Hôm nay chính là ngày mà cô sang Mỹ để quay một chuỗi quảng cáo dài ngày.
Trên máy bay khẩu vị cũng thay đổi đáng kể, ăn thứ gì cũng thấy nhạt nhẽo.
Nhan Tĩnh Ảnh đưa tay đẩy món sườn nướng mình yêu thích qua chỗ khác, khẽ bĩu môi: “Chậc, trên máy bay miệng em chẳng có cảm giác gì, ăn gì cũng thấy không ngon.”
Lý Tiêu đang ngồi đắp mặt nạ ở ghế bên cạnh quay sang nói với cô: “Em không ăn gì sao, sắp hạ cánh rồi đấy.”
“Em không ăn đâu, qua tới NewYork cũng đến đêm rồi, em cũng không muốn ăn.”
Ba tiếng sau, Nhan Tĩnh Ảnh được Lý Tiêu sắp xếp ở khách sạn Hilton xa hoa bậc nhất NewYork.
Trong lúc mọi người trong đoàn quay dùng bữa tối ở nhà ăn thì cô lên nhận phòng khách sạn.
Ngồi trên máy bay hơn 15 tiếng khiến người cô không được linh hoạt, di chuyển đến đâu thì xương cốt đều kêu lên răn rắc đến đó.
Nhan Tĩnh Ảnh thong dong bước về phòng mình, lúc đứng trước cửa phòng cô thấy một dáng người hao hao giống Điệp Cơ đang tay trong tay với một lão già phương Tây trông vô cùng thắm thiết.
Lão già đấy tay đang choàng qua ôm lấy hông Điệp Cơ, vỗ từng nhịp: “Em thật biết cách chiều lòng người khác đó baby.”
Nhan Tĩnh Ảnh nhìn thấy vậy cũng cảm thấy vô cùng bẩn mắt.
Điệp Cơ vốn không có gốc gác, bước lên được đến bước này nhờ sự chống lưng của công ty chủ quản là phần ít, ăn nằm với các ông lớn mới là phần nhiều.
Nhan Tĩnh Ảnh cứ bị cảnh tượng nhìn thấy lúc nãy quẩn quanh trong đầu.
Nếu cô không có Tôn Thượng Phủ chống lưng thì có phải sẽ sử dụng "luật ngầm" đó không?
Cô tắm xong thì choàng một chiếc khăn tắm mỏng manh trên người, ngồi ngắm nhìn thành phố xa hoa sau tấm cửa kính trong suốt sát chân sàn ở tầng 42.
Cả thành phố bên ngoài được thu nhỏ lại, ánh đèn từ các toà nhà cao ốc cao chọc trời không ngớt, lung linh lấp lánh.
Khí thế bức bối người ta đến kinh sợ, vừa sợ vừa cảm thấy mới mẻ.
Cao ốc đồ sộ thì nhiều duy chỉ có một toà cao ốc ở trung tâm là nổi bậc khiến người khác chú ý.
Cô hơi nheo mắt nhìn lấy toà nhà đang thu hút sự chú ý ấy, chính là Hoà Thịnh.
Công ty chủ quản của Hoà Thịnh là ở NewYork.
Cảm thấy khung cảnh phía dưới quá đỗi mới mẻ, cô lấy điện thoại chụp một tấm hình gửi qua cho Tôn Thượng Phủ kèm một dòng tin nhắn: NewYork thật sự rất đẹp!!!
Tôn Thượng Phủ bên này đã nhanh chóng trả lời lại: Luân Đôn đẹp hơn gấp bội, có thời gian anh sẽ cho em đi.
Nhan Tĩnh Ảnh cười trừ, cô biết tập đoàn chủ quản của Sun ở Anh Quốc nên anh mới có phản ứng như vậy.
.....
Nhan Tĩnh Ảnh tay cầm một ly vang đỏ, thân thể trắng muốt đang mặc bộ váy màu đỏ đô ôm lấy thân hình đồng hồ cát hoàn mỹ, nhìn thẳng vào máy quay: “Đắm mình trong chất riêng của giới thượng lưu NewYork.
Người ta gọi đây là thành phố không ngủ, thành phố của những cuộc vui bất tận.”
Nói xong cô nhấp môi một ngụm rượu, nở một nụ cười vừa kiều mị vừa quyến rũ.
Đạo diễn đang theo dõi cô qua màn hình máy quay cũng mỉm cười hài lòng: “Cắt, cô diễn tốt lắm.”
Nhan Tĩnh Ảnh bước từ chỗ quay ra, cười mỉm: “Cảm ơn đạo diễn, quá khen rồi.”
Đạo diễn quay sang nói với đoàn: “Chuẩn bị cảnh tiếp theo ở tiệm bánh ngọt Moonlight.”
Sang đây đã được hai ngày nhưng cô vẫn chưa quen với tần suất làm việc.
Các cảnh quay đều sát nhau khiến cho cả người mẫu và đội ngũ stylist, trang điểm đều bị xoay cuồng đến không thở nổi.
Nhan Tĩnh Ảnh vừa đưa mặt vừa đưa bàn tay về phía đội ngũ chuẩn bị.
Miệng khó khăn tranh thủ uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ họng.
Cảnh quay lần này có phần nhẹ nhàng cũng có chút ngọt ngào.
Gương mặt phương đông mềm mại như mây của cô có thể nói sinh ra là để thực hiện cho cảnh quay lần này.
Tiệm bánh ngọt Moonlight.
Nhan Tĩnh Ảnh đã sẵn sàng thực hiện cảnh quay này, cô đưa tay phủi vài cái trên thân váy rồi khẽ vuốt mái tóc đen lánh xoăn phồng.
Đưa thân thể uyển chuyển ngồi trên chiếc bàn trắng tinh được chạm khắc hoạ tiết khá cổ điện có vài phần ngọt ngào.
Đang chuẩn bị diễn thì một giọng nói vang lên.
“Dừng lại.”
Cả trường quay không chỉ cô mà còn có cả đội ngũ quay phim và chuẩn bị quay người về phía giọng nói ấy.
Là một người đàn ông cao lớn mập mạp có bụng, Nhan Tĩnh Ảnh thấy có chút quen mắt, chính là người đàn ông vài hôm trước ở cùng với Điệp Cơ.
Thấy người đàn ông đó nói chuyện với đạo diễn, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt cứ như có gì đó sắp xảy ra.
Vị đạo diễn liên tục xua tay: “Không được đâu, cô ấy là người mẫu thuộc tập đoàn Sun, tôi không dám làm bừa đâu thưa ông David.”
Lão David có đôi chút tức giận: “Tập đoàn Sun sao? Thì...thì ông cứ thế Điệp Cơ vào cho tôi, tôi với chủ tịch tập đoàn coi như cũng có chút quen biết nhau, có gì tôi chịu trách nghiệm cho.”
Vị đạo diễn vẫn lắc đầu từ chối không thôi.
Lão David cuối cùng cũng bực tức, trực tiếp nói lớn như để cho mọi người cùng nghe: “Này, ông có biết tôi là nhà đầu tư cho chuỗi tiệm bánh Moonlight này không? Nếu như không thế Điệp Cơ vào chỗ cô ta thì đừng hòng quay phim ở đây.”
Nhan Tĩnh Ảnh sắc mặt vẫn không thay đổi, trầm ngâm ngồi điềm tĩnh.
Cô biết ngay mà, Điệp Cơ biết cô đến đây thì thể nào cũng gây khó dễ cho cô.
Lão David đang lúc diễu võ dương oai thì có một chiếc xe Lamborghini đỏ rực đậu bên ngoài, bước ra là một cô gái xinh đẹp kiều diễm, kiêu hãnh như đoá hoa hồng đỏ giữa trời xanh biếc.
Cô di chuyển vào bên trong tiệm, khẽ chỉnh lại kính mát, giọng nói tuy vô cùng mềm mại nhưng lại uy nghiêm ngút trời: “Vậy sao? Nhà đầu tư chuỗi tiệm bánh Moonlight sao?”
David có chút hoảng sợ, lão nói: “Tô tiểu thư, sao...sao cô lại ở đây.
Tôi quả thật cũng có đầu tư một chút vào đây mà..”
Người mang danh "Tô tiểu thư" cuối cùng cũng gỡ kính mát xuống, cười nhạt một cái, đưa ánh mắt bễ nghễ nhìn về phía lão: “Đầu tư? Ông đầu tư được bao nhiêu? Hôm nay cha tôi kêu tôi tìm ông về Tô thị để xử tội kia kìa.”
Mặt lão David hơi tái, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Chưa cần đợi lão ta mở miệng giải thích, cô gái đầy khí thế kia đã nói: “Cha tôi bảo ông làm ăn không được chân chính, hàng hoá bổng nhiên có lỗ hỏng, nói ông về mà nhận tội.”
Vừa dứt câu từ phía sau cô là hai người đàn ông mặc âu phục đen cùng bước lên, đồng thanh: “Mời quý ông David đây về Tô thị một chuyến.”
Chưa kịp đợi lão David phản ứng thì cả hai người vệ sĩ đã lôi lên xe mặc cho lão ta không ngừng phản kháng.
Cô gái khí thế lúc nãy tiến gần đến chỗ Nhan Tĩnh Ảnh, mỉm cười xinh đẹp, giọng nói không còn như lúc nãy mà đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Xin lỗi em nhé, để buổi quay hôm nay xảy ra chuyện không may.”
Nhan Tĩnh Ảnh hơi nhíu mày, gương mặt xinh đẹp như đang nhớ lại điều gì, lúc nãy cô gái kia vẫn còn đeo kính mát nên cô nhìn không kĩ, giờ đã nhìn thấy toàn bộ gương mặt thì hỏi lại: “Em thấy chị rất quen, cơ mà em không nhớ chị là ai hết.”
Cô gái kia thấy mặt cô cũng thẩn thờ một lúc: “Chị thấy em cũng rất quen mắt.”
Nhan Tĩnh Ảnh hỏi: “Chị tên gì thế?”
“Chị tên Tô Nhiễm Nhiễm.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe thấy tên của người con gái ấy thì mỉm cười, hai mắt sáng lên: “Chị Nhiễm Nhiễm, chị không nhớ em sao?”
Tô Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu: “Em là....ai?”
“Em là Nhan Tĩnh Ảnh, em gái của Nhan Trầm Ưng đây.”
Tô Nhiễm Nhiễm chỉ nghe đến thế đã mỉm cười: “À, chị nhớ rồi, chỉ gặp em có hai lần, cách đây cũng hơn năm năm rồi nên chị mới không nhận ra.”
Lúc Nhan Trầm Ưng còn ở cô nhi viện, Tô Nhiễm Nhiễm đến thăm anh mấy lần cũng có gặp mặt cô, nhưng mà vì hôm nay trang điểm cộng với lâu năm không gặp nên mới không nhận ra.
Hai người tuy chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng mà cứ như chị em đã thân thiết, cứ ngồi đấy trò chuyện với nhau trong sự bất ngờ của cả đoàn quay..
Danh Sách Chương: