Bây giờ mới là chạng vạng tối, Nhan Tĩnh Ảnh vừa mới tắm xong, mùi hương của hoa hồng nhẹ nhàng phiêu dật lan rộng khắp căn phòng.
Nhan Trầm Ưng đã về Mỹ được hơn 1 tuần, nói là về Mỹ vì công việc nhưng cô biết rõ là anh hai cô đang nhớ Tô Nhiễm Nhiễm.
Hôm nay cô có hẹn với Tôn Thượng Phủ tập chạy lái xe, chỉ đợi lái ổn một chút thì sẽ học lấy bằng.
Lần trước bị phạt vì vượt đèn đỏ, kết quả là cô đã thức trắng vài đêm để học các quy tắc giao thông.
...
“Cô lái xe tốt hơn trước rồi đấy.” Tôn Thượng Phủ mở cửa xe bước xuống.
Đứng bên ngoài mãi không thấy cô ra anh hỏi: “Sao cô không đi xuống?”
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi trong xe phồng má, bày vẻ mặt giận dỗi yêu kiều: “Anh là đàn ông mà không ga lăng gì hết, đỡ tôi xuống xe đi chứ.”
Tôn Thượng Phủ nghe cô nói vậy cũng chỉ cười cười, nhìn vẻ mặt đó chắc là muốn cốc đầu cô một cái lắm đây.
Anh thở dài một tiếng rồi cũng đỡ cô xuống xe.
Trước mặt họ là một nhà hàng sang trọng theo vẻ cổ điển tên là Bàn Tiên, toàn bộ nhà hàng đều được làm bằng gỗ hồ đào quý hiếm.
Nhìn vẻ bề ngoài như vậy cho thấy nhà hàng này phục vụ những vị khách cao quý ra sao.
Cố Thủy Hi cùng với Lâm Đô Giang đi phía sau.
Chẳng qua hôm nay Lâm Đô Giang bị cha bắt đi thôi, nếu không làm gì có chuyện anh cùng Cố Thủy Hi đi chung với nhau thân thiết như vậy.
Lâm Đô Giang chẳng lấy làm thiết tha, từ lúc ở nhà đến lúc đi đến đây đều không mảy may nhìn lấy Cố Thủy Hi một cái.
Từ hôm Nhan Tĩnh Ảnh biết anh có hôn thê anh đã rất khó chịu.
Lâm Đô Giang không để ý người đi trước mình là Nhan Tĩnh Ảnh nhưng Cố Thủy Hi thì có.
Cô ta mỉm cười một cái, không biết là có ý đồ gì không hay chỉ đơn thuần là cảm thấy hạnh phúc.
Nhan Tĩnh Ảnh tay trong tay đi lên tầng 12 cùng Tôn Thượng Phủ, cô quay qua quay lại như đang tìm kiếm thứ gì đó: “Tôi tưởng giám đốc tập đoàn Sun thì phải dẫn tình nhân đi ăn ở tầng được đặt riêng cơ chứ.”
Tôn Thượng Phủ không kiềm được quay qua cốc đầu cô một cái: “Tôi thích dẫn đi đâu là chuyện của tôi, đi ăn như thế này người ta mới biết chứ.”
“Biết cái gì?” Cô vừa bị cốc đầu một cái thì mi tâm hơi nhăn lại, đưa tay lên xoa xoa đầu.
Anh như bị nói trúng tim đen, quay đầu đi không nói thêm nửa lời.
Nhà hàng này quả thật rộng lớn, từ bàn ghế đến các đồ vật trang trí đều được làm tỉ mỉ bằng gỗ theo kiểu cách trung hoa cổ điển.
Cô và anh ở bàn gần cửa sổ nhất.
Bên ngoài nhà hàng Bàn Tiên này được trang trí đèn lồ ng cổ trang rất nhiều, đỏ đỏ vàng vàng tạo nên bầu không khí ấm cúng chân thật.
Lâm Đô Giang và Cố Thủy Hi cũng lên đến tầng 12, ngồi ở bàn cách khá xa bàn của anh và cô, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể mơ hồ thấy được.
Thấy nhân viên đứng cạnh bàn Tôn Thượng Phủ cầm thực đơn đưa trước mặt cô: “Cô muốn ăn gì thì gọi đi.”
Cô đưa tay ra cầm lấy thực đơn, lật tới lật lui.
Món ăn trong đây quả thật rất đa dạng.
Cô hơi nghiêng đầu về phía nhân viên phục vụ: “Cho tôi một phần tiểu long bao, hai phần há cảo tôm, một phần da vịt quay Bắc Kinh, một bát mì rau thịt nhỏ và hai cốc trà sen nhé.”
Anh thấy cô gọi đồ ăn nhanh chóng như vậy thì không thể giấu nổi nụ cười trên miệng nữa.
Vừa cười vừa đưa tay véo má cô một cái: “Tiểu tình nhân của tôi đói đến vậy sao?”
Cô đẩy tay anh ra, không đáp chỉ chống tay lên mặt nhìn bầu trời sắp bị bóng đêm phủ lên.
Đồ ăn vừa lên, Nhan Tĩnh Ảnh đẩy bát mì về phía anh: “Anh ăn đi, nó ngon hơn tôi nấu đó.”
Tôn Thượng Phủ bình thường rất ít khi ăn ngoài, nếu có thì cũng chỉ đi vì đối tác kinh doanh thôi.
Cho dù có ngon cỡ nào thì anh vẫn chỉ thích đồ do vú nuôi ở nhà nấu.
Anh miễn cưỡng cầm đũa lên nếm thử.
Mùi vị không tồi nhưng mùi vị này quá đỗi tinh tế, nhất thời làm người nếm thử không thấy được mùi vị tươi ngon vốn có của nguyên liệu.
Vừa ăn được một ít thì anh đẩy bát mì ra, ngẩng mặt lên thấy cô gắp bánh bao mãi không xong.
Anh thở dài một tiếng nhưng cũng đưa tay ra gắp hộ cho cô: “Thổi đi, bên trong này có nước coi chừng bị bỏng đấy.”
Hai người đích thị chính là đôi tình nhân trẻ đang chọc ghẹo lẫn nhau.
Lâm Đô Giang nãy giờ không mấy để ý đến xung quanh, đang đưa mắt nhìn lơ đãng thì nhìn thấy trúng bàn của Nhan Tĩnh Ảnh.
Cảm thấy bóng dáng này quá đỗi quen thuộc, anh nheo mắt nhìn lại thêm mấy lần.
Đúng là cô rồi.
Nhưng người ngồi kế bên là...!Tôn Thượng Phủ.
Chuyện lần này chính là một đả kích tinh thần, khiến anh khó chịu vô cùng vội đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cố Thủy Hi thấy anh đi thì ngó nghiêng xung quanh thêm mấy lần như để canh chừng ai đó.
Cô ta lấy ra bột gói bột màu trắng từ trong túi, len lén bỏ vào cốc nước của Lâm Đô Giang.
Tôn Thượng Phủ ngồi từ bàn của mình cũng đã trông thấy tất cả.
Khoé môi nhếch lên.
Xem ra sắp có trò vui cho tiểu tình nhân của anh xem rồi!
Dùng bữa xong, cô và anh vui vẻ đi ra ngoài.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng chọc ghẹo anh khiến anh tức chết đi được.
Lúc vào trong xe, Tôn Thượng Phủ đưa tay từ túi quần bên trái đến túi quần bên phải.
Cô thấy lạ bèn hỏi: “Có gì vậy sếp?”
“Hình như tôi đánh rơi bật lửa rồi, cô quay lại sân vườn nhà hàng tìm giúp tôi đi.”
Cô khó chịu nhăn mặt, lộ vẻ không muốn: “Tại sao phải là tôi?”
“Tôi nói cô đi thì cô cứ đi đi, mai cô đỡ phải làm thêm một việc.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe nói đến đỡ làm thêm việc thì cũng miễn cưỡng đi tìm.
Mấy hôm trước cô nhìn Giác Lộc có một cái mà anh đã khó chịu giao cho cô rất nhiều việc, ít việc một chút chính là niềm vui hiếm thấy.
Cô tìm khắp khuôn viên nhà hàng nhưng vẫn không thấy.
Đang lúc định đi về thì nhìn thấy một góc khuất.
Lúc nãy cũng không nhớ rõ là cả hai có đi qua chỗ này hay không.
Thà nhầm còn hơn bỏ sót!
Càng đi lại gần chỗ đó thì cô thấy một chiếc xe.
Nhìn rất giống xe của Lâm Đô Giang.
Cô hơi thắc mắc, tò mò tiến lại gần.
Cửa xe không đóng.
Bên trong chính là Lâm Đô Giang và Cố Thủy Hi, đang bán khoả th@n.
Gương mặt đó chính là Lâm Đô Giang nhưng những hành động điên loạn này dường như như không phải anh.
Con mắt xanh lục trợn tròng đầy tia máu.
Tay nổi cả gân lên.
Miệng đang vùi vào cổ và ngực của Cố Thủy Hi, tay cũng bắt đầu hành động, nhìn rất thô lỗ và mạnh bạo, cảm chừng như thân thể của cô gái nằm bên dưới đang bị xé nát ra.
Anh nói khẽ khẽ vào tai cô ta, đủ 2 người nghe: “Cố Thủy Hi, cô được lắm, giám giở trò này với tôi.
Được! Cô muốn thế này lắm chứ gì!?”
Nhan Tĩnh Ảnh đứng gần đó hoàn toàn đã bị làm anh làm cho điên đảo thần hồn.
Lâm Đô Giang mà cô biết không phải như vậy.
Lâm Đô Giang của cô hay của Cố Thủy Hi mới là thật đây?
Chẳng tìm bật lửa nữa cô vội về xe của Tôn Thượng Phủ.
Thấy gương mặt thất thần của cô, anh nhoẻn miệng cười hài lòng đắc ý.
Xem ra những thứ muốn cho cô xem thì cô đã xem được hết rồi.
Chưa cần đợi cô lên tiếng, anh đã nói trước: “Thôi không cần tìm nữa đâu, trễ rồi tôi đưa cô về.”
Cô bước vào ngồi mà chẳng đáp lời, ánh mắt kinh hãi đến đứng tròng.
Anh nói thêm: “Cô yên tâm đi, cô nhi viện cô ghét sắp không xong rồi.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe nói đến chuyện này thì cũng vội trấn tỉnh lại, cười nhạt rồi khẽ gật đầu một cái..
Danh Sách Chương: