” Nếu ngươi luyến tiếc, thì có thể giữ con bé lại.”
Nếu Hứa Chiêu ở đây, cô nhất định sẽ rất kinh ngạc, trong mắt cô, con rùa đen này chẳng qua chỉ là sủng vật Hứa Quan Nguyệt nuôi dưỡng, nhiều năm như vậy chỉ thích lười biếng phơi nắng, cô cũng không biết con rùa đen lại có thể nói chuyện.
” Con bé phải đi, đi Bắc Kinh mới là nơi nó nên đến.” Hứa Quan Nguyệt phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng.
Con rùa chậm rãi bò lên tay ông, sau khi thiên nhãn bị hủy ngươi không thể xem quẻ nữa, hôm nay hao hết tâm huyết vì Hứa Chiêu mà tính một quẻ, đáng giá sao?”
Hứa Chiêu không rõ, nhưng rùa đen thì rất rõ ràng, hai mươi năm trước, Hứa Quan Nguyệt cũng có một biệt danh là Hứa bán tiên, nhưng mà ở thời điểm đó Hứa bán tiên không phải danh xưng trào phúng, mà là mô tả trực quan nhất về năng lực của Hứa Quan Nguyệt.
Hứa Quan Nguyệt tính quẻ cực kỳ chuẩn, giới thiên xư tôn xưng ông là bán tiên. Nhưng sau khi thiên nhãn bị phế, tên tuổi của Hứa bán tiên cũng dần mai danh ẩn tích.
Hứa Quan Nguyệt cười nhạt một tiếng: ” Đương nhiên đáng giá.”
Con rùa đen không biết đã sống được bao lâu, thở dài giống như đã nhìn thấy hết nhân sinh: ” Kết quả thế nào?”
Hứa Quan Nguyệt lau vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt trống rỗng như muốn phát sáng: ” Chỉ có một chữ —-CHIÊU.”
Con rùa đen nghi hoặc: ” Hả? “
“Chính đạo tiệm quang minh, tà mưu nạn cái phúc.” Hứa Quan Nguyệt tùy ý cười lớn.
Con rùa đen như là nghĩ tới điều gì, giọng nói có chút ngưng trọng và chần chờ: ” Ngươi nói là Hứa Chiêu có liên quan đến quẻ mà ngươi tính hai mươi năm trước?”
Hứa Quan Nguyệt đặt ngón trỏ lên môi làm bộ im lặng, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười: ” Không thể nói, không thể nói!”
Con rùa đen giật mình tỉnh đại ngộ: ” Thảo nào ngươi lại đổi tên cho con bé. ”
Trước khi Hứa Chiêu được Hứa Quan Nguyệt nhận nuôi, tên của cô không phải Hứa Chiêu, mà là đổi sau khi Hứa Quan Nguyệt đưa cô về nhà.
Hứa Quan Nguyệt cười không nói lời nào.
Đã lâu không thấy Hứa Quan Nguyệt trông thư thái như vậy, giọng điệu của con rùa cũng trở nên thoải mái hơn, không còn nói về chủ đề cấm kỵ đó nữa: “Hứa Chiêu đã đi rồi, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Hứa Quan Nguyệt “nhìn” về hướng Hứa Chiêu rời đi, vẻ mặt hơi động: “Ta sẽ đi Bắc Kinh.”
“Tới Bắc Kinh?” Con rùa leo lên tay Hứa Quan Nguyệt, “Ý ngươi là…”
” Đã đến lúc giải quyết việc năm đó rồi.”
***
Bắc Kinh, Hứa Gia. Lưu Phù Nhân ngồi trên ghế sofa, có cảm giác đứng ngồi không yên. Hôm nay là ngày Hứa Chiêu trở về, mặc dù tình cảm đối với Hứa Chiêu không bằng năm đó, nhưng dù sao Hứa Chiêu cũng là con gái ruột của bà ta, nội tâm bà ta vẫn là mong chờ khẩn trương.
Bên cạnh bà ta là gia chủ Hứa gia Hứa Tri Viễn, Hứa Tri Viễn cũng vừa nhận điện thoại của Cao Khải, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Cao Khải là nghe lệnh của ông ta đi đón Hứa Chiêu, nhưng Hứa Chiêu lại về muộn so với dự tính một ngày, Cao Khải cũng đem sự tình phát sinh ở thôn Phong Thu báo cáo lại cho Hứa Tri Viễn, nhất là đánh giá của thôn dân thôn Phong Thu đối với hai thầy trò Hứa Chiêu, một năm một mười đều nói cho Hứa Tri Viễn.
Biết rõ Hứa Chiêu những năm này đi theo Hứa Quan Nguyệt giả thần giả quỷ, lừa gạt khắp nơi, cảm tình của Hứa Tri Viễn với Hứa Chiêu chẳng còn lại mấy. có một đứa con gái như vậy thật đáng xấu hổ.
Không giống với Lưu Phù Nhân, trong lòng ông ta không có gì quan trọng hơn lợi ích. Mặc dù Hứa Kiều không phải con gái ruột của ông ta, nhưng Hứa Kiều nhu thuận hiểu chuyện, dung mạo xuất chúng. Quan trọng nhất là……..
Hứa Tri Viễn đang xuất thần thì nhìn thấy Hứa Kiều từ cửa chính bước vào, Hứa Kiều vừa khỏi bệnh, sắc mặt trắng bệch. Bên cạnh cô ta là một chàng trai trẻ tuấn tú.
Chàng trai này tên là Triệu Cảnh Minh, là vị hôn phu của Hứa Kiều, chính xác mà nói thì, vốn dĩ nên là vị hôn phu của Hứa Chiêu.
Trước khi Hứa Chiêu bị bắt cóc, Hứa gia cùng Triệu gia quan hệ tốt liền mở miệng kết thông gia từ bé. Sau khi Hứa Chiêu mất tích, Hứa gia nhận nuôi Hứa Kiều, Hứa Kiều và Triệu Cảnh Minh là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Triệu Cảnh Minh thích Hứa Kiều, hai nhà lại bàn lại, để cho Hứa Kiều thay thế Hứa Chiêu nhận hôn ước này.
Hứa gia hiện tại đã không còn như xưa, cũng khác xa so với Triệu gia, rất nhiều việc làm ăn phải cần Triệu gia giúp đỡ, đối với Hứa Tri Viễn mà nói, Hứa Kiều được người thừa kế duy nhất của Triệu gia để ý mới là đặc biệt quan trọng.
Nhìn thấy Hứa Kiều đã trở lại, Hứa Tri Viễn mỉm cười, giống như một người cha bình thường yêu thương con gái: ” Kiều Kiều về rồi đấy à, để dì Thôi hâm lại cho con một bát cháo.”
Bởi vì trước đó Hứa Kiều đã ngất xỉu trong phòng, Lưu Phù Nhân liền gạt Hứa Kiều việc hôm nay đón Hứa Chiêu về, thấy Hứa Kiều trở lại, bà ta có chút xấu hổ nắm lấy tay Hứa Kiều: ” Kiều Kiều, hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?”
Hai mắt Hứa Kiều đỏ lên: ” Mẹ, hôm nay là ngày chị gái trở về, con muốn cùng chị hòa thuận ở cùng một chỗ.”
Lưu Phù Nhân thấy cô ta như vậy, đem tâm trạng đau lòng con gái ruột ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự quan tâm với Hứa Kiều trước mặt. Từ nhỏ thân thể Hứa Kiều đã không tốt, Lưu Phù Nhân lại đem cô ta thành chỗ ký gửi tình cảm, đặc biệt cưng chiều, cảm thấy cô ta ngất đi vì lo lắng bản thân là con nuôi.”
Lưu Phù Nhân càng nghĩ càng đau lòng, vuốt vuốt tay Hứa Kiều: “Kiều Kiều con không cần lo lắng, con vĩnh viễn là con gái mà mẹ yêu nhất.”
Hứa Tri Viễn liếc nhìn Triệu Cảnh Minh đang quan tâm nhìn Hứa Kiều, nhíu mày, đưa ra lời hứa của gia chủ Hứa gia: ” Trong lòng ta con chính là con gái ruột, không ai có thể ảnh hưởng đến địa vị của con được.”
Bầu không của khí Hứa gia vô cùng náo nhiệt, trong khi đó bầu không khí của Hứa Chiêu và Cao Khải lại vô cùng lãnh đạm.
Họ đã đến Bắc Kinh và lên xe do nhà họ Hứa phái tới đón. Cao Khải ngồi thẳng lưng ở ghế lái phu, thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát Hứa Chiêu đang ngồi đằng sau, thần sắc khinh thường trên mặt không thể che giấu.
Quả nhiên là đến từ nông thôn, một bộ chưa từng thấy qua việc lớn.
Hứa Chiêu quả thực là chưa từng nhìn thấy việc lớn, với tư cách là thủ đô của một quốc gia, mọi thứ ở Bắc Kinh đều khiến cô cảm thấy mới lạ. Nơi nào cũng có những tòa nhà cao tầng, rất đông xe cộ và người qua lại.
Thậm chí quỷ trên đường cũng nhiều hơn ở nông thôn.
Hứa Chiêu có chút cảm khái nhìn quỷ chết đói mặc trang phục dân quốc nằm trên vỉa hè, hắn ta đang nói chuyện câu được câu không với một con quỷ đẫm máu nằm liệt giữa đường.
“Ở Bắc Kinh người càng ngày càng đông. Ầm ĩ đến mức quỷ cũng không ngủ được, không ngủ được liền đói!!” Quỷ chết đói nằm, vẻ mặt sầu khổ.
” Mi vẫn tốt hơn ta, ta đây sau khi chết mỗi ngày bị buộc ở đây không thể động đậy, mỗi ngày bị xe tới xe lui nghiền ép, tuy không đau, nhưng áp lực tâm lý lớn T.T.” Quỷ bị đâm chết, tuổi không lớn lắm, lúc này như con cá muối đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt ủ rũ như nhìn thấu cả thế giới.
Hứa Chiêu từng nhìn thấy trên ghi chú mà Hứa Quan Nguyệt đưa cho, Địa Phược Linh đa phần là do ác linh hoặc oán quỷ sau khi chết nhốt một chỗ, có con thì muốn tìm người sống đến chết thay, có con thì muốn tìm người dến thực hiện nguyện vọng của mình.
Hứa Chiêu cảm thấy quỷ bị đâm chết trước mặt này còn rát thú vị, sau khi trở thành Địa Phược Linh, mỗi ngày lặp lại sự tra tấn do tử vong, trên người vậy mà không có một tia oán khí.
Quỷ thủ đô quả nhiên khác biệt.
Từ nông thôn đến, không có kiến thức –Hứa Chiêu không nhịn được cảm khái.
Có lẽ do ánh mắt của Hứa Chiêu quá rõ ràng, quỷ chết đói đã chết nhiều năm cũng có chút tu vi, cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn hiếu kỳ ngồi dậy, nhìn, nhìnHứa Chiêu rồi kỳ quái nói: ” Sao ta lại cảm thấy tiểu cô nương kia có thể nhìn thấy chúng ta nhỉ?”
Quỷ bị đâm chết liếc mắt, hữu khí vô lực: “Làm sao có thể, cũng không phải thiên sư được mở thiên nhãn, sao lại có thể thấy chúng ta.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe mà Hứa Chiêu đang ngồi vừa vặn chạy qua quỷ đâm chết, Hứa Chiêu liền cười với hắn một cái.
Quỷ bị đâm chết vốn dĩ đang nằm như con cá muối đột ngột đứng lên, cậu dám vỗ ngực thề rằng tốc độ này còn nhanh hơn cả tốc độ cậu bật khỏi giường khi nghe bạn cùng phòng gọi đi chơi bóng rổ.
Xe của Hứa gia bị lộn ngược, lông mày của Cao Khải nhăn lại đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, ông ta liếc nhìn tài xế Ngô Đào bên cạnh, giọng điệu không tốt: “Lão Ngô, chuyện gì vậy?”
Ngô Đào là một tài xế lớn tuổi, kỹ năng lái xe rất tốt, cũng cảm thấy kỳ quái, nghi ngờ nhìn vào kính chiếu hậu: “Tôi cảm thấy mình vượt qua đồ vật gì đó… … Nhưng rõ ràng không có gì trên mặt đất.”
Trong khi nói, ô tô lại chấn động một chút, Ngô Đào càng khó hiểu: “Tại sao lại nổ lốp?”
Vừa nói, ông ta vừa bước xuống xe, xem xét tình trạng của lốp sau: “Lốp này hình như bị ép nổ, nhưng mà không có khả năng này đi.”
Ngô Đào đang khó hiểu, không thấy lúc này Hứa Chiêu đang ngồi bên cửa sổ xe, một con quỷ đẫm máu đang nằm trên cửa sổ, hai mắt sáng lên nhìn Hứa Chiêu: ” Chị gái nhỏ, có phải chị nhìn thấy tôi không?” Không chờ Hứa Chiêu trả lời, cậu ta đã nhận được câu trả lời từ trong mắt của Hứa Chiêu: ” Quá tốt rồi, sau thời gian dài như vậy cuối cùng cũng có người nhìn thấy tôi.”
Cậu ta muốn chen lấn bên cạnh Hứa Chiêu, nhưng động tác quá lớn làm tròng mắt chạy ra khỏi hốc mắt rồi rơi xuống dưới. Trùng hợp Ngô Đào đang cúi xuống để kiểm tra bánh xe bị nổ, ông ta chợt cảm thấy có thứ gì đó đập vào tay mình.
Ông ta nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, nhưng Ngô Đào vẫn cảm thấy hơi lo lắng, ông ta nhìn Cao Khải đã xuống xe với mình: ” Cao ca, anh có cảm thấy hơi lạnh không?”
Cao Khải tâm tình không tốt, trợn mắt nhìn Ngô Đào: “Mùa hè thế này làm sao có thể lạnh được?” Trong lúc đang nói chuyện, ông ta đã giẫm lên tròng mắt đen, tròng mắt bị giẫm đến biến dạng.
Cao Khải cũng cảm giác được xúc cảm không giống người thường, ông ta cứng ngắc cúi đầu xuống, không thấy bất cứ đồ vật gì. Ông ta chỉ có thể ra vẻ trấn định, vừa thúc giục Ngô Đào nhanh chóng di chuyển, vừa cẩn thận lùi lại.
Khi lùi về phía cửa sổ xe, ông ta cũng không cảm thấy an tâm mà càng cảm giác được sự ớn lạnh sau lưng.
Cao Khải cảm thấy không nên tới đón Hứa Chiêu, chuyến đi đến thôn Phong Thu này không suôn sẻ, Hứa Chiêu và Hứa Quan Nguyệt ra bài không theo lẽ thường, khiến ông ta phải chờ một ngày. Cuối cùng sau khi đón được Hứa Chiêu, khi đến Bắc Kinh, ông ta lại gặp phải tình huống kỳ lạ này.
Cao Khải đã nghe truyền thuyết về con đường Đông Sơn, đường Đông Sơn gần sân bay và xe cộ thường chạy qua vào lúc nửa đêm. Điều kỳ lạ là tài xế khi đi ngang qua đoạn đường này lúc nửa đêm thường nghe thấy tiếng kêu khóc, thậm chí có lúc còn cảm nhận rõ xe đang đè lên vật gì đó nhưng khi dừng lại nhìn thì lại không có gì trên đường.
Nghĩ đến đây, Cao Khải càng cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, cách cửa xe càng xa càng khiến hắn cảm thấy an toàn.
Nhưng ông ta không biết là khoảng cách giữa ông ta và cái xe cách nhau một con quỷ bị đâm chết.