• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà ở huyện nhỏ này không hấp dẫn bằng ở thành phố, căn nhà cũ kỹ như vậy chủ nhà đã sớm không hy vọng có thể bán được, đột nhiên có người muốn mua, ông cầu còn không được, sảng khoái bán cho Phó Minh Lễ theo giá thị trường.

Trưa hôm đó A Huy liền tìm người quen hỗ trợ làm giùm thủ tục.

Phó Minh Lễ vẫn dẫn Phó Tiểu Ngư, Cố Thanh Vân lên xem một lát, bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, kiến trúc kiểu cũ, cửa sổ không lớn, bởi vì tứ phía đều là các tòa lầu, nên ánh sáng cũng không tốt, ban ngày cũng phải bật đèn mới sáng được.

Phó Tiểu Ngư nhìn thoáng qua một vòng, "Đồ dùng trong nhà đều là của mẹ anh hết?"

Phó Minh Lễ lắc đầu, "Anh nghe chủ nhà nói đã đổi hết rồi, sợ xui xẻo."

Phó Tiểu Ngư thở dài, "Cuộc sống của mẹ anh lúc đó cũng không tốt lắm."

Phó Minh Lễ cười nhẹ, "Đúng vậy, bà ấy bỏ đi mà cũng không đòi tiền, cứ vậy liền đi, thật ngu ngốc."

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng ta không ai biết." Phó Tiểu Ngư đến gần hắn, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, nói: "Anh, anh đừng quá đau buồn."

"Đừng lo, anh mày không sao." Phó Minh Lễ giơ tay xoa đầu cô, cười tự giễu, nói: "Anh nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân khiến bà ấy bỏ rơi anh, chỉ là không nghĩ tới việc, có thể giữa họ chỉ có giao dịch qua lại mà thôi."+

Kẻ có tiền cùng tiếp viên bồi rượu quán bar, gặp dịp thì chơi, sao có thể có tình cảm thật.

Cố Thanh Vân dựa vào khung cửa nhìn hai anh em họ, nói: "Biết tên cùng chỗ làm, điều tra thêm chắc sẽ không khó, quay về tôi sẽ cho người điều tra việc này."

Phó Minh Lễ gật đầu với hắn, "Cảm ơn."

Chuyện vặt vãnh khác đều nhờ người đi làm, Phó Minh Lễ lái xe chở Phó Tiểu Ngư cùng Cố Thanh Vân về lại khách sạn.

Nói là không làm Phó Tiểu Ngư lo lắng, nhưng tối đó, Phó Minh Lễ lại không xuống lầu dùng cơm với Phó Tiểu Ngư, chỉ gửi một tin cho cô, nói hắn không muốn ăn, kêu Tiểu Ngư tự ăn.

Phó Tiểu Ngư lo lắng cho hắn, muốn đi gõ cửa, kết quả bị Cố Thanh Vân ngăn lại, "Để anh ấy một mình bình tĩnh lại đi."

Phó Tiểu Ngư ngẩng đầu liếc Cố Thanh Vân một cái, không nói một lời, xoay người đi.

Cố Thanh Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, vội vàng đuổi theo, nói: "Tối nay ra ngoài ăn nha."

Phó Tiểu Ngư mím môi nhìn hắn, không từ chối cũng không đồng ý.

Cố Thanh Vân không ngừng cố gắng: "Anh nghe nói hải sản nướng ở đây ngon lắm, cũng có hàu chiên trứng nữa, rất ngon, chúng ta đi ăn thử nha."

Phó Tiểu Ngư do dự vài giây, hôm nay hắn cũng cùng đi cùng về mấy bận, rất quan tâm giúp đỡ, còn đồng ý giúp Anh Hai điều tra tin tức của mẹ ruột. Nghĩ vậy, Phó Tiểu Ngư có chút xấu hổ tiếp tục nhăn mặt, cuối cùng chỉ gật gật đầu, im lặng đi theo hắn ra khách sạn.

Cố Thanh Vân vui mừng muốn chết, hắn không ôm hy vọng lớn lao rằng Phó Tiểu Ngư sẽ tha thứ ngay lập tức, chỉ cần cô không đẩy hắn ra xa nữa, hắn liền cám ơn trời đất.

Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy cái ăn làm trọng), cho dù chỉ là huyện nhỏ, nhưng tới bữa ăn, khung cảnh nơi đây cũng thật náo nhiệt, nhà hàng nhỏ, quán nướng...... rất nhiều.

Cố Thanh Vân hỏi thăm, sau đó dẫn Phó Tiểu Ngư đi tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được quán nướng A Thanh, quán không lớn, nhưng khách thì lại rất nhiều, người đã ngồi đầy hết, có rất nhiều người đang xếp hàng.

"Xem ra không ngồi ăn trong quán được rồi, chúng ta mua mang về, sau đó tìm đại một chỗ ngồi ăn, được không?" Cố Thanh Vân cúi đầu hỏi cô.

Phó Tiểu Ngư nhìn một đống người ở đây, gật đầu đồng ý, vì thế hai người gia nhập đội ngũ xếp hàng.

Cố Thanh Vân cao hơn m85, Phó Tiểu Ngư cũng cao m7, hai người đứng trong đám đông chính là hạc trong bầy gà, hơn nữa còn là trai xinh gái đẹp đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm mọi ánh nhìn.

Ánh mắt vây xem của mọi người xung quanh quá trắng trợn nên Phó Tiểu Ngư hơi ngại ngùng dịch lại gần Cố Thanh Vân, Cố Thanh Vân cong khóe môi, kéo cô đứng trước mặt mình sau đó đưa tay ôm lấy một bên vai cô, giống như muốn ôm cô vào lòng để bảo vệ.

Trong hàng người xếp hàng có mấy đứa nhóc, chắc có lẽ quen biết nhau nên chúng nó chơi đuổi bắt chạy vòng quanh chỗ xếp hàng, người nhà không quản chúng nó nên người khác cũng chỉ có thể mặc kệ.

Đứa bé nghịch ngợm chạy nhảy đến đước mặt Phó Tiểu Ngư, lúc Phó Tiểu Ngư muốn lùi một bước nhường đường, không ngờ phía sau lại có một đứa bé đuổi theo muốn đẩy ngã đứa trẻ kia, Phó Tiểu Ngư cũng bị liên lụy, mất thăng bằng ngã về phía Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân tuy mảnh khảnh nhưng lực lại rất lớn, vững vàng giữ được cô, còn thuận thế vươn tay ôm lấy cô, cười nhẹ nói bên tai cô: "Sao chủ động nhào vào lòng anh vậy?"

"Anh mù hả? Tôi bị đụng trúng!" Phó Tiểu Ngư trừng mắt liếc hắn, vùng vẫy muốn tránh ra, kết quả Cố Thanh Vân liền ôm chặt cô hơn.

Hai người âm thầm phân cao thấp, người khác đương nhiên không biết, chỉ cảm thấy hai người đang ân ái ngọt ngào ôm ấp nhau, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Chờ được hai mươi phút, cuối cùng cũng đến phiên họ, Cố Thanh Vân chọn rất nhiều hải sản và xiên nướng, còn gọi thêm hai phần hàu chiên trứng, thấy chủ tiệm bắt đầu nấu nướng cho họ, Cố Thanh Vân liền dẫn Phó Tiểu Ngư ra xa một chút, "Chỗ nấu nướng này nóng lắm, chúng ta đứng xa ra chút."

Phó Tiểu Ngư nói: "Anh có thấy anh gọi món hơn nhiều rồi không?"

"Nhìn nhiều vậy thôi chứ ăn hết đó."

"Em muốn mua một ít về cho Anh Hai."

"Khi nào về thì mình lại mua."

Đúng là Cố Thanh Vân gọi quá nhiều, lúc đồ ăn được làm xong ấy vậy mà đến tận ba hộp đầy, Phó Tiểu Ngư muốn cầm phụ nhưng Cố Thanh Vân không cho, một tay hắn có thể xách cả ba hộp mà không hề hấng gì.

"Đi đâu ăn đây?" Phó Tiểu Ngư hỏi hắn.

"Đi dọc theo đường này là đến bãi biễn, chúng ta qua đó ăn." Cố Thanh Vân nói.

Hai mắt Phó Tiểu Ngư sáng ngời, cảm thấy ý kiến này không tồi, tuy rằng biết biển ở đây chỉ là một bãi biển nhỏ mà thôi, nhưng tới đây hai ngày rồi mà cô vẫn chưa có cơ hội đi ngắm biển.

Vì thế hai người chậm rãi đi dọc theo phố đồ nướng, đi về hướng bãi biển.

Sắc trời lúc này cũng đã tối hẳn, gió biển thổi vào mặt, phảng phất mang theo hương vị của gió biển cùng mùi hương của những món nướng, chỉ cần hít vào một hơi là có thể cảm nhận được mùi vị chân thật của khỏi lửa nhân gian[1].

Khi đi ngang một quán trà sữa, Cố Thanh Vân liền đi vào mua hai ly, sau đó đưa một ly cho Phó Tiểu Ngư, để cô uống giải khát.

Còn dặn dò thêm: "Đừng uống nhiều quá, để bụng ăn đồ nướng nữa."

Phó Tiểu Ngư cảm thấy có chút buồn cười, coi cô là con nít luôn rồi hả?

Tuy trời tối, nhưng bờ biển lại rất đông người, một đường bờ biển dài ơi là dài đều bị những người bán hàng rong chiếm hết chỗ, cho nên nơi đây có thể gọi là một khu chợ đêm nhỏ.

Cố Thanh Vân dẫn Phó Tiểu Ngư đến bờ cát, tìm nơi tương đối yên tĩnh, sau đó như phù phép mà lấy ra tấm thảm từ trong túi thức ăn.

Phó Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn tấm thảm, cau mày hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Trên đường đến đây hình như cô không hề thấy hắn mua tấm thảm này mà?

Cố Thanh Vân đưa hộp đồ nướng cho cô, muốn cô cầm lấy, còn hắn thì giũ tấm thảm ra để trãi lên mặt đất, cười nói: "Em đoán thử xem."

Phó Tiểu Ngư cầm hộp đồ nướng và trà sữa trên tay, bĩu môi nói: "Không đoán."

Cố Thanh Vân thấy dáng vẻ giận dỗi mà cũng đáng yêu của cô, trong lòng mềm nhũn, giải thích: "Lúc anh vào mua trà sữa thì nghe thấy cuộc trò chuyện của nhân viên bán hàng, nói là bạn trai lên mạng mua thêm một cái thảm dã ngoại giống hệt cái trước, nên anh liền ngỏ ý muốn mua lại."

Nói xong còn muốn Phó Tiểu Ngư khen mình nên dò hỏi: "Có phải anh rất lanh trí không."

Phó Tiểu Ngư trợn mắt trừng hắn.

Cố Thanh Vân liền cười khen nói: "Trợn trừng mắt mà cũng dễ thương nữa!"

Phó Tiểu Ngư:......

Mặc dù đường chân trời còn vươn lại chút sắc màu của ráng chiều, nhưng mặt biển đã hoàn toàn tối đen, tầm nhìn không được xa, chỉ mơ hồ thấy những ánh đèn thuyền chài lúc sáng lúc tối.

Sóng biển không lớn, bọt sóng dìu dịu xô bờ, khẽ chạm bờ cát, sau đó chậm rãi quay về với biển.

Phó Tiểu Ngư ngồi trên tấm thảm, nhìn về nơi xa đến xuất thần.

Cố Thanh Vân mở túi lấy đồ ăn ra, xiên nướng tương đối dài nên không đậy chặt được nắm hộp, vừa mở ra, hương thơm nháy mắt đã lan tỏa, hắn cầm lấy một xiên mực nướng, quơ quơ trước mặt Phó Tiểu Ngư, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Phó Tiểu Ngư quay đầu nhìn hắn, duỗi tay muốn cầm thì Cố Thanh Vân lại giật lại, hắn cầm xiên mực trên tay, nói: "Em ăn đi."

Muốn đút cô hả? Phó Tiểu Ngư ngừng lại giây lát, sau đó không để ý tới hắn, duỗi tay lấy ra hai xiên khác, há to miệng cắn một phát, dùng hành động từ chối.

Cố Thanh Vân chỉ có thể cười bất đắc dĩ, xem ra nhóc còn vẫn chưa nguôi giận!

Phó Tiểu Ngư cũng rất rối rắm, cô tức giận, nhưng lại sợ phá hỏng đi sự ấm áp khi ở bên nhau của hai người.

Trong lòng chẳng khác nào có một sợi dây thừng, cô nắm đầu này, Cố Thanh Vân nắm đầu kia, hai người kéo qua kéo lại, mặc dù dùng hết sức để kéo, nhưng cô biết sức lực hai bên không đều, cơ bản là cô không có phần thắng.

Lúc đi về, Phó Tiểu Ngư mua đồ nướng về cho Phó Minh Lễ, lúc gõ cửa phòng, cô rất cẩn thận quát sát nét mặt của Anh Hai, thấy vẻ mặt hắn vấn như thường, cảm xúc cũng không đi xuống, lúc này mới yên tâm.

Vậy mà sáng hôm sau, Cố Thanh Vân liền gõ cửa phòng Phó Tiểu Ngư, nói Phó Minh Lễ đi rồi.

Tối qua Phó Tiểu Ngư ngủ trễ nên lúc bị đánh thức còn đang ngây ngủ, khoác áo đi ra cửa, phải mất một lúc sau mới tiêu hóa được lời Cố Thanh Vân nói.

"Đi rồi, là sao?" Cô dụi mắt, hỏi Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân duỗi tay ngăn lại, không cho cô dụi mắt nữa, nói: "Là đi rồi đó, bé con, em tỉnh ngủ chưa?"

Phó Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thanh Vân, lâu ơi là lâu mới phản ứng, bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: "Anh em đi rồi? Đi đâu?"

Cố Thanh Vân đưa tờ giấy trong tay cho cô, nói: "Lúc anh chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng thì nhân viên quầy tiếp tân đã đưa cho anh, nói là sáng sớm Anh Hai em đã đi rồi, đây là giấy anh ấy gửi lại cho em."

Phó Tiểu Ngư cầm lấy, mở ra xem.

Phó Minh Lễ viết ngắn gọn: Tiểu Ngư, anh đi rồi, đi giải sầu, hết buồn thì sẽ về, đừng nhớ mong.

Phó Tiểu Ngư khó tin trừng mắt, "Anh Hai bỏ em ở đây rồi đi một mình?!"

Cố Thanh Vân ho nhẹ một tiếng, nói: "Chắc là anh ấy cảm thấy anh có thể chăm sóc cho em."

Phó Tiểu Ngư khó chịu trong lòng, nhưng không muốn giận cá chém thớt lên Cố Thanh Vân, vì vậy dứt khoát lùi lại một bước, "Rầm" một tiếng, đóng cửa lại.

Cố Thanh Vân:......

Sau đó Phó Tiểu Ngư gọi điện cho Phó Minh Lễ, đối phương trực tiếp tắt máy, không gọi được nữa.

Trưa, Cố Thanh Vân dẫn Phó Tiểu Ngư tâm trạng sa sút đi trả phòng, ăn cơm trưa ở khách sạn xong liền chạy chiếc LandRover mà Phó Minh Lễ đã để lại về thành phố.

Họ đến thành phố trả xe trước, sau đó lại đặt chuyến bay chiều, về nhà.

Vốn dĩ Cố Thanh Vân còn muốn dẫn Phó Tiểu Ngư dạo chơi ở những thắng cảnh đẹp gần đó, nhưng Phó Tiểu Ngư từ chối, cô không có tâm trạng đi chơi nữa, cũng không muốn đi chơi với Cố Thanh Vân, hai người mà đi riêng chắc chắn cô sẽ gật đầu tha thứ cho hắn.

Về đến nhà, Ba và Anh Cả nghe Anh Hai bỏ cô lại rồi đi du lịch một mình thì họ cũng không ngạc nhiên, đối với họ mà nói, Phó Minh Lễ chính là một người không đáng tin cậy.

Ở nhà ăn không ngồi rồi mấy ngày, Phó Tiểu Ngư lại bắt đầu quay lại công ty làm việc, chỉ là lần này cô bị Phó Minh Nghĩa dẫn theo bên cạnh, dạy dỗ cẫn thận, coi bộ muốn bồi dưỡng cô thành một nữ cường nhân chính hiệu.

Sau khi về Công ty, Phó Tiểu Ngư có hẹn đi ăn với Khương Tiểu Hoa và Trần Ngải Tình vài lần, nhưng từ khi hai người kia biết được thân phận thật của Phó Tiểu Ngư, thì không thể nào đối đãi bình thường với Phó Tiểu Ngư được, mỗi lần gặp mặt đều rất dè dặt, không khí buổi gặp mặt rất là ngượng ngùng, Phó Tiểu Ngư nỗ lực vài lần, cuối cùng không hẹn các cô ấy nữa, bạn bè, cũng phải có duyên mới được.

Phó Tiểu Ngư bận rộn học tập quản lý Công ty, Cố Thanh Vân bên kia còn bận rộn hơn cô.

Sau khi trở về, Phó Tiểu Ngư vẫn mềm lòng chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của Cố Thanh Vân, sau đó, tuy hai người không gặp nhau, nhưng tin tức về Cố Thanh Vân lại không hề gián đoạn, chỉ cần hắn có thời gian thì sẽ nhắn WeChat cho Phó Tiểu Ngư, có khi là một ít quan tâm dặn dò, có khi là mấy câu chuyện cười, đa số là lịch trình làm việc của hắn, làm gì gặp ai, chẳng khác nào làm báo cáo, mỗi ngày đều báo cáo sự việc cho cô, nhưng cách này lại tạo nên cảm giác tồn tại rất hiệu quả.

Chỉ có điều là Phó Tiểu Ngư chỉ xem chứ không trả lời.

Ngoài gửi tin nhắn ra, mỗi ngày hắn đều gửi đến một bó hồng đỏ, gió mặc gió, mưa kệ mưa mà đưa đến trước mặt Phó Tiểu Ngư, Phó Tiểu Ngư biết, Cố Thanh Vân đang giàn trận[2], từng chút một tập kích trái tim cô.

Hôm nay, Phó Tiểu Ngư quên đặt đồng hồ báo thức, cũng không ai gọi cô dậy, lúc cô giật mình thức dậy thì đã gần 9 giờ, cô vội vàng rửa mặt đánh răng thay đồ, lúc xuống lầu còn bị Phó Dũng kêu lại ăn sáng, lúc cô lái xe đến Công ty thì đã là 10 giờ.

Lúc đi ra thang máy, Phó Tiểu Ngư liền thấy các cô gái ở phòng thư kí đang tụ tập lại, sôi nổi trò chuyện gì đó, cô tò mò nên lặng lẽ đến gần, kê sát lỗ tai lại.

"Nhìn Cậu Cố với khoảng cách gần so với nhìn trong video còn đẹp trai hơn! Vừa cao ráo vừa đẹp trai, so với hai Cậu Phó của chúng ta còn đẹp hơn luôn."

"Hồi nãy bà mới đưa cà phê vô, đưa hồn theo luôn rồi hả?!"

"Thật là, tui còn chưa nhìn đã nữa."

"Nhưng mà Cậu Cố cũng đỉnh thiệt sự, giả gái lâu như vậy mà không ai phát hiện."

"Đỉnh hơn nữa là mặc dù Cậu ấy giả gái, nhưng quay về đúng bản chất thì không hề ẻo lả miếng nào."

"Không những không ẻo lả mà còn cực kỳ nam tính! Lúc đi ngang qua Cậu ấy, dáng vẻ mỉm cười kia, tôi nhìn đến nỗi hai chân đều nhũn ra!"

Phó Tiểu Ngư nghe xong, cảm thấy Cậu Cố trong miệng bọn họ chắc hẳn là cái người mà cô quen biết kia, vì thế cô hắng giọng, tìm chút cảm giác tồn tại.

Một tiếng khụ vang lên, dọa mấy cô gái trong văn phòng một cú sốc thật lớn, sắc mặt đều trắng bạch, "Cô...... Cô Phó."

"Các cô đang nói ai vậy, Cậu Cố? Cố Thanh Vân hả?" Phó Tiểu Ngư hỏi các cô ấy.

Mấy cô gái vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, một tiếng trước Cậu ấy đến tìm Phó tổng, giờ vẫn còn trong văn phòng."

Phó Tiểu Ngư gật đầu, nhìn văn phòng Phó Minh Nghĩa cách đó không xa, không muốn vào chút nào.

Một cô gái bên cạnh hỏi Phó Tiểu Ngư: "Lúc Cậu Cố lên đây còn cầm theo một bó hồng đỏ, tặng Cô hả?"

Từ khi Phó Tiểu Ngư theo Phó Minh Nghĩa học hỏi, mỗi ngày đều sẽ nhận được một bó hồng to, phòng thư ký hỗ trợ đưa hoa, đương nhiên biết cô có người theo đuổi.

Phó Tiểu Ngư thân thiên kim Phó gia, có người theo đuổi cũng không lạ gì, nhưng ngày nào cũng tặng hoa mà đối phương thì lại luôn không xuất hiện, điều này khiến mọi người ai cũng tò mò.

Giờ đây, có thể đại khái đoán được thân phận của người tặng hoa, các cô gái của phòng thư kí kích động không ít.

Tuy sự suy đoán của các cô rất chính xác, nhưng Phó Tiểu Ngư lại không muốn thừa nhận, bĩu môi, nói: "Sao các cô có thể chắc chắn anh ta cầm hoa đến là để tặng tôi??"

Cô gái vừa hỏi lại tiếp tục nói: "Cậu ấy cầm hoa đi vào văn phòng của Cô Cậu mà!"

Thời gian gần đây Phó Tiểu Ngư đều làm việc ở văn phòng của Anh Cả, nên lúc Cố Thanh Vân ôm hoa đi vào, mọi người đều âm thầm suy đoán hoa kia là để tặng Phó Tiểu Ngư.

Không ngờ Phó Tiểu Ngư lại chẳng tỏ vẻ gì, bình tĩnh nói: "Đó là văn phòng của anh tôi, nói không chừng hoa đó là để tặng Anh Cả tôi đó?"

Các mỹ nữ:......

- --------------------------------

[1]烟火气: Yên hỏa khí, giải nghĩa: mùi thức ăn khi được nướng, xào, chiên...

[2]旁敲侧击: Nghĩa đen: nói bóng nói gió, nói gần nói xa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK