• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Trưng nhìn thẳng về thiếu niên đang ngồi ở cạnh bàn, chân thành mà tình cảm, ánh mắt tha thiết chiếu thẳng vào lòng đối phương.
Thật khó hiểu, tại sao Lưu Trưng lại như vậy, vì sao lại chứa đựng phần tình cảm này đối với mình.
Tần Hải Tuấn không cảm thấy đây là quấy nhiễu, mỗi lần thăm dò tình cảm của Lưu Trưng, nói thật cậu đang mừng thầm.
Đồng thời phỉ nhổ bản thân bởi vì vẫn không nhịn được mà mừng thầm.
Cậu hi vọng Lưu Trưng yêu mình, nhưng cậu cũng nghĩ rằng mình không thể cho Lưu Trưng được tình cảm tương tự như thế.
"Vậy anh muốn thế nào, giống như anh đã nói không phải cả thế giới này đều xoay quanh anh." Tần Hải Tuấn mượn câu Lưu Trưng đã nói phản bác lại, nhưng cậu hiền lành hơn so với Lưu Trưng nên tâm không tàn nhẫn được như vậy: "Tôi cũng rất coi trọng anh, nếu không tại sao lại nhịn anh làm gì."
Dựa theo tính cách của mình hẳn là đã sớm bỏ đi rồi, chắc chắn sẽ không ở trước mặt Lưu Trưng nuốt giận vào bụng.
Lưu Trưng bình tĩnh suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy vậy cũng được.

Anh biết mình quá vội vàng, hơn nữa bị làm cho cảm thấy có hơi bó buộc.
Thật ra tiến độ bây giờ đang rất tốt, chỉ cần mình từ từ bình tĩnh không cần đến nửa năm...!tốt lắm, kiên trì thêm nửa năm thôi.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lưu Trưng biết rõ nếu như nửa năm không được e là còn thêm một năm rồi hai năm ba năm nữa, mãi đến khi mình có thể buông bỏ ba chữ Tần Hải Tuấn này mới thôi.
"Vậy được rồi, lần này anh lại sai rồi, anh xin lỗi." Lưu Trưng bĩu môi nói, tuy rằng xin lỗi, nhưng vẫn thấy khó chịu: "Em tự kiểm điểm lại bản thân nếu còn có lần sau anh sẽ tiếp tục động kinh."
"Anh coi như vậy là xin lỗi?" Tần Hải Tuấn bị anh làm nghẹn đến nổi một ngụm máu ứ tại trong cổ họng, lời xin lỗi này chỉ được nữa vời, không hề có chút thành ý nào.
"Hả, thế không được hả?" Lưu Trưng cong môi cười giả tạo, nói thầm: "Lười với cãi bướng với em..." Anh lấy điện thoại ra định đặt cơm hộp, cảm thấy mình sắp chết đói tới nơi.
"..." Tần Hải Tuấn đối với Lưu Trưng nữa yêu nữa hận, hận anh hận đến mức nghiến răng nhưng lại không muốn rời đi.
"Nhóc Tuấn Tuấn ơi, nhóc muốn ăn gì đây?" Trong tay Lưu Trưng cầm các loại card lựa chọn, đang lưỡng lự không quyết định được.
Tần Hải Tuấn nhịn một chút, duỗi tay lấy những những tấm card anh đang cầm: "Tôi tự xem."
Lưu Trưng cười cười, kéo một cái ghế nhỏ sang ngồi bên cạnh cậu, đưa card cho cậu, đồng thời liếc mắt nhìn vào sách bài tập: "Chậc chậc, nhóc viết chữ xấu ghê."
"Mắc mớ gì tới anh." Tần Hải Tuấn vội vàng đóng sách bài tập và vở lại, để qua một bên.
"Nghiêm túc học hành." Lưu Trưng chống tay lên mặt nhìn cậu, ánh mắt nhẹ nhàng ấm áp.
Tần Hải Tuấn kìm lòng không đặng mà run lên, bị anh nhìn ra sợ hãi trong lòng, không nghĩ trả lời lại anh.


Kết quả qua một lúc Lưu Trưng vẫn như vậy, ánh mắt kỳ quái làm người ta sợ hãi.
"Đừng nhìn tôi như vậy, phiền lắm." Tần Hải Tuấn mặt lạnh nói.
"Thật sự phiền à?" Lưu Trưng không chỉ nhìn mà bắt đầu táy máy tay chân.
"Lưu Trưng..." Tần Hải Tuấn cau mày né tránh, đồng thời đẩy cái móng heo của anh xuống.
Cả hai đẩy tới đẩy lui, rất nhanh từ cau mày biến thành cười đùa, anh sờ tôi một cái thì tôi sờ ngược lại anh một cái, đùa giỡn lưu manh.
Lưu Trưng trước sau như một không biết xấu hổ, muốn sờ chỗ là ngay lập tức sờ chỗ đó.
Tần Hải Tuấn mới đầu có hơi kiêng dè, sau đó cũng sờ tới sờ lui khắp người Lưu Trưng, chơi đến hăng say.
Đến lúc bọn họ sờ đủ rồi mới phát hiện thời gian đã mười mấy phút trôi qua, còn cơm hộp vẫn chưa chọn xong.
"Mẹ kiếp, đều tại em, bằng không đã ăn xong từ đời nào." Lưu Trưng oán giận nói, lập tức cầm điện thoại lên gọi điện: "Ăn cái gì, quyết định nhanh một chút."
Tần Hải Tuấn không quyết định được liền nhắm mắt chọn đại một món.
"Lưu Trưng, anh còn không giải thích cho rõ."
"Giải thích cái gì?" Lưu Trưng gọi món xong thì cúp điện thoại, hối Tần Hải Tuấn đi làm bài tập: "Làm bài tập, làm xong rồi ăn cơm."
"Làm sao mà dễ dàng như vậy." Tần Hải Tuấn không làm, dùng tay chọt vào cánh tay Lưu Trưng: "Nói mau."
"Nói cái rắm, không phải đã nói xin lỗi với em rồi à?" Lưu Trưng cảm thấy bản thân thật phiền còn rất tích cực nữa, nhưng là tích cực ngốc nghếch.
Tần Hải Tuấn nói: "Anh chột dạ."
"Chột dạ cái đầu cậu." Lưu Trưng chuẩn bị dời trận địa, không muốn nói với Tần Hải Tuấn nữa người này quá phiền.
"Thẹn quá hóa giận." Tần Hải Tuấn cười lạnh.
"Em mà còn lải nhải nữa." Lưu Trưng quay đầu lại nói: "Có tin tôi đè em ra làm luôn hay không?"
Cái chuyện liên quan tới Tưởng Hinh kia hoàn toàn không chịu bỏ qua nên Tần Hải Tuấn cứ quấn lấy anh, đúng là cực kỳ phiền lòng.
"Hừ, anh đúng là rác rưởi." Tần Hải Tuấn thu hồi ánh mắt lạnh lùng, mở sách tiếp tục làm bài tập.
"..." Lưu Trưng quyết định không nói chuyện với cậu nữa, bằng không sẽ không có cách nào dứt được.

Anh ngồi xổm một bên nhớ lại quá khứ, không nhận thấy mình lúc trẻ có nhiều tật xấu như này, tại sao bây giờ cứ hệt như mấy đứa con gái, bám mãi không dứt.
Cau mày suy nghĩ một hồi, tất cả đều là một phần ký ức thời ngu xuẩn, càng nghĩ càng tức.
Thế nên Lưu Trưng quyết định đi tắm, sau đó ăn cơm xong rồi đi ngủ.
"..." Kỳ thật Tần Hải Tuấn không có tâm trí làm bài tập, nhìn thấy Lưu Trưng đi vào phòng tắm liền gác bút bi xuống, không biết làm gì.
Cậu suy nghĩ một chút sau đó đi đến cửa phòng Lưu Trưng tắm gõ gõ: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Nói lại hai lần, nghe thấy Lưu Trưng ở bên trong oán giận: "Sớm không đi muộn không đi..." Anh đi tới mở cửa, mặt bí xị xoay người tiếp tục tắm rửa.
Trong phòng tắm chật hẹp, thân thể đứng thon dài đứng dưới vòi hoa sen, bọt nước rửa trôi bọt xà phòng trắng xóa, khác biệt với hình ảnh tiên minh vừa xem là hiểu ngay.
Tần Hải Tuấn đi qua, đứng trước bồn cầu cởi qu@n.
"Nước bắn tung tóe lên người tôi."
"Cũng đâu phải là nước tiểu, sợ cái gì." Lưu Trưng lau mặt một cái, một tay chống lên tường tiếp tục xả nước.
Những động tác Lưu Trưng làm có hương vị sảng khoái mê người, cực kỳ có cảm giác.
Ánh mắt Tần Hải Tuấn không tài nào dời được, ngay cả lúc mình đang tiểu cũng nhìn Lưu Trưng, tiểu xong một lúc lâu mới kéo quần lên.
"Sao cứ nhìn anh vậy, muốn làm gì à?" Lưu Trưng nghiêng đầu, nhận ra ánh mắt của Tần Hải Tuấn.
"Không làm gì cả." Tần Hải Tuấn chậm rì rì nói, ánh mắt vẫn nhìn anh như cũ.
"Tùy tâm sở dục*, đến đây đi." Lưu Trưng cười cười, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, câu linh hồn nhỏ bé của Tần Hải Tuấn lại gần.
*Dựa vào ý muốn của cá nhân làm một việc gì đó mà còn làm việc đó một cách rất dễ dàng không có gì khó khăn
Cũng không sợ bản thân bị xối ướt, Tần Hải Tuấn trực tiếp đi tới trước mặt Lưu Trưng, chính là nơi khe hở giữa Lưu Trưng và vách tường.
Lưu Trưng một tay nâng cằm Tần Hải Tuấn, đồng thời cúi đầu hôn cậu.
Nhìn thấy bé ngoan Tần Hải Tuấn của mình cũng đang ngẩng đầu, anh lập tức buông tay đổi sang nắm lấy eo cậu.

Bàn tay thuận tiện vuốt nhẹ, từ quần áo rồi âm thầm sờ vào trong.
Thế nhưng áo sơ mi ướt đẫm làm động tác trở nên khó khăn.

Cởi chiếc áo sơ mi ẩm ướt, cuộn lại thành một cục rồi vứt dưới chân, sau đó quần cũng tuột xuống, đợi một chút chờ Lưu Trưng tắm rửa.
Từ lúc đi vào phòng tắm đến lúc đi ra, trôi qua hơn bốn mười phút.
Hai chân Tần Hải Tuấn như bị nhũn đi ra ngoài, đi tới nhào lên giường, không muốn làm gì nữa.
"Đệt! Cơm hộp của ông!" Lưu Trưng đi ra nhìn thấy điện thoại, mới nhớ đến mình đặt đồ ăn nhưng mà bây giờ cơm đều nguội hết rồi, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, mịa nó.

Anh đi mép giường đạp một cái vào chân Tần Hải Tuấn: "Đều tại em cả, mau đứng lên mặc quần áo vào rồi ra ngoài ăn!"
Tần Hải Tuấn lười biếng trở mình làm bụng lộ ra đồng thời còn có thêm chỗ đó.
Cậu kéo mền che phía dưới của mình, âm thanh khàn khàn nói: "Chân mềm, không muốn ra ngoài."
Lưu Trưng vừa mặc quần áo vừa mắng: "Mềm em gái em." Cũng đâu có làm em ấy, chỉ là tự sướng thôi mà.
"Ừm..." Tần Hải Tuấn không nói anh nữa, nằm được một hồi thì cố gắng bò dậy, từ từ mặc áo và quần.
"Tôm chân mềm, nhanh lên một chút!" Biểu hiện thành như vậy của thiếu niên mới mười mấy tuổi, Lưu Trưng thực sự muốn ọc máu.

Đây chỉ mới tuốt một cái thôi nếu mà thật sự làm cậu, chắc là cos luôn thành em gái Lâm.
"..." Tần Hải Tuấn không định nói chuyện với Lưu Trưng, cũng không hề tức giận, cả người cậu lười biếng, thoải mái.
Lưu Trưng mang theo Tần Hải Tuấn, lái xe đến quán ăn gần đó ăn cơm tối, ăn xong còn tìm chỗ nào đó hóng gió.
Dừng xe bên cạnh công viên, sau đó đi vào công viên đạo bước.
Nhìn thấy trong công viên toàn là độc thân, tình nhân, ít có tổ hợp nào như Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn như vậy.
Đi tới chỗ tối, Tần Hải Tuấn chủ động đi thông đồng với ngón tay Lưu Trưng, đặt ngón tay Lưu Trưng bên trong hai ngón tay của mình.
Lưu Trưng ngầm cho phép làm như vậy, thậm chí vì tránh hù dọa đến người bạn nhỏ, anh còn cố ý đi đến nơi ít người.
Dù sao để người khác nhìn thấy hai người đàn ông (nam nhân) mô cẩu dạng* nắm tay, là chuyện rất là Cảm lạnh.
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
"Anh ra dáng mô cẩu dạng lắm đó." Tần Hải Tuấn nghe thấy anh nói thầm, hừ một tiếng nói.
"Không biết nên khen ngợi ngài kiểu gì đây, người năm người sáu?" Lưu Trưng toét miệng cười bỉ ổi, không có việc gì là lại nói vài câu trêu chọc cậu.
"Ngài đang nói mình à." Tần Hải Tuấn liếc mắt nói, bầu không khí và hoàn cảnh thế này, đồng thời cười nói với Lưu Trưng làm miệng của cậu như sắp nứt ra tới nơi.
"Ha ha." Tiếng cười dễ nghe của Lưu Trưng không ngừng cưỡng dâm lỗ tai Tần Hải Tuấn.
Mỗi khi gặp thời điểm như thế này, Tần Hải Tuấn liền cảm thấy mình và Lưu Trưng rất tốt, rất là thích anh.

"Tần Tiểu Tuấn, đi xong đoạn đường nhỏ này thì trở về nha?" Lưu Trưng nghiêng đầu nói với cậu, nụ cười trên mặt cùng với ánh mắt ấm áp vui vẻ giống như đang quay phim thần tượng.
Trong lòng Tần Hải Tuấn cảm nhận được điều này rất chân thực, không phải hư cấu.
"Ừm."
Bước chân đi theo Lưu Trưng không chút hoang mang.
...
Trở lại phòng trọ, một người vẽ tranh, một người làm bài tập.
Tần Hải Tuấn chống đầu mãi vẫn không giải được đề bài này.

Cân nhắc một lúc nếu làm không được thì chụp ảnh gửi cho Vệ Thanh Phong: "Câu này làm thế nào?"
Vệ Thanh Phong gửi lại công thức và cách làm, Tần Hải Tuấn vẫn xem không hiểu: "Gửi luôn đáp án cho tao được không?"
"..." Câu này làm Vệ Thanh Phong muốn té xỉu, gửi luôn đáp án tiện thể hỏi cậu: "Tối nay sao mà chăm chỉ vậy, chịu đi làm bài tập luôn? Lưu Trưng đâu?"
Sau một lúc, Tần Hải Tuấn trả lời cậu: "Đang vẽ tranh, mày hỏi anh ấy làm gì?"
Vệ Thanh Phong nói: "Buồn buồn hỏi chút thôi, mày với anh ta thế nào rồi, xong chưa?"
Tần Hải Tuấn nói: "Tốt lắm, anh ấy xin lỗi tao rồi."
Vệ Thanh Phong nói: "Độc miệng xong rồi lại còn xin lỗi, Tần Tuấn mày nghe tao lần này người này mày không giữ được đâu, nhanh chóng rút lui đi."
Tần Hải Tuấn nhìn thấy tin nhắn này, cuối cùng không nhịn được gọi Lưu Trưng.
"Cái gì?" Lưu Trưng quay đầu lại nhìn cậu.
"Anh miệng độc xong còn thoải mái xin lỗi, tôi không thể giữ được anh."
Lưu Trưng cười một tiếng vui vẻ, di chuyển bút vẽ nói với cậu: "Cưng yên tâm, trên thế giới này ai cũng không giữ được anh nhưng mà cưng giữ được anh.

Anh đối với cưng chỉ có hai chữ nhận mệnh, cưng nên lén lút vui mừng đi."
"Ồ." Tần Hải Tuấn di chuyển ngón tay gửi đoạn ghi âm này cho Vệ Thanh Phong.
Vệ Thanh Phong nghe, đầu chảy đầy mồ hôi: "Tần Tuấn, Tao chắc chắn với mày! Người này không chỉ miệng độc sau đó xin lỗi mà còn biết nói lời ngon tiếng ngọt, mày mau bỏ đi mau bỏ đi!"
Quan trọng nhất là Lưu Trưng còn rất lẵng lơ người như thế muốn giữ anh ta làm gì?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK