Dù tâm trạng phức tạp nhưng Diệp Cẩn Ngôn một khi mở miệng vẫn là thể hiện được phong thái của ba ba có hàng vạn đứa con trên weibo: “ Tôi có thể cho cô 100 vạn.”
Hứa Chiêu xua tay:”Chỉ là một con quỷ yếu đuối, không đáng 100 vạn, đưa tôi 1 vạn là được rồi.”
Dương Văn Hiên nhìn về phía Tư Nguyên, ánh mắt có chút vi diệu, lệ quỷ trong miệng cần phải mời Huyền Hải đại sư tự mình đến đây trong miệng Tư Nguyên, trong mắt Hứa Chiêu chỉ trị giá 1 vạn tệ, nghề bắt quỷ cũng bắt đầu cạnh tranh rồi sao?
Diệp Cẩn Ngôn khôi phục phong độ như trước, dù sao anh cũng là người đàn ông chỉ dựa vào tiêu tiền là có thể cùng Phật hữu duyên, nhìn nhìn quỷ anh trong tay, thần sắc tự nhiên, lại mang theo một cỗ ngạo khí: ” Mạng của tôi cũng không phải chỉ dừng ở 1 vạn tệ, cho cô 10 vạn.”
Anh đã nhìn ra, cô gái nhỏ Hứa Chiêu này thiếu tiền, nhưng đối với tiền bạc lại có tiêu chuẩn của chính mình, 10 vạn tệ có lẽ ở trong phạm vi cô tiếp nhận được, nhiều hơn liền có thể bị cự tuyệt.
Không ngoài dự liệu của anh, nghe được 10 vạn tệ, hai mắt Hứa Chiêu liền sáng lên. Tuy cảm thấy quỷ anh này không đáng giá 10 vạn tệ, nhưng nhìn Diệp Cẩn Ngôn toàn thân lấp lánh ánh tím, Hứa Chiêu cảm thấy anh nói rất đúng, mạng của anh khẳng định trị giá 10 vạn tệ.
Khoản tiền kiếm được ngoài ý muốn này, làm tâm tình Hứa Chiêu khoan khoái dễ chịu, nghĩ đến quẻ “ tài vận” Hứa Quan Nguyệt tính toán trước khi đi, Hứa Chiêu lại nghĩ hay là cô oan uổng sư phụ rồi? Lần này sư phụ đoán trúng rồi?
Diệp Cẩn Ngôn trả tiền cho Hứa Chiêu, cũng không có quên Tư Nguyên: ” Tư Nguyên đại sư, sau khi trở về tôi sẽ cho người xây dựng lại thiên điện Thanh Sơn Tự.” Mặc dù sự tình quỷ anh cũng không phải do Thanh Sơn Tự giải quyết, nhưng Diệp Cẩn Ngôn cùng Phật có duyên đi, cũng không ngại càng có duyên hơn.
Tư Nguyên chắp tay trước ngực: ” Đa tạ Diệp thí chủ. ” Tầm mắt của anh ta rơi vào quỷ anh trên tay anh, chần chờ một lát, vẫn mở miệng nói, ” Tiểu tăng có một yêu cầu quá đáng, không biết Hứa thí chủ có thể hay không đem quỷ anh giao cho Thanh Sơn Tự xử lý? ”
“ Quỷ anh này được luyện hóa từ nhiều đứa trẻ sơ sinh, tôi muốn mang quỷ anh về Thanh Sơn Tự tụng kinh siêu độ, nếu không chúng nó chỉ có thể hồn phi phách tán.”
Hứa Chiêu cũng nhìn ra quỷ anh này là bị người dùng thủ đoạn tàn nhẫn bồi dưỡng, nếu như có thể siêu độ thì không thể tốt hơn, chẳng qua là cô đã đem quỷ anh đưa cho Diệp Cẩn Ngôn.
Hứa Chiêu nhìn liếc mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn một cái, hay là vẫn cứ đòi lại quỷ anh đi, 10 vạn tệ cô cũng không cần nữa, dù sao thì cô sống nghèo khổ cũng quen rồi.
Hứa Chiêu tâm tư đơn giản, Diệp Cẩn Ngôn vừa nhìn đã biết suy nghĩ của cô, không khỏi có chút muốn cười, không nỡ bỏ 10 vạn tệ như vậy mà vẫn nguyện ý buông tha 10 vạn tệ vì những đứa trẻ sơ sinh bị chết oan uổng, là một tiểu quỷ nghèo mềm lòng.
Với tư cách là một baba tốt có ngàn vạn đứa con trên weibo, Diệp Cẩn Ngôn cũng không để cho Hứa Chiêu khó xử, vô cùng đại khí mở miệng nói: “ Đúng lúc tôi cũng muốn đi bái phỏng Huyền Hải đại sư, lúc đó có thể mang quỷ anh đến.”
” Đa tạ Diệp thí chủ và Hứa thí chủ. ” Tư Nguyên thở dài một hơi. “ Gần đây Kinh thị không yên ổn, quỷ vương xuất hiện cũng không đơn giản, sau lưng sợ là có người làm mưa làm gió. Mưa gió nổi lên, mong chư vị bảo trọng bản thân.”
Sau khi dặn dò xong, trên mặt Tư Nguyên mang theo tươi cười nhìn về phía Hứa Chiêu: “ Ta thấy Hứa thí chủ cùng Phật hữu duyên, nếu Hứa thí chủ có rảnh, có thể đến Thanh Sơn Tự làm khách, sư phụ hẳn là rất thích ngài.”
Nghe như vậy, Hứa Chiêu vội vàng xua tay, có chút khủng hoảng: ” Tôi cùng Phật không có duyên, tôi chỉ thích vẽ bùa, không thích niệm kinh. ”
Hứa Chiêu trời sinh có thể nhìn thấy quỷ, khi còn bé cũng không che dấu, có lần đi ra ngoài với Hứa Quan Nguyệt, bị một hòa thượng đi ngang qua nhìn thấy, hòa thượng kia nói cô có tuệ nhãn, có phật duyên. Làm Hứa Quan Nguyệt tức giận đến mức suýt thì cãi nhau với hòa thượng kia, sau khi trở về ông vẫn còn thảo luận với Hứa Chiêu về những điểm bất lợi khi làm ni cô.
Không thể ăn thịt, phải cạo trọc đầu, ngày ngày niệm kinh.
Khi đó tuy rằng nghèo khổ nhưng Hứa Chiêu vẫn được ăn thịt, lúc đó đang gặm màn thầu mà càng hoảng sợ, kiên quyết không muốn cùng Phật có duyên.
Tiêu rất nhiều tiền mới có thể cùng Phật hữu duyên – Diệp Cẩn Ngôn: “…..” Luôn cảm thấy rằng Hứa Chiêu đang chế giễu anh, nhưng anh không có bằng chứng.
Tư Nguyên rất có khí độ của đại sư, cho dù Hứa Chiêu cự tuyệt như vậy, anh ta vẫn nói nếu Hứa Chiêu đến Thanh Sơn Tự có thể trực tiếp đến tìm anh ta. Nói xong lời này, Tư Nguyên liền kết thúc cuộc gọi, phải đi tìm cao tăng Huyền Hải báo cáo sự tình quỷ anh.
Lệ quỷ trong mộ địa bị kim quang trên người Diệp Cẩn Ngôn tiêu diệt hơn phân nửa, một nửa khác bị quỷ anh hấp thu, ngoại trừ Tần Thiển và quỷ anh trong tay Diệp Cẩn Ngôn ra thì ở đây không có bất kỳ con quỷ nào.
Âm khí bao phủ trên mộ địa chậm chạp tản ra, lộ ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, thời tiết rất đẹp, Dương Văn Hiên cuối cùng cũng lại nhìn thấy xe đỗ cách đó không xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đi theo Diệp Cẩn Ngôn lâu như vậy, anh ta nhìn thấy rất nhiều lệ quỷ, trên người còn có pháp khí hộ thân, nhưng thời điểm nhìn thấy lệ quỷ vẫn không nhịn được sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Dương Văn Hiên không nhịn được trộm liếc nhìn sếp nhà mình. Bởi vì nguyên nhân thể chất, sếp của anh ta từ nhỏ đã thấy quỷ, mà lại gặp phải toàn quỷ thèm muốn máu thịt của anh mà đến, nhưng sếp hình như không sợ hãi chút nào.
Không hổ là người chơi hệ tiền.
Diệp Cẩn Ngôn chơi đùa với quỷ anh trong tay, cùng Hứa Chiêu nói chuyện 10 vạn tệ. Anh chưa bao giờ phải tốn thời gian bởi vì 10 vạn tệ, đây vẫn là lần đầu tiên, có chút mới lạ.
Hứa Chiêu cũng chưa từng cùng người khác nói chuyện về 10 vạn tệ, vì quá nhiều, cô cũng đã tính toán trong lòng nên dùng như thế nào rồi.
Thật sự quá vui vẻ, Hứa Chiêu bình thường trông có vẻ lạnh lùng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngốc nghếch, giống như một cô gái mười tám tuổi bình thường.
Tần Thiển sờ sờ mặt, không đành lòng nhìn thẳng: Hứa Chiêu thật là một chút gánh nặng hình tượng của lão đại cũng không có nha.
Hứa Chiêu không có điện thoại di động, tiền được gửi thẳng vào thẻ ngân hàng của cô, chuyện lần này có thể coi như là đã giải quyết một cách hoàn mỹ đi.
Nhìn xe Diệp Cẩn Ngôn rời khỏi mộ địa, Hứa Ngôn cầm danh thiếp Diệp Cẩn Ngôn đưa cho cô cất kỹ đi, trên danh thiếp có số điện thoại cá nhân của Diệp Cẩn Ngôn. Cô sờ lên cặp sách, bên trong thẻ đã có 12 vạn, giữ lại danh thiếp, nói không chừng sau này lại có cơ hội gặp mặt hợp tác.
“ Tôi rất thích baba ngốc nghếch tím lấp lánh nhiều tiền này, hi vọng có thể gặp baba lần nữa.” Sau khi chia tay, Hứa Chiêu bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với Diệp Cẩn Ngôn.
Vốn dĩ trong lòng Tần Thiển rất hâm mộ, vừa hâm mộ Diệp baba có thể được lão đại coi trọng, danh thiếp còn được đặt cùng với thẻ ngân hàng nữa. Lại hâm mộ lão đại chiếm được ánh mắt Diệp baba, phải nói là baba rất là cao lãnh, rất hiếm khi nhớ kỹ tên người xa lạ.
Nhưng nghe thấy cái đánh giá ” Người ngốc nhiều tiền”, cả thân quỷ của cậu ta cũng choáng váng, cũng không biết rõ có nên nói giúp cho Diệp baba vài lời hay không.
Diệp Cẩn Ngôn dùng thực lực bản thân quấy động toàn bộ thị trường trò chơi, tuổi còn trẻ đã lăn lộn trong đám lão đại kiếm một chén canh. Không biết những người miêu tả anh như một con cá mập trắng lớn, hay những người đánh giá anh tâm tư thâm trầm nghe được cái đánh giá ” Người ngốc nhiều tiền” này của Hứa Chiêu sẽ có tâm trạng thế nào.
—
Dương Văn Hiên thấy trên mặt Diệp Cẩn Ngôn lộ ra ý cười, cảm thấy có chút mới lạ. Diệp Cẩn Ngôn tuổi trẻ diện mạo lại xuất chúng, quy mô của Đông Húc rất lớn, để có thể quản lý được công ty, anh luôn tỏ ra xa cách và nghiêm túc, rất ít khi thoải mái cười lớn.
Dương Văn Hiên cũng cười cười: “Tâm trạng sếp rất tốt?”
Diệp Cẩn Ngôn một tay cầm quỷ anh Hứa Chiêu cho, một tay đùa nghịch một đống bùa bình an mà Hứa Chiêu tặng kèm cho anh, bùa bình an là Hứa Chiêu tự mình vẽ, tươi cười trên mặt không giảm: “ Tiểu quỷ nghèo ngốc nghếch, thật đáng yêu. ”
Bộ dáng Hứa Chiêu ôm thẻ ngân hàng cười ngây ngô thật sư rất đáng yêu. Dương Văn Hiên chạy theo suy nghĩ của Diệp Cẩn Ngôn một hồi, sau đó mới định thần lại. Anh ta thật là muốn nổi đóa, đại sư tay không xé lệ quỷ như Hứa Chiêu sao có thể dùng đáng yêu để hình dung?
Về phần xưng hô “tiểu quỷ nghèo” này, Dương Văn Hiên không đánh giá, trong mắt Diệp Cẩn Ngôn có ai không phải là quỷ nghèo đâu?
“ Sếp có muốn tra thông tin của đại sư Hứa không? Lần sau gặp quỷ có thể trực tiếp liên hệ với đại sư.”
“Không cần, tôi có dự cảm, chúng tôi sẽ lại gặp.” Diệp Cẩn Ngôn để một cái bùa bình an vào túi áo trước ngực, số còn lại bỏ vào ví tiền, tươi cười trên mặt thật lâu không tan.
—
Tần Thiển tâm tình phức tạp tiếp tục bay theo Hứa Chiêu trở về tiểu khu Tần Thâm ở.
Hiện tại ở tiểu khu đông nghịt người, sôi nổi náo nhiệt, người ra vào đều mang theo nụ cười trên mặt, trông rất thư thái.
Tần Thiển nhìn tầng thượng nơi Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu, hoàng hôn buông xuống trên tầng thượng yên tĩnh thanh bình: “Vẫn là cùng một tiểu khu, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt.”
Quỷ anh bị bắt, dây đỏ bị hủy, người bên trong tiểu khu mặc dù hao tổn sinh khí, nhưng “ đau buồn” bao phủ trên đỉnh đầu của họ đã hoàn toàn biến mất. Hy vọng lại một lần nữa xuất hiện, thần khí của cư dân trong tiểu khu đã trở lại, họ sẽ có thể khôi phục khỏe mạnh trong thời gian ngắn.
Con người chính là những sinh vật kỳ lạ, chỉ cần có hy vọng thì dù gặp phải thất bại gì, họ vẫn luôn dũng cảm sống.
Tần Thiển vỗ đầu nhìn vào gương ô tô đậu bên đường: “Lão đại, sao tôi cảm thấy đầu hình như tròn hơn một chút, không bằng phẳng như trước.”
Hứa Chiêu, người nhận được 10 vạn tệ, tâm trạng bây giờ rất tốt, cô liếc nhìn Tần Thiển và giải thích: “ Cậu có công đức, đó là lý do tại sao nhìn cậu trông đẹp hơn.”
Trên xe bus, Tần Thiển đã giúp ông lão bắt tên trộm, chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu tên trộm thành công trong việc lấy trộm tiền, vợ của ông lão trong bệnh viện sẽ bởi vậy mà chết. Vừa nãy ở bên trong mộ địa mặc dù Tần Thiển cũng không có tác dụng gì, nhưng Hứa Chiêu cũng vì thẻ thành viên 1000 tệ của Tần Thiển mà mới tới đây bắt được quỷ anh.
Đây cũng là nhân quả của Tần Thiển, trên người cậu ta mới có thể có công đức. Nếu cậu ta có công đức đẩy đủ, sẽ sớm có thể quay lại bộ dáng trước khi chết.
Biết rõ tác dụng của công đức, Tần Thiển tràn đầy ý chí chiến đấu, cậu ta khi còn sống cũng là tiểu soái ca, sau khi chết trên đầu lại biến dạng lâu như vậy, thật sự ảnh hưởng tâm tình, hiện tại đã biết có cơ hội có thể khôi phục dung mạo, đương nhiên cậu ta cực kỳ hưng phấn.
—
Xử lý xong sự việc của Lưu Tử Thi cũng đã nửa đêm, cho dù tố chất thân thể của Tần Thâm có tốt giờ cũng có chút mệt mỏi. Trước khi có sự kiện người tự sát, Tần Thâm sẽ tới nơi Tần Thiển qua đời nói chuyện phiếm. Cho dù hôm nay mệt mỏi, nhưng tâm tình của Tần Thâm cũng không sa sút như trước.
Sau khi Lưu Tử Thi bị đưa đến đồn cảnh sát, anh ta thay đổi vẻ ngoài chán nản trên tầng thượng và nói rất lâu về kế hoạch của mình cho trò chơi mới. Nghe anh ta nói lâu như vậy, Tần Thâm cũng xúc động.
Có phải anh cũng nên bắt đầu cuộc sống mới hay không? Tần Thiển cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh ta bị mắc kẹt tại chỗ.