• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Khanh Trần bị thương nặng hơn Lục Thủy. Dù sao kẻ gã hộ pháp muốn gϊếŧ là y nên gã chỉ tập trung để đánh vào chỗ yếu hại của Mộ Khanh Trần. Sau khi nghĩ ngơi một lát Lục Thủy đã dìu Mộ Khanh Trần, cùng với Phụng Miên về chiếc hang lúc trước mà Phụng Miên ngồi chờ bọn họ. Khi cả ba đã vào hang động Mộ Khanh Trần còn không quên dặn dò Lục Thủy đem một tảng đá to che cửa hang lại. Phòng ngừa người của Ma Thần Cung tìm thấy.

Mộ Khanh Trần đã bị một vết cắt rất sau ở phần bụng. Khi Phụng Miên cởϊ áσ y ra kiểm tra mới phát hiện được. Vậy mà y vẫn chẳng than thở một tiếng nào. May mắn Phụng Miên lúc nào cũng mang theo hộp dụng cụ trị bệnh của mình.

"Vết thương quá sâu ta cần hái một vài loài thảo dược để đắp vào!"

Phụng Miên sau khi đã thi châm cầm máu cho Mộ Khanh Trần cô bèn nói ra ý định của mình.


Mộ Khanh Trần nói với Lục Thủy.

"Bên ngoài rất nguy hiểm cô không thể đi một mình. Lục Thủy ngươi theo bảo vệ cô ấy."

Lục Thủy không yên tâm để Mộ Khanh Trần ở lại, nhưng Phụng Miên lại là cô gái chân yếu tay mềm. Nơi này lại âm u hoang sơ như thế. Nếu để cô ấy đi một mình hắn cũng không đành lòng. Thật là tiến thoái lưỡng nan.

"Nhưng mà ngươi sao có thể ở lại nơi này một mình? Gã kia vẫn còn ngoài đó chưa có chết đâu."

Mộ Khanh Trần cười cười trấn an Lục Thủy.

"Ngươi tưởng ta sắp chết rồi sao. Thật là! Nếu ngươi còn không đi ta thật sự sẽ vì chảy máu mà chết đấy."

Nhìn máu vẫn đang không ngừng rĩ ra trên vết thương của Mộ Khanh Trần Lục Thủy thôi do dự mà quyết định.

"Được, vậy ngươi nhắm mắt một lát chúng ta sẽ về ngay."

Lục Thủy cùng Phụng Miên ra khỏi hang, sau đó còn thật cẩn thận chặn cửa hang lại. Nghe tiếng bước chân hai người càng ngày càng xa Mộ Khanh Trần mới tìm một vách hang tương đối bằng phẳng rồi tựa lưng vào. Tuy đã được thi châm nhưng máu vẫn rĩ trên vết thương của y. Mộ Khanh Trần thật sự rất đau, nhưng cố tình không muốn hai người họ lo lắng nên không thể hiện ra bên ngoài. Lúc này họ đã đi rồi, y mới yên tâm mà thả lỏng toàn thân. Cơn đau ngày càng dồn dập cơ thể y đã bắt đầu phát sốt. Giây lát sau Mộ Khanh Trần đã lâm vào hôn mê.


Cơn mơ lần này không đưa y đến không gian trắng lúc trước mà y trông thấy mình đang đứng trong khoảng rừng thưa xung quanh toàn là hoa thơm cỏ lạ. Từng tia nắng mặt trời chiếu rọi trên kẻ lá, khiến khu rừng ngập tràn sinh khí. Một con bướm màu tím bay xung quanh gốc cây cổ thụ cao ngất. Trên thân có từng vòng dây leo quấn quanh. Vậy mà trên dây leo lại nở ra từng bông hoa be bé màu tím. Thật giống như vòng dây mà Trầm Du dùng để trói Mộ Khanh Trần lúc trước.

"Kẻ đến là ai?"

Giọng nói bất ngờ làm Mộ Khanh Trần giật mình, con bướm tím đang đậu trên tay y cũng lập tức bay đi. Tiếng nói chưa dứt người đã xuất hiện trước mặt Mộ Khanh Trần. Người này vận bộ chiến bào màu bạc, đầu đội kim quan rực rỡ. Ôm gọn cổ tay hắn là hai khối bạc được khắc hoa văn tinh tế. Chân hắn mang đôi giày cũng làm bằng bạc cao tới ống chân. Mộ Khanh Trần phải dùng bàn tay ngăn lại ánh sáng đang làm cho y lóe mắt.


Khi đã thích nghi với ánh sáng chói lóa từ bộ chiến bào, Mộ Khanh Trần mới trông thấy vậy mà lại là người nằm trong quan tài lần trước. Nhưng lúc này người đã hoàn toàn thức tỉnh. Đôi mắt nhắm nghiền lúc trước giờ phút này đang mở ra nhìn chăm chú Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần chưa từng thấy như đôi mắt nào đẹp như vậy. Trong con ngươi đen bóng lại như chứa đựng tất cả ngôi sao sáng lấp lánh trong bầu trời đêm. Mộ Khanh Trần hoàn toàn bị đôi mấy ấy thu hút. Y quên mất mình đang ở nơi nào. Mà người đối diện lại cũng nhìn y không chớp mắt. Đây là người đầu tiên không được sự cho phép của hắn mà xuất hiện trong khu rừng này. Khu rừng này hoàn toàn không có kết giới, nhưng nó liên thông với linh thức của hắn. Chỉ cần có người lạ đi vào nó sẽ tự động tạo thành lá chắn ngăn lại. Hắn chỉ vừa mới tỉnh lại được một lúc.
"Ngươi là ai?"

Câu hỏi được lặp lại lần thứ hai.

"Ta tên là Mộ Khanh Trần!"

Người mặc giáp bạc nhắc lại tên của y.

"Mộ Khanh Trần!"

Ten của mình qua giọng nói trầm ấm của hắn nghe vào tai không hiểu sao Mộ Khanh Trần lại cảm thấy có một tia rung động trong lòng.

"Đúng vậy. Mộ Khanh Trần đệ tử Bạch Ức Quân núi Xuy Vũ."

Người mặc giáp bạc tiếp tục lập lại.

"Bạch Ức Quân!"

Hình như hắn đã nghe qua tên này ở đâu rồi. Hắn suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ được.

"Bây giờ là thời kỳ nào? Hung thú Hỗn Độn còn ở trong tháp hay đã thoát ra ngoài?"

Nghe y nhắc đến Hỗn Độn Mộ Khanh Trần lập tức nhớ đến cái chết của sư phụ mình. Y nghiến răng nghiến lợi mà trả lời.

"Hung thú Hỗn Độn đã bị sư phụ ta gϊếŧ rồi."

Giống như đã biết từ trước người mặc giáp bạc hỏi Mộ Khanh Trần.
"Là Bạch Ức Quân gϊếŧ nó sao?"

"Đúng vậy!"

Hai người lâm vào trầm tư. Mộ Khanh Trần vừa nghe nhắc đến hung thú Hỗn Độn nỗi thù hận lập tức bủa vây trong đầu y, nhưng sau đó nỗi đau đớn cũng ào ạt tràn vào tim như thác lũ khiến y chỉ biết im lặng đứng đó. Còn kẻ mặc giáp bạc lại đang lục lọi trong trí nhớ của mình về cái tên Bạch Ức Quân. Có lẽ y mới"sống"lại nên có nhiều thứ chưa kịp nhớ ra. Khi nỗi đau đã từ từ nguôi ngoai Mộ Khanh Trần phục hồi lại tinh thần vẫn thấy người mặc giáp bạc đang đứng im khuôn mặt hơi ngơ ngẩn.

"Ngươi tên gì?"

Mộ Khanh Trần hỏi tên y nhưng chưa kịp trả lời đã bị kéo về thực tại. Y mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt phóng đại của Lục Thủy.

"Tránh ra, ngươi làm cái trò gì vậy?"

Mộ Khanh Trần hoàn hồn đẩy mạnh Lục Thủy ra. Khiến cho Lục Thủy vô cùng ủy khuất ngồi bệch dưới đất.
"Ta cùng Phụng Miên cô nương mới đi hái thuốc về. Trông thấy người nằm vật ra đất như thế còn tưởng ngươi chết rồi cơ. Ai ngờ ngươi lại còn khỏe như thế. Đẩy ta suýt thì ngã lăn ra đất."

Mộ Khanh Trần vẫn chưa hoàn hồn.

"Ai bảo ngươi đưa mặt đến gần ta như thế."

"Còn không phải ta lo lắng cho ngươi."

Hai người lời qua tiếng lại một lúc mà Phụng Miên đã hoàn tất băng bó cho Mộ Khanh Trần rồi.

"Đừng trêu ghẹo nhau nữa. Lục sư huynh giúp ta nướng một ít thịt nhé!"

"Được được. Ta không rảnh nói chuyện với ngươi."

Nói rồi Lục Thủy xắn ống tay áo đi ra ngoài cửa hang ngồi nướng thịt. Mà Mộ Khanh Trần được Phụng Miên đỡ nằm xuống một chiếc giường cây tự chế. Thì ra lúc y mê man hai người họ không những hái thuốc về, còn tranh thủ thời gian chắp một vài nhành cây bện thành một chiếc giường để tiện cho Mộ Khanh Trần nằm dưỡng thương. Mộ Khanh Trần nhất thời cảm động không nói nên lời. Lục Thủy là bạn thân của y nhưng Phụng Miên lại là ân nhân cứu mạng, đến bây giờ ân tình nợ cô ấy không biết khi nào mới trả hết. Suy nghĩ miên man y lại bắt đầu chìm sâu vào hôn mê. Phụng Miên chạm vào người Mộ Khanh Trần phát hiện nóng đến lợi hại. Cô bèn gọi Lục Thủy vào để giữ lấy Mộ Khanh Trần.
Cô cần phải thi châm một lần nữa. Nhưng châm còn chưa kịp lấy ra thì tảng đá vừa được Lục Thủy đậy vào cửa hang đã bị lực đạo bên ngoài làm cho nát vụn.

"Ầm!"

Sau khi bụi tan đi Lục Thủy đã giật mình phát hiện Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung đã đích thân tìm đến cửa. Lục Thủy đứng lên chắn cả cơ thể Mộ Khanh Trần trước tầm mắt của Cố Triều.

"Cố cung chủ sao lại lạc chân đến nơi này?"

Câu hỏi vừa dứt cả người Lục Thủy bị đập vào vách hang động.

"Bịch!"

Va chạm quá mạnh làm cho hang động bắt đầu sụp xuống. Cố Triều không phải là tả hộ pháp. Lão chẳng hề lo sợ thế lực của Lục Nguyệt Sơn Trang. Khi Cố Thiên Nham và hữu hộ pháp bị Mộ Khanh Trần gϊếŧ chết. Tả hộ pháp đã chạy về Ma Thần Cung báo tin Bạch Ức Quân còn sống, đồng thời Mộ Khanh Trần chính là Cố Ngạn đứa trẻ năm xưa đã được Bạch Ức Quân cứu. Nghe được tin đó Cố Triều đã nổi trận lôi đình, nhưng y không dám manh động. Bởi vì e ngại thực lực của Bạch Ức Quân. Nhưng sau một tháng thuộc hạ dò la thì biết được Bạch Ức Quân đã thực sự chết rồi. Y bèn phái tả hộ pháp lần theo manh mối tìm kiếm tung tích Mộ Khanh Trần. Ai mà ngờ được cả tả hộ pháp cũng bị Mộ Khanh Trần và cái tên thiếu cung chủ Lục Nguyệt Sơn Trang này đánh cho dở sống dở chết.
Nhưng trước khi gã hộ pháp hoàn toàn ngất đi đã kịp truyền tin cho Cố Triều. Vì thế lần này Cố Triều bèn đích thân tới đây. Sau khi đánh Lục Thủy bay xa gã bèn tiến lại gần định gϊếŧ Mộ Khanh Trần hiện tại đã lâm vào mê man.

"Vụt1"

Kim châm trong tay Phụng Miên đã biến thành phi tiêu phá không bay tới. Nhưng Cố Triều đã nghiên người tránh được. Phụng miên vẫn không nản lòng, hàng loạt kim châm bay tới trên mọi hướng. Mới đầu gã còn nhẹ nhàng né tránh. Nhưng kim châm giống như có mắt dù gã bay tới đâu nó lại đuổi theo tới đó. Lúc này Cố Triều mới nhận ra đây không phải kim châm bình thường mà là "Phi Châm Bạo Phong". Một tuyệt kĩ của Thanh Vân Cốc. Cố Triều xòe bàn tay dùng linh lực tạo thành vòng xoáy nhỏ cuốn tất cả kim châm lại. Sau một cái phất tay của y toàn bộ kim châm đã rơi lả tả trên đất. Gã chế giễu Phụng Miên.
"Phi Châm Bạo Phong tuyệt học của Thanh Vân Cốc! Đáng tiếc người sử dụng lại không có linh lực. Chuyến này vậy mà ta lại có thể gặp được tiểu thần y của Thanh Vân Cốc cùng thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang. Các ngươi nói xem ta nên để hai ngươi chết cùng Mộ Khanh Trần, hay là đem hai người về Ma Thần Cung nhốt lại."

Phụng Miên dùng hai tay dang ngang che lại Mộ Khanh Trần.

"Ngươi dám động đến y Thanh Vân Cốc sẽ san bằng Ma Thần Cung."

Lục Thủy cũng lồm cồm bò dậy y bước những bước khập khễnh đứng song song với Phụng Miên.

"Lục Nguyệt Sơn Trang cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Ha. . . Ha. . . buồn cười thật. Các ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Nói dứt câu Cố Triều bắt lấy cổ Lục Thủy và Phụng Miên nhấc hai người lên cao.

"Nếu ta gϊếŧ hai ngươi ở đây. Các ngươi nghĩ Lục Nguyệt Sơn Trang và Thanh Vân Cốc có biết hay không?"
"Ặc ặc. . ."

Gã xiết mạnh cổ hai người.

"Phập!"

"Phập!"

Hai chiếc phi tiêu chuẩn xác đâm vào tay Cố Triều. Cánh tay bị đau làm gã phải thả Lục Thủy và Phụng Miên ra. Phụng Miên té xuống đất cô ôm cổ ho rũ rượi. Lục Thủy dù sao vẫn là người có võ công y lập tức dìu cô dậy dùng tay vỗ vào lưng nhằm giúp cô thuận khí. Mà Mộ Khanh Trần lúc nãy còn hôn mê bây giờ đã ngồi trên giường nhìn Cố Triều bằng đôi mắt không có chút độ ấm nào.

"Thả bọn họ đi, ta theo ngươi về Ma Thần Cung!"

Lục Thủy và Phụng Miên lần thứ hai cùng chung quan điểm.

"Ta không đi!"

Mộ Khanh Trần đã bị Cố Triều ném xuống đất.

"Ngươi nghĩ mình có gì để bàn điều kiện với ta?"

"Bốp!"

"Khụ khụ. . ."

Mộ Khanh Trần liên tục ho khan, vết thương ở bụng lại bắt đầu chảy máu.

"Ta có một thứ. . . Khụ. . . Khụ. . . có thể trao đổi với ngươi!"
Bước chân Cố Triều dừng lại. Gã muốn gϊếŧ Mộ Khanh Trần nhưng lại nổi lòng tham khi nghe y nói có thứ muốn trao đổi, đệ tử chân truyền của Bạch Ức Quân thứ hắn có chắc chắn là vô cùng quý hiếm. Biết Cố Triều đã động lòng. Mộ Khanh Trần tiếp lời.

"Phệ Hồn Trâm!"

Mắt Cố Triều trợn ngược nhìn Mộ Khanh Trần.

"Cái gì?"

Mộ Khanh Trần không hề sợ hải mà bình tĩnh trả lời.

"Ta nói ta có Phệ Hồn Trâm."

Cố Triều dùng đôi mắt cú vọ quan sát kĩ từng biểu cảm trên mặt Mộ Khanh Trần.

"Ngươi có biết ngươi vừa nói gì không?"

Mộ Khanh Trần cười cười.

"Dĩ nhiên ta biết. Ta còn biết Phệ Hồn Trâm mỗi lần phệ hồn đều phải mất mười năm để hòa tan linh hồn đó vào thân nó"

Cố Triều đã hoàn toàn bị Phệ Hồn Trâm thu hút.

"Ở đâu ngươi có?"

Biết đã câu được Cồ Triều Mộ Khanh Trần không nhanh không chậm trả lời.
"Ngươi già quá rồi lú lẫn đúng không? Ngươi quên mất sư phụ ta là ai rồi sao?"

Cố Triều hoàn toàn không nghe thấy Mộ Khanh Trần đang chửi mình. Lòng tham đang che mờ lí trí của lão. Trông thấy lão đang chìm đắm trong lòng tham của mình. Lục Thủy đã cùng Phụng Miên đã nhẹ nhàng đến gần Mộ Khanh Trần. Cố Triều cố nặn ra nụ cười hiền lành nhằm lừa Mộ Khanh Trần giao ra Phệ Hồn Trâm.

"Chỉ cần ngươi giao ra Phệ Hồn Trâm ta sẽ thả cho các ngươi đi!"

Mộ Khanh Trần dựng lên một gương mặt vô cùng thật thà.

"Ngươi nói thật!"

"Ta nói thật, nào nói ta nghe Phệ Hồn Trâm đang ở đâu?"

"Ở đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK