Trở lại khách sạn, Phó Tiểu Ngư thấy tâm trạng Phó Minh Lễ không tốt, muốn cùng vào phòng ở cạnh anh ta, lại bị Phó Minh Lễ cự tuyệt, vô tình ngăn cô lại ở ngoài cửa.
Cố Thanh Vân đi đặt một phòng trước, sau đó đổi hết một thân nữ trang, đổi thành áo thun tay dài quần jean đơn giản, cộng thêm giày thể thao, thanh tuấn lại rạng rỡ, thoạt nhìn giống như một sinh viên.
Lúc ăn cơm trưa, Cố Thanh Vân lại da mặt dày ngồi một bàn cùng Phó Tiểu Ngư với Phó Minh Lễ, làm Phó Tiểu Ngư tức giận đến không ăn không uống.
Chủ ngôi nhà cũ nghe nói Phó Minh Lễ muốn mua căn phòng này, buổi chiều đã sốt ruột liên hệ bọn họ đi gặp mặt nói giá cả, vì thế ba người cơm nước xong lại ra cửa.
Đi đến con đường cũ đón A Huy.
A Huy vừa lên xe.
Nhìn Phó Tiểu Ngư, lại nhìn Cố Thanh Vân.
Lại nhìn Phó Tiểu Ngư, lại nhìn Cố Thanh Vân.
Sau đó hỏi Phó Minh Lễ: “Vị đại mỹ nữ buổi sáng đâu? Người mà một đôi với em gái cậu ấy.”
Phó Minh Lễ bình tĩnh nói: “Đi rồi, người này cũng là một đôi với em gái tôi.”
Phó Tiểu Ngư: …
Cố Thanh Vân: …
A Huy: …
Người thành phố thật sự quá sành chơi!