Trước kia yêu Tưởng Hinh nhiều bao nhiêu thì hiện giờ hận Tưởng Hinh bấy nhiêu.
Không, sau khi Tần Hải Tuấn dần dần trưởng thành, tư tưởng cực đoan của cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
Nổi hận của cậu đối với Tưởng Hinh, đã vượt qua cả tình yêu lúc trước dành cho cô.
Tình yêu trước kia có thể áp xuống che giấu, nhưng nổi hận hiện tại này không cách nào giấu được.
Sát khí của Tần Hải Tuấn trào dâng khiến Tưởng Hinh sợ ngây người.
"Em vậy mà còn hận chị? Vì một người ngoài?" Cô hét rầm lên: "Em còn nói muốn giết chị!"
"Không sai, tôi rất muốn giết cô..." Tần Hải Tuấn dựa lưng vào cửa, giờ phút này hận thù cháy hừng hực cũng không ngăn nổi cảm xúc hoang mang cùng khổ sở kia, cậu không còn sức dây dưa với Tưởng Hinh nữa, chỉ muốn lập tức được gặp Lưu Trưng.
"Tần Hải Tuấn, em thật sự khiến chị rất đau lòng!" Tưởng Hinh vẫn còn nhớ chỉ mấy tháng trước mà thôi, bọn họ còn cùng nhau rời khỏi thành phố này.
Cô hoàn toàn không thể nghĩ ra, tại sao tình yêu của đàn ông nói thay đổi thì lập tức thay đổi ngay?
"Cô cũng làm tôi rất đau lòng." Nghĩ kỹ lại một chút, Tưởng Hinh ngoại trừ lâu lâu tình cờ quan tâm mình một chút cũng chẳng còn gì nữa, lúc mình vừa bước ra khỏi đầm lầy, đối phương lại bởi vì lợi ích của bản thân mà đạp mình xuống vũng bùn thêm một lần nữa: "Cô sống không tốt, cũng không muốn người khác sống tốt, bây giờ tôi mới nhận ra cô là một người ác độc như thế."
Tần Hải Tuấn lạnh lùng liếc mắt khiến Tưởng Hinh rùng mình một cái, cô chưa bao giờ biết đến Tần Hải Tuấn còn có một mặt đáng sợ như thế.
"Cô có biết tôi hận cô nhiều bao nhiêu không?" Cậu nắm chặt nắm đấm nói.
"Cậu muốn làm gì? Cậu dám động thủ?" Tưởng Hinh ngồi trên mặt đất run rẩy, có chút sợ sệt nhích về phía sau.
"Không, tôi không muốn gặp lại cô nữa, từ nay về sau chuyện của tôi không liên quan gì với cô." Ánh mắt Tần Hải Tuấn trở nên hung tợn, liếc nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất.
"Cậu..."
"Cút!"
Tưởng Hinh hoảng sợ, cô không thể không bò dậy, ở trước mặt Tần Hải Tuấn từng bước từng bước lùi về sau, rồi rời đi.
Cô sợ hãi lại không cam lòng.
Hai cha con bọn họ đều phụ lòng cô, cô rất hận!
"Lưu Trưng..." Tần Hải Tuấn tự lẩm bẩm nói: "Em đuổi cô ta đi rồi, anh mở cửa đi." Cậu đưa ngón tay vuốt v e cửa phòng màu trắng ngà, biểu cảm khờ dại.
Quá khứ bẩn thỉu bị vạch trần, trong lòng không thể tiếp nhận nổi, vừa hận người phụ nữ kia cố ý để lộ vừa chán ghét bản thân ghê tởm như vậy.
Kế hoạch tương lai tốt đẹp, trong một khoảnh khắc vỡ nát trước mắt cậu.
Ai cũng không biết, cái bản kế hoạch hư ảo, cuộc sống tương lai mờ mịt đó, ở trong lòng Tần Hải Tuấn đến cuối cùng đã sắm vai nhân vật nào.
Mà Lưu Trưng quan trọng nhất trong lòng cậu, có thể chấp nhận cậu như vậy sao?
Tần Hải Tuấn không dám tưởng tượng, cậu giống như bị bị ma nhập, lừa mình dối người cảm thấy nếu mình đuổi Tưởng Hinh đi, về sau không gặp mặt lại nữa, như vậy sẽ ổn thỏa...
"Lưu Trưng, Lưu Trưng..." Chàng trai đứng trước cửa, khuôn mặt áp lên ván cửa, không ngừng gõ cửa.
Lưu Trưng mở cửa phòng ra, một bóng người nhào tới lồ ng ngực mình.
Người đó lập tức ôm chặt anh, hốt hoảng giải thích: "Anh không thể rời khỏi em, em không có quan hệ gì với cô ta cả, thật sự không có."
"Tại sao em chưa bao giờ nói cho tôi?" Lưu Trưng đẩy chàng trai ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: "Em cảm thấy tôi không đáng để em tin tưởng sao?"
"Không phải!" Tần Hải Tuấn liều mạng lắc đầu: "Chỉ là em sợ anh sẽ chán ghét em, coi thường em..."
"Vậy nên em định gạt anh cả đời? Nếu như cả đời này anh không biết, có phải là em muốn qua lại với người phụ nữ kia cả đời?" Lưu Trưng rất khẳng định, nếu như cuộc sống của Tần Hải Tuấn hạnh phúc suông sẻ, chắc chắn sẽ không nhìn rõ bộ mặt thật của Tưởng Hinh.
Nói không chừng sau khi người đàn bà đó nghèo túng, Tần Hải Tuấn có thể sẽ nuôi cô ta luôn.
"Em sẽ không đau, em hận cô ta, là cô ta cố ý để anh biết." Tần Hải Tuấn thấp giọng nói, che lấp biểu cảm âm u đáng sợ, xem ra thật sự rất hận Tưởng Hinh.
Lưu Trưng không vui sướng cũng không tức giận, mình hiểu rõ bản thân mình nhất.
Khi đã yêu một ai sẽ toàn tâm toàn ý yêu, còn một khi đã hận sẽ hận không giết được người đó.
"Bắt đầu thích cô ấy từ khi nào." Cái chữ yêu này không có tác dụng với Lưu Trưng, quay đầu ngẫm lại, tình yêu muốn bỏ mà không được của anh đối với Tưởng Hinh, chỉ là hoóc-môn quấy phá vào tuổi dậy thì.
"Lúc mới ở bên anh không bao lâu..." Tần Hải Tuấn không rảnh lo tới cái gì là rụt rè, vào lúc này chỉ muốn Lưu Trưng tin mình mà thôi.
"Sau đó tại sao lại rời đi với cô ta?" Lưu Trưng nhướn mày, thật ra có chút ngoài ý muốn.
"Giận hờn với anh..." Tần Hải Tuấn cắn môi cúi đầu, lần này cảm thấy rất lúng túng.
Tâm trạng cậu khi đó rơi vào khủng hoảng, yêu nhưng lại rất bất an.
Hơn nữa Lưu Trưng còn nói anh ấy yêu sâu đậm một người, cậu cảm thấy Lưu Trưng bởi vì người đó sẽ không yêu sâu sắc một ai nữa.
Vì vậy trong lòng cực kỳ không thoải mái, rất đố kị!
"Giận hờn?" Đáp án này khiến Lưu Trưng không còn lời nào để nói, anh vẫn không hiểu nổi mạch não lúc còn trẻ của mình như thế nào: " ha ha, em ghê gớm thật, bởi vì giận dỗi, mà khiến tôi tức đến như vậy..."
Lúc biết được Tần Hải Tuấn chạy trốn cùng Tưởng Hinh, Lưu Trưng thật sự rất bực rất rất bực.
Nếu không phải bởi vì thời gian 10 năm đã khiến tính tình anh dần chịu đựng tốt hơn, anh thật sự rất muốn mài đao chém hai con người đê tiện đó!
"Xin lỗi, không phải em cố ý, chỉ là em không biết làm sao để anh thích em..." Tần Hải Tuấn nhắm mắt lại nói: "Em không còn thích cô ta từ rất lâu rồi, Lưu Trưng, em chỉ thích anh thôi."
"..." Trong lòng Lưu Trưng suy nghĩ, em biết yêu là cái gì à, hôm nay ngày mai, thay đổi thất thường, ai mà tin nổi lời yêu của em.
Hai người chính là một người, sau khi Tần Hải Tuấn biết hết tất cả, còn có thể tiếp tục thích nữa sao?
Lưu Trưng bước đi, Tần Hải Tuấn bên trong lập tức kinh động, cậu hốt hoảng ôm chặt: "Lưu Trưng!"
"Thả ra đi, đừng có đụng một chút là làm như trời sập vậy." Dáng vẻ mất mặt này, Lưu Trưng rất mừng vì chỉ có mình mình nhìn thấy.
Cảm xúc của anh đối với Tần Hải Tuấn tiếc mài sắt không thành thép, cho dù rất yêu một người cũng không cần thấp kém đến vậy, đụng một chút là khóc lóc cầu xin.
Có thể thấy được Lưu Trưng vẫn chưa rõ nguyên nhân Tần Hải Tuấn hoảng loạn, đối mặt với Lưu Trưng cậu không còn gì cả, ngoại trừ không biết xấu hổ còn có thể làm thế nào nữa?
Lưu Trưng nhìn như yêu cậu đến tận xương, nhưng lại làm cho Tần Hải Tuấn không hề có cảm giác an toàn, cậu cảm giác mình từ trước đến nay đều chưa từng nắm giữ được Lưu Trưng.
"Được..." Tần Hải Tuấn thút tha thút thít thả ra, nhưng đôi tay vẫn không rời khỏi cơ thể Lưu Trưng, tóm được chỗ nào thì nắm lấy chỗ đấy.
Đây là biểu hiện cực độ của cảm giác không an toàn.
"Đi vào rửa mặt, sau đó đi ngủ." Lưu Trưng hờ hững nói.
"Anh có đi không?" Tần Hải Tuấn không xê dịch bước chân, cậu căng thẳng nhìn chằm chằm Lưu Trưng.
"Đã trễ thế này rồi, anh có thể đi đâu nữa?" Lưu Trưng cười nhạo, cho dù muốn đi thì hiện giờ vẫn chưa được hiện, còn cần một chút thời gian.
"Ừm..." Tần Hải Tuấn do dự một chút, chậm rãi buông tay ra: "Anh nghỉ ngơi đi."
Nhìn Lưu Trưng nằm lên giường mình, Tần Hải Tuấn mới yên tâm vào phòng tắm rửa mặt.
Chỉ mấy phút sau, Tần Hải Tuấn lập tức đi ra, xác nhận Lưu Trưng vẫn còn trên giường, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu còn nhớ lần ở khách sạn trước đó, Lưu Trưng nói đi là đi, để cậu một mình trong căn phòng trống rỗng.
Mùi vị này thật sự rất khó chịu.
Cẩn thận từng li từng tí nằm xuống bên cạnh Lưu Trưng, cảm nhận thân nhiệt được thuộc về anh, Tần Hải Tuấn cuối cùng cũng xem như yên tâm.
Không dám dò hỏi tâm trạng với suy nghĩ hiện giờ của Lưu Trưng, cậu sợ đáp án nhận lại không như mong muốn.
Giằng co một buổi tối, Tần Hải Tuấn rất nhanh rơi vào trạng thái ngủ say.
Lưu Trưng nghe tiếng hít thở vững vàng của cậu, suy nghĩ phức tạp.
Theo lý thuyết, Tần Hải Tuấn không thích Tưởng Hinh nữa, đây là chuyện tốt, là mục tiêu đến nay của Lưu Trưng.
Hiện giờ mục tiêu đã đạt được, nhưng vẫn phiền não như cũ.
Khiến Lưu Trưng trằn trọc liên miên, 4 giờ sáng mới ngủ.
Làm một giấc thẳng đến trưa, anh và Tần Hải Tuấn còn nằm trên giường.
Tần Hải Tuấn đã tỉnh từ sớm rồi nhưng Lưu Trưng chưa chịu thức dậy vì vậy cậu cũng không muốn rời khỏi giường, tiếp tục ngủ cạnh Lưu Trưng.
Ngủ đến 2 giờ chiều, Lưu Trưng đói bụng tỉnh giấc.
Anh mở mắt ra vừa nhìn đồng hồ đã trễ thế này, lắc lắc Tần Hải Tuấn bên cạnh: "Trễ thế này rồi sao em không gọi anh dậy?" Rõ ràng hôm qua Tần Hải Tuấn ngủ rất sớm.
"Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi." Tần Hải Tuấn nói, không hiểu tại sao phải gọi dậy.
"Đói bụng." Lưu Trưng khó chịu nói, đi vào toilet, tiện thể rửa mặt.
Tần Hải Tuấn không đâu lại bị thái độ, trong lòng hoảng hốt đứng lên đi theo sau.
"Phòng bếp hẳn là có ăn đồ nóng, lát nữa tụi mình xuống ăn." Cậu vội vàng đi đánh răng rửa mặt, tranh thủ ra ngoài cùng Lưu Trưng.
Hai người bọn họ vừa đi xuống cầu thang, lập tức nghe thấy một trận ầm ĩ.
"Tần Thiên, đừng có ép tôi, bằng không tôi có thể khiến anh thân bại danh liệt, anh có tin không?" Giọng nói sắc bén của Tưởng Hinh truyền ra từ trong phòng khách, ánh mắt Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn tối sầm lại, bởi vì nhìn thấy Tần Thiên cùng một người phụ nữ đang ôm con đứng cạnh Tần Thiên.
"Không nghĩ tới hôm nay em sẽ biến thành ngày như vậy." Tần Thiên cau mày nói: "Sự kiên nhẫn của tôi đối với em đã hoàn toàn không còn nữa, nếu em không chịu rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Về lời uy hiếp thân bại danh liệt, danh tiếng phong lưu của Tần Thiên ông vang vọng Nam Thành, có ai mà không biết?
Tưởng Hinh nhìn thấy Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng xuất hiện, trong nháy mắt điên cuồng cười rộ lên: "Ha ha ha! Tần Thiên chắc anh còn chưa biết? Con trai của anh..."
Cô muốn nói ra chuyện Tần Hải Tuấn đã từng yêu mình, thêm cả chuyện Tần Hải Tuấn hiện giờ đang yêu đương với đàn ông..
Danh Sách Chương: