Tôn Thượng Phủ ngồi thong dong trên ghế, chẳng buồn nhìn tiếp: “Anh muốn chơi dao với tôi sao?”
Tôn Thượng Niên không nói, cầm con dao lạnh như băng kề gần con ngươi của anh, giọng hắn đặc quánh có chút trêu chọc: “Sợ rằng chưa chuẩn bị bia mộ cho Đình Đình thì đã phải nói cha mẹ chuẩn bị bia mộ cho cậu.”
Anh cười cười, con ngươi khẽ lay động chẳng hề quan tâm lấy lưỡi dao sắc lạnh đang kề cạnh: “Anh dám sao?”
“Sao lại không dám?” Tròng trắng Tôn Thượng Niên tràn ngập dây gân, thấm đẫm tơ máu, khí sắc chẳng còn lại nét đùa giỡn châm chọc như lúc nãy.
Tôn Thượng Phủ hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn anh hơi xê dịch người về phía sau: “Anh điên rồi đúng không Tôn Thượng Niên?”
Tôn Thượng Niên chẳng thèm để mấy lời đó vào tai, cầm dao tiến lại gần Tôn Thượng Phủ.
Anh hơi hoảng loạn, thần sắc thay đổi nhanh tay chụp lấy cánh tay Tôn Thượng Niên đẩy xuống dưới nền đất.
Một tiếng “phập” lạnh tanh vang lên giữa không khí thảm đạm, Tôn Thượng Niên khốn đốn ôm lấy ngực trái đang chảy máu, miệng lắp bắp muốn nói gì đó.
Tôn Thượng Phủ kinh ngạc đến đứng dậy, mặt nhăn nhó đến khó coi.
Rõ ràng anh chỉ dùng lực đẩy ra chứ không có dùng lực xoay lưỡi dao lại phía đối diện.
Thế thì tại sao lại trúng Tôn Thượng Niên được?
Bên trong đang vô cùng rối bời thì bên ngoài cửa có tiếng vọng vào: “Con làm gì vậy Thượng Phủ?” Hạ Kỳ Tưởng cùng Tôn Thái Phó bước vào, bốn con mắt trợn tròng kinh ngạc.
Hạ Kỳ Tưởng nhìn thấy Tôn Thượng Niên nằm sõng soài dưới nền đất đầy máu thì vô cùng hoảng loạn, ánh mắt bà có chút rơm rớm, giọng nói run nhẹ: “Người đâu mau chuẩn bị xe đến bệnh viện.
Nhanh lên.”
Bà cùng hai cô giúp việc đỡ Tôn Thượng Niên dậy, ánh mắt đỏ ứng lên: “Con…con đúng là điên rồi Thượng Phủ.
Đây là anh hai con đó.”
Tôn Thượng Niên được đỡ dậy, tuy nói là bị đâm trúng nhưng gương mặt lại chẳng lấy gì làm đau đớn, ngược lại trên gương mặt còn thoáng qua vẻ thoả mãn như đã đúng mục tiêu của mình.
Nhìn thấy bóng lưng mấy người đó dần khuất, Tôn Thái Phó từ từ ngồi xuống ghế, giọng ông rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có đủ uy lực: “Con đang làm gì vậy?”
Tôn Thượng Phủ cứng họng, nhất thời không biết giải thích ra sao: “Con không có làm.
Mẹ tin anh hai thì con không nói đến cha cũng tin sao?”
Tôn Thái Phó nhíu một bên chân mày: “Ta có tin hay không cũng không phải chuyện của con.
Nhưng ta biết chắc một điều là con làm tất cả những việc này đều và vì cô gái Nhan Tĩnh Ảnh đúng không?”
Tôn Thượng Phủ muốn nói nhưng lại bị thứ gì đó chặn ngang cổ họng, nặng nề đến không thở nổi chứ đừng nói là mở miệng ra nói chuyện.
Ánh mắt Tôn Thái Phó trầm ngâm nhìn lấy con trai mình, thấy anh không nói ông tiếp lời: “Ta nói cho con nghe, anh hai con điên điên dại dại như vậy cũng chính là vì mù quáng trong tình yêu.
Mất đi quyền lực vốn có cũng chính là vì một cô gái, con muốn đi lại vết xe đổ của nó sao? Con nên biết kiểm soát bản thân mình đi, nếu như có gì quá trớn thì đừng trách ta làm gì con bé đó.”
Tôn Thượng Phủ nghe được những lời đó thì cúi gằm mặt xuống, một phần vì lắng nghe, một phần vì cũng không biết phải nói lại như thế nào.
“Con đi mà kiểm điểm lại bản thân, ta phải vào viện với mẹ con để thăm nó.”
…
Nhan Tĩnh Ảnh mãi đến giờ này mới tỉnh, vừa mới nhận thức được bên ngoài thì thân thể đã truyền đến hai nguồn đau nhói.
Một nguồn là ở cổ chân trái, một nguồn là ở chỗ nữ tính kia.
Cô cảm thấy là lạ, đưa tay lên chạm vào chiếc váy ngủ mà không khỏi sững sờ.
“Tiểu thư dậy rồi sao?” Đồng Đồng từ bên ngoài bước vào, vẫn là nụ cười trong trẻo ấy, cô tiếp lời: “Là tôi đã mặc đồ cho tiểu thư.”
Tĩnh Ảnh cố cười: “Cảm ơn cô.”
“Không sao đâu, nhìn tiểu thư như vậy chắc đau lắm.” Đồng Đồng ngồi xổm xuống sàn, đưa tay lên đỡ lấy chân trái xoa bóp liên hồi.
Nhan Tĩnh Ảnh đau đến bất giác nhắm chặt mắt nhưng miệng vẫn hỏi: “Thượng Phủ đâu…đâu rồi..”
“Thiếu gia sáng sớm đã ra ngoài, cũng không biết đã đi đâu.”
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi trầm ngâm suy nghĩ, suy nghĩ về anh rồi lại nhớ đến Nhan gia.
Nếu như theo những gì Tôn Thượng Niên đã nói thì chẳng phải Tôn Thái Phó có dính líu tới sao? Mỗi lần nghĩ đến đây, tim cô bất giác nhói lên một cái.
Đôi mắt như chực sẵn nước mắt để tuôn rơi.
Mọi bằng chứng cô tìm chẳng phải quá rõ rồi sao? Từ chiếc bật lửa khắc tên tới những lời Tôn Thượng Niên nói, tất cả đều chỉ ra người đàn ông 17 năm về trước chính là Tôn Thái Phó.
Đồng Đồng thấy sắc mặt cô dần trở nên khó coi, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô có sao không?”
Như bị kéo lại thực tại, cô lắc đầu chối bỏ: “À à, tôi không sao.
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Đồng Đồng tuy cảm thấy lạ nhưng vẫn rời khỏi.
Cô nằm một mình trong phòng, cố gắng nhắm chặt hai mắt mong để chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nhắm mãi cũng không thể ngủ được.
Trở mình liên tục không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tài nào chợp mắt.
Đang định thức dậy thư giãn một tí thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ quen thuộc.
Là xe của Tôn Thượng Phủ.
Cô lúc này hơi hoảng loạn, không dám đối mặt trực tiếp với anh chỉ còn cách nhắm mắt vờ ngủ..
Danh Sách Chương: